- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực…
Chương 50
Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… Tùng Linh ôm nỗi đau khổ đến gặp hai nhỏ bạn thân mà kể lể khóc than.- Vậy giờ bà tính sao?- Nhỏ Phương nhìn bạn thưởng cảm hỏi, ai mà chẳng biết lứa tuổi tụi nhỏ không thể sống thiếu những thứ như thế, vậy mà bây giờ một thứ cũng không còn, còn gì bi thảm hơn được nữa.- Còn tính sao nữa, chấp nhận số phận nghiệt ngã mà thôi – Tùng Linh uất nghẹn đáp, ánh mắt nhỏ bị thương đến cùng cực – Mấy bà cũng biết, điện thoại vốn là vật bất ly thân của tụi mình, nó chẳng khác nào là một phần của cơ thể. (>_ Nhỏ Phương và nhỏ Mai đồng loạt gật đầu tán đồng. Tùng Linh hít hà nói tiếp:- Âm nhạc chẳng khác nào là nguồn nước trong lành cho chúng ta uống, nếu không có âm nhạc lấy gì mà sống, con người đâu thể nào sống mà không uống nước chứ? Chẳng lẽ đi uống nước dơ bẩn mà sống sao. = = “Hai nhỏ bạn lại tiếp tục gật đầu.- Tui có thể ngồi trên máy tính hàng ngày mà không cần phải ăn cơm, thứ thiết yếu còn hơn cả cơm nữa vậy mà cũng bị cắt đi, thử hỏi có phải là đang cắt đứt đường sống của mình hay không. Chẳng khác nào lấy đi không khí sống của mình (O o O)- Bà nói đúng, thật là tàn nhẫn qúa đi mất – Nhỏ Phương đập bàn thoảng thốt kếu lên – Vì sao ba mẹ bà lại có thể nhẫn tâm cướp đoạt đi niềm sống của con cái mình như vậy chứ. Đúng thật là….- Thôi đừng buồn, cùng lắm là lên trường, tụi tui cho bà dùng điện thoại của tụi tui, được không. Mai mốt năn nỉ ba mẹ bà sau vậy – Nhỏ Mai tốt bụng lay người nhỏ bảo.- Vấn đề là không ở ba mẹ tui, mà vấn đề là tên khốn đó – Tùng Linh xua tay lắc đầu ghiến răng đáp.- Ai? – Hai nhỏ bạn đồng thanh kêu lên.- Cái tên khốn nhà chú tui chứ ai? – Tùng Linh hậm hực đáp.- Anh Tuấn Anh hả?- Còn ai trồng khoai đất này nữa chứ, chính là tên khốn đó. Hắn ta dám đề nghị ba mẹ tui cắt đứt hết mọi nguồn vui sống của tui. Còn tỏ vẻ tốt bụng, tăng thêm giờ học mỗi ngày để tui không được đi chơi nữa. Đúng là một tên thâm độc, cái gì mà muốn tốt cho việc học của tui chứ, tui khinh.- Bà nói vậy sao được. Tui thấy anh Tuấn Anh làm vậy cũng là muốn nghĩ tốt cho bà thôi mà. Bà xem, có người xa lạ nào lại đi bỏ công với bà như thế hay không? – Nhỏ Phương đột nhiên quay phắt 180 độ đi nói tốt cho Tuấn Anh - Người ta nói:” Không học mất cả tương lai còn gì”, chịu khó ít tháng rồi tiếp tục được xài điện thoại, xem tivi thoải mái thôi.- Đúng đó. Bà cứ như người tiền sử đi, không tivi không điện thoại…không gì cả vậy mà người ta vẫn sống tốt đó thôi. Nếu ai cũng than thở khóc lóc như bà thì những bạn nghèo thì sao hả - Nhỏ Mai cũng hùa theo nói tốt cho Tuấn Anh.Tùng Linh nghe hai đứa bạn nói thế thì tức giận, quay phắt lại nhìn hai đứa bạn bằng ánh mắt sắc như dao nói:- Biết ngay mà, cái bọn hám trai như tụi bà vừa nghe tên đó thì lập tức thay đỗi thái độ ngay mà. Cái đồ bán bạn cầu trai.Nghe Tùng Linh mắng mỏ, nhỏ Phương nhăn răng cười vội vàng xu nịnh tùng Linh:
Tùng Linh ôm nỗi đau khổ đến gặp hai nhỏ bạn thân mà kể lể khóc than.
- Vậy giờ bà tính sao?- Nhỏ Phương nhìn bạn thưởng cảm hỏi, ai mà chẳng biết lứa tuổi tụi nhỏ không thể sống thiếu những thứ như thế, vậy mà bây giờ một thứ cũng không còn, còn gì bi thảm hơn được nữa.
- Còn tính sao nữa, chấp nhận số phận nghiệt ngã mà thôi – Tùng Linh uất nghẹn đáp, ánh mắt nhỏ bị thương đến cùng cực – Mấy bà cũng biết, điện thoại vốn là vật bất ly thân của tụi mình, nó chẳng khác nào là một phần của cơ thể. (>_ Nhỏ Phương và nhỏ Mai đồng loạt gật đầu tán đồng. Tùng Linh hít hà nói tiếp:
- Âm nhạc chẳng khác nào là nguồn nước trong lành cho chúng ta uống, nếu không có âm nhạc lấy gì mà sống, con người đâu thể nào sống mà không uống nước chứ? Chẳng lẽ đi uống nước dơ bẩn mà sống sao. = = “
Hai nhỏ bạn lại tiếp tục gật đầu.
- Tui có thể ngồi trên máy tính hàng ngày mà không cần phải ăn cơm, thứ thiết yếu còn hơn cả cơm nữa vậy mà cũng bị cắt đi, thử hỏi có phải là đang cắt đứt đường sống của mình hay không. Chẳng khác nào lấy đi không khí sống của mình (O o O)
- Bà nói đúng, thật là tàn nhẫn qúa đi mất – Nhỏ Phương đập bàn thoảng thốt kếu lên – Vì sao ba mẹ bà lại có thể nhẫn tâm cướp đoạt đi niềm sống của con cái mình như vậy chứ. Đúng thật là….
- Thôi đừng buồn, cùng lắm là lên trường, tụi tui cho bà dùng điện thoại của tụi tui, được không. Mai mốt năn nỉ ba mẹ bà sau vậy – Nhỏ Mai tốt bụng lay người nhỏ bảo.
- Vấn đề là không ở ba mẹ tui, mà vấn đề là tên khốn đó – Tùng Linh xua tay lắc đầu ghiến răng đáp.
- Ai? – Hai nhỏ bạn đồng thanh kêu lên.
- Cái tên khốn nhà chú tui chứ ai? – Tùng Linh hậm hực đáp.
- Anh Tuấn Anh hả?
- Còn ai trồng khoai đất này nữa chứ, chính là tên khốn đó. Hắn ta dám đề nghị ba mẹ tui cắt đứt hết mọi nguồn vui sống của tui. Còn tỏ vẻ tốt bụng, tăng thêm giờ học mỗi ngày để tui không được đi chơi nữa. Đúng là một tên thâm độc, cái gì mà muốn tốt cho việc học của tui chứ, tui khinh.
- Bà nói vậy sao được. Tui thấy anh Tuấn Anh làm vậy cũng là muốn nghĩ tốt cho bà thôi mà. Bà xem, có người xa lạ nào lại đi bỏ công với bà như thế hay không? – Nhỏ Phương đột nhiên quay phắt 180 độ đi nói tốt cho Tuấn Anh - Người ta nói:” Không học mất cả tương lai còn gì”, chịu khó ít tháng rồi tiếp tục được xài điện thoại, xem tivi thoải mái thôi.
- Đúng đó. Bà cứ như người tiền sử đi, không tivi không điện thoại…không gì cả vậy mà người ta vẫn sống tốt đó thôi. Nếu ai cũng than thở khóc lóc như bà thì những bạn nghèo thì sao hả - Nhỏ Mai cũng hùa theo nói tốt cho Tuấn Anh.
Tùng Linh nghe hai đứa bạn nói thế thì tức giận, quay phắt lại nhìn hai đứa bạn bằng ánh mắt sắc như dao nói:
- Biết ngay mà, cái bọn hám trai như tụi bà vừa nghe tên đó thì lập tức thay đỗi thái độ ngay mà. Cái đồ bán bạn cầu trai.
Nghe Tùng Linh mắng mỏ, nhỏ Phương nhăn răng cười vội vàng xu nịnh tùng Linh:
Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… Tùng Linh ôm nỗi đau khổ đến gặp hai nhỏ bạn thân mà kể lể khóc than.- Vậy giờ bà tính sao?- Nhỏ Phương nhìn bạn thưởng cảm hỏi, ai mà chẳng biết lứa tuổi tụi nhỏ không thể sống thiếu những thứ như thế, vậy mà bây giờ một thứ cũng không còn, còn gì bi thảm hơn được nữa.- Còn tính sao nữa, chấp nhận số phận nghiệt ngã mà thôi – Tùng Linh uất nghẹn đáp, ánh mắt nhỏ bị thương đến cùng cực – Mấy bà cũng biết, điện thoại vốn là vật bất ly thân của tụi mình, nó chẳng khác nào là một phần của cơ thể. (>_ Nhỏ Phương và nhỏ Mai đồng loạt gật đầu tán đồng. Tùng Linh hít hà nói tiếp:- Âm nhạc chẳng khác nào là nguồn nước trong lành cho chúng ta uống, nếu không có âm nhạc lấy gì mà sống, con người đâu thể nào sống mà không uống nước chứ? Chẳng lẽ đi uống nước dơ bẩn mà sống sao. = = “Hai nhỏ bạn lại tiếp tục gật đầu.- Tui có thể ngồi trên máy tính hàng ngày mà không cần phải ăn cơm, thứ thiết yếu còn hơn cả cơm nữa vậy mà cũng bị cắt đi, thử hỏi có phải là đang cắt đứt đường sống của mình hay không. Chẳng khác nào lấy đi không khí sống của mình (O o O)- Bà nói đúng, thật là tàn nhẫn qúa đi mất – Nhỏ Phương đập bàn thoảng thốt kếu lên – Vì sao ba mẹ bà lại có thể nhẫn tâm cướp đoạt đi niềm sống của con cái mình như vậy chứ. Đúng thật là….- Thôi đừng buồn, cùng lắm là lên trường, tụi tui cho bà dùng điện thoại của tụi tui, được không. Mai mốt năn nỉ ba mẹ bà sau vậy – Nhỏ Mai tốt bụng lay người nhỏ bảo.- Vấn đề là không ở ba mẹ tui, mà vấn đề là tên khốn đó – Tùng Linh xua tay lắc đầu ghiến răng đáp.- Ai? – Hai nhỏ bạn đồng thanh kêu lên.- Cái tên khốn nhà chú tui chứ ai? – Tùng Linh hậm hực đáp.- Anh Tuấn Anh hả?- Còn ai trồng khoai đất này nữa chứ, chính là tên khốn đó. Hắn ta dám đề nghị ba mẹ tui cắt đứt hết mọi nguồn vui sống của tui. Còn tỏ vẻ tốt bụng, tăng thêm giờ học mỗi ngày để tui không được đi chơi nữa. Đúng là một tên thâm độc, cái gì mà muốn tốt cho việc học của tui chứ, tui khinh.- Bà nói vậy sao được. Tui thấy anh Tuấn Anh làm vậy cũng là muốn nghĩ tốt cho bà thôi mà. Bà xem, có người xa lạ nào lại đi bỏ công với bà như thế hay không? – Nhỏ Phương đột nhiên quay phắt 180 độ đi nói tốt cho Tuấn Anh - Người ta nói:” Không học mất cả tương lai còn gì”, chịu khó ít tháng rồi tiếp tục được xài điện thoại, xem tivi thoải mái thôi.- Đúng đó. Bà cứ như người tiền sử đi, không tivi không điện thoại…không gì cả vậy mà người ta vẫn sống tốt đó thôi. Nếu ai cũng than thở khóc lóc như bà thì những bạn nghèo thì sao hả - Nhỏ Mai cũng hùa theo nói tốt cho Tuấn Anh.Tùng Linh nghe hai đứa bạn nói thế thì tức giận, quay phắt lại nhìn hai đứa bạn bằng ánh mắt sắc như dao nói:- Biết ngay mà, cái bọn hám trai như tụi bà vừa nghe tên đó thì lập tức thay đỗi thái độ ngay mà. Cái đồ bán bạn cầu trai.Nghe Tùng Linh mắng mỏ, nhỏ Phương nhăn răng cười vội vàng xu nịnh tùng Linh: