Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…
Chương 89: Chương 89
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Đời trước, anh cũng chưa từng nói lời dịu dàng mềm mại với cô. Lần đầu cô xuống bếp, bưng lên một chén mì nóng hầm hập cho anh, anh cảm thấy rất ngon, nhưng cuối cùng cũng chỉ thong thả ung dung mà ăn xong, một giọt canh cũng không thừa. Toàn bộ quá trình, đôi tay cô nâng má, ở bên cạnh chờ, cuối cùng chỉ nhíu nhíu cái mũi, kêu anh đi rửa chén.Nhớ lại quá khứ, ý cười trong mắt Giang Hành càng đậm.Ánh mắt lần nữa dừng trên mặt cô.Anh có rất nhiều thiếu sót, tính tình đông cứng, luôn cho rằng cô hiểu.Lâu rồi, cô nuốt ấm ức vào bụng, luôn cho rằng anh sẽ không ra mặt vì cô.Ninh Kiều hưng phấn mà đợi trong chốc lát.Đến khi phát hiện sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại, cô mới ý thức được, cái này không có gì để hỏi.Học được lái xe đạp, đã là việc vui vẻ nhất hôm nay, Ninh Kiều thu hồi tầm mắt, cúi đầu điều chỉnh xe đạp.Chuẩn bị lại chạy một vòng lớn!Hai chân của Ninh Kiều đạp lên bàn đạp, dùng sức, chuẩn bị xuất phát.“Chạy rất tốt.”Ninh Kiều giật mình, quay đầu lại liền chạm vào đáy mắt thâm thuý của Giang Hành.Anh cười: “Em học được rất nhanh, ngày mai là có thể chạy ra ngoài chơi.”Ninh Kiều lấy lại tinh thần.Đại khái là ánh mắt này quá bắt người, Ninh Kiều lùi bước một chút, xoay người chạy nhanh.Giang Hành bước ra chân dài, đi theo bên cạnh cô: “Cẩn thận một chút.”Ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.Bọn họ ở trong khu người nhà chạy một vòng lại một vòng, chờ cô quay đầu lại, Giang Hành liền mở ra chế độ “khen ngợi”.Ninh Kiều cuối cùng cũng thích ứng, không ngượng ngùng khi được khen nữa.Ngược lại bắt đầu nóng lòng muốn thử.Có lẽ cô thật sự có thiên phú lái xe!———————————Mấy thím trong khu người nhà đến từ các nơi, giọng trọ trẹ, nói cùng một đề tài.Mấy tháng trước, mọi người đều tập trung vào phó doanh trưởng Đường và Tô Thanh Thời.Hai vợ chồng bọn họ đặc biệt không giống người thường, mỗi ngày phó doanh trưởng Đường biến đổi biện pháp chọc vợ cười, đa số đều không thành công, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể giành được nụ cười của mỹ nhân. Tô Thanh Thời cười lên, tựa như một mảnh vải trơn cuối cùng cũng nhiễm màu, người trong khu người nhà nhàn rỗi nhàm chán, liền bắt đầu ngóng trông, đôi này khi nào mới có thể chân chính hoà thuận vui vẻ.Chờ chờ, lại bắt đầu không có hi vọng, cho tới bây giờ, doanh trưởng Giang cùng vợ tăng thêm một ít sinh khí cho khu người nhà.Trong khu người nhà có thêm một đôi vợ chồng trẻ, mới đầu mọi người đều không xem trọng.Nhưng hiện tại, vợ chồng doanh trưởng Giang vừa nói vừa cười, hai vợ chồng ở chung, ai nhìn đều phải khen một câu xứng đôi.Đến nỗi tình cảm có tốt không ——Doanh trưởng Giang có thể cùng vợ học lái xe, vừa học chính là vài tiếng đồng hồ, tình cảm có thể kém được sao?Phải biết rằng tháng trước ba đứa em vừa tới khu người nhà, em hai của anh tập chạy xe đạp có bị té ngã, Giang Hành đều bình tĩnh mà bảo em trai tự đứng dậy. Nhưng bây giờ, Giang Hành lo vợ té ngã, một giây đều không cho cô rời khỏi tầm mắt của anh!Gần đây quân khu không có hoạt động, liền màn ảnh lớn ở sân thể dục bộ đội cũng rất lâu chưa chiếu điện ảnh, thật là nhạt nhẽo.Bây giờ mọi người nhìn chằm chằm hai vợ chồng doanh trưởng Giang, từng người đều phân tích đến lý lẽ rõ ràng.Con gái của đoàn trưởng Dương: Dương Xảo Xảo nói: “Mẹ, đồng chí nam và đồng chí nữ xinh đẹp ở bên nhau thật giống trong phim điện ảnh!”Mẹ Dương Xảo Xảo vỗ vỗ bả vai con gái, cười cười.Lưu Lệ Vi ở bên cạnh nâng mí mắt: “Xảo Xảo như thế nào còn chơi ở đây? Sao không quay về làm bài tập?”“Cháu làm xong rồi.” Dương Xảo Xảo nói.“Cháu làm xong bài tập rồi á?” Lưu Lệ Vi kinh ngạc nói, “Sao Tuệ Nguyệt nhà dì bây giờ vẫn còn bận rộn trong phòng sách thế?”“Dì Lệ Vi, thầy khen Tuệ Nguyệt viết văn hay, bảo bạn ấy viết thêm một bài, ngày mai lên bục đọc diễn cảm.”Lưu Lệ Vi cười ra tiếng: “Thì ra là như thế? Đứa nhỏ này về cũng không nói với dì.”Mấy người bên cạnh làm sao không biết bà ta cố ý khoe khoang, nhưng cũng không tiện vạch trần, cười gượng hai tiếng.
Đời trước, anh cũng chưa từng nói lời dịu dàng mềm mại với cô. Lần đầu cô xuống bếp, bưng lên một chén mì nóng hầm hập cho anh, anh cảm thấy rất ngon, nhưng cuối cùng cũng chỉ thong thả ung dung mà ăn xong, một giọt canh cũng không thừa. Toàn bộ quá trình, đôi tay cô nâng má, ở bên cạnh chờ, cuối cùng chỉ nhíu nhíu cái mũi, kêu anh đi rửa chén.
Nhớ lại quá khứ, ý cười trong mắt Giang Hành càng đậm.
Ánh mắt lần nữa dừng trên mặt cô.
Anh có rất nhiều thiếu sót, tính tình đông cứng, luôn cho rằng cô hiểu.
Lâu rồi, cô nuốt ấm ức vào bụng, luôn cho rằng anh sẽ không ra mặt vì cô.
Ninh Kiều hưng phấn mà đợi trong chốc lát.
Đến khi phát hiện sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại, cô mới ý thức được, cái này không có gì để hỏi.
Học được lái xe đạp, đã là việc vui vẻ nhất hôm nay, Ninh Kiều thu hồi tầm mắt, cúi đầu điều chỉnh xe đạp.
Chuẩn bị lại chạy một vòng lớn!
Hai chân của Ninh Kiều đạp lên bàn đạp, dùng sức, chuẩn bị xuất phát.
“Chạy rất tốt.”
Ninh Kiều giật mình, quay đầu lại liền chạm vào đáy mắt thâm thuý của Giang Hành.
Anh cười: “Em học được rất nhanh, ngày mai là có thể chạy ra ngoài chơi.”
Ninh Kiều lấy lại tinh thần.
Đại khái là ánh mắt này quá bắt người, Ninh Kiều lùi bước một chút, xoay người chạy nhanh.
Giang Hành bước ra chân dài, đi theo bên cạnh cô: “Cẩn thận một chút.”
Ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.
Bọn họ ở trong khu người nhà chạy một vòng lại một vòng, chờ cô quay đầu lại, Giang Hành liền mở ra chế độ “khen ngợi”.
Ninh Kiều cuối cùng cũng thích ứng, không ngượng ngùng khi được khen nữa.
Ngược lại bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Có lẽ cô thật sự có thiên phú lái xe!
———————————
Mấy thím trong khu người nhà đến từ các nơi, giọng trọ trẹ, nói cùng một đề tài.
Mấy tháng trước, mọi người đều tập trung vào phó doanh trưởng Đường và Tô Thanh Thời.
Hai vợ chồng bọn họ đặc biệt không giống người thường, mỗi ngày phó doanh trưởng Đường biến đổi biện pháp chọc vợ cười, đa số đều không thành công, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể giành được nụ cười của mỹ nhân. Tô Thanh Thời cười lên, tựa như một mảnh vải trơn cuối cùng cũng nhiễm màu, người trong khu người nhà nhàn rỗi nhàm chán, liền bắt đầu ngóng trông, đôi này khi nào mới có thể chân chính hoà thuận vui vẻ.
Chờ chờ, lại bắt đầu không có hi vọng, cho tới bây giờ, doanh trưởng Giang cùng vợ tăng thêm một ít sinh khí cho khu người nhà.
Trong khu người nhà có thêm một đôi vợ chồng trẻ, mới đầu mọi người đều không xem trọng.
Nhưng hiện tại, vợ chồng doanh trưởng Giang vừa nói vừa cười, hai vợ chồng ở chung, ai nhìn đều phải khen một câu xứng đôi.
Đến nỗi tình cảm có tốt không ——
Doanh trưởng Giang có thể cùng vợ học lái xe, vừa học chính là vài tiếng đồng hồ, tình cảm có thể kém được sao?
Phải biết rằng tháng trước ba đứa em vừa tới khu người nhà, em hai của anh tập chạy xe đạp có bị té ngã, Giang Hành đều bình tĩnh mà bảo em trai tự đứng dậy. Nhưng bây giờ, Giang Hành lo vợ té ngã, một giây đều không cho cô rời khỏi tầm mắt của anh!
Gần đây quân khu không có hoạt động, liền màn ảnh lớn ở sân thể dục bộ đội cũng rất lâu chưa chiếu điện ảnh, thật là nhạt nhẽo.
Bây giờ mọi người nhìn chằm chằm hai vợ chồng doanh trưởng Giang, từng người đều phân tích đến lý lẽ rõ ràng.
Con gái của đoàn trưởng Dương: Dương Xảo Xảo nói: “Mẹ, đồng chí nam và đồng chí nữ xinh đẹp ở bên nhau thật giống trong phim điện ảnh!”
Mẹ Dương Xảo Xảo vỗ vỗ bả vai con gái, cười cười.
Lưu Lệ Vi ở bên cạnh nâng mí mắt: “Xảo Xảo như thế nào còn chơi ở đây? Sao không quay về làm bài tập?”
“Cháu làm xong rồi.” Dương Xảo Xảo nói.
“Cháu làm xong bài tập rồi á?” Lưu Lệ Vi kinh ngạc nói, “Sao Tuệ Nguyệt nhà dì bây giờ vẫn còn bận rộn trong phòng sách thế?”
“Dì Lệ Vi, thầy khen Tuệ Nguyệt viết văn hay, bảo bạn ấy viết thêm một bài, ngày mai lên bục đọc diễn cảm.”
Lưu Lệ Vi cười ra tiếng: “Thì ra là như thế? Đứa nhỏ này về cũng không nói với dì.”
Mấy người bên cạnh làm sao không biết bà ta cố ý khoe khoang, nhưng cũng không tiện vạch trần, cười gượng hai tiếng.
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Đời trước, anh cũng chưa từng nói lời dịu dàng mềm mại với cô. Lần đầu cô xuống bếp, bưng lên một chén mì nóng hầm hập cho anh, anh cảm thấy rất ngon, nhưng cuối cùng cũng chỉ thong thả ung dung mà ăn xong, một giọt canh cũng không thừa. Toàn bộ quá trình, đôi tay cô nâng má, ở bên cạnh chờ, cuối cùng chỉ nhíu nhíu cái mũi, kêu anh đi rửa chén.Nhớ lại quá khứ, ý cười trong mắt Giang Hành càng đậm.Ánh mắt lần nữa dừng trên mặt cô.Anh có rất nhiều thiếu sót, tính tình đông cứng, luôn cho rằng cô hiểu.Lâu rồi, cô nuốt ấm ức vào bụng, luôn cho rằng anh sẽ không ra mặt vì cô.Ninh Kiều hưng phấn mà đợi trong chốc lát.Đến khi phát hiện sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại, cô mới ý thức được, cái này không có gì để hỏi.Học được lái xe đạp, đã là việc vui vẻ nhất hôm nay, Ninh Kiều thu hồi tầm mắt, cúi đầu điều chỉnh xe đạp.Chuẩn bị lại chạy một vòng lớn!Hai chân của Ninh Kiều đạp lên bàn đạp, dùng sức, chuẩn bị xuất phát.“Chạy rất tốt.”Ninh Kiều giật mình, quay đầu lại liền chạm vào đáy mắt thâm thuý của Giang Hành.Anh cười: “Em học được rất nhanh, ngày mai là có thể chạy ra ngoài chơi.”Ninh Kiều lấy lại tinh thần.Đại khái là ánh mắt này quá bắt người, Ninh Kiều lùi bước một chút, xoay người chạy nhanh.Giang Hành bước ra chân dài, đi theo bên cạnh cô: “Cẩn thận một chút.”Ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm.Bọn họ ở trong khu người nhà chạy một vòng lại một vòng, chờ cô quay đầu lại, Giang Hành liền mở ra chế độ “khen ngợi”.Ninh Kiều cuối cùng cũng thích ứng, không ngượng ngùng khi được khen nữa.Ngược lại bắt đầu nóng lòng muốn thử.Có lẽ cô thật sự có thiên phú lái xe!———————————Mấy thím trong khu người nhà đến từ các nơi, giọng trọ trẹ, nói cùng một đề tài.Mấy tháng trước, mọi người đều tập trung vào phó doanh trưởng Đường và Tô Thanh Thời.Hai vợ chồng bọn họ đặc biệt không giống người thường, mỗi ngày phó doanh trưởng Đường biến đổi biện pháp chọc vợ cười, đa số đều không thành công, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể giành được nụ cười của mỹ nhân. Tô Thanh Thời cười lên, tựa như một mảnh vải trơn cuối cùng cũng nhiễm màu, người trong khu người nhà nhàn rỗi nhàm chán, liền bắt đầu ngóng trông, đôi này khi nào mới có thể chân chính hoà thuận vui vẻ.Chờ chờ, lại bắt đầu không có hi vọng, cho tới bây giờ, doanh trưởng Giang cùng vợ tăng thêm một ít sinh khí cho khu người nhà.Trong khu người nhà có thêm một đôi vợ chồng trẻ, mới đầu mọi người đều không xem trọng.Nhưng hiện tại, vợ chồng doanh trưởng Giang vừa nói vừa cười, hai vợ chồng ở chung, ai nhìn đều phải khen một câu xứng đôi.Đến nỗi tình cảm có tốt không ——Doanh trưởng Giang có thể cùng vợ học lái xe, vừa học chính là vài tiếng đồng hồ, tình cảm có thể kém được sao?Phải biết rằng tháng trước ba đứa em vừa tới khu người nhà, em hai của anh tập chạy xe đạp có bị té ngã, Giang Hành đều bình tĩnh mà bảo em trai tự đứng dậy. Nhưng bây giờ, Giang Hành lo vợ té ngã, một giây đều không cho cô rời khỏi tầm mắt của anh!Gần đây quân khu không có hoạt động, liền màn ảnh lớn ở sân thể dục bộ đội cũng rất lâu chưa chiếu điện ảnh, thật là nhạt nhẽo.Bây giờ mọi người nhìn chằm chằm hai vợ chồng doanh trưởng Giang, từng người đều phân tích đến lý lẽ rõ ràng.Con gái của đoàn trưởng Dương: Dương Xảo Xảo nói: “Mẹ, đồng chí nam và đồng chí nữ xinh đẹp ở bên nhau thật giống trong phim điện ảnh!”Mẹ Dương Xảo Xảo vỗ vỗ bả vai con gái, cười cười.Lưu Lệ Vi ở bên cạnh nâng mí mắt: “Xảo Xảo như thế nào còn chơi ở đây? Sao không quay về làm bài tập?”“Cháu làm xong rồi.” Dương Xảo Xảo nói.“Cháu làm xong bài tập rồi á?” Lưu Lệ Vi kinh ngạc nói, “Sao Tuệ Nguyệt nhà dì bây giờ vẫn còn bận rộn trong phòng sách thế?”“Dì Lệ Vi, thầy khen Tuệ Nguyệt viết văn hay, bảo bạn ấy viết thêm một bài, ngày mai lên bục đọc diễn cảm.”Lưu Lệ Vi cười ra tiếng: “Thì ra là như thế? Đứa nhỏ này về cũng không nói với dì.”Mấy người bên cạnh làm sao không biết bà ta cố ý khoe khoang, nhưng cũng không tiện vạch trần, cười gượng hai tiếng.