Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…
Chương 126: Chương 126
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Trong 40 phút, hiệu trưởng Viên xem xong tất cả bài văn của hai nhóm trước.Ông ta xoa xoa giữa mày của mình.Phó hiệu trưởng cười nói: “Là do thầy yêu cầu quá nghiêm khắc, trước kia chúng ta không có nhiều lưu trình phỏng vấn như vậy, không phải cuối cùng cũng tuyển được giáo viên tốt sao?”Hiệu trưởng Viên lắc lắc đầu.Trước kia cư dân ở trên đảo không nhiều lắm, ngay cả người nhà trong khu người nhà quân khu cũng không nhiều, căn bản là không có nhiều lựa chọn.Nhưng bây giờ thì khác.“Đã đến giờ.”“Mời nộp bài lên đây.”Ninh Kiều viết xong một hàng chữ cuối cùng.Quay đầu, thấy Phó Thiến Nhiên vui tươi hớn hở, cùng cô cùng nhau nộp bài: “Đi thôi.”Hiệu trưởng Viên bảo họ về trước, chờ thông báo sau.Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đều lái xe tới nên rời đi trước.Ninh Kiều hỏi thăm đồng chí ở phòng bảo vệ, giờ này, học sinh lớp 3 hẳn là còn chưa đến giờ tan học. Cũng không biết phải chờ tới khi nào, Ninh Kiều quyết định đi về trước.Một mình Tô Thanh Thời dừng lại ở sau cùng, nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu lại.Dù sao cô ta cũng có quen biết với hiệu trưởng Viên, nhưng vừa rồi gặp mặt, hiệu trưởng Viên nhìn như không hề có ấn tượng với cô ta, cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có. Mặc dù rất có thể vị trí này thuộc về Phó Thiến Nhiên, nhưng cô ta vẫn là muốn tranh thủ một chút.Lúc này cửa phòng họp loại nhỏ, vẫn còn khép hờ.Tô Thanh Thời tiến về phía trước một bước.Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.“Hiệu trưởng Viên, thầy đừng có gấp, hiện tại không còn sớm, chờ ngày mai lại xem đi.”“Không sao, mấy bài văn này viết khá tốt, tôi nhìn xem thử.”“Ai?”“Cái này kêu Ninh ——” Hiệu trưởng Viên lật trang giấy, “Ninh Kiều. Là đồng chí nhỏ tuổi nhất trong nhóm vừa rồi đúng không?”“Đúng vậy, Ninh Kiều chính là người ngồi ở giữa.”“Trong nhiều bài văn cũng chỉ có cô ấy giải thích độc đáo, có chủ ý của bản thân nhất. Chữ viết xinh đẹp, hành văn cũng lưu loát, nhìn ra được năng lực không tầm thường.” Hiệu trưởng Viên khen ngợi nói, “Nhưng đúng là trong thời gian quá ngắn, rất nhiều phương diện đều không đủ chi tiết.”“Hiệu trưởng Viên, ngài nhìn xem bài này.”“Phó Thiến Nhiên phải không? Vừa nãy tôi có xem qua rồi.” Hiệu trưởng Viên cười nói, “Cô gái nhỏ này cũng không tồi.”“Đáng tiếc chỉ có thể tuyển một người.”Hiệu trưởng Viên trầm ngâm.Tô Thanh Thời đợi hồi lâu cũng không thấy bọn họ thảo luận về mình.Trong lòng Tô Thanh Thời trầm xuống.Bên trong truyền đến tiếng động.Tô Thanh Thời ngẩn ra, xoay người chuẩn bị đi, cửa lại được mở ra.“Đồng chí, còn có việc sao?”Tô Thanh Thời lập tức nói: “Chìa khoá xe đạp của tôi biến mất, có thể là rơi ở bên trong.”Trong phòng hội nghị rất nhiều bàn ghế, Tô Thanh Thời ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên mặt đất.May mắn những người khác không có để ý đến cô ta.Chờ đến một lần nữa đứng lên, Tô Thanh Thời cười với mọi người: “Ngại quá, đã quấy rầy mọi người rồi.”“Tìm được rồi sao?”“Tìm được rồi.” Tô Thanh Thời vỗ vỗ túi mình, “Bọn họ còn ở cổng trường chờ tôi, tôi đi trước.”“Bọn họ?” Phó hiệu trưởng bừng tỉnh, “Ồ, cô đi cùng đồng chí Phó Thiến Nhiên, đồng chí Ninh Kiều à.”“Đúng vậy, chúng tôi ở chung một khu nhà.” Tô Thanh Thời gật đầu nói, “Nhưng có thể là Ninh Kiều cũng không vội vã rời đi, lớp 3 chắc còn chưa tan học?”“Sao lại nói thế?”“Lớp 3 có một học sinh, tên Giang Quả Quả, con bé là em chồng của Ninh Kiều.”Giang Quả Quả chính là người nổi tiếng trong trường học này, ngay cả hiệu trưởng Viên cũng biết cô bé.Giang Quả Quả bị mời phụ huynh rất nhiều lần. Lần *****ên, Giang Quả Quả nhờ anh ba mặc quần áo của anh cả đến trường học, bị chủ nhiệm lớp vạch trần, chủ nhiệm lớp cho rằng con bé còn nhỏ, không hiểu được “mời phụ huynh” là gì, lại cho cô bé một cơ hội. Không ngờ Giang Quả Quả trở về mời phụ huynh một lần nữa, lần này đến là anh hai của cô bé, cũng mặc quần áo ra vẻ người lớn. Chủ nhiệm lớp đâu có ngốc, chẳng lẽ có thể lầm gương mặt trẻ con 13-14 thành anh cả quan quân của Giang Quả Quả sao? Dưới sự tức giận, cô chủ nhiệm của Giang Quả Quả trực tiếp dẫn Giang Quả Quả tới văn phòng hiệu trưởng, cô nhóc còn không phục, cho đến khi anh cả của cô bé tới, cuối cùng mới chịu thua.
Trong 40 phút, hiệu trưởng Viên xem xong tất cả bài văn của hai nhóm trước.
Ông ta xoa xoa giữa mày của mình.
Phó hiệu trưởng cười nói: “Là do thầy yêu cầu quá nghiêm khắc, trước kia chúng ta không có nhiều lưu trình phỏng vấn như vậy, không phải cuối cùng cũng tuyển được giáo viên tốt sao?”
Hiệu trưởng Viên lắc lắc đầu.
Trước kia cư dân ở trên đảo không nhiều lắm, ngay cả người nhà trong khu người nhà quân khu cũng không nhiều, căn bản là không có nhiều lựa chọn.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Đã đến giờ.”
“Mời nộp bài lên đây.”
Ninh Kiều viết xong một hàng chữ cuối cùng.
Quay đầu, thấy Phó Thiến Nhiên vui tươi hớn hở, cùng cô cùng nhau nộp bài: “Đi thôi.”
Hiệu trưởng Viên bảo họ về trước, chờ thông báo sau.
Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đều lái xe tới nên rời đi trước.
Ninh Kiều hỏi thăm đồng chí ở phòng bảo vệ, giờ này, học sinh lớp 3 hẳn là còn chưa đến giờ tan học. Cũng không biết phải chờ tới khi nào, Ninh Kiều quyết định đi về trước.
Một mình Tô Thanh Thời dừng lại ở sau cùng, nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu lại.
Dù sao cô ta cũng có quen biết với hiệu trưởng Viên, nhưng vừa rồi gặp mặt, hiệu trưởng Viên nhìn như không hề có ấn tượng với cô ta, cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có. Mặc dù rất có thể vị trí này thuộc về Phó Thiến Nhiên, nhưng cô ta vẫn là muốn tranh thủ một chút.
Lúc này cửa phòng họp loại nhỏ, vẫn còn khép hờ.
Tô Thanh Thời tiến về phía trước một bước.
Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Hiệu trưởng Viên, thầy đừng có gấp, hiện tại không còn sớm, chờ ngày mai lại xem đi.”
“Không sao, mấy bài văn này viết khá tốt, tôi nhìn xem thử.”
“Ai?”
“Cái này kêu Ninh ——” Hiệu trưởng Viên lật trang giấy, “Ninh Kiều. Là đồng chí nhỏ tuổi nhất trong nhóm vừa rồi đúng không?”
“Đúng vậy, Ninh Kiều chính là người ngồi ở giữa.”
“Trong nhiều bài văn cũng chỉ có cô ấy giải thích độc đáo, có chủ ý của bản thân nhất. Chữ viết xinh đẹp, hành văn cũng lưu loát, nhìn ra được năng lực không tầm thường.” Hiệu trưởng Viên khen ngợi nói, “Nhưng đúng là trong thời gian quá ngắn, rất nhiều phương diện đều không đủ chi tiết.”
“Hiệu trưởng Viên, ngài nhìn xem bài này.”
“Phó Thiến Nhiên phải không? Vừa nãy tôi có xem qua rồi.” Hiệu trưởng Viên cười nói, “Cô gái nhỏ này cũng không tồi.”
“Đáng tiếc chỉ có thể tuyển một người.”
Hiệu trưởng Viên trầm ngâm.
Tô Thanh Thời đợi hồi lâu cũng không thấy bọn họ thảo luận về mình.
Trong lòng Tô Thanh Thời trầm xuống.
Bên trong truyền đến tiếng động.
Tô Thanh Thời ngẩn ra, xoay người chuẩn bị đi, cửa lại được mở ra.
“Đồng chí, còn có việc sao?”
Tô Thanh Thời lập tức nói: “Chìa khoá xe đạp của tôi biến mất, có thể là rơi ở bên trong.”
Trong phòng hội nghị rất nhiều bàn ghế, Tô Thanh Thời ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên mặt đất.
May mắn những người khác không có để ý đến cô ta.
Chờ đến một lần nữa đứng lên, Tô Thanh Thời cười với mọi người: “Ngại quá, đã quấy rầy mọi người rồi.”
“Tìm được rồi sao?”
“Tìm được rồi.” Tô Thanh Thời vỗ vỗ túi mình, “Bọn họ còn ở cổng trường chờ tôi, tôi đi trước.”
“Bọn họ?” Phó hiệu trưởng bừng tỉnh, “Ồ, cô đi cùng đồng chí Phó Thiến Nhiên, đồng chí Ninh Kiều à.”
“Đúng vậy, chúng tôi ở chung một khu nhà.” Tô Thanh Thời gật đầu nói, “Nhưng có thể là Ninh Kiều cũng không vội vã rời đi, lớp 3 chắc còn chưa tan học?”
“Sao lại nói thế?”
“Lớp 3 có một học sinh, tên Giang Quả Quả, con bé là em chồng của Ninh Kiều.”
Giang Quả Quả chính là người nổi tiếng trong trường học này, ngay cả hiệu trưởng Viên cũng biết cô bé.
Giang Quả Quả bị mời phụ huynh rất nhiều lần. Lần *****ên, Giang Quả Quả nhờ anh ba mặc quần áo của anh cả đến trường học, bị chủ nhiệm lớp vạch trần, chủ nhiệm lớp cho rằng con bé còn nhỏ, không hiểu được “mời phụ huynh” là gì, lại cho cô bé một cơ hội. Không ngờ Giang Quả Quả trở về mời phụ huynh một lần nữa, lần này đến là anh hai của cô bé, cũng mặc quần áo ra vẻ người lớn. Chủ nhiệm lớp đâu có ngốc, chẳng lẽ có thể lầm gương mặt trẻ con 13-14 thành anh cả quan quân của Giang Quả Quả sao? Dưới sự tức giận, cô chủ nhiệm của Giang Quả Quả trực tiếp dẫn Giang Quả Quả tới văn phòng hiệu trưởng, cô nhóc còn không phục, cho đến khi anh cả của cô bé tới, cuối cùng mới chịu thua.
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Trong 40 phút, hiệu trưởng Viên xem xong tất cả bài văn của hai nhóm trước.Ông ta xoa xoa giữa mày của mình.Phó hiệu trưởng cười nói: “Là do thầy yêu cầu quá nghiêm khắc, trước kia chúng ta không có nhiều lưu trình phỏng vấn như vậy, không phải cuối cùng cũng tuyển được giáo viên tốt sao?”Hiệu trưởng Viên lắc lắc đầu.Trước kia cư dân ở trên đảo không nhiều lắm, ngay cả người nhà trong khu người nhà quân khu cũng không nhiều, căn bản là không có nhiều lựa chọn.Nhưng bây giờ thì khác.“Đã đến giờ.”“Mời nộp bài lên đây.”Ninh Kiều viết xong một hàng chữ cuối cùng.Quay đầu, thấy Phó Thiến Nhiên vui tươi hớn hở, cùng cô cùng nhau nộp bài: “Đi thôi.”Hiệu trưởng Viên bảo họ về trước, chờ thông báo sau.Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đều lái xe tới nên rời đi trước.Ninh Kiều hỏi thăm đồng chí ở phòng bảo vệ, giờ này, học sinh lớp 3 hẳn là còn chưa đến giờ tan học. Cũng không biết phải chờ tới khi nào, Ninh Kiều quyết định đi về trước.Một mình Tô Thanh Thời dừng lại ở sau cùng, nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu lại.Dù sao cô ta cũng có quen biết với hiệu trưởng Viên, nhưng vừa rồi gặp mặt, hiệu trưởng Viên nhìn như không hề có ấn tượng với cô ta, cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có. Mặc dù rất có thể vị trí này thuộc về Phó Thiến Nhiên, nhưng cô ta vẫn là muốn tranh thủ một chút.Lúc này cửa phòng họp loại nhỏ, vẫn còn khép hờ.Tô Thanh Thời tiến về phía trước một bước.Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.“Hiệu trưởng Viên, thầy đừng có gấp, hiện tại không còn sớm, chờ ngày mai lại xem đi.”“Không sao, mấy bài văn này viết khá tốt, tôi nhìn xem thử.”“Ai?”“Cái này kêu Ninh ——” Hiệu trưởng Viên lật trang giấy, “Ninh Kiều. Là đồng chí nhỏ tuổi nhất trong nhóm vừa rồi đúng không?”“Đúng vậy, Ninh Kiều chính là người ngồi ở giữa.”“Trong nhiều bài văn cũng chỉ có cô ấy giải thích độc đáo, có chủ ý của bản thân nhất. Chữ viết xinh đẹp, hành văn cũng lưu loát, nhìn ra được năng lực không tầm thường.” Hiệu trưởng Viên khen ngợi nói, “Nhưng đúng là trong thời gian quá ngắn, rất nhiều phương diện đều không đủ chi tiết.”“Hiệu trưởng Viên, ngài nhìn xem bài này.”“Phó Thiến Nhiên phải không? Vừa nãy tôi có xem qua rồi.” Hiệu trưởng Viên cười nói, “Cô gái nhỏ này cũng không tồi.”“Đáng tiếc chỉ có thể tuyển một người.”Hiệu trưởng Viên trầm ngâm.Tô Thanh Thời đợi hồi lâu cũng không thấy bọn họ thảo luận về mình.Trong lòng Tô Thanh Thời trầm xuống.Bên trong truyền đến tiếng động.Tô Thanh Thời ngẩn ra, xoay người chuẩn bị đi, cửa lại được mở ra.“Đồng chí, còn có việc sao?”Tô Thanh Thời lập tức nói: “Chìa khoá xe đạp của tôi biến mất, có thể là rơi ở bên trong.”Trong phòng hội nghị rất nhiều bàn ghế, Tô Thanh Thời ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên mặt đất.May mắn những người khác không có để ý đến cô ta.Chờ đến một lần nữa đứng lên, Tô Thanh Thời cười với mọi người: “Ngại quá, đã quấy rầy mọi người rồi.”“Tìm được rồi sao?”“Tìm được rồi.” Tô Thanh Thời vỗ vỗ túi mình, “Bọn họ còn ở cổng trường chờ tôi, tôi đi trước.”“Bọn họ?” Phó hiệu trưởng bừng tỉnh, “Ồ, cô đi cùng đồng chí Phó Thiến Nhiên, đồng chí Ninh Kiều à.”“Đúng vậy, chúng tôi ở chung một khu nhà.” Tô Thanh Thời gật đầu nói, “Nhưng có thể là Ninh Kiều cũng không vội vã rời đi, lớp 3 chắc còn chưa tan học?”“Sao lại nói thế?”“Lớp 3 có một học sinh, tên Giang Quả Quả, con bé là em chồng của Ninh Kiều.”Giang Quả Quả chính là người nổi tiếng trong trường học này, ngay cả hiệu trưởng Viên cũng biết cô bé.Giang Quả Quả bị mời phụ huynh rất nhiều lần. Lần *****ên, Giang Quả Quả nhờ anh ba mặc quần áo của anh cả đến trường học, bị chủ nhiệm lớp vạch trần, chủ nhiệm lớp cho rằng con bé còn nhỏ, không hiểu được “mời phụ huynh” là gì, lại cho cô bé một cơ hội. Không ngờ Giang Quả Quả trở về mời phụ huynh một lần nữa, lần này đến là anh hai của cô bé, cũng mặc quần áo ra vẻ người lớn. Chủ nhiệm lớp đâu có ngốc, chẳng lẽ có thể lầm gương mặt trẻ con 13-14 thành anh cả quan quân của Giang Quả Quả sao? Dưới sự tức giận, cô chủ nhiệm của Giang Quả Quả trực tiếp dẫn Giang Quả Quả tới văn phòng hiệu trưởng, cô nhóc còn không phục, cho đến khi anh cả của cô bé tới, cuối cùng mới chịu thua.