- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực…
Chương 16
Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… - Nếu con sợ thì hãy mở cửa phòng ban công ra cho nắng tràn vào, ma sợ nắng, sẽ không dám làm gì con đâu.- Nhưng còn ban đêm thì sao hả ngoại.- Ma sẽ nắm lấy ngón cái của con dắt đi, chỉ cần gặp ma, con lập tức nắm chặt hai ngón tay cái lại thì sẽ không sao đâu.- Dạ, con biết rồi ngoại..Nói xong với ngoại thì nhỏ yên tâm rất nhiều, nhỏ trở về phòng mình quyết định mở toang cái ban công, kèm rèm cửa dạt qua hai bên để ánh sáng tràn vào bên trong phòng.Nhưng nhỏ thấy ban công nhà chú đối diện với phòng nhỏ bỗng mở cửa. Tùng Linh ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đêm qua nhỏ quên khóa cửa. Nhỏ chẳng buồn để ý nữa bèn cởi áo thay đồ, quăng quần áo trên giường, nhỏ bước tới tủ đồ lấy quần áo, đi ngang qua ban công thì nhỏ thấy một bóng người dường như vừa bước ra đứng đó. Nhỏ giật mình đứng lại nhìn tên đó, chẳng phải là cái tên khốn đó hay sao.Tên đó nhìn thấy nhỏ cũng sững người, bốn mắt giao nhau, sau đó nhỏ thấy tên đó vội quay mặt đi nơi khác. Và rồi nhỏ nhận ra sự việc lập tức hét lên.- Á…………..
- Nếu con sợ thì hãy mở cửa phòng ban công ra cho nắng tràn vào, ma sợ nắng, sẽ không dám làm gì con đâu.
- Nhưng còn ban đêm thì sao hả ngoại.
- Ma sẽ nắm lấy ngón cái của con dắt đi, chỉ cần gặp ma, con lập tức nắm chặt hai ngón tay cái lại thì sẽ không sao đâu.
- Dạ, con biết rồi ngoại..
Nói xong với ngoại thì nhỏ yên tâm rất nhiều, nhỏ trở về phòng mình quyết định mở toang cái ban công, kèm rèm cửa dạt qua hai bên để ánh sáng tràn vào bên trong phòng.
Nhưng nhỏ thấy ban công nhà chú đối diện với phòng nhỏ bỗng mở cửa. Tùng Linh ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đêm qua nhỏ quên khóa cửa. Nhỏ chẳng buồn để ý nữa bèn cởi áo thay đồ, quăng quần áo trên giường, nhỏ bước tới tủ đồ lấy quần áo, đi ngang qua ban công thì nhỏ thấy một bóng người dường như vừa bước ra đứng đó. Nhỏ giật mình đứng lại nhìn tên đó, chẳng phải là cái tên khốn đó hay sao.
Tên đó nhìn thấy nhỏ cũng sững người, bốn mắt giao nhau, sau đó nhỏ thấy tên đó vội quay mặt đi nơi khác. Và rồi nhỏ nhận ra sự việc lập tức hét lên.
- Á…………..
Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… - Nếu con sợ thì hãy mở cửa phòng ban công ra cho nắng tràn vào, ma sợ nắng, sẽ không dám làm gì con đâu.- Nhưng còn ban đêm thì sao hả ngoại.- Ma sẽ nắm lấy ngón cái của con dắt đi, chỉ cần gặp ma, con lập tức nắm chặt hai ngón tay cái lại thì sẽ không sao đâu.- Dạ, con biết rồi ngoại..Nói xong với ngoại thì nhỏ yên tâm rất nhiều, nhỏ trở về phòng mình quyết định mở toang cái ban công, kèm rèm cửa dạt qua hai bên để ánh sáng tràn vào bên trong phòng.Nhưng nhỏ thấy ban công nhà chú đối diện với phòng nhỏ bỗng mở cửa. Tùng Linh ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đêm qua nhỏ quên khóa cửa. Nhỏ chẳng buồn để ý nữa bèn cởi áo thay đồ, quăng quần áo trên giường, nhỏ bước tới tủ đồ lấy quần áo, đi ngang qua ban công thì nhỏ thấy một bóng người dường như vừa bước ra đứng đó. Nhỏ giật mình đứng lại nhìn tên đó, chẳng phải là cái tên khốn đó hay sao.Tên đó nhìn thấy nhỏ cũng sững người, bốn mắt giao nhau, sau đó nhỏ thấy tên đó vội quay mặt đi nơi khác. Và rồi nhỏ nhận ra sự việc lập tức hét lên.- Á…………..