- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực…
Chương 86
Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… Khi Tùng Linh nghĩ là nhỏ được tự do thì đáng lí vui sướng, nhỏ lại cảm thấy hụt hẫng. Mà hụt hẫng vỉ cái gì, bản thân nhỏ không rõ nữa.Ví dụ như, khi ngồi học bài, chẳng có ai ngồi bên cạnh gõ đầu nhỏ nữa cả. Nếu như làm bài không được, chẳng ai ngồi hướng dẫn cho nhỏ đến tận chân răng, xuyên mấy chục lớp vào bộ não hóa thạch của nho hết.Vì dụ như thỉnh thoảng nhìn ai đó nghiêm túc làm bài cũng là một sự thú vị, nhất là người đó lại là một anh chàng đẹp trai.Ví dụ như….Tùng Linh bỗng giật mình khi thấy rằng, dường như nhỏ thấy nhớ khoảnh khắc cùng Tuấn Anh ngồi học bài.Mỗi khi nhỏ chán học, ngồi than ngắn thở dài thì Tuấn Anh bèn kể cho nhỏ nghe một câu chuyện cười, ví dụ như“ Giờ ngoại ngữ lớp tí có thầy giáo đến dự giờ.Cô giáo đang viết thì phấn bị gãy nên cúi xuống nhặt. Sau đó cô quay xuống lớp hỏi:- E nào dịch được câu này?Tí liền đứng lên nói dõng dạc:- Giá mà cái váy ngắn 1 tí thì ngon.Cô giáo:- Hả? Em ra ngoài ngay cho tôiTí hậm hực nhìn thầy dự giờ:- Không biết thì đừng có nhắc. “Tùng linh nhớ câu chuyện cười này mà ngồi cười sặc sụa, Tuấn Anh đúng thật là, không kể thì thôi, mà hễ kể thì làm nhỏ cười ra nước mắt.Tùng Linh bỗng thở dài, bài tập làm xong rồi, đi chơi, nghe nhạc tự nhiên thấy không còn hứng thú nữa. Nói chung là ngoại trừ giờ ăn cơm ra, hay giờ đi học buổi sáng, nhỏ chẳng hề gặp Tuấn Anh lần nào nữa.- Ít khi chán, nhưng chán thì gián chẳng buồn đập – Nhỏ đúng là chán đến mức này rồi.Tùng Linh đành gọi điện thoại rủ hai nhỏ bạn của mình đi chơi cho đỡ chán thì hai nhỏ lại từ chối vì bận. Cắn bút mãi, Tùng Linh quyết định gọi cho Diệp Hân, dù gì cũng chỉ có mỗi con nhỏ này là bạn tốt nữa mà thôi.Diệp Hân cũng đang rỗi rãi nên lập tức nhận lời của Tùng Linh. Cả hai hẹn nhau ra một quán kem thoáng mát.Ngồi nói chuyện bông đùa một chút, Diệp Hân bèn hỏi một câu trêu Tùng linh:- Nè, không phải nghe nói bà được tự do rồi hay sao, sao vẻ mặt bà vẫn cứ như đưa đám thế kia.- Diệp Hân! Tui hỏi bà, nếu Lập Khiêm không dạy bà học nữa. Bà thấy vui mừng hay buồn chán.Diệp Hân nghe Tùng Linh hỏi thì đảo mắt một vòng cười trêu bảo:- Tất nhiên là vui mừng rồi, sao lại buồn chán.- Vậy sao – Tùng Linh bỗng thở dài, bởi vì sao nhỏ chẳng có chút gì vui mừng hết như vậy chứ.Diệp Hân là người từng trải, ít nhất thì cũng trước Tùng Linh một chút, nhỏ đáo để nhìn Tùng Linh cười gian bảo:- Trừ khi là….yêu.
Khi Tùng Linh nghĩ là nhỏ được tự do thì đáng lí vui sướng, nhỏ lại cảm thấy hụt hẫng. Mà hụt hẫng vỉ cái gì, bản thân nhỏ không rõ nữa.
Ví dụ như, khi ngồi học bài, chẳng có ai ngồi bên cạnh gõ đầu nhỏ nữa cả. Nếu như làm bài không được, chẳng ai ngồi hướng dẫn cho nhỏ đến tận chân răng, xuyên mấy chục lớp vào bộ não hóa thạch của nho hết.
Vì dụ như thỉnh thoảng nhìn ai đó nghiêm túc làm bài cũng là một sự thú vị, nhất là người đó lại là một anh chàng đẹp trai.
Ví dụ như….Tùng Linh bỗng giật mình khi thấy rằng, dường như nhỏ thấy nhớ khoảnh khắc cùng Tuấn Anh ngồi học bài.
Mỗi khi nhỏ chán học, ngồi than ngắn thở dài thì Tuấn Anh bèn kể cho nhỏ nghe một câu chuyện cười, ví dụ như
“ Giờ ngoại ngữ lớp tí có thầy giáo đến dự giờ.Cô giáo đang viết thì phấn bị gãy nên cúi xuống nhặt. Sau đó cô quay xuống lớp hỏi:
- E nào dịch được câu này?
Tí liền đứng lên nói dõng dạc:
- Giá mà cái váy ngắn 1 tí thì ngon.
Cô giáo:
- Hả? Em ra ngoài ngay cho tôi
Tí hậm hực nhìn thầy dự giờ:
- Không biết thì đừng có nhắc. “
Tùng linh nhớ câu chuyện cười này mà ngồi cười sặc sụa, Tuấn Anh đúng thật là, không kể thì thôi, mà hễ kể thì làm nhỏ cười ra nước mắt.
Tùng Linh bỗng thở dài, bài tập làm xong rồi, đi chơi, nghe nhạc tự nhiên thấy không còn hứng thú nữa. Nói chung là ngoại trừ giờ ăn cơm ra, hay giờ đi học buổi sáng, nhỏ chẳng hề gặp Tuấn Anh lần nào nữa.
- Ít khi chán, nhưng chán thì gián chẳng buồn đập – Nhỏ đúng là chán đến mức này rồi.
Tùng Linh đành gọi điện thoại rủ hai nhỏ bạn của mình đi chơi cho đỡ chán thì hai nhỏ lại từ chối vì bận. Cắn bút mãi, Tùng Linh quyết định gọi cho Diệp Hân, dù gì cũng chỉ có mỗi con nhỏ này là bạn tốt nữa mà thôi.
Diệp Hân cũng đang rỗi rãi nên lập tức nhận lời của Tùng Linh. Cả hai hẹn nhau ra một quán kem thoáng mát.
Ngồi nói chuyện bông đùa một chút, Diệp Hân bèn hỏi một câu trêu Tùng linh:
- Nè, không phải nghe nói bà được tự do rồi hay sao, sao vẻ mặt bà vẫn cứ như đưa đám thế kia.
- Diệp Hân! Tui hỏi bà, nếu Lập Khiêm không dạy bà học nữa. Bà thấy vui mừng hay buồn chán.
Diệp Hân nghe Tùng Linh hỏi thì đảo mắt một vòng cười trêu bảo:
- Tất nhiên là vui mừng rồi, sao lại buồn chán.
- Vậy sao – Tùng Linh bỗng thở dài, bởi vì sao nhỏ chẳng có chút gì vui mừng hết như vậy chứ.
Diệp Hân là người từng trải, ít nhất thì cũng trước Tùng Linh một chút, nhỏ đáo để nhìn Tùng Linh cười gian bảo:
- Trừ khi là….yêu.
Nói Yêu Em 7 LầnTác giả: Granty- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi. Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực… Khi Tùng Linh nghĩ là nhỏ được tự do thì đáng lí vui sướng, nhỏ lại cảm thấy hụt hẫng. Mà hụt hẫng vỉ cái gì, bản thân nhỏ không rõ nữa.Ví dụ như, khi ngồi học bài, chẳng có ai ngồi bên cạnh gõ đầu nhỏ nữa cả. Nếu như làm bài không được, chẳng ai ngồi hướng dẫn cho nhỏ đến tận chân răng, xuyên mấy chục lớp vào bộ não hóa thạch của nho hết.Vì dụ như thỉnh thoảng nhìn ai đó nghiêm túc làm bài cũng là một sự thú vị, nhất là người đó lại là một anh chàng đẹp trai.Ví dụ như….Tùng Linh bỗng giật mình khi thấy rằng, dường như nhỏ thấy nhớ khoảnh khắc cùng Tuấn Anh ngồi học bài.Mỗi khi nhỏ chán học, ngồi than ngắn thở dài thì Tuấn Anh bèn kể cho nhỏ nghe một câu chuyện cười, ví dụ như“ Giờ ngoại ngữ lớp tí có thầy giáo đến dự giờ.Cô giáo đang viết thì phấn bị gãy nên cúi xuống nhặt. Sau đó cô quay xuống lớp hỏi:- E nào dịch được câu này?Tí liền đứng lên nói dõng dạc:- Giá mà cái váy ngắn 1 tí thì ngon.Cô giáo:- Hả? Em ra ngoài ngay cho tôiTí hậm hực nhìn thầy dự giờ:- Không biết thì đừng có nhắc. “Tùng linh nhớ câu chuyện cười này mà ngồi cười sặc sụa, Tuấn Anh đúng thật là, không kể thì thôi, mà hễ kể thì làm nhỏ cười ra nước mắt.Tùng Linh bỗng thở dài, bài tập làm xong rồi, đi chơi, nghe nhạc tự nhiên thấy không còn hứng thú nữa. Nói chung là ngoại trừ giờ ăn cơm ra, hay giờ đi học buổi sáng, nhỏ chẳng hề gặp Tuấn Anh lần nào nữa.- Ít khi chán, nhưng chán thì gián chẳng buồn đập – Nhỏ đúng là chán đến mức này rồi.Tùng Linh đành gọi điện thoại rủ hai nhỏ bạn của mình đi chơi cho đỡ chán thì hai nhỏ lại từ chối vì bận. Cắn bút mãi, Tùng Linh quyết định gọi cho Diệp Hân, dù gì cũng chỉ có mỗi con nhỏ này là bạn tốt nữa mà thôi.Diệp Hân cũng đang rỗi rãi nên lập tức nhận lời của Tùng Linh. Cả hai hẹn nhau ra một quán kem thoáng mát.Ngồi nói chuyện bông đùa một chút, Diệp Hân bèn hỏi một câu trêu Tùng linh:- Nè, không phải nghe nói bà được tự do rồi hay sao, sao vẻ mặt bà vẫn cứ như đưa đám thế kia.- Diệp Hân! Tui hỏi bà, nếu Lập Khiêm không dạy bà học nữa. Bà thấy vui mừng hay buồn chán.Diệp Hân nghe Tùng Linh hỏi thì đảo mắt một vòng cười trêu bảo:- Tất nhiên là vui mừng rồi, sao lại buồn chán.- Vậy sao – Tùng Linh bỗng thở dài, bởi vì sao nhỏ chẳng có chút gì vui mừng hết như vậy chứ.Diệp Hân là người từng trải, ít nhất thì cũng trước Tùng Linh một chút, nhỏ đáo để nhìn Tùng Linh cười gian bảo:- Trừ khi là….yêu.