Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…
Chương 84: Chương 84
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Mẹ Đường đặt một chén nước lớn ở bên cạnh Tô Thanh Thời: “Đây không phải nước giếng, là nước sôi để nguội, nếu khát con có thể uống.”“Mẹ đi nấu cơm trước, làm xong cơm chiều lại vào gọi con.”Vừa dứt lời, mẹ Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng.Tô Thanh Thời nhìn vào cửa phòng đóng chặt.Là trưởng bối, còn lấy lòng cô ta như vậy, đến mức này sao?Mà lúc này ngoài cửa, mẹ Đường sầu não ngồi ở băng ghế. Bà ta không phải người mẹ chồng muốn cho con trai và con dâu ồn ào đến nhà cửa không yên, vẫn là ngóng trông hai vợ chồng có thể hoà thuận hạnh phúc. Nhưng bây giờ xem ra, con dâu căn bản không hề dung nhập vào cái nhà này.Mẹ Đường làm xong cơm chiều.Phong phú 3 món 1 canh, trưởng bối luôn cẩn thận tính toán tỉ mỉ trong sinh hoạt, không nỡ mua đồ nấu món ăn mặn, nhưng chính là thức ăn chay đơn giản cũng có thể nấu đến có tư có vị.Tô Thanh Thời còn ngủ, mẹ Đường không đi gõ cửa, dọn một phần đồ ăn ra bàn cho con trai, bưng phần còn lại vào phòng bếp, trong chốc lát chờ Tô Thanh Thời tỉnh lại, hâm nóng lại ăn.Sau khi xong xuôi, mẹ Đường tĩnh tâm chờ đợi con trai về nhà.Nhưng nói đến kỳ quái, vừa rồi Đường Hồng Cẩm rõ ràng đã trở lại, nhưng sau đó lại bị doanh trưởng Giang ở nhà bên cạnh gọi đi, thời gian trôi qua lâu như vậy cũng không thấy bóng người.Mới đầu me Đường không để ở trong lòng. Tuy rằng đoán được doanh trưởng Giang là vì xe đạp của vợ mình bị đ.â.m mới tìm đến cửa, nhưng cũng không lo lắng, đàn ông với nhau, nếu chói lọi bênh vực vợ mình, sẽ bị chê cười là sợ vợ, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, không đến mức đem tình cảm nam nữ treo ở bên miệng. Trong số đồng chí nam trong khu người nhà, cũng chỉ có Đường Hồng Cẩm xem trọng chuyện tình cảm hơn một ít, đến nỗi doanh trưởng Giang, trong ấn tượng của mẹ Đường, người này đối với em trai em gái nhà mình còn nhàn nhạt, càng đừng nói đến cô vợ mới vào cửa một ngày.Nhưng càng chờ lâu, mẹ Đường có chút nóng nảy, tại sao con trai mình còn chưa trở về?Mặt trời đều đã xuống núi.Mẹ Đường ngóng trông ở cạnh cửa, thật vất vả mới chờ đến Đường Hồng Cẩm về nhà nhưng sắc mặt của anh ta rất ngưng trọng.“Hồng Cẩm, có chuyện gì vậy?” Mẹ Đường hỏi.Đường Hồng Cẩm không lên tiếng, mở cửa vào phòng.“Doanh trưởng Giang gây khó dễ sao?” Mẹ Đường lại hỏi, “Không thể nào…… Cậu ta ——”“Mẹ!” Đường Hồng Cẩm đưa một ngón tay lên “suỵt” một cái, nhỏ giọng hỏi, “Thanh Thời đâu?”“Còn ngủ.” Mẹ Đường nói, “Nói mẹ nghe, rốt cuộc sao lại thế này. Không phải ngày thường quan hệ của con với doanh trưởng Giang khá tốt sao?”“Không có gì.” Đường Hồng Cẩm kéo mẹ mình đến một bên, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Đúng là doanh trưởng Giang có chút tức giận, nhưng cũng không đến mức không phân rõ giữa công và tư.”Đường Hồng Cẩm nói có chút tức giận, vẫn là nói nhẹ.Anh ta không nghĩ tới, doanh trưởng Giang thế mà thương vợ như vậy. Một phen lời nói, nói năng có khí phách, ý tứ rõ ràng, gần như không khác Ninh Kiều là mấy, nếu Tô Thanh Thời còn tái phạm, nhẹ thì báo cho lãnh đạo, nặng thì trực tiếp báo công an, nhà bọn họ sẽ không nể tình.Trong khu người nhà của quân khu, mâu thuẫn nhỏ sẽ không kinh động đến lãnh đạo, nhưng nếu ồn ào làm lớn chuyện, rất có thể Tô Thanh Thời sẽ bị huỷ bỏ tư cách tuỳ quân, đây là hậu quả mà Đường Hồng Cẩm thừa nhận không nổi.“Thanh Thời….” Mẹ Đường có chút bực, “Đang êm đẹp chạy tới chọc vợ của doanh trưởng Giang làm gì?”“Mẹ, mẹ đừng quản, con sẽ nói chuyện với Thanh Thời.” Đường Hồng Cẩm do dự một chút, lại lấy ra một phong thơ, “Vừa rồi, lâu vậy mà chưa trở về là còn có nguyên nhân khác, nhà chồng của chị gửi thư tới.”Nhắc đến chị của Đường Hồng Cẩm, cũng chẳng khác nào nhắc tới chuyện thương tâm của hai mẹ con.Không lâu trước đây, truyền đến tin dữ, chị và anh rể của Đường Hồng Cầm vào núi hái dược liệu vô ý trượt chân ngã xuống vách núi, đến bây giờ còn chưa có tin tức.Núi cao như vậy, mà ngã xuống, mọi người đều tiếp nhận sự thật bọn họ đã qua đời. Con trai và con gái mà bọn họ lưu lại mới đầu được nuôi ở nhà bác cả, sau đó lại đến bác hai, cô ba.
Mẹ Đường đặt một chén nước lớn ở bên cạnh Tô Thanh Thời: “Đây không phải nước giếng, là nước sôi để nguội, nếu khát con có thể uống.”
“Mẹ đi nấu cơm trước, làm xong cơm chiều lại vào gọi con.”
Vừa dứt lời, mẹ Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Tô Thanh Thời nhìn vào cửa phòng đóng chặt.
Là trưởng bối, còn lấy lòng cô ta như vậy, đến mức này sao?
Mà lúc này ngoài cửa, mẹ Đường sầu não ngồi ở băng ghế. Bà ta không phải người mẹ chồng muốn cho con trai và con dâu ồn ào đến nhà cửa không yên, vẫn là ngóng trông hai vợ chồng có thể hoà thuận hạnh phúc. Nhưng bây giờ xem ra, con dâu căn bản không hề dung nhập vào cái nhà này.
Mẹ Đường làm xong cơm chiều.
Phong phú 3 món 1 canh, trưởng bối luôn cẩn thận tính toán tỉ mỉ trong sinh hoạt, không nỡ mua đồ nấu món ăn mặn, nhưng chính là thức ăn chay đơn giản cũng có thể nấu đến có tư có vị.
Tô Thanh Thời còn ngủ, mẹ Đường không đi gõ cửa, dọn một phần đồ ăn ra bàn cho con trai, bưng phần còn lại vào phòng bếp, trong chốc lát chờ Tô Thanh Thời tỉnh lại, hâm nóng lại ăn.
Sau khi xong xuôi, mẹ Đường tĩnh tâm chờ đợi con trai về nhà.
Nhưng nói đến kỳ quái, vừa rồi Đường Hồng Cẩm rõ ràng đã trở lại, nhưng sau đó lại bị doanh trưởng Giang ở nhà bên cạnh gọi đi, thời gian trôi qua lâu như vậy cũng không thấy bóng người.
Mới đầu me Đường không để ở trong lòng. Tuy rằng đoán được doanh trưởng Giang là vì xe đạp của vợ mình bị đ.â.m mới tìm đến cửa, nhưng cũng không lo lắng, đàn ông với nhau, nếu chói lọi bênh vực vợ mình, sẽ bị chê cười là sợ vợ, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, không đến mức đem tình cảm nam nữ treo ở bên miệng. Trong số đồng chí nam trong khu người nhà, cũng chỉ có Đường Hồng Cẩm xem trọng chuyện tình cảm hơn một ít, đến nỗi doanh trưởng Giang, trong ấn tượng của mẹ Đường, người này đối với em trai em gái nhà mình còn nhàn nhạt, càng đừng nói đến cô vợ mới vào cửa một ngày.
Nhưng càng chờ lâu, mẹ Đường có chút nóng nảy, tại sao con trai mình còn chưa trở về?
Mặt trời đều đã xuống núi.
Mẹ Đường ngóng trông ở cạnh cửa, thật vất vả mới chờ đến Đường Hồng Cẩm về nhà nhưng sắc mặt của anh ta rất ngưng trọng.
“Hồng Cẩm, có chuyện gì vậy?” Mẹ Đường hỏi.
Đường Hồng Cẩm không lên tiếng, mở cửa vào phòng.
“Doanh trưởng Giang gây khó dễ sao?” Mẹ Đường lại hỏi, “Không thể nào…… Cậu ta ——”
“Mẹ!” Đường Hồng Cẩm đưa một ngón tay lên “suỵt” một cái, nhỏ giọng hỏi, “Thanh Thời đâu?”
“Còn ngủ.” Mẹ Đường nói, “Nói mẹ nghe, rốt cuộc sao lại thế này. Không phải ngày thường quan hệ của con với doanh trưởng Giang khá tốt sao?”
“Không có gì.” Đường Hồng Cẩm kéo mẹ mình đến một bên, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Đúng là doanh trưởng Giang có chút tức giận, nhưng cũng không đến mức không phân rõ giữa công và tư.”
Đường Hồng Cẩm nói có chút tức giận, vẫn là nói nhẹ.
Anh ta không nghĩ tới, doanh trưởng Giang thế mà thương vợ như vậy. Một phen lời nói, nói năng có khí phách, ý tứ rõ ràng, gần như không khác Ninh Kiều là mấy, nếu Tô Thanh Thời còn tái phạm, nhẹ thì báo cho lãnh đạo, nặng thì trực tiếp báo công an, nhà bọn họ sẽ không nể tình.
Trong khu người nhà của quân khu, mâu thuẫn nhỏ sẽ không kinh động đến lãnh đạo, nhưng nếu ồn ào làm lớn chuyện, rất có thể Tô Thanh Thời sẽ bị huỷ bỏ tư cách tuỳ quân, đây là hậu quả mà Đường Hồng Cẩm thừa nhận không nổi.
“Thanh Thời….” Mẹ Đường có chút bực, “Đang êm đẹp chạy tới chọc vợ của doanh trưởng Giang làm gì?”
“Mẹ, mẹ đừng quản, con sẽ nói chuyện với Thanh Thời.” Đường Hồng Cẩm do dự một chút, lại lấy ra một phong thơ, “Vừa rồi, lâu vậy mà chưa trở về là còn có nguyên nhân khác, nhà chồng của chị gửi thư tới.”
Nhắc đến chị của Đường Hồng Cẩm, cũng chẳng khác nào nhắc tới chuyện thương tâm của hai mẹ con.
Không lâu trước đây, truyền đến tin dữ, chị và anh rể của Đường Hồng Cầm vào núi hái dược liệu vô ý trượt chân ngã xuống vách núi, đến bây giờ còn chưa có tin tức.
Núi cao như vậy, mà ngã xuống, mọi người đều tiếp nhận sự thật bọn họ đã qua đời. Con trai và con gái mà bọn họ lưu lại mới đầu được nuôi ở nhà bác cả, sau đó lại đến bác hai, cô ba.
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Mẹ Đường đặt một chén nước lớn ở bên cạnh Tô Thanh Thời: “Đây không phải nước giếng, là nước sôi để nguội, nếu khát con có thể uống.”“Mẹ đi nấu cơm trước, làm xong cơm chiều lại vào gọi con.”Vừa dứt lời, mẹ Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng.Tô Thanh Thời nhìn vào cửa phòng đóng chặt.Là trưởng bối, còn lấy lòng cô ta như vậy, đến mức này sao?Mà lúc này ngoài cửa, mẹ Đường sầu não ngồi ở băng ghế. Bà ta không phải người mẹ chồng muốn cho con trai và con dâu ồn ào đến nhà cửa không yên, vẫn là ngóng trông hai vợ chồng có thể hoà thuận hạnh phúc. Nhưng bây giờ xem ra, con dâu căn bản không hề dung nhập vào cái nhà này.Mẹ Đường làm xong cơm chiều.Phong phú 3 món 1 canh, trưởng bối luôn cẩn thận tính toán tỉ mỉ trong sinh hoạt, không nỡ mua đồ nấu món ăn mặn, nhưng chính là thức ăn chay đơn giản cũng có thể nấu đến có tư có vị.Tô Thanh Thời còn ngủ, mẹ Đường không đi gõ cửa, dọn một phần đồ ăn ra bàn cho con trai, bưng phần còn lại vào phòng bếp, trong chốc lát chờ Tô Thanh Thời tỉnh lại, hâm nóng lại ăn.Sau khi xong xuôi, mẹ Đường tĩnh tâm chờ đợi con trai về nhà.Nhưng nói đến kỳ quái, vừa rồi Đường Hồng Cẩm rõ ràng đã trở lại, nhưng sau đó lại bị doanh trưởng Giang ở nhà bên cạnh gọi đi, thời gian trôi qua lâu như vậy cũng không thấy bóng người.Mới đầu me Đường không để ở trong lòng. Tuy rằng đoán được doanh trưởng Giang là vì xe đạp của vợ mình bị đ.â.m mới tìm đến cửa, nhưng cũng không lo lắng, đàn ông với nhau, nếu chói lọi bênh vực vợ mình, sẽ bị chê cười là sợ vợ, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, không đến mức đem tình cảm nam nữ treo ở bên miệng. Trong số đồng chí nam trong khu người nhà, cũng chỉ có Đường Hồng Cẩm xem trọng chuyện tình cảm hơn một ít, đến nỗi doanh trưởng Giang, trong ấn tượng của mẹ Đường, người này đối với em trai em gái nhà mình còn nhàn nhạt, càng đừng nói đến cô vợ mới vào cửa một ngày.Nhưng càng chờ lâu, mẹ Đường có chút nóng nảy, tại sao con trai mình còn chưa trở về?Mặt trời đều đã xuống núi.Mẹ Đường ngóng trông ở cạnh cửa, thật vất vả mới chờ đến Đường Hồng Cẩm về nhà nhưng sắc mặt của anh ta rất ngưng trọng.“Hồng Cẩm, có chuyện gì vậy?” Mẹ Đường hỏi.Đường Hồng Cẩm không lên tiếng, mở cửa vào phòng.“Doanh trưởng Giang gây khó dễ sao?” Mẹ Đường lại hỏi, “Không thể nào…… Cậu ta ——”“Mẹ!” Đường Hồng Cẩm đưa một ngón tay lên “suỵt” một cái, nhỏ giọng hỏi, “Thanh Thời đâu?”“Còn ngủ.” Mẹ Đường nói, “Nói mẹ nghe, rốt cuộc sao lại thế này. Không phải ngày thường quan hệ của con với doanh trưởng Giang khá tốt sao?”“Không có gì.” Đường Hồng Cẩm kéo mẹ mình đến một bên, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Đúng là doanh trưởng Giang có chút tức giận, nhưng cũng không đến mức không phân rõ giữa công và tư.”Đường Hồng Cẩm nói có chút tức giận, vẫn là nói nhẹ.Anh ta không nghĩ tới, doanh trưởng Giang thế mà thương vợ như vậy. Một phen lời nói, nói năng có khí phách, ý tứ rõ ràng, gần như không khác Ninh Kiều là mấy, nếu Tô Thanh Thời còn tái phạm, nhẹ thì báo cho lãnh đạo, nặng thì trực tiếp báo công an, nhà bọn họ sẽ không nể tình.Trong khu người nhà của quân khu, mâu thuẫn nhỏ sẽ không kinh động đến lãnh đạo, nhưng nếu ồn ào làm lớn chuyện, rất có thể Tô Thanh Thời sẽ bị huỷ bỏ tư cách tuỳ quân, đây là hậu quả mà Đường Hồng Cẩm thừa nhận không nổi.“Thanh Thời….” Mẹ Đường có chút bực, “Đang êm đẹp chạy tới chọc vợ của doanh trưởng Giang làm gì?”“Mẹ, mẹ đừng quản, con sẽ nói chuyện với Thanh Thời.” Đường Hồng Cẩm do dự một chút, lại lấy ra một phong thơ, “Vừa rồi, lâu vậy mà chưa trở về là còn có nguyên nhân khác, nhà chồng của chị gửi thư tới.”Nhắc đến chị của Đường Hồng Cẩm, cũng chẳng khác nào nhắc tới chuyện thương tâm của hai mẹ con.Không lâu trước đây, truyền đến tin dữ, chị và anh rể của Đường Hồng Cầm vào núi hái dược liệu vô ý trượt chân ngã xuống vách núi, đến bây giờ còn chưa có tin tức.Núi cao như vậy, mà ngã xuống, mọi người đều tiếp nhận sự thật bọn họ đã qua đời. Con trai và con gái mà bọn họ lưu lại mới đầu được nuôi ở nhà bác cả, sau đó lại đến bác hai, cô ba.