Tác giả:

- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực…

Chương 62

Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… Nói xong Tuấn Anh đóng cửa cái rầm bỏ đi, để lại tùng Linh với vẻ mặt dở khóc dở cười, uy ***** người không được còn bị uy ***** lại. Nhỏ đau khổ ngồi cắn bút giải bài tập tiếp, nếu không thì nhỏ sẽ chẳng khác nào đang sống cuộc sống của người thời tiền sử mất. Thật đúng là bị sao quả tạ rơi trúng người nên mới gặp phải tên ôn thần như thế này.- Hi, sao rồi? – Hai nhỏ bạn từ ngoài ló đầu vào nhăn răng nhìn nhỏ cười hí hửng – Chơi khâm thành công chứ?- Gì vậy? Sao mặt bà chẳng khác nào cái bánh bao chiều vậy – Hai nhỏ bước vào phòng nhìn thấy vẻ mặt của nhỏ thì không khỏi giật mình.Tùng Linh yểu xìu lắc đầu, hai nhỏ bạn nén lòng nhìn nhau.- Vậy sao giờ. Vậy có tiếp tục tung tin đồn hay không? – Nhỏ Chi trợn mắt nhìn nhỏ hỏi.- Tung gì mà tung – Nhỏ buồn bã gào lên – Cái tên khốn đó, càng tung tin đồn thì càng lợi cho hắn, mình quyết không để hắn ta được lợi đâu.- Vậy là không tung tin được hả, haiz…tui còn nghĩ khi tung tin đồn này ra, lượng hâm mộ anh ý giảm đi. Tốt nhất là không còn nhỏ nào thích anh ý hết, vậy thì tui có cơ hội rồi – Nhỏ Chi chép miệng than, sau đó nhỏ giật mình nhận ra mình lỡ lời quay sang nhìn Tùng Linh đã thấy Tùng Linh nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn, nhỏ vội chữa lời bằng cách cười hehe bảo – Sẵn tiện thôi mà, sẵn tiện thôi….- Túi giết bà – Tùng linh nói xong thì lao qua bóp cổ nhỏ Chi.Tùng linh chống cằm ngồi ở lớp trong giờ ra chơi, không đi ra ngoài như mấy đứa bạn, nhỏ ngồi nhìn đất nhìn trời than vắng thở dài. Bỗng thấy một người đi ngang qua mình, hai mắt nhỏ bỗng sáng rực lên, vội vàng đứng bật dậy đuổi theo cái bóng kia. Nhỏ nhanh chóng nắm lấy vạt áo của bóng người kia rồi gọi lớn:- Diệp Hân.Diệp Hân quay đầu nhìn Tùng Linh, có chút cáu kỉnh vì bị chặn đường giải phóng chất thải trong cơ thể bèn hỏi:- Có chuyện gì?- Có chuyện này, bà phải giúp tui – Tùng Linh mếu máo nhìn Diệp Hân kể chuyện.Diệp Hân nghe xong thì ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, cái vụ này nghe sao có vẻ hơi quen, chỉ khác là nhỏ thì muốn Lập Khiêm chỉ bài mà dùng nhiều cách, còn Tùng Linh thì không muốn làm bài nên mới phải giở trò vặt ra. Tiếc là hai nhỏ đều gặp phải cao thủ trong số cao thủ rồi. Âu đó cũng là số phận. Haiz…..- Được rồi. Là do mấy câu hỏi của bà vẫn chưa đủ cao thâm nên anh ấy trả lời được là điều tất nhiên. Bây giờ tui sẽ hỏi bà mấy câu, rồi bà cứ dùng mấy câu của tui đi đố lại anh ấy – Diệp Hân lấy giọng cảm thông sâu sắc, quyết định trợ giúp cho Tùng Linh.

Nói xong Tuấn Anh đóng cửa cái rầm bỏ đi, để lại tùng Linh với vẻ mặt dở khóc dở cười, uy ***** người không được còn bị uy ***** lại. Nhỏ đau khổ ngồi cắn bút giải bài tập tiếp, nếu không thì nhỏ sẽ chẳng khác nào đang sống cuộc sống của người thời tiền sử mất. Thật đúng là bị sao quả tạ rơi trúng người nên mới gặp phải tên ôn thần như thế này.

- Hi, sao rồi? – Hai nhỏ bạn từ ngoài ló đầu vào nhăn răng nhìn nhỏ cười hí hửng – Chơi khâm thành công chứ?

- Gì vậy? Sao mặt bà chẳng khác nào cái bánh bao chiều vậy – Hai nhỏ bước vào phòng nhìn thấy vẻ mặt của nhỏ thì không khỏi giật mình.

Tùng Linh yểu xìu lắc đầu, hai nhỏ bạn nén lòng nhìn nhau.

- Vậy sao giờ. Vậy có tiếp tục tung tin đồn hay không? – Nhỏ Chi trợn mắt nhìn nhỏ hỏi.

- Tung gì mà tung – Nhỏ buồn bã gào lên – Cái tên khốn đó, càng tung tin đồn thì càng lợi cho hắn, mình quyết không để hắn ta được lợi đâu.

- Vậy là không tung tin được hả, haiz…tui còn nghĩ khi tung tin đồn này ra, lượng hâm mộ anh ý giảm đi. Tốt nhất là không còn nhỏ nào thích anh ý hết, vậy thì tui có cơ hội rồi – Nhỏ Chi chép miệng than, sau đó nhỏ giật mình nhận ra mình lỡ lời quay sang nhìn Tùng Linh đã thấy Tùng Linh nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn, nhỏ vội chữa lời bằng cách cười hehe bảo – Sẵn tiện thôi mà, sẵn tiện thôi….

- Túi giết bà – Tùng linh nói xong thì lao qua bóp cổ nhỏ Chi.

Tùng linh chống cằm ngồi ở lớp trong giờ ra chơi, không đi ra ngoài như mấy đứa bạn, nhỏ ngồi nhìn đất nhìn trời than vắng thở dài. Bỗng thấy một người đi ngang qua mình, hai mắt nhỏ bỗng sáng rực lên, vội vàng đứng bật dậy đuổi theo cái bóng kia. Nhỏ nhanh chóng nắm lấy vạt áo của bóng người kia rồi gọi lớn:

- Diệp Hân.

Diệp Hân quay đầu nhìn Tùng Linh, có chút cáu kỉnh vì bị chặn đường giải phóng chất thải trong cơ thể bèn hỏi:

- Có chuyện gì?

- Có chuyện này, bà phải giúp tui – Tùng Linh mếu máo nhìn Diệp Hân kể chuyện.

Diệp Hân nghe xong thì ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, cái vụ này nghe sao có vẻ hơi quen, chỉ khác là nhỏ thì muốn Lập Khiêm chỉ bài mà dùng nhiều cách, còn Tùng Linh thì không muốn làm bài nên mới phải giở trò vặt ra. Tiếc là hai nhỏ đều gặp phải cao thủ trong số cao thủ rồi. Âu đó cũng là số phận. Haiz…..

- Được rồi. Là do mấy câu hỏi của bà vẫn chưa đủ cao thâm nên anh ấy trả lời được là điều tất nhiên. Bây giờ tui sẽ hỏi bà mấy câu, rồi bà cứ dùng mấy câu của tui đi đố lại anh ấy – Diệp Hân lấy giọng cảm thông sâu sắc, quyết định trợ giúp cho Tùng Linh.

Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… Nói xong Tuấn Anh đóng cửa cái rầm bỏ đi, để lại tùng Linh với vẻ mặt dở khóc dở cười, uy ***** người không được còn bị uy ***** lại. Nhỏ đau khổ ngồi cắn bút giải bài tập tiếp, nếu không thì nhỏ sẽ chẳng khác nào đang sống cuộc sống của người thời tiền sử mất. Thật đúng là bị sao quả tạ rơi trúng người nên mới gặp phải tên ôn thần như thế này.- Hi, sao rồi? – Hai nhỏ bạn từ ngoài ló đầu vào nhăn răng nhìn nhỏ cười hí hửng – Chơi khâm thành công chứ?- Gì vậy? Sao mặt bà chẳng khác nào cái bánh bao chiều vậy – Hai nhỏ bước vào phòng nhìn thấy vẻ mặt của nhỏ thì không khỏi giật mình.Tùng Linh yểu xìu lắc đầu, hai nhỏ bạn nén lòng nhìn nhau.- Vậy sao giờ. Vậy có tiếp tục tung tin đồn hay không? – Nhỏ Chi trợn mắt nhìn nhỏ hỏi.- Tung gì mà tung – Nhỏ buồn bã gào lên – Cái tên khốn đó, càng tung tin đồn thì càng lợi cho hắn, mình quyết không để hắn ta được lợi đâu.- Vậy là không tung tin được hả, haiz…tui còn nghĩ khi tung tin đồn này ra, lượng hâm mộ anh ý giảm đi. Tốt nhất là không còn nhỏ nào thích anh ý hết, vậy thì tui có cơ hội rồi – Nhỏ Chi chép miệng than, sau đó nhỏ giật mình nhận ra mình lỡ lời quay sang nhìn Tùng Linh đã thấy Tùng Linh nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn, nhỏ vội chữa lời bằng cách cười hehe bảo – Sẵn tiện thôi mà, sẵn tiện thôi….- Túi giết bà – Tùng linh nói xong thì lao qua bóp cổ nhỏ Chi.Tùng linh chống cằm ngồi ở lớp trong giờ ra chơi, không đi ra ngoài như mấy đứa bạn, nhỏ ngồi nhìn đất nhìn trời than vắng thở dài. Bỗng thấy một người đi ngang qua mình, hai mắt nhỏ bỗng sáng rực lên, vội vàng đứng bật dậy đuổi theo cái bóng kia. Nhỏ nhanh chóng nắm lấy vạt áo của bóng người kia rồi gọi lớn:- Diệp Hân.Diệp Hân quay đầu nhìn Tùng Linh, có chút cáu kỉnh vì bị chặn đường giải phóng chất thải trong cơ thể bèn hỏi:- Có chuyện gì?- Có chuyện này, bà phải giúp tui – Tùng Linh mếu máo nhìn Diệp Hân kể chuyện.Diệp Hân nghe xong thì ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, cái vụ này nghe sao có vẻ hơi quen, chỉ khác là nhỏ thì muốn Lập Khiêm chỉ bài mà dùng nhiều cách, còn Tùng Linh thì không muốn làm bài nên mới phải giở trò vặt ra. Tiếc là hai nhỏ đều gặp phải cao thủ trong số cao thủ rồi. Âu đó cũng là số phận. Haiz…..- Được rồi. Là do mấy câu hỏi của bà vẫn chưa đủ cao thâm nên anh ấy trả lời được là điều tất nhiên. Bây giờ tui sẽ hỏi bà mấy câu, rồi bà cứ dùng mấy câu của tui đi đố lại anh ấy – Diệp Hân lấy giọng cảm thông sâu sắc, quyết định trợ giúp cho Tùng Linh.

Chương 62