Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…
Chương 128: Chương 128
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Giang Hành là người kiệm lời, nhưng Hạ Vĩnh Ngôn là người dễ ở chung. Thường xuyên có người lén lút tìm Hạ Vĩnh Ngôn, làm Hạ Vĩnh Ngôn kiến nghị với doanh trưởng Giang, có thể kiềm chế chút khi huấn luyện hay không.Hạ Vĩnh Ngôn miệng đầy đáp ứng, nhưng vào tai này ra tai kia.Hạ Vĩnh Ngôn mới lười chạm vào cái đinh đâu.“Suy nghĩ cái gì vậy?” Hạ Vĩnh Ngôn đánh một cái vào cánh tay Giang Hành, “Đều nghĩ thất thần.”“Vợ.” Giang Hành nói.“Nghĩ, nghĩ cái gì?” Hạ Vĩnh Ngôn còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.“Rất lâu rồi chưa được gặp cô ấy.”Mấy ngày này Ninh Kiều rất bận, phần lớn thời gian đều ngồi trên bàn sách của Giang Quả Quả đọc sách.Giang Hành vì tranh thủ thời gian ở cùng cô, liền để cô vào phòng sách, Ninh Kiều tới thì có tới, nhưng đứng ở cạnh cửa, chờ anh đi ra ngoài.Trường hợp hai vợ chồng cùng nhau đọc sách trong dự đoán cũng không có xảy ra, cô thực khó hiểu phong tình, đuổi anh đi ra ngoài.Hạ Vĩnh Ngôn đều nghe đến vui vẻ.Doanh trưởng Giang cư nhiên cũng có lúc ăn mệt!“Cho nên hai người không gặp mặt bao lâu rồi?” Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.Giang Hành vươn ngón tay thon dài đếm đếm: “Một, hai, ba……”Hạ Vĩnh Ngôn canh giữ ở một bên nhìn, một ngày, hai ngày, ba ngày……“Mười ngày?” Hạ Vĩnh Ngôn xem đến vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, nheo lại đôi mắt, “Không phải hai người kết hôn cũng mới hơn mười ngày sao?”Giang Hành thu hồi tay, bình tĩnh nói: “Mười tiếng.”Hạ Vĩnh Ngôn:!!!Thật là nhiều chuyện, êm đẹp tự dưng cho người ta cơ hội được khoe khang cuộc sống tân hôn.“Mười tiếng đồng hồ chưa gặp vợ, có cái gì mà cứ nhắc mãi?” Hạ Vĩnh Ngôn tức giận muốn mắng người, “Tôi còn chưa gặp vợ 25 năm kia!”————————————Cách buổi phỏng vấn của trường tiểu học quân khu, đã qua ba ngày.Không riêng gì Ninh Kiều, Tô Thanh Thời cùng Phó Thiến Nhiên cũng đang đợi, toàn bộ gia đình quân nhân trong khu người nhà đều vội vàng muốn biết, cuối cùng công việc này sẽ thuộc về ai.Thoạt nhìn, xác suất thuộc về Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên là tương đối xa vời.Một người yếu đuối yếu ớt, không giống người có thể quản được bọn nhỏ, một người khác thì cả ngày không đàng hoàng, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn cứ khiến cho cha mẹ nhọc lòng.Đặt lên bàn cân so sánh thì thoạt nhìn Tô Thanh Thời càng đáng tin cậy.Dù sao trong ấn tượng của mọi người, giáo viên mà họ gặp qua, đều như cô ta vậy.Trầm ổn, nghiêm túc, nhìn tựa như có chuyện như vậy.“Các người nha, nói được như thật vậy, công tác này lại không phải chỉ tuyển trong khu người nhà của chúng ta.”“Giống thôn Vũ Sơn, thôn Phượng Lâm, đều có người tham gia phỏng vấn, điểm xuất phát của mọi người đều giống nhau.”“Đây là mọi người không biết rồi…..” Một người trong gia đình quân nhân thần bí nói: “Tôi nghe nói, cương vị này đúng là chọn từ khu người nhà của chúng ta. Hơn nữa, người được chọn đã được định rồi.”Mọi người tiến lại gần.Người này lại đè thấp giọng nói: “Nghe nói là Thiến Nhiên, chính ủy Phó đã lót đường sẵn từ sớm, những người khác đều không có cơ hội.”Tưởng Bội Dung đi qua, sắc mặt trầm xuống, thực không khách sáo mà mở miệng: “Nói chuyện chú ý một chút. Chính ủy Phó căn bản không quen biết người bên trường tiểu học quân khu, nghe được tin từ đâu vậy? Nếu chính ủy Phó dựa vào quan hệ trải đường cho Thiến Nhiên thì cô ấy cũng sẽ không tốt nghiệp hai năm rồi mà còn nhàn rỗi ở nhà. Chính ủy Phó là người thế nào, chẳng lẽ mọi người còn không rõ sao?”Người trong gia đình quân nhân kia mặt đỏ tai hồng: “Tôi nghe mẹ của phó doanh trưởng Đường nói, nên thuận miệng nhắc tới, mọi người đừng để ở trong lòng.”“Cô thuận miệng nhắc tới nhưng người khác nghe được liền để trong lòng. Lời đồn chính là từ miệng của những người như các người truyền ra.” Tưởng Bội Dung lạnh lùng nói, “Mấy người tự mình nghe một chút, gây bao nhiêu ảnh hưởng không tốt? Không biết còn tưởng rằng chính ủy Phó là người nào!”Mọi người không dám lên tiếng nữa.Chờ sau khi Tưởng Bội Dung trở về, đề tài lại lần nữa rơi xuống trên người Tô Thanh Thời.
Giang Hành là người kiệm lời, nhưng Hạ Vĩnh Ngôn là người dễ ở chung. Thường xuyên có người lén lút tìm Hạ Vĩnh Ngôn, làm Hạ Vĩnh Ngôn kiến nghị với doanh trưởng Giang, có thể kiềm chế chút khi huấn luyện hay không.
Hạ Vĩnh Ngôn miệng đầy đáp ứng, nhưng vào tai này ra tai kia.
Hạ Vĩnh Ngôn mới lười chạm vào cái đinh đâu.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Hạ Vĩnh Ngôn đánh một cái vào cánh tay Giang Hành, “Đều nghĩ thất thần.”
“Vợ.” Giang Hành nói.
“Nghĩ, nghĩ cái gì?” Hạ Vĩnh Ngôn còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.
“Rất lâu rồi chưa được gặp cô ấy.”
Mấy ngày này Ninh Kiều rất bận, phần lớn thời gian đều ngồi trên bàn sách của Giang Quả Quả đọc sách.
Giang Hành vì tranh thủ thời gian ở cùng cô, liền để cô vào phòng sách, Ninh Kiều tới thì có tới, nhưng đứng ở cạnh cửa, chờ anh đi ra ngoài.
Trường hợp hai vợ chồng cùng nhau đọc sách trong dự đoán cũng không có xảy ra, cô thực khó hiểu phong tình, đuổi anh đi ra ngoài.
Hạ Vĩnh Ngôn đều nghe đến vui vẻ.
Doanh trưởng Giang cư nhiên cũng có lúc ăn mệt!
“Cho nên hai người không gặp mặt bao lâu rồi?” Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.
Giang Hành vươn ngón tay thon dài đếm đếm: “Một, hai, ba……”
Hạ Vĩnh Ngôn canh giữ ở một bên nhìn, một ngày, hai ngày, ba ngày……
“Mười ngày?” Hạ Vĩnh Ngôn xem đến vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, nheo lại đôi mắt, “Không phải hai người kết hôn cũng mới hơn mười ngày sao?”
Giang Hành thu hồi tay, bình tĩnh nói: “Mười tiếng.”
Hạ Vĩnh Ngôn:!!!
Thật là nhiều chuyện, êm đẹp tự dưng cho người ta cơ hội được khoe khang cuộc sống tân hôn.
“Mười tiếng đồng hồ chưa gặp vợ, có cái gì mà cứ nhắc mãi?” Hạ Vĩnh Ngôn tức giận muốn mắng người, “Tôi còn chưa gặp vợ 25 năm kia!”
————————————
Cách buổi phỏng vấn của trường tiểu học quân khu, đã qua ba ngày.
Không riêng gì Ninh Kiều, Tô Thanh Thời cùng Phó Thiến Nhiên cũng đang đợi, toàn bộ gia đình quân nhân trong khu người nhà đều vội vàng muốn biết, cuối cùng công việc này sẽ thuộc về ai.
Thoạt nhìn, xác suất thuộc về Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên là tương đối xa vời.
Một người yếu đuối yếu ớt, không giống người có thể quản được bọn nhỏ, một người khác thì cả ngày không đàng hoàng, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn cứ khiến cho cha mẹ nhọc lòng.
Đặt lên bàn cân so sánh thì thoạt nhìn Tô Thanh Thời càng đáng tin cậy.
Dù sao trong ấn tượng của mọi người, giáo viên mà họ gặp qua, đều như cô ta vậy.
Trầm ổn, nghiêm túc, nhìn tựa như có chuyện như vậy.
“Các người nha, nói được như thật vậy, công tác này lại không phải chỉ tuyển trong khu người nhà của chúng ta.”
“Giống thôn Vũ Sơn, thôn Phượng Lâm, đều có người tham gia phỏng vấn, điểm xuất phát của mọi người đều giống nhau.”
“Đây là mọi người không biết rồi…..” Một người trong gia đình quân nhân thần bí nói: “Tôi nghe nói, cương vị này đúng là chọn từ khu người nhà của chúng ta. Hơn nữa, người được chọn đã được định rồi.”
Mọi người tiến lại gần.
Người này lại đè thấp giọng nói: “Nghe nói là Thiến Nhiên, chính ủy Phó đã lót đường sẵn từ sớm, những người khác đều không có cơ hội.”
Tưởng Bội Dung đi qua, sắc mặt trầm xuống, thực không khách sáo mà mở miệng: “Nói chuyện chú ý một chút. Chính ủy Phó căn bản không quen biết người bên trường tiểu học quân khu, nghe được tin từ đâu vậy? Nếu chính ủy Phó dựa vào quan hệ trải đường cho Thiến Nhiên thì cô ấy cũng sẽ không tốt nghiệp hai năm rồi mà còn nhàn rỗi ở nhà. Chính ủy Phó là người thế nào, chẳng lẽ mọi người còn không rõ sao?”
Người trong gia đình quân nhân kia mặt đỏ tai hồng: “Tôi nghe mẹ của phó doanh trưởng Đường nói, nên thuận miệng nhắc tới, mọi người đừng để ở trong lòng.”
“Cô thuận miệng nhắc tới nhưng người khác nghe được liền để trong lòng. Lời đồn chính là từ miệng của những người như các người truyền ra.” Tưởng Bội Dung lạnh lùng nói, “Mấy người tự mình nghe một chút, gây bao nhiêu ảnh hưởng không tốt? Không biết còn tưởng rằng chính ủy Phó là người nào!”
Mọi người không dám lên tiếng nữa.
Chờ sau khi Tưởng Bội Dung trở về, đề tài lại lần nữa rơi xuống trên người Tô Thanh Thời.
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Giang Hành là người kiệm lời, nhưng Hạ Vĩnh Ngôn là người dễ ở chung. Thường xuyên có người lén lút tìm Hạ Vĩnh Ngôn, làm Hạ Vĩnh Ngôn kiến nghị với doanh trưởng Giang, có thể kiềm chế chút khi huấn luyện hay không.Hạ Vĩnh Ngôn miệng đầy đáp ứng, nhưng vào tai này ra tai kia.Hạ Vĩnh Ngôn mới lười chạm vào cái đinh đâu.“Suy nghĩ cái gì vậy?” Hạ Vĩnh Ngôn đánh một cái vào cánh tay Giang Hành, “Đều nghĩ thất thần.”“Vợ.” Giang Hành nói.“Nghĩ, nghĩ cái gì?” Hạ Vĩnh Ngôn còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.“Rất lâu rồi chưa được gặp cô ấy.”Mấy ngày này Ninh Kiều rất bận, phần lớn thời gian đều ngồi trên bàn sách của Giang Quả Quả đọc sách.Giang Hành vì tranh thủ thời gian ở cùng cô, liền để cô vào phòng sách, Ninh Kiều tới thì có tới, nhưng đứng ở cạnh cửa, chờ anh đi ra ngoài.Trường hợp hai vợ chồng cùng nhau đọc sách trong dự đoán cũng không có xảy ra, cô thực khó hiểu phong tình, đuổi anh đi ra ngoài.Hạ Vĩnh Ngôn đều nghe đến vui vẻ.Doanh trưởng Giang cư nhiên cũng có lúc ăn mệt!“Cho nên hai người không gặp mặt bao lâu rồi?” Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.Giang Hành vươn ngón tay thon dài đếm đếm: “Một, hai, ba……”Hạ Vĩnh Ngôn canh giữ ở một bên nhìn, một ngày, hai ngày, ba ngày……“Mười ngày?” Hạ Vĩnh Ngôn xem đến vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, nheo lại đôi mắt, “Không phải hai người kết hôn cũng mới hơn mười ngày sao?”Giang Hành thu hồi tay, bình tĩnh nói: “Mười tiếng.”Hạ Vĩnh Ngôn:!!!Thật là nhiều chuyện, êm đẹp tự dưng cho người ta cơ hội được khoe khang cuộc sống tân hôn.“Mười tiếng đồng hồ chưa gặp vợ, có cái gì mà cứ nhắc mãi?” Hạ Vĩnh Ngôn tức giận muốn mắng người, “Tôi còn chưa gặp vợ 25 năm kia!”————————————Cách buổi phỏng vấn của trường tiểu học quân khu, đã qua ba ngày.Không riêng gì Ninh Kiều, Tô Thanh Thời cùng Phó Thiến Nhiên cũng đang đợi, toàn bộ gia đình quân nhân trong khu người nhà đều vội vàng muốn biết, cuối cùng công việc này sẽ thuộc về ai.Thoạt nhìn, xác suất thuộc về Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên là tương đối xa vời.Một người yếu đuối yếu ớt, không giống người có thể quản được bọn nhỏ, một người khác thì cả ngày không đàng hoàng, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn cứ khiến cho cha mẹ nhọc lòng.Đặt lên bàn cân so sánh thì thoạt nhìn Tô Thanh Thời càng đáng tin cậy.Dù sao trong ấn tượng của mọi người, giáo viên mà họ gặp qua, đều như cô ta vậy.Trầm ổn, nghiêm túc, nhìn tựa như có chuyện như vậy.“Các người nha, nói được như thật vậy, công tác này lại không phải chỉ tuyển trong khu người nhà của chúng ta.”“Giống thôn Vũ Sơn, thôn Phượng Lâm, đều có người tham gia phỏng vấn, điểm xuất phát của mọi người đều giống nhau.”“Đây là mọi người không biết rồi…..” Một người trong gia đình quân nhân thần bí nói: “Tôi nghe nói, cương vị này đúng là chọn từ khu người nhà của chúng ta. Hơn nữa, người được chọn đã được định rồi.”Mọi người tiến lại gần.Người này lại đè thấp giọng nói: “Nghe nói là Thiến Nhiên, chính ủy Phó đã lót đường sẵn từ sớm, những người khác đều không có cơ hội.”Tưởng Bội Dung đi qua, sắc mặt trầm xuống, thực không khách sáo mà mở miệng: “Nói chuyện chú ý một chút. Chính ủy Phó căn bản không quen biết người bên trường tiểu học quân khu, nghe được tin từ đâu vậy? Nếu chính ủy Phó dựa vào quan hệ trải đường cho Thiến Nhiên thì cô ấy cũng sẽ không tốt nghiệp hai năm rồi mà còn nhàn rỗi ở nhà. Chính ủy Phó là người thế nào, chẳng lẽ mọi người còn không rõ sao?”Người trong gia đình quân nhân kia mặt đỏ tai hồng: “Tôi nghe mẹ của phó doanh trưởng Đường nói, nên thuận miệng nhắc tới, mọi người đừng để ở trong lòng.”“Cô thuận miệng nhắc tới nhưng người khác nghe được liền để trong lòng. Lời đồn chính là từ miệng của những người như các người truyền ra.” Tưởng Bội Dung lạnh lùng nói, “Mấy người tự mình nghe một chút, gây bao nhiêu ảnh hưởng không tốt? Không biết còn tưởng rằng chính ủy Phó là người nào!”Mọi người không dám lên tiếng nữa.Chờ sau khi Tưởng Bội Dung trở về, đề tài lại lần nữa rơi xuống trên người Tô Thanh Thời.