Tác giả:

Ngồi trên chiếc Roll Royce mà ông ba mới mua lung linh lấp lánh như sao, tôi cực kỳ thấp thỏm lẫn kích động. Không phải vì cái xe này. Mà là vì người mà ông ba sẽ đưa tôi tới gặp tối nay. Ba tôi tên Giản Vệ Đông, một nhà giàu có ở địa phương, còn tôi tên Giản Tây Khê, con gái thứ hai của ổng. Gọi vắn tắt thì là tiểu thư thứ hai của nhà giàu. Nghe có vẻ ngốc ngốc phù phiếm. Tôi có một bà chị, tên Lâm Vi Lương. Sau khi mẹ tôi mất, ba tôi kết hôn với một phụ nữ khác, bà ấy có một đứa con gái. Bà chị đó của tôi, người cũng như tên, lạnh lùng. (Vi Lương có nghĩa hơi lạnh) Cho dù chị ấy theo mẹ gả tới nhà tôi 3 năm rồi cũng không thể làm chị ấy nóng lên được. Không phải lạnh bình thường. Mà là cục sắt đông lạnh còn sót lại từ thời cổ đại. * Gia đình tôi rất giàu. Nhà giàu thường hay có những kiểu âm mưu này nọ như trong tiểu thuyết. Ví dụ như liên hôn. (Liên kết bằng hôn nhân) Thực ra thì vẫn có khoảng cách giữa hư cấu và hiện thực ha. Tiểu thuyết thì vừa ***** vừa máu chó. Như kiểu nữ…

Chương 7

Tám Gậy Tre Đánh NgườiTác giả: Lai PhấtTruyện Ngôn TìnhNgồi trên chiếc Roll Royce mà ông ba mới mua lung linh lấp lánh như sao, tôi cực kỳ thấp thỏm lẫn kích động. Không phải vì cái xe này. Mà là vì người mà ông ba sẽ đưa tôi tới gặp tối nay. Ba tôi tên Giản Vệ Đông, một nhà giàu có ở địa phương, còn tôi tên Giản Tây Khê, con gái thứ hai của ổng. Gọi vắn tắt thì là tiểu thư thứ hai của nhà giàu. Nghe có vẻ ngốc ngốc phù phiếm. Tôi có một bà chị, tên Lâm Vi Lương. Sau khi mẹ tôi mất, ba tôi kết hôn với một phụ nữ khác, bà ấy có một đứa con gái. Bà chị đó của tôi, người cũng như tên, lạnh lùng. (Vi Lương có nghĩa hơi lạnh) Cho dù chị ấy theo mẹ gả tới nhà tôi 3 năm rồi cũng không thể làm chị ấy nóng lên được. Không phải lạnh bình thường. Mà là cục sắt đông lạnh còn sót lại từ thời cổ đại. * Gia đình tôi rất giàu. Nhà giàu thường hay có những kiểu âm mưu này nọ như trong tiểu thuyết. Ví dụ như liên hôn. (Liên kết bằng hôn nhân) Thực ra thì vẫn có khoảng cách giữa hư cấu và hiện thực ha. Tiểu thuyết thì vừa ***** vừa máu chó. Như kiểu nữ… Quá đáng.Gửi có mấy cái meme thôi mà anh dám công kích tôi.Tuyệt giao!Tôi đang bận với đồ án tốt nghiệp của mình.Đội ngũ thiết kế của chúng tôi đang bận rộn!Nhóm chúng tôi có 7 thành viên.3 phụ trách chương trình.3 phụ trách tạo hình.Tôi làm cả 2.Cả hai đều không giỏi lắm.Cho nên tôi lập kế hoạch.Tôi liên lạc với nhóm thiết kế tạo hình: [Tiến độ tạo hình của hiệu ứng đạn pháo bắn tung nước lên thế nào rồi?]Team Art: […thì… hiệu quả cũng tàm tạm.]Tôi: [Gửi tôi coi thử?]Team Art đã gửi một tập tin đính kèm.Kỹ năng phóng đạn pháo trên mặt nước.Tưởng tượng của tôi – những cơn sóng khổng lồ, mặt nước bùng lên một thác nước cao vạn trượng, phụt, một quầng hào quang trải rộng, nước bắn tung lên đầy tráng lệ, hùng vĩ.Thành phẩm của nhóm tôi – mặt nước trôi nổi vài sợi chất lỏng màu trắng đầy khả nghi.Tôi nhìn chằm chằm nó suốt một phút không thể nhúc nhích.Hả?Tôi: [Cái gì thế này?]Team Art: [Ủa? Sao sóng bất động vậy? Đợi chút, để tụi tôi hỏi nhóm chương trình.]Tôi: [Tiếp tục cố gắng nhé. Hình ảnh ‘Mặt cười.JPG’]Tôi liên hệ nhóm chương trình: [Tìm được BUG chưa?]Team chương trình: [Tổ trưởng cứ yên tâm, nhiều người thì sức lớn. Tụi tôi đã gửi lên nhóm bạn, mọi người sẽ góp ý tìm lỗi, tìm thấy nhiều Bug thì được nhiều bao lì xì.]Tôi: [Bao lì xì ai trả?]Team chương trình: [Tổ trưởng nghĩ xem?]Tôi âm thầm tắt giao diện trò chuyện nhóm chương trình.Ngày hôm sau.Quách Hiểu Bạch vẽ cùng nhóm thiết kế tạo hình mãi đến đơ cả tay, bắt đầu tự mình hại mình. Cậu ấy lấy Apple pencil đâm vào cổ tay—“Tay đại thần được Thượng đế hôn lên. Tay của tớ nhất định bị con Ngáo Husky hôn.” Cậu ấy đột nhiên hét lên, giơ tay lên chém xuống: “Ta cần cái móng heo này thì có ích lợi gì!”Diễn xuất quá đỉnh.Thuần thục lên từng ngày.Tự biên tự diễn.Làm tôi cũng bị lây.Nhưng mà cậu ấy lo thật.Đồ án tốt nghiệp này chúng tôi đã làm mấy tháng. Càng về sau càng có nhiều vấn đề phát sinh.Ví dụ, kết xuất.Mỗi khu vực, tông màu, ánh sáng bóng tối đều khác nhau. Không ngừng điều chỉnh, thử nghiệm, khối lượng công việc rất lớn, dễ gặp sự cố.Trình độ đồ họa bậc gà tiểu học nên tốc độ rất chậm.Trong khoa chúng tôi không nhiều giảng viên. Mà giảng viên đều rất bận. Hỏi một câu cả khoảng thời gian dài chưa được trả lời. Chờ không được thì phải tự tìm cách giải quyết. Cứ mò mẫm như người đi trong đêm.  Vì vậy, mỗi tối Quách Hiểu Bạch đều chuyển phát cá chép cầu may*. Mong công ty L.H chọn đồ án của chúng tôi.Bây giờ cậu ấy lại đang cúi đầu nghịch điện thoại.[Gửi cho vị cựu sinh viên đại thần này, hy vọng thiết kế của chúng tôi có thể giống anh ấy, được mấy trăm giáo sư đồng lòng thông qua.]Hình ảnh ‘Vầng hào quang Lý Hành’.JPG.Nhìn số lượng chuyển tiếp.Hơn một triệu.Cậu ấy làm một mình chưa đủ. Còn cưỡng ép bắt tôi làm theo.Sau khi gửi xong, cậu ấy nói: “Trời ơi, con không dám cầu L.H có thể chú ý tới con, xin trời gửi cho con một người hướng dẫn có kiến thức chuyên môn để có thể hoàn thành thuận lợi đồ án này. Sau này khi ăn tối con hứa chỉ ăn thịt không ăn rau, làm ơn đi, làm ơn đi!”Hứa hẹn kiểu gì vậy.Cậu nghĩ hứa kiểu vậy trời sẽ chiếu cố cậu không?Đột nhiên.Điện thoại reo.Lý Hành: [Sao hai ngày nay em không liên lạc với anh?]Ha haAnh còn không biết xấu hổ mà hỏi?Tôi: [Tôi không muốn hợp tác, khó quá, tôi không làm được vậy.]Im lặng một lúc.Lý Hành: [Có vẻ đề nghị của tôi không đủ hấp dẫn.]Không không không.Đề nghị rất hấp dẫn.Nhưng mà anh quá đáng ghét.Có điều tôi không dám nói.Tôi mặc kệ anh.Lý Hành: [Mấy giảng viên trong khoa thiết kế rất bận đúng không?]A?Con chó thính mũi tôi đây bắt đầu hít hít.Lý Hành: [Thiết kế không có vấn đề gì?]Lỗ tai chó tôi dựng thẳng lên.Lý Hành: [Em có cần tôi hướng dẫn không?]Tôi:!!!Trúng số rồi!Trúng số rồi!Tiền trên trời rơi xuống rồi!Lấy những vấn đề của học sinh tiểu học gà mờ để hỏi đại thần.Giống như lấy đại bác giết muỗi!!!Lý Hành: [Chiều chủ nhật lúc 3h30, lịch trình của tôi trống khoảng 2 tiếng.]Tôi cố nén sự kích động trong lòng xuống: [Dạ.]Lý Hành: [Hẹn gặp em ở trụ sở game L.H, tôi sẽ cho người đến đón em.]Cmn cmn vào thánh địa!!!Cuối cùng tôi không thể kiềm chế bản thân: [Cảm ơn sếp. Hình ảnh ‘Điên cuồng dập đầu.JPG.’]Lý Hành: […]Còn.Chuyện tuyệt giao mà tôi nói hôm qua thì sao?Bỏ.Bỏ.Dù sao cũng đâu có ai biết.

Quá đáng.

Gửi có mấy cái meme thôi mà anh dám công kích tôi.

Tuyệt giao!

Tôi đang bận với đồ án tốt nghiệp của mình.

Đội ngũ thiết kế của chúng tôi đang bận rộn!

Nhóm chúng tôi có 7 thành viên.

3 phụ trách chương trình.

3 phụ trách tạo hình.

Tôi làm cả 2.

Cả hai đều không giỏi lắm.

Cho nên tôi lập kế hoạch.

Tôi liên lạc với nhóm thiết kế tạo hình: [Tiến độ tạo hình của hiệu ứng đạn pháo bắn tung nước lên thế nào rồi?]

Team Art: […thì… hiệu quả cũng tàm tạm.]

Tôi: [Gửi tôi coi thử?]

Team Art đã gửi một tập tin đính kèm.

Kỹ năng phóng đạn pháo trên mặt nước.

Tưởng tượng của tôi – những cơn sóng khổng lồ, mặt nước bùng lên một thác nước cao vạn trượng, phụt, một quầng hào quang trải rộng, nước bắn tung lên đầy tráng lệ, hùng vĩ.

Thành phẩm của nhóm tôi – mặt nước trôi nổi vài sợi chất lỏng màu trắng đầy khả nghi.

Tôi nhìn chằm chằm nó suốt một phút không thể nhúc nhích.

Hả?

Tôi: [Cái gì thế này?]

Team Art: [Ủa? Sao sóng bất động vậy? Đợi chút, để tụi tôi hỏi nhóm chương trình.]

Tôi: [Tiếp tục cố gắng nhé. Hình ảnh ‘Mặt cười.JPG’]

Tôi liên hệ nhóm chương trình: [Tìm được BUG chưa?]

Team chương trình: [Tổ trưởng cứ yên tâm, nhiều người thì sức lớn. Tụi tôi đã gửi lên nhóm bạn, mọi người sẽ góp ý tìm lỗi, tìm thấy nhiều Bug thì được nhiều bao lì xì.]

Tôi: [Bao lì xì ai trả?]

Team chương trình: [Tổ trưởng nghĩ xem?]

Tôi âm thầm tắt giao diện trò chuyện nhóm chương trình.

Ngày hôm sau.

Quách Hiểu Bạch vẽ cùng nhóm thiết kế tạo hình mãi đến đơ cả tay, bắt đầu tự mình hại mình. Cậu ấy lấy Apple pencil đâm vào cổ tay—

“Tay đại thần được Thượng đế hôn lên. Tay của tớ nhất định bị con Ngáo Husky hôn.” Cậu ấy đột nhiên hét lên, giơ tay lên chém xuống: “Ta cần cái móng heo này thì có ích lợi gì!”

Diễn xuất quá đỉnh.

Thuần thục lên từng ngày.

Tự biên tự diễn.

Làm tôi cũng bị lây.

Nhưng mà cậu ấy lo thật.

Đồ án tốt nghiệp này chúng tôi đã làm mấy tháng. Càng về sau càng có nhiều vấn đề phát sinh.

Ví dụ, kết xuất.

Mỗi khu vực, tông màu, ánh sáng bóng tối đều khác nhau. Không ngừng điều chỉnh, thử nghiệm, khối lượng công việc rất lớn, dễ gặp sự cố.

Trình độ đồ họa bậc gà tiểu học nên tốc độ rất chậm.

Trong khoa chúng tôi không nhiều giảng viên. Mà giảng viên đều rất bận. Hỏi một câu cả khoảng thời gian dài chưa được trả lời. Chờ không được thì phải tự tìm cách giải quyết. Cứ mò mẫm như người đi trong đêm.  

Vì vậy, mỗi tối Quách Hiểu Bạch đều chuyển phát cá chép cầu may*. Mong công ty L.H chọn đồ án của chúng tôi.

Bây giờ cậu ấy lại đang cúi đầu nghịch điện thoại.

[Gửi cho vị cựu sinh viên đại thần này, hy vọng thiết kế của chúng tôi có thể giống anh ấy, được mấy trăm giáo sư đồng lòng thông qua.]

Hình ảnh ‘Vầng hào quang Lý Hành’.JPG.

Nhìn số lượng chuyển tiếp.

Hơn một triệu.

Cậu ấy làm một mình chưa đủ. Còn cưỡng ép bắt tôi làm theo.

Sau khi gửi xong, cậu ấy nói: “Trời ơi, con không dám cầu L.H có thể chú ý tới con, xin trời gửi cho con một người hướng dẫn có kiến thức chuyên môn để có thể hoàn thành thuận lợi đồ án này. Sau này khi ăn tối con hứa chỉ ăn thịt không ăn rau, làm ơn đi, làm ơn đi!”

Hứa hẹn kiểu gì vậy.

Cậu nghĩ hứa kiểu vậy trời sẽ chiếu cố cậu không?

Đột nhiên.

Điện thoại reo.

Lý Hành: [Sao hai ngày nay em không liên lạc với anh?]

Ha ha

Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi?

Tôi: [Tôi không muốn hợp tác, khó quá, tôi không làm được vậy.]

Im lặng một lúc.

Lý Hành: [Có vẻ đề nghị của tôi không đủ hấp dẫn.]

Không không không.

Đề nghị rất hấp dẫn.

Nhưng mà anh quá đáng ghét.

Có điều tôi không dám nói.

Tôi mặc kệ anh.

Lý Hành: [Mấy giảng viên trong khoa thiết kế rất bận đúng không?]

A?

Con chó thính mũi tôi đây bắt đầu hít hít.

Lý Hành: [Thiết kế không có vấn đề gì?]

Lỗ tai chó tôi dựng thẳng lên.

Lý Hành: [Em có cần tôi hướng dẫn không?]

Tôi:!!!

Trúng số rồi!

Trúng số rồi!

Tiền trên trời rơi xuống rồi!

Lấy những vấn đề của học sinh tiểu học gà mờ để hỏi đại thần.

Giống như lấy đại bác giết muỗi!!!

Lý Hành: [Chiều chủ nhật lúc 3h30, lịch trình của tôi trống khoảng 2 tiếng.]

Tôi cố nén sự kích động trong lòng xuống: [Dạ.]

Lý Hành: [Hẹn gặp em ở trụ sở game L.H, tôi sẽ cho người đến đón em.]

Cmn cmn vào thánh địa!!!

Cuối cùng tôi không thể kiềm chế bản thân: [Cảm ơn sếp. Hình ảnh ‘Điên cuồng dập đầu.JPG.’]

Lý Hành: […]

Còn.

Chuyện tuyệt giao mà tôi nói hôm qua thì sao?

Bỏ.

Bỏ.

Dù sao cũng đâu có ai biết.

Tám Gậy Tre Đánh NgườiTác giả: Lai PhấtTruyện Ngôn TìnhNgồi trên chiếc Roll Royce mà ông ba mới mua lung linh lấp lánh như sao, tôi cực kỳ thấp thỏm lẫn kích động. Không phải vì cái xe này. Mà là vì người mà ông ba sẽ đưa tôi tới gặp tối nay. Ba tôi tên Giản Vệ Đông, một nhà giàu có ở địa phương, còn tôi tên Giản Tây Khê, con gái thứ hai của ổng. Gọi vắn tắt thì là tiểu thư thứ hai của nhà giàu. Nghe có vẻ ngốc ngốc phù phiếm. Tôi có một bà chị, tên Lâm Vi Lương. Sau khi mẹ tôi mất, ba tôi kết hôn với một phụ nữ khác, bà ấy có một đứa con gái. Bà chị đó của tôi, người cũng như tên, lạnh lùng. (Vi Lương có nghĩa hơi lạnh) Cho dù chị ấy theo mẹ gả tới nhà tôi 3 năm rồi cũng không thể làm chị ấy nóng lên được. Không phải lạnh bình thường. Mà là cục sắt đông lạnh còn sót lại từ thời cổ đại. * Gia đình tôi rất giàu. Nhà giàu thường hay có những kiểu âm mưu này nọ như trong tiểu thuyết. Ví dụ như liên hôn. (Liên kết bằng hôn nhân) Thực ra thì vẫn có khoảng cách giữa hư cấu và hiện thực ha. Tiểu thuyết thì vừa ***** vừa máu chó. Như kiểu nữ… Quá đáng.Gửi có mấy cái meme thôi mà anh dám công kích tôi.Tuyệt giao!Tôi đang bận với đồ án tốt nghiệp của mình.Đội ngũ thiết kế của chúng tôi đang bận rộn!Nhóm chúng tôi có 7 thành viên.3 phụ trách chương trình.3 phụ trách tạo hình.Tôi làm cả 2.Cả hai đều không giỏi lắm.Cho nên tôi lập kế hoạch.Tôi liên lạc với nhóm thiết kế tạo hình: [Tiến độ tạo hình của hiệu ứng đạn pháo bắn tung nước lên thế nào rồi?]Team Art: […thì… hiệu quả cũng tàm tạm.]Tôi: [Gửi tôi coi thử?]Team Art đã gửi một tập tin đính kèm.Kỹ năng phóng đạn pháo trên mặt nước.Tưởng tượng của tôi – những cơn sóng khổng lồ, mặt nước bùng lên một thác nước cao vạn trượng, phụt, một quầng hào quang trải rộng, nước bắn tung lên đầy tráng lệ, hùng vĩ.Thành phẩm của nhóm tôi – mặt nước trôi nổi vài sợi chất lỏng màu trắng đầy khả nghi.Tôi nhìn chằm chằm nó suốt một phút không thể nhúc nhích.Hả?Tôi: [Cái gì thế này?]Team Art: [Ủa? Sao sóng bất động vậy? Đợi chút, để tụi tôi hỏi nhóm chương trình.]Tôi: [Tiếp tục cố gắng nhé. Hình ảnh ‘Mặt cười.JPG’]Tôi liên hệ nhóm chương trình: [Tìm được BUG chưa?]Team chương trình: [Tổ trưởng cứ yên tâm, nhiều người thì sức lớn. Tụi tôi đã gửi lên nhóm bạn, mọi người sẽ góp ý tìm lỗi, tìm thấy nhiều Bug thì được nhiều bao lì xì.]Tôi: [Bao lì xì ai trả?]Team chương trình: [Tổ trưởng nghĩ xem?]Tôi âm thầm tắt giao diện trò chuyện nhóm chương trình.Ngày hôm sau.Quách Hiểu Bạch vẽ cùng nhóm thiết kế tạo hình mãi đến đơ cả tay, bắt đầu tự mình hại mình. Cậu ấy lấy Apple pencil đâm vào cổ tay—“Tay đại thần được Thượng đế hôn lên. Tay của tớ nhất định bị con Ngáo Husky hôn.” Cậu ấy đột nhiên hét lên, giơ tay lên chém xuống: “Ta cần cái móng heo này thì có ích lợi gì!”Diễn xuất quá đỉnh.Thuần thục lên từng ngày.Tự biên tự diễn.Làm tôi cũng bị lây.Nhưng mà cậu ấy lo thật.Đồ án tốt nghiệp này chúng tôi đã làm mấy tháng. Càng về sau càng có nhiều vấn đề phát sinh.Ví dụ, kết xuất.Mỗi khu vực, tông màu, ánh sáng bóng tối đều khác nhau. Không ngừng điều chỉnh, thử nghiệm, khối lượng công việc rất lớn, dễ gặp sự cố.Trình độ đồ họa bậc gà tiểu học nên tốc độ rất chậm.Trong khoa chúng tôi không nhiều giảng viên. Mà giảng viên đều rất bận. Hỏi một câu cả khoảng thời gian dài chưa được trả lời. Chờ không được thì phải tự tìm cách giải quyết. Cứ mò mẫm như người đi trong đêm.  Vì vậy, mỗi tối Quách Hiểu Bạch đều chuyển phát cá chép cầu may*. Mong công ty L.H chọn đồ án của chúng tôi.Bây giờ cậu ấy lại đang cúi đầu nghịch điện thoại.[Gửi cho vị cựu sinh viên đại thần này, hy vọng thiết kế của chúng tôi có thể giống anh ấy, được mấy trăm giáo sư đồng lòng thông qua.]Hình ảnh ‘Vầng hào quang Lý Hành’.JPG.Nhìn số lượng chuyển tiếp.Hơn một triệu.Cậu ấy làm một mình chưa đủ. Còn cưỡng ép bắt tôi làm theo.Sau khi gửi xong, cậu ấy nói: “Trời ơi, con không dám cầu L.H có thể chú ý tới con, xin trời gửi cho con một người hướng dẫn có kiến thức chuyên môn để có thể hoàn thành thuận lợi đồ án này. Sau này khi ăn tối con hứa chỉ ăn thịt không ăn rau, làm ơn đi, làm ơn đi!”Hứa hẹn kiểu gì vậy.Cậu nghĩ hứa kiểu vậy trời sẽ chiếu cố cậu không?Đột nhiên.Điện thoại reo.Lý Hành: [Sao hai ngày nay em không liên lạc với anh?]Ha haAnh còn không biết xấu hổ mà hỏi?Tôi: [Tôi không muốn hợp tác, khó quá, tôi không làm được vậy.]Im lặng một lúc.Lý Hành: [Có vẻ đề nghị của tôi không đủ hấp dẫn.]Không không không.Đề nghị rất hấp dẫn.Nhưng mà anh quá đáng ghét.Có điều tôi không dám nói.Tôi mặc kệ anh.Lý Hành: [Mấy giảng viên trong khoa thiết kế rất bận đúng không?]A?Con chó thính mũi tôi đây bắt đầu hít hít.Lý Hành: [Thiết kế không có vấn đề gì?]Lỗ tai chó tôi dựng thẳng lên.Lý Hành: [Em có cần tôi hướng dẫn không?]Tôi:!!!Trúng số rồi!Trúng số rồi!Tiền trên trời rơi xuống rồi!Lấy những vấn đề của học sinh tiểu học gà mờ để hỏi đại thần.Giống như lấy đại bác giết muỗi!!!Lý Hành: [Chiều chủ nhật lúc 3h30, lịch trình của tôi trống khoảng 2 tiếng.]Tôi cố nén sự kích động trong lòng xuống: [Dạ.]Lý Hành: [Hẹn gặp em ở trụ sở game L.H, tôi sẽ cho người đến đón em.]Cmn cmn vào thánh địa!!!Cuối cùng tôi không thể kiềm chế bản thân: [Cảm ơn sếp. Hình ảnh ‘Điên cuồng dập đầu.JPG.’]Lý Hành: […]Còn.Chuyện tuyệt giao mà tôi nói hôm qua thì sao?Bỏ.Bỏ.Dù sao cũng đâu có ai biết.

Chương 7