Tác giả:

Chuyện là vậy nè. Thi Ân sống hai mươi tư nồi bánh chưng luôn nghĩ mình chỉ là một cô chiêu nhà giàu bình thường, có nhà có xe cha mẹ đều lên trời, cô chẳng khác gì nữ chính trong mấy quyển truyện tranh hay đọc cả. Người cha cô chưa gặp bao giờ kia để lại một số tài sản lớn cho cô và mẹ cô, đủ cho hai mẹ con cô sống cả đời mà không cần làm gì. Từ bé cô luôn làm một cô chiêu ngực bự không chút ý chí tiến thủ nào, mặc dù cô uống rượu đi bar, thay đổi đối tượng yêu đương như áo nhưng cô là một cô chiêu nhà giàu luôn chấp hành pháp luật tốt. Cho đến một ngày cuộc sống giàu có của cô bị hủy, đầu tiên là số tiền cha cô để lại bị khóa không dùng được, sau đó cô gặp tai nạn xe cổ vào hôm sinh nhật hai mươi tư tuổi, xe bị tông nát nhưng cô lại không bị chút thương tích nào. Sau đó, tối hôm xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là giây phút này cô bị âm thanh do TV đánh thức, cô nhìn thấy TV bắt đầu rè rè. Cô sửng sốt hai giây thì thấy một cánh tay trắng xám đang từ từ chui ra khỏi TV… Tiếng chuông không…

Chương 84: “trở Mình — Sói Vào Hang Hổ”

Học Viện Phản DiệnTác giả: Tứ TàngTruyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChuyện là vậy nè. Thi Ân sống hai mươi tư nồi bánh chưng luôn nghĩ mình chỉ là một cô chiêu nhà giàu bình thường, có nhà có xe cha mẹ đều lên trời, cô chẳng khác gì nữ chính trong mấy quyển truyện tranh hay đọc cả. Người cha cô chưa gặp bao giờ kia để lại một số tài sản lớn cho cô và mẹ cô, đủ cho hai mẹ con cô sống cả đời mà không cần làm gì. Từ bé cô luôn làm một cô chiêu ngực bự không chút ý chí tiến thủ nào, mặc dù cô uống rượu đi bar, thay đổi đối tượng yêu đương như áo nhưng cô là một cô chiêu nhà giàu luôn chấp hành pháp luật tốt. Cho đến một ngày cuộc sống giàu có của cô bị hủy, đầu tiên là số tiền cha cô để lại bị khóa không dùng được, sau đó cô gặp tai nạn xe cổ vào hôm sinh nhật hai mươi tư tuổi, xe bị tông nát nhưng cô lại không bị chút thương tích nào. Sau đó, tối hôm xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là giây phút này cô bị âm thanh do TV đánh thức, cô nhìn thấy TV bắt đầu rè rè. Cô sửng sốt hai giây thì thấy một cánh tay trắng xám đang từ từ chui ra khỏi TV… Tiếng chuông không… Edit: Pi sà NguyệtCăn phòng này bố trí rất cổ điển, sàn nhà gỗ, gia cụ bằng gỗ, cửa sổ hình tròn, ngoài cửa là bóngcây.Thi Ân đi về đại sảnh theo đường cũ, cô thấy Lục Nhiên đang đứng ở cửa nói điện thoại, nghe thấy côthì quay đầu nhìn cô, cô hỏi: “Không có máy sấy à?”Vừa hay bên kia cũng nghe thấy, người bên kia vội hỏi: “Anh Lục tìm được em gái tôi rồi à? Tôi nghethấy giọng con bé, bây giờ con bé đang ở cạnh anh hả? Các anh ở đâu, chúng tôi qua ngay!”Lục Nhiên nhìn Thi Ân đứng cách mình mấy bước với mái tóc ẩm ướt dưới đèn vàng, đột nhiên khôngbiết cô ý hay vô tình.Vô tình? Thế thì sao có thể tính chuẩn thời gian đi ra như vậy? Còn biết hắn nói chuyện với ai.Hơnnữa, nếu cô cố ý thì cô đang có ý gì?“Tìm được rồi.” Lục Nhiên nói với trong điện thoại, đi chân trần vào phòng tắm, lấy một máy sấy từtrong ngăn kéo, nói với Thẩm Ba ở bên kia, “Cóđiều tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, không muốn về nhà, tôi thấy cô ấy bị mắc mưa, sợ xảy rachuyện nên dỗ cô ấy về Lục trang của tôi trước…” Hắn chưa kịp nói xong thì Thẩm Ba vôi nói: “Chúngtôi qua ngay! Làm phiền anh Lục chăm sóc em gái tôi trước!”Điện thoại cúp.Hắn cất điện thoại, cầm máy sấy đi ra ngoài thì thấy cô ngồi trên đệm gần cửa sổ, nhìn đêm mưangoài cửa sổ, tóc đen bị cô hất ra sau, nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống sàn, cô rất trắng, côcứ như đóa hoa màu trắng trong đêm tối vậy, khiến người khó mà bỏ qua.Hắn đi tới gần, cắm máy sấy vào ổ điện, đứng sau lưng nhìn bàn tay phải bị quấn băng của cô, hỏi:“Có cần tôi sấy giúp không?”Cô nhìn bên ngoài gật đầu, không hỏi gì cả.Hắn mở máy sấy lên, từ từ sấy mái tóc ướt của cô, phần lưng của áo ngủ đã ướt, tơ lụa dán sát phầnlưng của cô, ngón tay của hắn có thểm chạm được phần xương sống lưng gầy gò của cô, lưng của cô đẹpquá.Hắn sấy rất quen thuộc, cứ sấy từng tầng một nhưng cô chẳng nói gì, chỉ nhìn mưa bên ngoài, hắnnhịn không được mà mở miệng trước: “Đang nhìn gì thế?”Bên ngoài là cây thông và cây trúc đang bị gió thổi mạnh.Cô dùng tay trái chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh ở đây một mình à? Không sợ sao?”“Sợ?” Hắn ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô lại nghĩ cái này.“Trang viên này quá cổ, cứ như đã chứng kiến rất người chết ở đây, một đời rồi một đời.” Cô nhìncây bên ngoài, “Anh không nghe thấy tiếng cây bị thổi cứ như tiếng thở dài của một người già à?”Lục Nhiên bị lời này của cô chọc cười, cứ như cô không nghĩ mưu kế gì mà đang nói chuyện kỳ quáivậy, “Thế em sợ à?”Cô nói: “Không phải có anh ở đây à? Anh mang tôi về thì phải chịu trách nhiệm, tôi mà chết trongnhà anh thì anh là người bị nghi đầu tiên, tôi khôngsợ, người sợ phải là anh đấy.”Ngón tay đang sấy tóc cho cô hơi ngừng lại, cô đang… đe dọa hắn à? Trang viên có đèn xe, một ngườilàm chạy xuyên qua mưa nói: “Người nhà họ Thẩm đến ạ.”Thi Ân ngồi phía trước đứng bật dậy, mái tóc trong bàn tay của hắn trượt ra như con cá trơn, côquay đầu cau mày nhìn hắn, “Cú điện thoại lúc nãy là của ba tôi à? Anh nói cho họ biết tôi ở đây?”Lục Nhiên ngửa đầu nhìn cô, không biết cô bây giờ đang đóng kịch hay thật sự, hắn tắt máy sấy, đứngdậy bảo, “Bọn họ lo cho em.”“Tôi bảo tôi không về.” Thi Ân xoay người định ra ngoài.Lục Nhiên kéo cô lại, thở dại nói: “Em vừa tắm xong.” Hắn nhìn chiếc xe đang lái vào, “Nếu em khôngmuốn về thì cứ vào nhà trước, tôi sẽ nói với họ để cho em ở chỗ tôi trước.”Lúc này Thi Ân mới nghiêm mặt đi vào phòng, cô đóng cửa phòng ngủ một cái ‘rầm’.Tính tình lớn thật.Lục Nhiên nhìn cô rồi bảo người hầu dẫn người nhà họ Thẩm vào.Người nhà họ Thẩm không cần người hầu dẫn, nóng lòng bước nhanh đi vào, vợ chồng Thẩm Độ và Thẩm Bađều đến, vừa thấy Lục Nhiên đã mở miệng hỏi, Lộ Lộ đâu?Lục Nhiên chỉ cửa để đôi dép bẩn ở trước, nhỏ giọng bảo: “Bây giờ đang ở trong phòng ngủ.” Ba ngườivội vã định đi vào thì bị ngăn lại, “Tâm trạng cô ấy không tốt lắm, bảo tạm thời không muốn về nhà,hình như cố ý muốn tránh ba người, tôi thấy không bằng để cô ấy ở đây một đêm để cô ấy suy nghĩ mộtchút, có khi sáng mai tâm trạng tốt hơn, lúc đó tôi lại đưa cô Bạch Lộ về?”Ba người lo lắng thật nhưng cũng bị dọa, vội hỏi hắn, Lộ Lộ có bị gì không.Hắn nhỏ giọng an ủi bọnhọ, bảo cô rất tốt, chẳng qua không biết tại sao tâm trạng không tốt, muốn ở một mình.Thẩm Ba liếc nhìn phòng ngủ vẫn sáng đen, thấy bóng người gầy gò kéo dài trên cửa, vừa lo lắng lạiđau lòng, đỡ Lý Du đang lo lắng nói, “Anh Lục nói đúng, em gái bây giờ… hẳn là muốn ở một mình suynghĩ, chúng ta đừng tới ***** con bé, tìm được người và biết không sao là được rồi, con bémuốn một mình thì cứ để con bé ở đây một đêm trước, đợi ngày mai con bé tốt hơn, chúng ta lại sangđón con bé về, cứ ép con bé về vậy cũng không được.” Cậu hiểu tâm trạng hiện tại của Lộ Lộ, bây giờcon bé không biết phải đối diện với ba mẹ thế nào, không biết ở nhà họ Thẩm thế nào, để con bé suynghĩ cũng tốt, miễn cho con bé suy nghĩ làm chuyện bậy bạ.Lý Du là người không chính kiến, nghe con trai nói thế thì cũng gật đầu.Thẩm Độ thở dài, trái timcũng buông xuống, người không sao là được rồi, ông cảm ơn Lục Nhiên mãi, còn nhờ hắn chăm sóc LộLộ.Thẩm Ba đỡ Lý Du đi tới trước cửa, nhỏ giọng nói: “Lộ Lộ, là mẹ và anh trai, bọn anh rất lo cho em,em có sao không?”Người bên trong hơi giật giật, nhỏ giọng nói: “Em vẫn tốt, chỉ là muốn ở một mình thôi, mẹ và anhđừng lo cho em, em không sao.” Dừng một lát rồi nói thêm, “Cũng đừng để ba lo cho em, em không giậnông ấy, mẹ với anh đừng cãi nhau với ba nữa.”Viền mắt Lý Du ửng đỏ nhưng bà không biết phải dỗ cô thế nào, có điều bà hận Thẩm Độ và Thẩm NiệmTình kia cực kỳ, một cái gia hạnh phúc bị hai người họ phá tan tành.Tuy không an lòng nhưng ít ra hai nhà không xa nhau mấy, nhóm Thẩm Độ vẫn rời đi.=======================================================Đợi người đi rồi, trong nhà yên tĩnh hẳn thì Lục Nhiên mới gõ cửa phòng cô: “Tóc khô chưa?” Trongtay hắn vẫn còn cầm máy sấy.Thi Ân nhìn hắn nói: “Coi như anh là người giữ chữ tín.” Cô nghênh ngang đi ra ngoài nói: “Tôi đói,chỗ anh có gì ăn không?”“Em muốn ăn gì?” Hắn bất đắc dĩ đi theo sau cô hỏi.“Ăn gì cũng được.” Thi Ân ngồi trên bàn, nhìn hắn nói: “Tôi không ăn chay.”Không ăn chay.Hắn lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rồi làm một miếng bít tết, sau đó tự tay cắt từng miếngnhỏ rồi mới đặt trước mặt cô.Cô cầm nĩa bằng tay trái, ăn hai miếng thì để xuống: “Dai quá, tôi không thích.”Hắn tốt tình hỏi cô: “Thế làm lại miếng khác nhé?”“Không cần, tôi cũng no rồi.” Thi Ân đẩy ghế đứng dậy, “Tôi buồn ngủ, tối nay tôi ngủ ở đâu?”Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Cô Bạch Lộ muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy.”“Đây là phòng ngủ của anh à?” Thi Ân chỉ vào cửa phòng ngủ mình vừa ở kia, thấy hắn gật đầu thì nóithẳng: “Tôi ngủ ở đây.” Rồi hỏi hắn, “Anh ngủ ở đâu?”Hắn dựa vào ghế nhìn cô hỏi: “Cô Bạch Lộ muốn tôi ngủ ở đâu thì tôi sẽ ngủ ở đấy.”Tay trái của Thi Ân chống lên bàn, cười qua loa: “Thế thì phiền tối nay anh Lục ngủ ở phòng khách,nhà anh đáng sợ lắm, tôi ngủ một mình sợ lắm.” Hắn nhìn cô nói: “Được.”Lúc này Thi Ân mới thỏa mãn đi vào phòng ngủ, đóng cửa rồi khóa trong lại.Hắn ngồi trong ghế ngoài phòng khách nhìn đèn phòng cô tắt đi, cúi đầu cười, thì ra cô bắt hắn hầuhạ cô như tổ tông vậy, cô ở đây, cả nhà họ Thẩm đều biết cô đang ở đây, nếu cô xảy ra chuyện gì thìngười nhà họ Thẩm sẽ liều mạng với hắn mất.Cũng may trong phòng khách có ghế sofa rộng, hắn dọn dẹp bát đũa, tắm rửa xong thì đến sofa, mở hệthống ra, tiếng tin nhắn trong hệ thống vang lên không ngừng, quả nhiên là tin nhắn của Thẩm NiệmTình.Cô ta đã biết tin Thẩm Bạch Lộ ở đây từ phía nhà họ Thẩm, cô ta tức giận chất vấn hắn làm cái gì,đấy là đối thủ là kẻ thù của cô ta, cố chủ của hắn là cô ta chứ không phải là Thẩm Bạch lộ.Cô ta hỏi hắn: “Anh mang Thẩm Bạch Lộ về nhà anh là có ý muốn giết cô ta à? Tại sao không cho cô tachết ở ngoài? Để nhà họ Thẩm nghĩ cô ta chết bất ngờ là được rồi! Sao anh phải dẫn cô ta về?”Hắn nhìn mấy tin nhắn kia, lướt qua một lượt rồi đáp: “Nhiệm vụ của tôi là để cô trở về nhà họThẩm, thành công báo thù, còn lại cô không cần phải để ý tôi làm gì, chỉ cần tôi giúp cô hoàn thànhyêu cầu trong thời gian giới hạn là được rồi.Còn có, Thẩm Bạch Lộ không ở nghĩa là cơ hội tốt củacô tới rồi đấy.Thừa dịp lúc này làm thân với Thẩm Độ đi, để ông ta thiên vị cô, công khai thânphận của cô.”Thẩm Niệm Tình lập tức nhắn lại: “Nói nghe đơn giản nhỉ? Sau khi anh làm hỏng chuyện để Thẩm BạchLộ cứu Thẩm Ba kia, bây giờ Lý Du và Thẩm Ba đứng bên phía cô ta rồi! Lúc nãy Lý Du còn làm ầm bảoThẩm Độ đưa tôi xuống núi khi đường thông đấy, tôi kiếm cơ hội kiểu gì?”“Đây không phải là cơ hội của cô à?” Lục Nhiên nói, “Nếu Lý Du không thể trở thành trợ lực của côthì sẽ là kẻ địch của cô, cô nên khiến Thẩm Độ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy trên đời này chỉ có cô làngười thân cùng huyết thống với mình, bà ta đuổi cô đi thì cô cứ đi thôi, cô là người Thẩm Độ tìmvề, cô bỏ đi sẽ khiến Thẩm Độ áy náy và có hiềm khích với Lý Du.”Hắn nhìn mưa bên ngoài nói: “Việc công khai thân phận cô lúc này đã không đi được, bây giờ Lý Du vàThẩm Ba giúp cô ấy, cô ấy bỏ nhà ra đi, Thẩm Độ sẽ thấy áy náy và hổ thẹn với cô ấy nên không côngkhai thân phận của cô ngay đâu, ngày mai tôi sẽ làm đường thông lại, cô tự mình xuống núi lúc trờimờ sáng là được, cô chỉ cần nhắn tin cho Thẩm Độ bảo cô không muốn gây phiền phức cho ông ta, bảoông ta đừng tìm cô nữa.Cô nên xuống núi để nâng cao giá trị của mình, bây giờ cô cứ dây dưa với họsẽ khiến người ta nghĩ cô tìm lại ông ấy vì ông ấy có tiền.Bây giờ cô phát triển con đường sựnghiệp của mình, tôi sẽ nâng cô trở thành minh tinh nổi tiếng, đến lúc đấy cô nhận ông bố kia chẳngkhác gì như dệt hoa trên gấm cả, mọi người sẽ ủng hộ cô, giúp đỡ cô lên án Thẩm Bạch Lộ đã chiếmchỗ của cô.”“Nhưng phải mất bao lâu chứ?” Thẩm Niệm Tình không cam lòng: “Hai năm? Ba năm? Hay lâu hơn? Tại saokhông trực tiếp diệt trừ Thẩm Bạch Lộ cho xong? Khiến cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn khó lắm à?”Lục Nhiên cau mày nhìn câu này của cô ta, bây giờ có nhiều người muốn hưởng thụ mà chẳng làm gì,nhưng cực bất hạnh là cô ta quá xui xẻo.“Cô tưởng rằng đối thủ của cô là nữ phụ bình thường hả?” Lục Nhiên nói, “Cô không giết được cô ấy,tôi cũng thế, không ai giết được cô ấy cả.Nếu như cô ấy là người tôi đang đoán thì đừng mong độngtới cô ấy.”“Người anh đang đoán? Là ai thế? Không phải là Nhân vật Phản diện à?” Thẩm Niệm Tình hỏi.Lục Nhiên chưa kịp trả lời cô ta thì cửa phòng ngủ đã mở ra, hắn quay đầu thì thấy cô đi chân trầndựa vào khung cửa sổ, sáng mắt nhìn hắn, gương mặt trách bệch, cô nói: “Tôi không ngủ được.”Hình ảnh này làm hắn nhớ tới trước kia, người ấy cũng mặc đồ ngủ đứng ở chỗ như vậy, nói với hắnnhư thế.Đôi mắt âm u của hắn nhìn đôi mắt sống đông của cô, hắn ngồi dậy rồi đáp cô như vô số lần trướckia: “Cần tôi làm gì cho em không?”Cô đi về phía hắn, ngón tay dài nhỏ chống bên phần tựa của sofa, nghiêng người ngồi bên cạnh hắn,“Nói chuyện với tôi.”Cô ngồi gần hắn làm hắn ngửi được mùi dầu gội của cô, mùi hương quen thuộc kia, cô rất đẹp, đẹp tớimức không ai từ chối được.“Em muốn nói cái gì?” Hắn đưa tay định mở đèn thì bị cô chặn lại.“Mở đèn khác.” Cô nói: “Tắt đènmới dễ tâm sự.”Ngón tay của cô rất lạnh giống như không có nhiệt độ, hắn thu tay lại, không hất tay cô mà để côtùy ý cầm, hỏi cô, “Em có thể nói cho tôi biết em đang có tâm sự gì không? Hoặc là… Tôi có thể làmhốc cây của em, nếu như cô Bạch Lộ không ngại.”Cô lấy tay về để vào trong sofa, nhìn hắn trong màn đêm, nhỏ giọng nói: “Tôi rất sợ mình sẽ đánhmất mẹ.”Hắn giật mình, không ngờ cô lại nói thế: “Tại sao lại mất mẹ em?”“Bởi vì bà ấy không phải mẹ tôi.” Cô nhìn hắn, hỏi: “Nếu như tôi bị ép chiếm lấy cha mẹ và anh traicủa người khác trong tình huống không thể lựa chọn, bây giờ người kia trở lại, muốn tôi trả lại chocô ấy, còn muốn tôi cảm nhận sự đau khổ của cô ấy trong hai mươi năm qua, muốn trả thù tôi, thậmchí không ngại hại chết tôi và người vô tội để đạt được mục đích, anh bảo tôi phải làm sao?”Lục Nhiên nhìn vào đôi mắt sáng của cô, nhỏ giọng nói: “Nghe thế thì cô không có tội gì mà.”“Ai bảo không có chứ.” Thi Ân nghiêng đầu chống cằm, nhìn hắn nói: “Tôi không cố ý cướp ba mẹ củaai cả, anh đương nhiên có thể tới nhận ba mẹ mình nwhg anh không thể hại tôi đúng không?”“Đúng thế.” Lục Nhiên hỏi cô: “Thế cô Bạch Lộ định làm gì?”Cô ngồi thẳng người, nhếch tới gần hắn nhỏ giọng nói: “Anh Lục dạy tôi đi, tôi nên làm gì? Tôikhông có cách nào cả, ngay cả tranh cũng không dám, sợ mẹ và anh trai sẽ chết vì tôi, không bằng…tôi tặng cho cô ấy?”Lục Nhiên rõ ràng nhìn hiểu ánh mắt và vẻ mặt của cô, nhưng hắn… không hiểu ý tứ trong câu nói củacô, bàn tay lạnh lẽo của cô chạm lên mu bàn tay hắn, nói như năn nỉ: “Nếu như tôi tặng cho cô ấythì tôi sẽ không còn nhà để về nữa, anh Lục có thể cho tôi ở ké không?”Hắn ngừng lại một chút, cô nhìn hắn đầy buồn bã: “Tôi sẽ không làm gì hết, nhưng anh Lục cứ luôntới gần tôi, thăm dò tôi, không lẽ không phải anh thích tôi à? Có phải… tôi trông giống người phụnữ anh Lục từng yêu không? Anh Lục thấy tôi nên nhớ nhung đúng không? Váy anh tặng tôi, bộ đồ ngủnày, những đồ dùng và đồ trang điểm của phụ nữ trong phòng là của cô ấy đúng không?”Cô cứ như con hồ ly nhỏ vậy, sáng mắt nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Không phải anh Lục đang mời tôi đivào cuộc sống của anh à?”Trái tim Lục Nhiên cứ như bị móng vuốt của cô cào nhẹ vậy, cô… nhìn thấu hắn..

Edit: Pi sà Nguyệt

Căn phòng này bố trí rất cổ điển, sàn nhà gỗ, gia cụ bằng gỗ, cửa sổ hình tròn, ngoài cửa là bóng

cây.

Thi Ân đi về đại sảnh theo đường cũ, cô thấy Lục Nhiên đang đứng ở cửa nói điện thoại, nghe thấy cô

thì quay đầu nhìn cô, cô hỏi: “Không có máy sấy à?”

Vừa hay bên kia cũng nghe thấy, người bên kia vội hỏi: “Anh Lục tìm được em gái tôi rồi à? Tôi nghe

thấy giọng con bé, bây giờ con bé đang ở cạnh anh hả? Các anh ở đâu, chúng tôi qua ngay!”

Lục Nhiên nhìn Thi Ân đứng cách mình mấy bước với mái tóc ẩm ướt dưới đèn vàng, đột nhiên không

biết cô ý hay vô tình.

Vô tình? Thế thì sao có thể tính chuẩn thời gian đi ra như vậy? Còn biết hắn nói chuyện với ai.

Hơn

nữa, nếu cô cố ý thì cô đang có ý gì?

“Tìm được rồi.” Lục Nhiên nói với trong điện thoại, đi chân trần vào phòng tắm, lấy một máy sấy từ

trong ngăn kéo, nói với Thẩm Ba ở bên kia, “Có

điều tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, không muốn về nhà, tôi thấy cô ấy bị mắc mưa, sợ xảy ra

chuyện nên dỗ cô ấy về Lục trang của tôi trước…” Hắn chưa kịp nói xong thì Thẩm Ba vôi nói: “Chúng

tôi qua ngay! Làm phiền anh Lục chăm sóc em gái tôi trước!”

Điện thoại cúp.

Hắn cất điện thoại, cầm máy sấy đi ra ngoài thì thấy cô ngồi trên đệm gần cửa sổ, nhìn đêm mưa

ngoài cửa sổ, tóc đen bị cô hất ra sau, nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống sàn, cô rất trắng, cô

cứ như đóa hoa màu trắng trong đêm tối vậy, khiến người khó mà bỏ qua.

Hắn đi tới gần, cắm máy sấy vào ổ điện, đứng sau lưng nhìn bàn tay phải bị quấn băng của cô, hỏi:

“Có cần tôi sấy giúp không?”

Cô nhìn bên ngoài gật đầu, không hỏi gì cả.

Hắn mở máy sấy lên, từ từ sấy mái tóc ướt của cô, phần lưng của áo ngủ đã ướt, tơ lụa dán sát phần

lưng của cô, ngón tay của hắn có thểm chạm được phần xương sống lưng gầy gò của cô, lưng của cô đẹp

quá.

Hắn sấy rất quen thuộc, cứ sấy từng tầng một nhưng cô chẳng nói gì, chỉ nhìn mưa bên ngoài, hắn

nhịn không được mà mở miệng trước: “Đang nhìn gì thế?”

Bên ngoài là cây thông và cây trúc đang bị gió thổi mạnh.

Cô dùng tay trái chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh ở đây một mình à? Không sợ sao?”

“Sợ?” Hắn ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô lại nghĩ cái này.

“Trang viên này quá cổ, cứ như đã chứng kiến rất người chết ở đây, một đời rồi một đời.” Cô nhìn

cây bên ngoài, “Anh không nghe thấy tiếng cây bị thổi cứ như tiếng thở dài của một người già à?”

Lục Nhiên bị lời này của cô chọc cười, cứ như cô không nghĩ mưu kế gì mà đang nói chuyện kỳ quái

vậy, “Thế em sợ à?”

Cô nói: “Không phải có anh ở đây à? Anh mang tôi về thì phải chịu trách nhiệm, tôi mà chết trong

nhà anh thì anh là người bị nghi đầu tiên, tôi không

sợ, người sợ phải là anh đấy.”

Ngón tay đang sấy tóc cho cô hơi ngừng lại, cô đang… đe dọa hắn à? Trang viên có đèn xe, một người

làm chạy xuyên qua mưa nói: “Người nhà họ Thẩm đến ạ.”

Thi Ân ngồi phía trước đứng bật dậy, mái tóc trong bàn tay của hắn trượt ra như con cá trơn, cô

quay đầu cau mày nhìn hắn, “Cú điện thoại lúc nãy là của ba tôi à? Anh nói cho họ biết tôi ở đây?”

Lục Nhiên ngửa đầu nhìn cô, không biết cô bây giờ đang đóng kịch hay thật sự, hắn tắt máy sấy, đứng

dậy bảo, “Bọn họ lo cho em.”

“Tôi bảo tôi không về.” Thi Ân xoay người định ra ngoài.

Lục Nhiên kéo cô lại, thở dại nói: “Em vừa tắm xong.” Hắn nhìn chiếc xe đang lái vào, “Nếu em không

muốn về thì cứ vào nhà trước, tôi sẽ nói với họ để cho em ở chỗ tôi trước.”

Lúc này Thi Ân mới nghiêm mặt đi vào phòng, cô đóng cửa phòng ngủ một cái ‘rầm’.

Tính tình lớn thật.

Lục Nhiên nhìn cô rồi bảo người hầu dẫn người nhà họ Thẩm vào.

Người nhà họ Thẩm không cần người hầu dẫn, nóng lòng bước nhanh đi vào, vợ chồng Thẩm Độ và Thẩm Ba

đều đến, vừa thấy Lục Nhiên đã mở miệng hỏi, Lộ Lộ đâu?

Lục Nhiên chỉ cửa để đôi dép bẩn ở trước, nhỏ giọng bảo: “Bây giờ đang ở trong phòng ngủ.” Ba người

vội vã định đi vào thì bị ngăn lại, “Tâm trạng cô ấy không tốt lắm, bảo tạm thời không muốn về nhà,

hình như cố ý muốn tránh ba người, tôi thấy không bằng để cô ấy ở đây một đêm để cô ấy suy nghĩ một

chút, có khi sáng mai tâm trạng tốt hơn, lúc đó tôi lại đưa cô Bạch Lộ về?”

Ba người lo lắng thật nhưng cũng bị dọa, vội hỏi hắn, Lộ Lộ có bị gì không.

Hắn nhỏ giọng an ủi bọn

họ, bảo cô rất tốt, chẳng qua không biết tại sao tâm trạng không tốt, muốn ở một mình.

Thẩm Ba liếc nhìn phòng ngủ vẫn sáng đen, thấy bóng người gầy gò kéo dài trên cửa, vừa lo lắng lại

đau lòng, đỡ Lý Du đang lo lắng nói, “Anh Lục nói đúng, em gái bây giờ… hẳn là muốn ở một mình suy

nghĩ, chúng ta đừng tới ***** con bé, tìm được người và biết không sao là được rồi, con bé

muốn một mình thì cứ để con bé ở đây một đêm trước, đợi ngày mai con bé tốt hơn, chúng ta lại sang

đón con bé về, cứ ép con bé về vậy cũng không được.” Cậu hiểu tâm trạng hiện tại của Lộ Lộ, bây giờ

con bé không biết phải đối diện với ba mẹ thế nào, không biết ở nhà họ Thẩm thế nào, để con bé suy

nghĩ cũng tốt, miễn cho con bé suy nghĩ làm chuyện bậy bạ.

Lý Du là người không chính kiến, nghe con trai nói thế thì cũng gật đầu.

Thẩm Độ thở dài, trái tim

cũng buông xuống, người không sao là được rồi, ông cảm ơn Lục Nhiên mãi, còn nhờ hắn chăm sóc Lộ

Lộ.

Thẩm Ba đỡ Lý Du đi tới trước cửa, nhỏ giọng nói: “Lộ Lộ, là mẹ và anh trai, bọn anh rất lo cho em,

em có sao không?”

Người bên trong hơi giật giật, nhỏ giọng nói: “Em vẫn tốt, chỉ là muốn ở một mình thôi, mẹ và anh

đừng lo cho em, em không sao.” Dừng một lát rồi nói thêm, “Cũng đừng để ba lo cho em, em không giận

ông ấy, mẹ với anh đừng cãi nhau với ba nữa.”

Viền mắt Lý Du ửng đỏ nhưng bà không biết phải dỗ cô thế nào, có điều bà hận Thẩm Độ và Thẩm Niệm

Tình kia cực kỳ, một cái gia hạnh phúc bị hai người họ phá tan tành.

Tuy không an lòng nhưng ít ra hai nhà không xa nhau mấy, nhóm Thẩm Độ vẫn rời đi.

======================================================

=

Đợi người đi rồi, trong nhà yên tĩnh hẳn thì Lục Nhiên mới gõ cửa phòng cô: “Tóc khô chưa?” Trong

tay hắn vẫn còn cầm máy sấy.

Thi Ân nhìn hắn nói: “Coi như anh là người giữ chữ tín.” Cô nghênh ngang đi ra ngoài nói: “Tôi đói,

chỗ anh có gì ăn không?”

“Em muốn ăn gì?” Hắn bất đắc dĩ đi theo sau cô hỏi.

“Ăn gì cũng được.” Thi Ân ngồi trên bàn, nhìn hắn nói: “Tôi không ăn chay.”

Không ăn chay.

Hắn lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rồi làm một miếng bít tết, sau đó tự tay cắt từng miếng

nhỏ rồi mới đặt trước mặt cô.

Cô cầm nĩa bằng tay trái, ăn hai miếng thì để xuống: “Dai quá, tôi không thích.”

Hắn tốt tình hỏi cô: “Thế làm lại miếng khác nhé?”

“Không cần, tôi cũng no rồi.” Thi Ân đẩy ghế đứng dậy, “Tôi buồn ngủ, tối nay tôi ngủ ở đâu?”

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Cô Bạch Lộ muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy.”

“Đây là phòng ngủ của anh à?” Thi Ân chỉ vào cửa phòng ngủ mình vừa ở kia, thấy hắn gật đầu thì nói

thẳng: “Tôi ngủ ở đây.” Rồi hỏi hắn, “Anh ngủ ở đâu?”

Hắn dựa vào ghế nhìn cô hỏi: “Cô Bạch Lộ muốn tôi ngủ ở đâu thì tôi sẽ ngủ ở đấy.”

Tay trái của Thi Ân chống lên bàn, cười qua loa: “Thế thì phiền tối nay anh Lục ngủ ở phòng khách,

nhà anh đáng sợ lắm, tôi ngủ một mình sợ lắm.” Hắn nhìn cô nói: “Được.”

Lúc này Thi Ân mới thỏa mãn đi vào phòng ngủ, đóng cửa rồi khóa trong lại.

Hắn ngồi trong ghế ngoài phòng khách nhìn đèn phòng cô tắt đi, cúi đầu cười, thì ra cô bắt hắn hầu

hạ cô như tổ tông vậy, cô ở đây, cả nhà họ Thẩm đều biết cô đang ở đây, nếu cô xảy ra chuyện gì thì

người nhà họ Thẩm sẽ liều mạng với hắn mất.

Cũng may trong phòng khách có ghế sofa rộng, hắn dọn dẹp bát đũa, tắm rửa xong thì đến sofa, mở hệ

thống ra, tiếng tin nhắn trong hệ thống vang lên không ngừng, quả nhiên là tin nhắn của Thẩm Niệm

Tình.

Cô ta đã biết tin Thẩm Bạch Lộ ở đây từ phía nhà họ Thẩm, cô ta tức giận chất vấn hắn làm cái gì,

đấy là đối thủ là kẻ thù của cô ta, cố chủ của hắn là cô ta chứ không phải là Thẩm Bạch lộ.

Cô ta hỏi hắn: “Anh mang Thẩm Bạch Lộ về nhà anh là có ý muốn giết cô ta à? Tại sao không cho cô ta

chết ở ngoài? Để nhà họ Thẩm nghĩ cô ta chết bất ngờ là được rồi! Sao anh phải dẫn cô ta về?”

Hắn nhìn mấy tin nhắn kia, lướt qua một lượt rồi đáp: “Nhiệm vụ của tôi là để cô trở về nhà họ

Thẩm, thành công báo thù, còn lại cô không cần phải để ý tôi làm gì, chỉ cần tôi giúp cô hoàn thành

yêu cầu trong thời gian giới hạn là được rồi.

Còn có, Thẩm Bạch Lộ không ở nghĩa là cơ hội tốt của

cô tới rồi đấy.

Thừa dịp lúc này làm thân với Thẩm Độ đi, để ông ta thiên vị cô, công khai thân

phận của cô.”

Thẩm Niệm Tình lập tức nhắn lại: “Nói nghe đơn giản nhỉ? Sau khi anh làm hỏng chuyện để Thẩm Bạch

Lộ cứu Thẩm Ba kia, bây giờ Lý Du và Thẩm Ba đứng bên phía cô ta rồi! Lúc nãy Lý Du còn làm ầm bảo

Thẩm Độ đưa tôi xuống núi khi đường thông đấy, tôi kiếm cơ hội kiểu gì?”

“Đây không phải là cơ hội của cô à?” Lục Nhiên nói, “Nếu Lý Du không thể trở thành trợ lực của cô

thì sẽ là kẻ địch của cô, cô nên khiến Thẩm Độ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy trên đời này chỉ có cô là

người thân cùng huyết thống với mình, bà ta đuổi cô đi thì cô cứ đi thôi, cô là người Thẩm Độ tìm

về, cô bỏ đi sẽ khiến Thẩm Độ áy náy và có hiềm khích với Lý Du.”

Hắn nhìn mưa bên ngoài nói: “Việc công khai thân phận cô lúc này đã không đi được, bây giờ Lý Du và

Thẩm Ba giúp cô ấy, cô ấy bỏ nhà ra đi, Thẩm Độ sẽ thấy áy náy và hổ thẹn với cô ấy nên không công

khai thân phận của cô ngay đâu, ngày mai tôi sẽ làm đường thông lại, cô tự mình xuống núi lúc trời

mờ sáng là được, cô chỉ cần nhắn tin cho Thẩm Độ bảo cô không muốn gây phiền phức cho ông ta, bảo

ông ta đừng tìm cô nữa.

Cô nên xuống núi để nâng cao giá trị của mình, bây giờ cô cứ dây dưa với họ

sẽ khiến người ta nghĩ cô tìm lại ông ấy vì ông ấy có tiền.

Bây giờ cô phát triển con đường sự

nghiệp của mình, tôi sẽ nâng cô trở thành minh tinh nổi tiếng, đến lúc đấy cô nhận ông bố kia chẳng

khác gì như dệt hoa trên gấm cả, mọi người sẽ ủng hộ cô, giúp đỡ cô lên án Thẩm Bạch Lộ đã chiếm

chỗ của cô.”

“Nhưng phải mất bao lâu chứ?” Thẩm Niệm Tình không cam lòng: “Hai năm? Ba năm? Hay lâu hơn? Tại sao

không trực tiếp diệt trừ Thẩm Bạch Lộ cho xong? Khiến cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn khó lắm à?”

Lục Nhiên cau mày nhìn câu này của cô ta, bây giờ có nhiều người muốn hưởng thụ mà chẳng làm gì,

nhưng cực bất hạnh là cô ta quá xui xẻo.

“Cô tưởng rằng đối thủ của cô là nữ phụ bình thường hả?” Lục Nhiên nói, “Cô không giết được cô ấy,

tôi cũng thế, không ai giết được cô ấy cả.

Nếu như cô ấy là người tôi đang đoán thì đừng mong động

tới cô ấy.”

“Người anh đang đoán? Là ai thế? Không phải là Nhân vật Phản diện à?” Thẩm Niệm Tình hỏi.

Lục Nhiên chưa kịp trả lời cô ta thì cửa phòng ngủ đã mở ra, hắn quay đầu thì thấy cô đi chân trần

dựa vào khung cửa sổ, sáng mắt nhìn hắn, gương mặt trách bệch, cô nói: “Tôi không ngủ được.”

Hình ảnh này làm hắn nhớ tới trước kia, người ấy cũng mặc đồ ngủ đứng ở chỗ như vậy, nói với hắn

như thế.

Đôi mắt âm u của hắn nhìn đôi mắt sống đông của cô, hắn ngồi dậy rồi đáp cô như vô số lần trước

kia: “Cần tôi làm gì cho em không?”

Cô đi về phía hắn, ngón tay dài nhỏ chống bên phần tựa của sofa, nghiêng người ngồi bên cạnh hắn,

“Nói chuyện với tôi.”

Cô ngồi gần hắn làm hắn ngửi được mùi dầu gội của cô, mùi hương quen thuộc kia, cô rất đẹp, đẹp tới

mức không ai từ chối được.

“Em muốn nói cái gì?” Hắn đưa tay định mở đèn thì bị cô chặn lại.

“Mở đèn khác.” Cô nói: “Tắt đèn

mới dễ tâm sự.”

Ngón tay của cô rất lạnh giống như không có nhiệt độ, hắn thu tay lại, không hất tay cô mà để cô

tùy ý cầm, hỏi cô, “Em có thể nói cho tôi biết em đang có tâm sự gì không? Hoặc là… Tôi có thể làm

hốc cây của em, nếu như cô Bạch Lộ không ngại.”

Cô lấy tay về để vào trong sofa, nhìn hắn trong màn đêm, nhỏ giọng nói: “Tôi rất sợ mình sẽ đánh

mất mẹ.”

Hắn giật mình, không ngờ cô lại nói thế: “Tại sao lại mất mẹ em?”

“Bởi vì bà ấy không phải mẹ tôi.” Cô nhìn hắn, hỏi: “Nếu như tôi bị ép chiếm lấy cha mẹ và anh trai

của người khác trong tình huống không thể lựa chọn, bây giờ người kia trở lại, muốn tôi trả lại cho

cô ấy, còn muốn tôi cảm nhận sự đau khổ của cô ấy trong hai mươi năm qua, muốn trả thù tôi, thậm

chí không ngại hại chết tôi và người vô tội để đạt được mục đích, anh bảo tôi phải làm sao?”

Lục Nhiên nhìn vào đôi mắt sáng của cô, nhỏ giọng nói: “Nghe thế thì cô không có tội gì mà.”

“Ai bảo không có chứ.” Thi Ân nghiêng đầu chống cằm, nhìn hắn nói: “Tôi không cố ý cướp ba mẹ của

ai cả, anh đương nhiên có thể tới nhận ba mẹ mình nwhg anh không thể hại tôi đúng không?”

“Đúng thế.” Lục Nhiên hỏi cô: “Thế cô Bạch Lộ định làm gì?”

Cô ngồi thẳng người, nhếch tới gần hắn nhỏ giọng nói: “Anh Lục dạy tôi đi, tôi nên làm gì? Tôi

không có cách nào cả, ngay cả tranh cũng không dám, sợ mẹ và anh trai sẽ chết vì tôi, không bằng…

tôi tặng cho cô ấy?”

Lục Nhiên rõ ràng nhìn hiểu ánh mắt và vẻ mặt của cô, nhưng hắn… không hiểu ý tứ trong câu nói của

cô, bàn tay lạnh lẽo của cô chạm lên mu bàn tay hắn, nói như năn nỉ: “Nếu như tôi tặng cho cô ấy

thì tôi sẽ không còn nhà để về nữa, anh Lục có thể cho tôi ở ké không?”

Hắn ngừng lại một chút, cô nhìn hắn đầy buồn bã: “Tôi sẽ không làm gì hết, nhưng anh Lục cứ luôn

tới gần tôi, thăm dò tôi, không lẽ không phải anh thích tôi à? Có phải… tôi trông giống người phụ

nữ anh Lục từng yêu không? Anh Lục thấy tôi nên nhớ nhung đúng không? Váy anh tặng tôi, bộ đồ ngủ

này, những đồ dùng và đồ trang điểm của phụ nữ trong phòng là của cô ấy đúng không?”

Cô cứ như con hồ ly nhỏ vậy, sáng mắt nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Không phải anh Lục đang mời tôi đi

vào cuộc sống của anh à?”

Trái tim Lục Nhiên cứ như bị móng vuốt của cô cào nhẹ vậy, cô… nhìn thấu hắn..

Học Viện Phản DiệnTác giả: Tứ TàngTruyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChuyện là vậy nè. Thi Ân sống hai mươi tư nồi bánh chưng luôn nghĩ mình chỉ là một cô chiêu nhà giàu bình thường, có nhà có xe cha mẹ đều lên trời, cô chẳng khác gì nữ chính trong mấy quyển truyện tranh hay đọc cả. Người cha cô chưa gặp bao giờ kia để lại một số tài sản lớn cho cô và mẹ cô, đủ cho hai mẹ con cô sống cả đời mà không cần làm gì. Từ bé cô luôn làm một cô chiêu ngực bự không chút ý chí tiến thủ nào, mặc dù cô uống rượu đi bar, thay đổi đối tượng yêu đương như áo nhưng cô là một cô chiêu nhà giàu luôn chấp hành pháp luật tốt. Cho đến một ngày cuộc sống giàu có của cô bị hủy, đầu tiên là số tiền cha cô để lại bị khóa không dùng được, sau đó cô gặp tai nạn xe cổ vào hôm sinh nhật hai mươi tư tuổi, xe bị tông nát nhưng cô lại không bị chút thương tích nào. Sau đó, tối hôm xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là giây phút này cô bị âm thanh do TV đánh thức, cô nhìn thấy TV bắt đầu rè rè. Cô sửng sốt hai giây thì thấy một cánh tay trắng xám đang từ từ chui ra khỏi TV… Tiếng chuông không… Edit: Pi sà NguyệtCăn phòng này bố trí rất cổ điển, sàn nhà gỗ, gia cụ bằng gỗ, cửa sổ hình tròn, ngoài cửa là bóngcây.Thi Ân đi về đại sảnh theo đường cũ, cô thấy Lục Nhiên đang đứng ở cửa nói điện thoại, nghe thấy côthì quay đầu nhìn cô, cô hỏi: “Không có máy sấy à?”Vừa hay bên kia cũng nghe thấy, người bên kia vội hỏi: “Anh Lục tìm được em gái tôi rồi à? Tôi nghethấy giọng con bé, bây giờ con bé đang ở cạnh anh hả? Các anh ở đâu, chúng tôi qua ngay!”Lục Nhiên nhìn Thi Ân đứng cách mình mấy bước với mái tóc ẩm ướt dưới đèn vàng, đột nhiên khôngbiết cô ý hay vô tình.Vô tình? Thế thì sao có thể tính chuẩn thời gian đi ra như vậy? Còn biết hắn nói chuyện với ai.Hơnnữa, nếu cô cố ý thì cô đang có ý gì?“Tìm được rồi.” Lục Nhiên nói với trong điện thoại, đi chân trần vào phòng tắm, lấy một máy sấy từtrong ngăn kéo, nói với Thẩm Ba ở bên kia, “Cóđiều tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, không muốn về nhà, tôi thấy cô ấy bị mắc mưa, sợ xảy rachuyện nên dỗ cô ấy về Lục trang của tôi trước…” Hắn chưa kịp nói xong thì Thẩm Ba vôi nói: “Chúngtôi qua ngay! Làm phiền anh Lục chăm sóc em gái tôi trước!”Điện thoại cúp.Hắn cất điện thoại, cầm máy sấy đi ra ngoài thì thấy cô ngồi trên đệm gần cửa sổ, nhìn đêm mưangoài cửa sổ, tóc đen bị cô hất ra sau, nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống sàn, cô rất trắng, côcứ như đóa hoa màu trắng trong đêm tối vậy, khiến người khó mà bỏ qua.Hắn đi tới gần, cắm máy sấy vào ổ điện, đứng sau lưng nhìn bàn tay phải bị quấn băng của cô, hỏi:“Có cần tôi sấy giúp không?”Cô nhìn bên ngoài gật đầu, không hỏi gì cả.Hắn mở máy sấy lên, từ từ sấy mái tóc ướt của cô, phần lưng của áo ngủ đã ướt, tơ lụa dán sát phầnlưng của cô, ngón tay của hắn có thểm chạm được phần xương sống lưng gầy gò của cô, lưng của cô đẹpquá.Hắn sấy rất quen thuộc, cứ sấy từng tầng một nhưng cô chẳng nói gì, chỉ nhìn mưa bên ngoài, hắnnhịn không được mà mở miệng trước: “Đang nhìn gì thế?”Bên ngoài là cây thông và cây trúc đang bị gió thổi mạnh.Cô dùng tay trái chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh ở đây một mình à? Không sợ sao?”“Sợ?” Hắn ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô lại nghĩ cái này.“Trang viên này quá cổ, cứ như đã chứng kiến rất người chết ở đây, một đời rồi một đời.” Cô nhìncây bên ngoài, “Anh không nghe thấy tiếng cây bị thổi cứ như tiếng thở dài của một người già à?”Lục Nhiên bị lời này của cô chọc cười, cứ như cô không nghĩ mưu kế gì mà đang nói chuyện kỳ quáivậy, “Thế em sợ à?”Cô nói: “Không phải có anh ở đây à? Anh mang tôi về thì phải chịu trách nhiệm, tôi mà chết trongnhà anh thì anh là người bị nghi đầu tiên, tôi khôngsợ, người sợ phải là anh đấy.”Ngón tay đang sấy tóc cho cô hơi ngừng lại, cô đang… đe dọa hắn à? Trang viên có đèn xe, một ngườilàm chạy xuyên qua mưa nói: “Người nhà họ Thẩm đến ạ.”Thi Ân ngồi phía trước đứng bật dậy, mái tóc trong bàn tay của hắn trượt ra như con cá trơn, côquay đầu cau mày nhìn hắn, “Cú điện thoại lúc nãy là của ba tôi à? Anh nói cho họ biết tôi ở đây?”Lục Nhiên ngửa đầu nhìn cô, không biết cô bây giờ đang đóng kịch hay thật sự, hắn tắt máy sấy, đứngdậy bảo, “Bọn họ lo cho em.”“Tôi bảo tôi không về.” Thi Ân xoay người định ra ngoài.Lục Nhiên kéo cô lại, thở dại nói: “Em vừa tắm xong.” Hắn nhìn chiếc xe đang lái vào, “Nếu em khôngmuốn về thì cứ vào nhà trước, tôi sẽ nói với họ để cho em ở chỗ tôi trước.”Lúc này Thi Ân mới nghiêm mặt đi vào phòng, cô đóng cửa phòng ngủ một cái ‘rầm’.Tính tình lớn thật.Lục Nhiên nhìn cô rồi bảo người hầu dẫn người nhà họ Thẩm vào.Người nhà họ Thẩm không cần người hầu dẫn, nóng lòng bước nhanh đi vào, vợ chồng Thẩm Độ và Thẩm Bađều đến, vừa thấy Lục Nhiên đã mở miệng hỏi, Lộ Lộ đâu?Lục Nhiên chỉ cửa để đôi dép bẩn ở trước, nhỏ giọng bảo: “Bây giờ đang ở trong phòng ngủ.” Ba ngườivội vã định đi vào thì bị ngăn lại, “Tâm trạng cô ấy không tốt lắm, bảo tạm thời không muốn về nhà,hình như cố ý muốn tránh ba người, tôi thấy không bằng để cô ấy ở đây một đêm để cô ấy suy nghĩ mộtchút, có khi sáng mai tâm trạng tốt hơn, lúc đó tôi lại đưa cô Bạch Lộ về?”Ba người lo lắng thật nhưng cũng bị dọa, vội hỏi hắn, Lộ Lộ có bị gì không.Hắn nhỏ giọng an ủi bọnhọ, bảo cô rất tốt, chẳng qua không biết tại sao tâm trạng không tốt, muốn ở một mình.Thẩm Ba liếc nhìn phòng ngủ vẫn sáng đen, thấy bóng người gầy gò kéo dài trên cửa, vừa lo lắng lạiđau lòng, đỡ Lý Du đang lo lắng nói, “Anh Lục nói đúng, em gái bây giờ… hẳn là muốn ở một mình suynghĩ, chúng ta đừng tới ***** con bé, tìm được người và biết không sao là được rồi, con bémuốn một mình thì cứ để con bé ở đây một đêm trước, đợi ngày mai con bé tốt hơn, chúng ta lại sangđón con bé về, cứ ép con bé về vậy cũng không được.” Cậu hiểu tâm trạng hiện tại của Lộ Lộ, bây giờcon bé không biết phải đối diện với ba mẹ thế nào, không biết ở nhà họ Thẩm thế nào, để con bé suynghĩ cũng tốt, miễn cho con bé suy nghĩ làm chuyện bậy bạ.Lý Du là người không chính kiến, nghe con trai nói thế thì cũng gật đầu.Thẩm Độ thở dài, trái timcũng buông xuống, người không sao là được rồi, ông cảm ơn Lục Nhiên mãi, còn nhờ hắn chăm sóc LộLộ.Thẩm Ba đỡ Lý Du đi tới trước cửa, nhỏ giọng nói: “Lộ Lộ, là mẹ và anh trai, bọn anh rất lo cho em,em có sao không?”Người bên trong hơi giật giật, nhỏ giọng nói: “Em vẫn tốt, chỉ là muốn ở một mình thôi, mẹ và anhđừng lo cho em, em không sao.” Dừng một lát rồi nói thêm, “Cũng đừng để ba lo cho em, em không giậnông ấy, mẹ với anh đừng cãi nhau với ba nữa.”Viền mắt Lý Du ửng đỏ nhưng bà không biết phải dỗ cô thế nào, có điều bà hận Thẩm Độ và Thẩm NiệmTình kia cực kỳ, một cái gia hạnh phúc bị hai người họ phá tan tành.Tuy không an lòng nhưng ít ra hai nhà không xa nhau mấy, nhóm Thẩm Độ vẫn rời đi.=======================================================Đợi người đi rồi, trong nhà yên tĩnh hẳn thì Lục Nhiên mới gõ cửa phòng cô: “Tóc khô chưa?” Trongtay hắn vẫn còn cầm máy sấy.Thi Ân nhìn hắn nói: “Coi như anh là người giữ chữ tín.” Cô nghênh ngang đi ra ngoài nói: “Tôi đói,chỗ anh có gì ăn không?”“Em muốn ăn gì?” Hắn bất đắc dĩ đi theo sau cô hỏi.“Ăn gì cũng được.” Thi Ân ngồi trên bàn, nhìn hắn nói: “Tôi không ăn chay.”Không ăn chay.Hắn lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rồi làm một miếng bít tết, sau đó tự tay cắt từng miếngnhỏ rồi mới đặt trước mặt cô.Cô cầm nĩa bằng tay trái, ăn hai miếng thì để xuống: “Dai quá, tôi không thích.”Hắn tốt tình hỏi cô: “Thế làm lại miếng khác nhé?”“Không cần, tôi cũng no rồi.” Thi Ân đẩy ghế đứng dậy, “Tôi buồn ngủ, tối nay tôi ngủ ở đâu?”Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Cô Bạch Lộ muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy.”“Đây là phòng ngủ của anh à?” Thi Ân chỉ vào cửa phòng ngủ mình vừa ở kia, thấy hắn gật đầu thì nóithẳng: “Tôi ngủ ở đây.” Rồi hỏi hắn, “Anh ngủ ở đâu?”Hắn dựa vào ghế nhìn cô hỏi: “Cô Bạch Lộ muốn tôi ngủ ở đâu thì tôi sẽ ngủ ở đấy.”Tay trái của Thi Ân chống lên bàn, cười qua loa: “Thế thì phiền tối nay anh Lục ngủ ở phòng khách,nhà anh đáng sợ lắm, tôi ngủ một mình sợ lắm.” Hắn nhìn cô nói: “Được.”Lúc này Thi Ân mới thỏa mãn đi vào phòng ngủ, đóng cửa rồi khóa trong lại.Hắn ngồi trong ghế ngoài phòng khách nhìn đèn phòng cô tắt đi, cúi đầu cười, thì ra cô bắt hắn hầuhạ cô như tổ tông vậy, cô ở đây, cả nhà họ Thẩm đều biết cô đang ở đây, nếu cô xảy ra chuyện gì thìngười nhà họ Thẩm sẽ liều mạng với hắn mất.Cũng may trong phòng khách có ghế sofa rộng, hắn dọn dẹp bát đũa, tắm rửa xong thì đến sofa, mở hệthống ra, tiếng tin nhắn trong hệ thống vang lên không ngừng, quả nhiên là tin nhắn của Thẩm NiệmTình.Cô ta đã biết tin Thẩm Bạch Lộ ở đây từ phía nhà họ Thẩm, cô ta tức giận chất vấn hắn làm cái gì,đấy là đối thủ là kẻ thù của cô ta, cố chủ của hắn là cô ta chứ không phải là Thẩm Bạch lộ.Cô ta hỏi hắn: “Anh mang Thẩm Bạch Lộ về nhà anh là có ý muốn giết cô ta à? Tại sao không cho cô tachết ở ngoài? Để nhà họ Thẩm nghĩ cô ta chết bất ngờ là được rồi! Sao anh phải dẫn cô ta về?”Hắn nhìn mấy tin nhắn kia, lướt qua một lượt rồi đáp: “Nhiệm vụ của tôi là để cô trở về nhà họThẩm, thành công báo thù, còn lại cô không cần phải để ý tôi làm gì, chỉ cần tôi giúp cô hoàn thànhyêu cầu trong thời gian giới hạn là được rồi.Còn có, Thẩm Bạch Lộ không ở nghĩa là cơ hội tốt củacô tới rồi đấy.Thừa dịp lúc này làm thân với Thẩm Độ đi, để ông ta thiên vị cô, công khai thânphận của cô.”Thẩm Niệm Tình lập tức nhắn lại: “Nói nghe đơn giản nhỉ? Sau khi anh làm hỏng chuyện để Thẩm BạchLộ cứu Thẩm Ba kia, bây giờ Lý Du và Thẩm Ba đứng bên phía cô ta rồi! Lúc nãy Lý Du còn làm ầm bảoThẩm Độ đưa tôi xuống núi khi đường thông đấy, tôi kiếm cơ hội kiểu gì?”“Đây không phải là cơ hội của cô à?” Lục Nhiên nói, “Nếu Lý Du không thể trở thành trợ lực của côthì sẽ là kẻ địch của cô, cô nên khiến Thẩm Độ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy trên đời này chỉ có cô làngười thân cùng huyết thống với mình, bà ta đuổi cô đi thì cô cứ đi thôi, cô là người Thẩm Độ tìmvề, cô bỏ đi sẽ khiến Thẩm Độ áy náy và có hiềm khích với Lý Du.”Hắn nhìn mưa bên ngoài nói: “Việc công khai thân phận cô lúc này đã không đi được, bây giờ Lý Du vàThẩm Ba giúp cô ấy, cô ấy bỏ nhà ra đi, Thẩm Độ sẽ thấy áy náy và hổ thẹn với cô ấy nên không côngkhai thân phận của cô ngay đâu, ngày mai tôi sẽ làm đường thông lại, cô tự mình xuống núi lúc trờimờ sáng là được, cô chỉ cần nhắn tin cho Thẩm Độ bảo cô không muốn gây phiền phức cho ông ta, bảoông ta đừng tìm cô nữa.Cô nên xuống núi để nâng cao giá trị của mình, bây giờ cô cứ dây dưa với họsẽ khiến người ta nghĩ cô tìm lại ông ấy vì ông ấy có tiền.Bây giờ cô phát triển con đường sựnghiệp của mình, tôi sẽ nâng cô trở thành minh tinh nổi tiếng, đến lúc đấy cô nhận ông bố kia chẳngkhác gì như dệt hoa trên gấm cả, mọi người sẽ ủng hộ cô, giúp đỡ cô lên án Thẩm Bạch Lộ đã chiếmchỗ của cô.”“Nhưng phải mất bao lâu chứ?” Thẩm Niệm Tình không cam lòng: “Hai năm? Ba năm? Hay lâu hơn? Tại saokhông trực tiếp diệt trừ Thẩm Bạch Lộ cho xong? Khiến cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn khó lắm à?”Lục Nhiên cau mày nhìn câu này của cô ta, bây giờ có nhiều người muốn hưởng thụ mà chẳng làm gì,nhưng cực bất hạnh là cô ta quá xui xẻo.“Cô tưởng rằng đối thủ của cô là nữ phụ bình thường hả?” Lục Nhiên nói, “Cô không giết được cô ấy,tôi cũng thế, không ai giết được cô ấy cả.Nếu như cô ấy là người tôi đang đoán thì đừng mong độngtới cô ấy.”“Người anh đang đoán? Là ai thế? Không phải là Nhân vật Phản diện à?” Thẩm Niệm Tình hỏi.Lục Nhiên chưa kịp trả lời cô ta thì cửa phòng ngủ đã mở ra, hắn quay đầu thì thấy cô đi chân trầndựa vào khung cửa sổ, sáng mắt nhìn hắn, gương mặt trách bệch, cô nói: “Tôi không ngủ được.”Hình ảnh này làm hắn nhớ tới trước kia, người ấy cũng mặc đồ ngủ đứng ở chỗ như vậy, nói với hắnnhư thế.Đôi mắt âm u của hắn nhìn đôi mắt sống đông của cô, hắn ngồi dậy rồi đáp cô như vô số lần trướckia: “Cần tôi làm gì cho em không?”Cô đi về phía hắn, ngón tay dài nhỏ chống bên phần tựa của sofa, nghiêng người ngồi bên cạnh hắn,“Nói chuyện với tôi.”Cô ngồi gần hắn làm hắn ngửi được mùi dầu gội của cô, mùi hương quen thuộc kia, cô rất đẹp, đẹp tớimức không ai từ chối được.“Em muốn nói cái gì?” Hắn đưa tay định mở đèn thì bị cô chặn lại.“Mở đèn khác.” Cô nói: “Tắt đènmới dễ tâm sự.”Ngón tay của cô rất lạnh giống như không có nhiệt độ, hắn thu tay lại, không hất tay cô mà để côtùy ý cầm, hỏi cô, “Em có thể nói cho tôi biết em đang có tâm sự gì không? Hoặc là… Tôi có thể làmhốc cây của em, nếu như cô Bạch Lộ không ngại.”Cô lấy tay về để vào trong sofa, nhìn hắn trong màn đêm, nhỏ giọng nói: “Tôi rất sợ mình sẽ đánhmất mẹ.”Hắn giật mình, không ngờ cô lại nói thế: “Tại sao lại mất mẹ em?”“Bởi vì bà ấy không phải mẹ tôi.” Cô nhìn hắn, hỏi: “Nếu như tôi bị ép chiếm lấy cha mẹ và anh traicủa người khác trong tình huống không thể lựa chọn, bây giờ người kia trở lại, muốn tôi trả lại chocô ấy, còn muốn tôi cảm nhận sự đau khổ của cô ấy trong hai mươi năm qua, muốn trả thù tôi, thậmchí không ngại hại chết tôi và người vô tội để đạt được mục đích, anh bảo tôi phải làm sao?”Lục Nhiên nhìn vào đôi mắt sáng của cô, nhỏ giọng nói: “Nghe thế thì cô không có tội gì mà.”“Ai bảo không có chứ.” Thi Ân nghiêng đầu chống cằm, nhìn hắn nói: “Tôi không cố ý cướp ba mẹ củaai cả, anh đương nhiên có thể tới nhận ba mẹ mình nwhg anh không thể hại tôi đúng không?”“Đúng thế.” Lục Nhiên hỏi cô: “Thế cô Bạch Lộ định làm gì?”Cô ngồi thẳng người, nhếch tới gần hắn nhỏ giọng nói: “Anh Lục dạy tôi đi, tôi nên làm gì? Tôikhông có cách nào cả, ngay cả tranh cũng không dám, sợ mẹ và anh trai sẽ chết vì tôi, không bằng…tôi tặng cho cô ấy?”Lục Nhiên rõ ràng nhìn hiểu ánh mắt và vẻ mặt của cô, nhưng hắn… không hiểu ý tứ trong câu nói củacô, bàn tay lạnh lẽo của cô chạm lên mu bàn tay hắn, nói như năn nỉ: “Nếu như tôi tặng cho cô ấythì tôi sẽ không còn nhà để về nữa, anh Lục có thể cho tôi ở ké không?”Hắn ngừng lại một chút, cô nhìn hắn đầy buồn bã: “Tôi sẽ không làm gì hết, nhưng anh Lục cứ luôntới gần tôi, thăm dò tôi, không lẽ không phải anh thích tôi à? Có phải… tôi trông giống người phụnữ anh Lục từng yêu không? Anh Lục thấy tôi nên nhớ nhung đúng không? Váy anh tặng tôi, bộ đồ ngủnày, những đồ dùng và đồ trang điểm của phụ nữ trong phòng là của cô ấy đúng không?”Cô cứ như con hồ ly nhỏ vậy, sáng mắt nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Không phải anh Lục đang mời tôi đivào cuộc sống của anh à?”Trái tim Lục Nhiên cứ như bị móng vuốt của cô cào nhẹ vậy, cô… nhìn thấu hắn..

Chương 84: “trở Mình — Sói Vào Hang Hổ”