Tôi đã kết hôn với người trong mộng của mình. Đêm tân hôn, anh ấy ngồi rất lâu, rồi lạnh lùng nói: “Tự cô vén khăn trùm đầu đi.” Tôi ước còn không được, lập tức vén tấm khăn đỏ vướng víu kia lên, chỉ thấy nam tử đẹp nhất kinh thành – Chu Dữ Hành đang tự rót rượu uống từng chén một. Tôi khó khăn tháo chiếc mũ phượng nặng nề: “Tôi biết trong lòng chàng có người khác, nhưng cũng nên khuyên chàng chấp nhận hiện thực.” Động tác uống rượu của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ màng vẫn mang vài phần nghi hoặc: “Sao cô biết trong lòng ta có người?” Tôi cười khẽ, tôi không chỉ biết trong lòng chàng có người, mà còn biết ba tháng sau, cha tôi sẽ bị chàng phát hiện tội buôn muối lậu, cả nhà tôi bị tru di, tôi bị vứt bỏ không thương tiếc, trở thành một oán phụ cô đơn. Nhưng tôi không nói. Từ khi tôi tới đây, thay thế vai nữ phụ pháo hôi Dư Ý, và nhớ lại toàn bộ tình tiết tuyến phụ này, tôi đã liều mạng muốn bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, tôi…

Chương 41: Chương 41

Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTác giả: Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTôi đã kết hôn với người trong mộng của mình. Đêm tân hôn, anh ấy ngồi rất lâu, rồi lạnh lùng nói: “Tự cô vén khăn trùm đầu đi.” Tôi ước còn không được, lập tức vén tấm khăn đỏ vướng víu kia lên, chỉ thấy nam tử đẹp nhất kinh thành – Chu Dữ Hành đang tự rót rượu uống từng chén một. Tôi khó khăn tháo chiếc mũ phượng nặng nề: “Tôi biết trong lòng chàng có người khác, nhưng cũng nên khuyên chàng chấp nhận hiện thực.” Động tác uống rượu của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ màng vẫn mang vài phần nghi hoặc: “Sao cô biết trong lòng ta có người?” Tôi cười khẽ, tôi không chỉ biết trong lòng chàng có người, mà còn biết ba tháng sau, cha tôi sẽ bị chàng phát hiện tội buôn muối lậu, cả nhà tôi bị tru di, tôi bị vứt bỏ không thương tiếc, trở thành một oán phụ cô đơn. Nhưng tôi không nói. Từ khi tôi tới đây, thay thế vai nữ phụ pháo hôi Dư Ý, và nhớ lại toàn bộ tình tiết tuyến phụ này, tôi đã liều mạng muốn bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, tôi… Giờ có chuyện của Phương Dật Du, ý của hoàng thượng là: chỉ cần Chu Dữ Hành không từ quan, thì tất cả đều được xóa bỏ, để Phương Dật Du rời khỏi kinh thành.Cái này chẳng khác gì một cái bẫy đặt riêng cho ta…Nhưng dù sao thì cốt truyện vẫn đang đi đúng hướng, đây là một bộ truyện nữ chính mạnh mẽ, kết cục là nữ chính rời xa chốn thị phi, như vậy hẳn đã là đủ rồi.Còn về Chu Dữ Hành, để chàng tự quyết định, ta không quản nổi nữa.Cuối cùng, Chu Dữ Hành lại khom người: “Ngoài chuyện này, vi thần còn một thỉnh cầu.”Hoàng thượng nhướng mày: “Chuẩn.”“Nhưng vi thần còn chưa nói là gì…”Hoàng thượng khẽ cười: “Không phải là muốn trả lại cho họ Dư một danh phận à, việc đó có gì khó.”Chu Dữ Hành mím môi, cúi đầu che giấu cái trợn mắt: “…Hoàng thượng anh minh.”Hoàng thượng hiển nhiên biết chàng muốn cầu điều gì, cố tình nói trước để chặn lại.Trên đường về nhà, ta hỏi Chu Dữ Hành rốt cuộc muốn cầu điều gì. Trên mặt chàng hiếm khi hiện ra dáng vẻ làm cha nghiêm túc: “Ta cứ thấy tên tiểu tử Tống Nhiễm kia cứ bám lấy Ôn Nhi không rời, thật ra là muốn xin chỉ để làm thầy dạy của nó, tiện thể dạy cho nó một trận, để nó biết nhạc phụ không phải dễ chọc.”Ta lập tức túm tai chàng một cái: “Thất hoàng tử thì có gì không tốt?”Chu Dữ Hành ôm tai, lập tức quan sát sắc mặt đổi giọng gió chiều nào theo chiều ấy: “Tốt! Quá tốt! Con nhà trời!”…Dám đánh con rể ta hả, cùng c.h.ế.t đi là vừa.Lần này có thể thuận lợi trừ bỏ một thế lực thối nát lớn trong triều, Đoạn Hành cũng có công không nhỏ.Triều đình ban đầu muốn chiêu mộ hắn vào triều, tiếc rằng xảy ra chuyện của Phương Diệc Du, hai người đều đã hạ quyết tâm quy ẩn, khiến triều đình mất đi một đại tướng tài.Tuy nhiên, nữ chính cuối cùng cũng coi như có một nơi tốt để gửi gắm.Lúc tiễn họ ra khỏi thành, ta còn đặc biệt tặng hai gói nguyên liệu lẩu, khiến Phương Diệc Du cảm động vô cùng.Tốn chút công sức nhỏ, tăng mạnh độ hảo cảm của nữ chính, còn lấy được cách liên lạc dài lâu, nước đi này không lỗ chút nào.Thế nhưng, ta cũng không vui vẻ được bao lâu.Kinh thành lại có thêm chuyện để bàn tán trà dư tửu hậu, đồn rằng sủng thần của Thánh thượng - Chu Dữ Hành, sau khi chính thê bất hạnh qua đời đã lập tức đón người vợ trước trở về phủ, khiến người ta không khỏi nghi ngờ bên trong có điều mờ ám, ai nấy đều nói một kẻ bạc tình một con hồ ly tinh, thật đúng là trời sinh một cặp.Người ngoài không hiểu, ta cũng không để tâm lắm.

Giờ có chuyện của Phương Dật Du, ý của hoàng thượng là: chỉ cần Chu Dữ Hành không từ quan, thì tất cả đều được xóa bỏ, để Phương Dật Du rời khỏi kinh thành.

Cái này chẳng khác gì một cái bẫy đặt riêng cho ta…

Nhưng dù sao thì cốt truyện vẫn đang đi đúng hướng, đây là một bộ truyện nữ chính mạnh mẽ, kết cục là nữ chính rời xa chốn thị phi, như vậy hẳn đã là đủ rồi.

Còn về Chu Dữ Hành, để chàng tự quyết định, ta không quản nổi nữa.

Cuối cùng, Chu Dữ Hành lại khom người: “Ngoài chuyện này, vi thần còn một thỉnh cầu.”

Hoàng thượng nhướng mày: “Chuẩn.”

“Nhưng vi thần còn chưa nói là gì…”

Hoàng thượng khẽ cười: “Không phải là muốn trả lại cho họ Dư một danh phận à, việc đó có gì khó.”

Chu Dữ Hành mím môi, cúi đầu che giấu cái trợn mắt: “…Hoàng thượng anh minh.”

Hoàng thượng hiển nhiên biết chàng muốn cầu điều gì, cố tình nói trước để chặn lại.

Trên đường về nhà, ta hỏi Chu Dữ Hành rốt cuộc muốn cầu điều gì. Trên mặt chàng hiếm khi hiện ra dáng vẻ làm cha nghiêm túc: “Ta cứ thấy tên tiểu tử Tống Nhiễm kia cứ bám lấy Ôn Nhi không rời, thật ra là muốn xin chỉ để làm thầy dạy của nó, tiện thể dạy cho nó một trận, để nó biết nhạc phụ không phải dễ chọc.”

Ta lập tức túm tai chàng một cái: “Thất hoàng tử thì có gì không tốt?”

Chu Dữ Hành ôm tai, lập tức quan sát sắc mặt đổi giọng gió chiều nào theo chiều ấy: “Tốt! Quá tốt! Con nhà trời!”

…Dám đánh con rể ta hả, cùng c.h.ế.t đi là vừa.

Lần này có thể thuận lợi trừ bỏ một thế lực thối nát lớn trong triều, Đoạn Hành cũng có công không nhỏ.

Triều đình ban đầu muốn chiêu mộ hắn vào triều, tiếc rằng xảy ra chuyện của Phương Diệc Du, hai người đều đã hạ quyết tâm quy ẩn, khiến triều đình mất đi một đại tướng tài.

Tuy nhiên, nữ chính cuối cùng cũng coi như có một nơi tốt để gửi gắm.

Lúc tiễn họ ra khỏi thành, ta còn đặc biệt tặng hai gói nguyên liệu lẩu, khiến Phương Diệc Du cảm động vô cùng.

Tốn chút công sức nhỏ, tăng mạnh độ hảo cảm của nữ chính, còn lấy được cách liên lạc dài lâu, nước đi này không lỗ chút nào.

Thế nhưng, ta cũng không vui vẻ được bao lâu.

Kinh thành lại có thêm chuyện để bàn tán trà dư tửu hậu, đồn rằng sủng thần của Thánh thượng - Chu Dữ Hành, sau khi chính thê bất hạnh qua đời đã lập tức đón người vợ trước trở về phủ, khiến người ta không khỏi nghi ngờ bên trong có điều mờ ám, ai nấy đều nói một kẻ bạc tình một con hồ ly tinh, thật đúng là trời sinh một cặp.

Người ngoài không hiểu, ta cũng không để tâm lắm.

Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTác giả: Tựu Tưởng Hoán Cá Danh TựTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTôi đã kết hôn với người trong mộng của mình. Đêm tân hôn, anh ấy ngồi rất lâu, rồi lạnh lùng nói: “Tự cô vén khăn trùm đầu đi.” Tôi ước còn không được, lập tức vén tấm khăn đỏ vướng víu kia lên, chỉ thấy nam tử đẹp nhất kinh thành – Chu Dữ Hành đang tự rót rượu uống từng chén một. Tôi khó khăn tháo chiếc mũ phượng nặng nề: “Tôi biết trong lòng chàng có người khác, nhưng cũng nên khuyên chàng chấp nhận hiện thực.” Động tác uống rượu của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ màng vẫn mang vài phần nghi hoặc: “Sao cô biết trong lòng ta có người?” Tôi cười khẽ, tôi không chỉ biết trong lòng chàng có người, mà còn biết ba tháng sau, cha tôi sẽ bị chàng phát hiện tội buôn muối lậu, cả nhà tôi bị tru di, tôi bị vứt bỏ không thương tiếc, trở thành một oán phụ cô đơn. Nhưng tôi không nói. Từ khi tôi tới đây, thay thế vai nữ phụ pháo hôi Dư Ý, và nhớ lại toàn bộ tình tiết tuyến phụ này, tôi đã liều mạng muốn bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, tôi… Giờ có chuyện của Phương Dật Du, ý của hoàng thượng là: chỉ cần Chu Dữ Hành không từ quan, thì tất cả đều được xóa bỏ, để Phương Dật Du rời khỏi kinh thành.Cái này chẳng khác gì một cái bẫy đặt riêng cho ta…Nhưng dù sao thì cốt truyện vẫn đang đi đúng hướng, đây là một bộ truyện nữ chính mạnh mẽ, kết cục là nữ chính rời xa chốn thị phi, như vậy hẳn đã là đủ rồi.Còn về Chu Dữ Hành, để chàng tự quyết định, ta không quản nổi nữa.Cuối cùng, Chu Dữ Hành lại khom người: “Ngoài chuyện này, vi thần còn một thỉnh cầu.”Hoàng thượng nhướng mày: “Chuẩn.”“Nhưng vi thần còn chưa nói là gì…”Hoàng thượng khẽ cười: “Không phải là muốn trả lại cho họ Dư một danh phận à, việc đó có gì khó.”Chu Dữ Hành mím môi, cúi đầu che giấu cái trợn mắt: “…Hoàng thượng anh minh.”Hoàng thượng hiển nhiên biết chàng muốn cầu điều gì, cố tình nói trước để chặn lại.Trên đường về nhà, ta hỏi Chu Dữ Hành rốt cuộc muốn cầu điều gì. Trên mặt chàng hiếm khi hiện ra dáng vẻ làm cha nghiêm túc: “Ta cứ thấy tên tiểu tử Tống Nhiễm kia cứ bám lấy Ôn Nhi không rời, thật ra là muốn xin chỉ để làm thầy dạy của nó, tiện thể dạy cho nó một trận, để nó biết nhạc phụ không phải dễ chọc.”Ta lập tức túm tai chàng một cái: “Thất hoàng tử thì có gì không tốt?”Chu Dữ Hành ôm tai, lập tức quan sát sắc mặt đổi giọng gió chiều nào theo chiều ấy: “Tốt! Quá tốt! Con nhà trời!”…Dám đánh con rể ta hả, cùng c.h.ế.t đi là vừa.Lần này có thể thuận lợi trừ bỏ một thế lực thối nát lớn trong triều, Đoạn Hành cũng có công không nhỏ.Triều đình ban đầu muốn chiêu mộ hắn vào triều, tiếc rằng xảy ra chuyện của Phương Diệc Du, hai người đều đã hạ quyết tâm quy ẩn, khiến triều đình mất đi một đại tướng tài.Tuy nhiên, nữ chính cuối cùng cũng coi như có một nơi tốt để gửi gắm.Lúc tiễn họ ra khỏi thành, ta còn đặc biệt tặng hai gói nguyên liệu lẩu, khiến Phương Diệc Du cảm động vô cùng.Tốn chút công sức nhỏ, tăng mạnh độ hảo cảm của nữ chính, còn lấy được cách liên lạc dài lâu, nước đi này không lỗ chút nào.Thế nhưng, ta cũng không vui vẻ được bao lâu.Kinh thành lại có thêm chuyện để bàn tán trà dư tửu hậu, đồn rằng sủng thần của Thánh thượng - Chu Dữ Hành, sau khi chính thê bất hạnh qua đời đã lập tức đón người vợ trước trở về phủ, khiến người ta không khỏi nghi ngờ bên trong có điều mờ ám, ai nấy đều nói một kẻ bạc tình một con hồ ly tinh, thật đúng là trời sinh một cặp.Người ngoài không hiểu, ta cũng không để tâm lắm.

Chương 41: Chương 41