Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…
Chương 80: Chương 80
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Từ lúc La Cầm xuất hiện cho đến khi rời đi chỉ trong vài phút ngắn ngủi.Sau khi La Cầm đi, Ninh Kiều tiếp tục ra sức đặt chân lên bàn đạp luyện tập. Tiến độ luyện tập của cô còn chẳng bằng mấy đứa trẻ trong khu nhà công nhân viên chức, vài lần cắn chặt răng muốn buông tay, xe lại bắt đầu lung lay, cô tự lượng sức mình mà một lần nữa chống một chân trên mặt đất, một chân khác tiếp tục đạp.Thơi gian trôi qua, bản thân Ninh Kiều cũng cảm thấy nhàm chán, lén nhìn qua biểu cảm của bảo vệ cửa.Cũng may bảo vệ thực sự không thích lo chuyện bao đồng, cả khoé mắt cũng chưa cho cô.Ngày *****ên học lái xe đạp, Ninh Kiều lượng sức mà làm, rốt cuộc cô cũng không muốn để cho bản thân té ngã, chờ sau khi thoả sức chơi đùa xong cô mới đẩy xe đạp về nhà.Lúc trước ở An Thành, Ninh Kiều thường xuyên ở nhà một mình, bởi vậy lúc này cô cũng không cảm thấy buồn chán, lấy rương hành lý ra sửa sang lại, sắp xếp cho vào ngăn tủ trong phòng Giang Quả Quả, sau đó lại lấy ra một quyển sách, ngồi trong phòng khách xem.Đến chiều, ông nội Giang đã trở lại.“Ông nội, ông đi chơi về rồi ạ?”Đây là *****ên ông cụ đến hải đảo nên ông cụ mở ra hình thức “Hoa hồ điệp”, ghé thăm mọi nhà. Một ngày ông cụ có thể đi ra ngoài ăn ba bữa, sáng trưa chiều đều không nghỉ ngơi, ở đây Ninh Kiều gần như chưa bao giờ gặp ông cụ.Nhưng thân là ông nội rất có uy nghiêm trong nhà, ông cụ Giang có chút gánh nặng hình tượng.Ông cụ đi chơi lúc nào? Nghe quá không đứng đắn, rõ ràng là đi ôn chuyện!Ông cụ hắng giọng nói: “Khụ —— ghé thăm nhà bạn cũ ngày trước.”Ninh Kiều chân thành hỏi: “Chơi vui không ạ?”Ông cụ Giang:……Chơi vui.Ông cụ ăn ké cơm một vòng, ghé thăm hết những bạn cũ nên gặp. Ông cụ chuẩn bị sáng mai khởi hành trở về Càn Hưu Sở ở Bắc Thành, chờ tới lúc đó, phỏng chừng thật sự cả một thời gian dài không thấy được cháu trai cháu gái. Hơn nữa, lúc này còn có thêm cháu dâu, lại nhiều thêm một phần thương nhớ.Ninh Kiều hỏi ông cụ Giang vì sao không ở lại thêm vài ngày.Ông cụ Giang xua tay nói: “Không được, mấy đứa nhỏ hay làm ông tức giận, ở cùng bọn họ lâu rồi sẽ tức chết.”Ninh Kiều cười ra tiếng, rót cho ông cụ một ly trà.Ông cụ Giang hỏi thăm tình huống giữa Ninh Kiều và bọn nhỏ ở chung có hoà hợp không. Cháu trai cháu gái do chính tay ông cụ nuôi lớn đương nhiên ông cụ biết rõ tính nết của tụi nó, lúc trước bàn với Ninh Trí Bình về việc đính hôn cho hai người, điều duy nhất ông cụ lo lắng chính là sợ Ninh Kiều chịu không nổi tính cách của bọn họ.“Mấy đứa trẻ này nghịch ngợm, là ông thương tụi nó không có cha mẹ bên cạnh nên nuông chiều tụi nó quá mức. Chờ đến lúc chuẩn bị dạy dỗ lại tụi nó cho đàng hoàng thì có đánh tụi nó, tụi nó cũng không sợ ông.” Ông cụ Giang nói.“Bọn họ biết ông không nỡ đánh nặng tay.” Ninh Kiều cười nói.“Trong nhà này tụi nó cũng chỉ sợ anh cả của tụi nó.” Ông cụ Giang bắt đầu nhớ lại năm đó, “Từ lúc Giang Hành bắt đầu nhập ngũ tham gia quân ngũ, đến sau đó lại được lãnh đạo đề cử vào trường quân đội, lại đi lên trên, chỉ chớp mắt, đã rất nhiều năm. Khi đó mặc kệ là nhiệm vụ gian khổ thế nào nó cũng nhận như là không muốn sống, chỉ là vì chứng minh bản thân, không kém cỏi hơn cha và ông nội nó.”Dù là bị thương trong chiến đấu, Giang Hành cũng cắn răng không cho tổ chức thông báo cho người nhà. Nằm trong bệnh viện quân khu mấy tháng, bị thương tựa như chuyện thường ngày, thật vất vả được như ngày hôm nay.Chờ đến ngày có tư cách cho người nhà tuỳ quân, Giang Hành trước tiên đón ông nội cùng mấy em đến quân khu. Người nhà không trực hệ không được tuỳ quân, tổ chức điều tra hoàn cảnh nhà họ Giang, bởi vì thân phận của ông cụ Giang, cũng vì Giang Hành là con của liệt sĩ, nên đồng ý đơn xin của Giang Hành. Nhưng dù có nói thế nào, ông cụ Giang cũng không muốn đi theo tới hải đảo, tăng thêm gánh nặng dư thừa cho cháu trai.
Từ lúc La Cầm xuất hiện cho đến khi rời đi chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Sau khi La Cầm đi, Ninh Kiều tiếp tục ra sức đặt chân lên bàn đạp luyện tập. Tiến độ luyện tập của cô còn chẳng bằng mấy đứa trẻ trong khu nhà công nhân viên chức, vài lần cắn chặt răng muốn buông tay, xe lại bắt đầu lung lay, cô tự lượng sức mình mà một lần nữa chống một chân trên mặt đất, một chân khác tiếp tục đạp.
Thơi gian trôi qua, bản thân Ninh Kiều cũng cảm thấy nhàm chán, lén nhìn qua biểu cảm của bảo vệ cửa.
Cũng may bảo vệ thực sự không thích lo chuyện bao đồng, cả khoé mắt cũng chưa cho cô.
Ngày *****ên học lái xe đạp, Ninh Kiều lượng sức mà làm, rốt cuộc cô cũng không muốn để cho bản thân té ngã, chờ sau khi thoả sức chơi đùa xong cô mới đẩy xe đạp về nhà.
Lúc trước ở An Thành, Ninh Kiều thường xuyên ở nhà một mình, bởi vậy lúc này cô cũng không cảm thấy buồn chán, lấy rương hành lý ra sửa sang lại, sắp xếp cho vào ngăn tủ trong phòng Giang Quả Quả, sau đó lại lấy ra một quyển sách, ngồi trong phòng khách xem.
Đến chiều, ông nội Giang đã trở lại.
“Ông nội, ông đi chơi về rồi ạ?”
Đây là *****ên ông cụ đến hải đảo nên ông cụ mở ra hình thức “Hoa hồ điệp”, ghé thăm mọi nhà. Một ngày ông cụ có thể đi ra ngoài ăn ba bữa, sáng trưa chiều đều không nghỉ ngơi, ở đây Ninh Kiều gần như chưa bao giờ gặp ông cụ.
Nhưng thân là ông nội rất có uy nghiêm trong nhà, ông cụ Giang có chút gánh nặng hình tượng.
Ông cụ đi chơi lúc nào? Nghe quá không đứng đắn, rõ ràng là đi ôn chuyện!
Ông cụ hắng giọng nói: “Khụ —— ghé thăm nhà bạn cũ ngày trước.”
Ninh Kiều chân thành hỏi: “Chơi vui không ạ?”
Ông cụ Giang:……
Chơi vui.
Ông cụ ăn ké cơm một vòng, ghé thăm hết những bạn cũ nên gặp. Ông cụ chuẩn bị sáng mai khởi hành trở về Càn Hưu Sở ở Bắc Thành, chờ tới lúc đó, phỏng chừng thật sự cả một thời gian dài không thấy được cháu trai cháu gái. Hơn nữa, lúc này còn có thêm cháu dâu, lại nhiều thêm một phần thương nhớ.
Ninh Kiều hỏi ông cụ Giang vì sao không ở lại thêm vài ngày.
Ông cụ Giang xua tay nói: “Không được, mấy đứa nhỏ hay làm ông tức giận, ở cùng bọn họ lâu rồi sẽ tức chết.”
Ninh Kiều cười ra tiếng, rót cho ông cụ một ly trà.
Ông cụ Giang hỏi thăm tình huống giữa Ninh Kiều và bọn nhỏ ở chung có hoà hợp không. Cháu trai cháu gái do chính tay ông cụ nuôi lớn đương nhiên ông cụ biết rõ tính nết của tụi nó, lúc trước bàn với Ninh Trí Bình về việc đính hôn cho hai người, điều duy nhất ông cụ lo lắng chính là sợ Ninh Kiều chịu không nổi tính cách của bọn họ.
“Mấy đứa trẻ này nghịch ngợm, là ông thương tụi nó không có cha mẹ bên cạnh nên nuông chiều tụi nó quá mức. Chờ đến lúc chuẩn bị dạy dỗ lại tụi nó cho đàng hoàng thì có đánh tụi nó, tụi nó cũng không sợ ông.” Ông cụ Giang nói.
“Bọn họ biết ông không nỡ đánh nặng tay.” Ninh Kiều cười nói.
“Trong nhà này tụi nó cũng chỉ sợ anh cả của tụi nó.” Ông cụ Giang bắt đầu nhớ lại năm đó, “Từ lúc Giang Hành bắt đầu nhập ngũ tham gia quân ngũ, đến sau đó lại được lãnh đạo đề cử vào trường quân đội, lại đi lên trên, chỉ chớp mắt, đã rất nhiều năm. Khi đó mặc kệ là nhiệm vụ gian khổ thế nào nó cũng nhận như là không muốn sống, chỉ là vì chứng minh bản thân, không kém cỏi hơn cha và ông nội nó.”
Dù là bị thương trong chiến đấu, Giang Hành cũng cắn răng không cho tổ chức thông báo cho người nhà. Nằm trong bệnh viện quân khu mấy tháng, bị thương tựa như chuyện thường ngày, thật vất vả được như ngày hôm nay.
Chờ đến ngày có tư cách cho người nhà tuỳ quân, Giang Hành trước tiên đón ông nội cùng mấy em đến quân khu. Người nhà không trực hệ không được tuỳ quân, tổ chức điều tra hoàn cảnh nhà họ Giang, bởi vì thân phận của ông cụ Giang, cũng vì Giang Hành là con của liệt sĩ, nên đồng ý đơn xin của Giang Hành. Nhưng dù có nói thế nào, ông cụ Giang cũng không muốn đi theo tới hải đảo, tăng thêm gánh nặng dư thừa cho cháu trai.
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Từ lúc La Cầm xuất hiện cho đến khi rời đi chỉ trong vài phút ngắn ngủi.Sau khi La Cầm đi, Ninh Kiều tiếp tục ra sức đặt chân lên bàn đạp luyện tập. Tiến độ luyện tập của cô còn chẳng bằng mấy đứa trẻ trong khu nhà công nhân viên chức, vài lần cắn chặt răng muốn buông tay, xe lại bắt đầu lung lay, cô tự lượng sức mình mà một lần nữa chống một chân trên mặt đất, một chân khác tiếp tục đạp.Thơi gian trôi qua, bản thân Ninh Kiều cũng cảm thấy nhàm chán, lén nhìn qua biểu cảm của bảo vệ cửa.Cũng may bảo vệ thực sự không thích lo chuyện bao đồng, cả khoé mắt cũng chưa cho cô.Ngày *****ên học lái xe đạp, Ninh Kiều lượng sức mà làm, rốt cuộc cô cũng không muốn để cho bản thân té ngã, chờ sau khi thoả sức chơi đùa xong cô mới đẩy xe đạp về nhà.Lúc trước ở An Thành, Ninh Kiều thường xuyên ở nhà một mình, bởi vậy lúc này cô cũng không cảm thấy buồn chán, lấy rương hành lý ra sửa sang lại, sắp xếp cho vào ngăn tủ trong phòng Giang Quả Quả, sau đó lại lấy ra một quyển sách, ngồi trong phòng khách xem.Đến chiều, ông nội Giang đã trở lại.“Ông nội, ông đi chơi về rồi ạ?”Đây là *****ên ông cụ đến hải đảo nên ông cụ mở ra hình thức “Hoa hồ điệp”, ghé thăm mọi nhà. Một ngày ông cụ có thể đi ra ngoài ăn ba bữa, sáng trưa chiều đều không nghỉ ngơi, ở đây Ninh Kiều gần như chưa bao giờ gặp ông cụ.Nhưng thân là ông nội rất có uy nghiêm trong nhà, ông cụ Giang có chút gánh nặng hình tượng.Ông cụ đi chơi lúc nào? Nghe quá không đứng đắn, rõ ràng là đi ôn chuyện!Ông cụ hắng giọng nói: “Khụ —— ghé thăm nhà bạn cũ ngày trước.”Ninh Kiều chân thành hỏi: “Chơi vui không ạ?”Ông cụ Giang:……Chơi vui.Ông cụ ăn ké cơm một vòng, ghé thăm hết những bạn cũ nên gặp. Ông cụ chuẩn bị sáng mai khởi hành trở về Càn Hưu Sở ở Bắc Thành, chờ tới lúc đó, phỏng chừng thật sự cả một thời gian dài không thấy được cháu trai cháu gái. Hơn nữa, lúc này còn có thêm cháu dâu, lại nhiều thêm một phần thương nhớ.Ninh Kiều hỏi ông cụ Giang vì sao không ở lại thêm vài ngày.Ông cụ Giang xua tay nói: “Không được, mấy đứa nhỏ hay làm ông tức giận, ở cùng bọn họ lâu rồi sẽ tức chết.”Ninh Kiều cười ra tiếng, rót cho ông cụ một ly trà.Ông cụ Giang hỏi thăm tình huống giữa Ninh Kiều và bọn nhỏ ở chung có hoà hợp không. Cháu trai cháu gái do chính tay ông cụ nuôi lớn đương nhiên ông cụ biết rõ tính nết của tụi nó, lúc trước bàn với Ninh Trí Bình về việc đính hôn cho hai người, điều duy nhất ông cụ lo lắng chính là sợ Ninh Kiều chịu không nổi tính cách của bọn họ.“Mấy đứa trẻ này nghịch ngợm, là ông thương tụi nó không có cha mẹ bên cạnh nên nuông chiều tụi nó quá mức. Chờ đến lúc chuẩn bị dạy dỗ lại tụi nó cho đàng hoàng thì có đánh tụi nó, tụi nó cũng không sợ ông.” Ông cụ Giang nói.“Bọn họ biết ông không nỡ đánh nặng tay.” Ninh Kiều cười nói.“Trong nhà này tụi nó cũng chỉ sợ anh cả của tụi nó.” Ông cụ Giang bắt đầu nhớ lại năm đó, “Từ lúc Giang Hành bắt đầu nhập ngũ tham gia quân ngũ, đến sau đó lại được lãnh đạo đề cử vào trường quân đội, lại đi lên trên, chỉ chớp mắt, đã rất nhiều năm. Khi đó mặc kệ là nhiệm vụ gian khổ thế nào nó cũng nhận như là không muốn sống, chỉ là vì chứng minh bản thân, không kém cỏi hơn cha và ông nội nó.”Dù là bị thương trong chiến đấu, Giang Hành cũng cắn răng không cho tổ chức thông báo cho người nhà. Nằm trong bệnh viện quân khu mấy tháng, bị thương tựa như chuyện thường ngày, thật vất vả được như ngày hôm nay.Chờ đến ngày có tư cách cho người nhà tuỳ quân, Giang Hành trước tiên đón ông nội cùng mấy em đến quân khu. Người nhà không trực hệ không được tuỳ quân, tổ chức điều tra hoàn cảnh nhà họ Giang, bởi vì thân phận của ông cụ Giang, cũng vì Giang Hành là con của liệt sĩ, nên đồng ý đơn xin của Giang Hành. Nhưng dù có nói thế nào, ông cụ Giang cũng không muốn đi theo tới hải đảo, tăng thêm gánh nặng dư thừa cho cháu trai.