Tác giả:

Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…

Chương 177: Chương 177

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Vốn dĩ cô ta đang dạy lớp 2-2, cô ta nói nghỉ là nghỉ, phía trường học cũng phải sắp xếp lại thời khóa biểu, mọi người đều kêu khổ, đều vì cái gọi là tình yêu của cô ta mà phải thu dọn cục diện rối rắm.Lúc đầu, Phó Thiến Nhiên rất tức giận, tủi thân, không thể che giấu bộ dáng chật vật của mình.Cô ta gặp người không tốt, bị tổn thương, còn không thể thương tâm à?Phó Thiến Nhiên tức giận, chính sự tức giận này làm cho cô ta không nghỉ phép nữa, trở về đơn vị.Cô ta không muốn người ta nhìn cô ta như một con hề.Nhưng cô ta không phải là một người xấu.Cô ta tuyệt đối sẽ không đi tố cáo Ninh Kiều."Tôi cũng nên xin lỗi Ninh Kiều, nhưng không phải vì chuyện này." Cô ta cúi đầu xuống, giọng nói rất nhẹ, "Bởi vì sự ngang ngạnh và tự ái của mình, tôi đã bỏ lỡ cơ hội xin lỗi, làm cho mâu thuẫn trở nên nghiêm trọng hơn."Nghe được những lời này, Ninh Kiều cảm thấy có chút buồn.Lúc này, Phó Thiến Nhiên không còn muốn bào chữa nữa.Khi con d.a.o đã thật sự đ.â.m vào người mình, cô ta mới nhận ra, thì ra nó đau như vậy.Có lẽ trong tương lai, cô ta sẽ phải mang cái mác ác ý tố cáo.Không thể rửa sạch cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà."Không phải Phó Thiến Nhiên." Ninh Kiều nói.Những người đồng nghiệp vốn đang thầm thì với nhau, bỗng chốc bị ngắt lời."Thầy Kỷ." Ninh Kiều nói với Kỷ Long ngồi ngay trong góc, "Thầy để người con gái mình yêu, vì mình phải mang trên vai cái tội này sao?"Mọi người trong phòng họp ồ lên.Kỷ Long luôn im lặng không nói một lời, bỗng dưng mặt trắng bệch.Phó Thiến Nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh ta.Giọng nói của Ninh Kiều réo rắt, gằn từng chữ một.“Thích cô ấy, muốn cô ấy ở lại tổ ngữ văn nên viết thư tố cáo nặc danh.”"Đây là tình yêu rẻ mạt của thầy sao?"Khi tình huống này đột ngột xảy ra, Kỷ Long hoảng loạn đụng vào cốc nước trên bàn, sau đó lại luống cuống xoa tay vào nhau.Phó Thiến Nhiên như người mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nâng giọng cao lên chất vấn: "Có phải là thầy?""Tự cho mình là 'anh hùng', khi gặp vấn đề lại lén lút trốn tránh, thầy Kỷ không biết xấu hổ à?" Ninh Kiều nghiêm túc hỏi.Phó Thiến Nhiên cắn môi dưới.Thực ra Ninh Kiều hoàn toàn có thể im lặng, coi như đây là một "bài học" dành cho cô ta."Tôi..." Kỷ Long cúi đầu, không thốt ra được lời nào.Từ cái nhìn *****ên Kỷ Long đã thích Phó Thiến Nhiên.Cô ta có hai cái má lúm đồng tiền, đặc biệt thích cười, là bộ dáng nắng ấm rạng rỡ. Kỷ Long muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô ta, nhưng anh ta quá thụ động, bị thanh niên trí thức Trần nhanh chân chiếm trước. Ban đầu, anh ta nghĩ rằng sẽ nghe thấy tin cưới hỏi của bọn họ, nhưng không ngờ Phó Thiến Nhiên xin nghỉ vài ngày, quay về đã không còn bạn trai.Lần này, Kỷ Long muốn dũng cảm nắm bắt cơ hội.Anh ta đợi đến lúc Phó Thiến Nhiên tan làm, mua nước cam cho cô ta, nhưng cô ta không thèm nhận.Cô ta từ chối càng nhiều, Kỷ Long càng xao lòng, cho đến khi nghe cô giáo Tôn nói về cuộc cạnh tranh giữa Phó Thiến Nhiên và Ninh Kiều, anh ta quyết định làm một việc gì đó cho cô ta.Chỉ cần tố cáo Ninh Kiều, khiến cô không thể thành công trở thành giáo viên môn ngữ văn, thì vị trí này sẽ thuộc về Phó Thiến Nhiên.Lúc đó, anh ta có thể làm việc trong văn phòng cùng cô ta, gần quan thì ban lộc.Kỷ Long nhờ em gái viết thư tố cáo, ngầm ngấm nhét lá thư vào khe cửa phòng làm việc của hiệu trưởng Viên. Với sự hiểu biết của mình về hiệu trưởng Viên, việc này sẽ không bị lộ ra bên ngoài, chỉ giải quyết trong nội bộ.Nhưng không ngờ Ninh Kiểu lại muốn làm lớn việc này.Ninh Kiều mời tất cả các đồng nghiệp trong trường, còn mời thêm nhân viên cục Văn Hoá Giáo Dục.Cuối cùng, Kỷ Long cũng bắt đầu lo lắng, anh ta sợ rằng chính mình sẽ bị bại lộ, nên cúi đầu, không nói một câu. Thậm chí, ngay cả khi Phó Thiến Nhiên bị nhầm là kẻ chủ mưu âm thầm đi tố cáo, anh ta vẫn không dám thú nhận.Còn Ninh Kiều, vẫn luôn quan sát.Ban đầu Kỷ Long không quan tâm, đi theo mộ người đến phòng họp, còn lấy một ly trà. Lúc hiệu trưởng Viên đọc nội dung lá thư tố cáo, anh ta nghe những lời nghị luận của những người khác, trong mắt toàn là ý cười. Khi Ninh Kiều hy vọng người tố cáo sẽ lên tiếng, nụ cười của anh ta bị thu lại, bắt đầu cúi đầu.Tiếp theo, cô giáo Tôn đứng lên la mắng Ninh Kiều, cô hỏi lại liệu đó có phải là lá thư tố cáo mà cô giáo Tôn viết không, Kỷ Long thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ cô ta đang dạy lớp 2-2, cô ta nói nghỉ là nghỉ, phía trường học cũng phải sắp xếp lại thời khóa biểu, mọi người đều kêu khổ, đều vì cái gọi là tình yêu của cô ta mà phải thu dọn cục diện rối rắm.

Lúc đầu, Phó Thiến Nhiên rất tức giận, tủi thân, không thể che giấu bộ dáng chật vật của mình.

Cô ta gặp người không tốt, bị tổn thương, còn không thể thương tâm à?

Phó Thiến Nhiên tức giận, chính sự tức giận này làm cho cô ta không nghỉ phép nữa, trở về đơn vị.

Cô ta không muốn người ta nhìn cô ta như một con hề.

Nhưng cô ta không phải là một người xấu.

Cô ta tuyệt đối sẽ không đi tố cáo Ninh Kiều.

"Tôi cũng nên xin lỗi Ninh Kiều, nhưng không phải vì chuyện này." Cô ta cúi đầu xuống, giọng nói rất nhẹ, "Bởi vì sự ngang ngạnh và tự ái của mình, tôi đã bỏ lỡ cơ hội xin lỗi, làm cho mâu thuẫn trở nên nghiêm trọng hơn."

Nghe được những lời này, Ninh Kiều cảm thấy có chút buồn.

Lúc này, Phó Thiến Nhiên không còn muốn bào chữa nữa.

Khi con d.a.o đã thật sự đ.â.m vào người mình, cô ta mới nhận ra, thì ra nó đau như vậy.

Có lẽ trong tương lai, cô ta sẽ phải mang cái mác ác ý tố cáo.

Không thể rửa sạch cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà.

"Không phải Phó Thiến Nhiên." Ninh Kiều nói.

Những người đồng nghiệp vốn đang thầm thì với nhau, bỗng chốc bị ngắt lời.

"Thầy Kỷ." Ninh Kiều nói với Kỷ Long ngồi ngay trong góc, "Thầy để người con gái mình yêu, vì mình phải mang trên vai cái tội này sao?"

Mọi người trong phòng họp ồ lên.

Kỷ Long luôn im lặng không nói một lời, bỗng dưng mặt trắng bệch.

Phó Thiến Nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh ta.

Giọng nói của Ninh Kiều réo rắt, gằn từng chữ một.

“Thích cô ấy, muốn cô ấy ở lại tổ ngữ văn nên viết thư tố cáo nặc danh.”

"Đây là tình yêu rẻ mạt của thầy sao?"

Khi tình huống này đột ngột xảy ra, Kỷ Long hoảng loạn đụng vào cốc nước trên bàn, sau đó lại luống cuống xoa tay vào nhau.

Phó Thiến Nhiên như người mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nâng giọng cao lên chất vấn: "Có phải là thầy?"

"Tự cho mình là 'anh hùng', khi gặp vấn đề lại lén lút trốn tránh, thầy Kỷ không biết xấu hổ à?" Ninh Kiều nghiêm túc hỏi.

Phó Thiến Nhiên cắn môi dưới.

Thực ra Ninh Kiều hoàn toàn có thể im lặng, coi như đây là một "bài học" dành cho cô ta.

"Tôi..." Kỷ Long cúi đầu, không thốt ra được lời nào.

Từ cái nhìn *****ên Kỷ Long đã thích Phó Thiến Nhiên.

Cô ta có hai cái má lúm đồng tiền, đặc biệt thích cười, là bộ dáng nắng ấm rạng rỡ. Kỷ Long muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô ta, nhưng anh ta quá thụ động, bị thanh niên trí thức Trần nhanh chân chiếm trước. Ban đầu, anh ta nghĩ rằng sẽ nghe thấy tin cưới hỏi của bọn họ, nhưng không ngờ Phó Thiến Nhiên xin nghỉ vài ngày, quay về đã không còn bạn trai.

Lần này, Kỷ Long muốn dũng cảm nắm bắt cơ hội.

Anh ta đợi đến lúc Phó Thiến Nhiên tan làm, mua nước cam cho cô ta, nhưng cô ta không thèm nhận.

Cô ta từ chối càng nhiều, Kỷ Long càng xao lòng, cho đến khi nghe cô giáo Tôn nói về cuộc cạnh tranh giữa Phó Thiến Nhiên và Ninh Kiều, anh ta quyết định làm một việc gì đó cho cô ta.

Chỉ cần tố cáo Ninh Kiều, khiến cô không thể thành công trở thành giáo viên môn ngữ văn, thì vị trí này sẽ thuộc về Phó Thiến Nhiên.

Lúc đó, anh ta có thể làm việc trong văn phòng cùng cô ta, gần quan thì ban lộc.

Kỷ Long nhờ em gái viết thư tố cáo, ngầm ngấm nhét lá thư vào khe cửa phòng làm việc của hiệu trưởng Viên. Với sự hiểu biết của mình về hiệu trưởng Viên, việc này sẽ không bị lộ ra bên ngoài, chỉ giải quyết trong nội bộ.

Nhưng không ngờ Ninh Kiểu lại muốn làm lớn việc này.

Ninh Kiều mời tất cả các đồng nghiệp trong trường, còn mời thêm nhân viên cục Văn Hoá Giáo Dục.

Cuối cùng, Kỷ Long cũng bắt đầu lo lắng, anh ta sợ rằng chính mình sẽ bị bại lộ, nên cúi đầu, không nói một câu. Thậm chí, ngay cả khi Phó Thiến Nhiên bị nhầm là kẻ chủ mưu âm thầm đi tố cáo, anh ta vẫn không dám thú nhận.

Còn Ninh Kiều, vẫn luôn quan sát.

Ban đầu Kỷ Long không quan tâm, đi theo mộ người đến phòng họp, còn lấy một ly trà. Lúc hiệu trưởng Viên đọc nội dung lá thư tố cáo, anh ta nghe những lời nghị luận của những người khác, trong mắt toàn là ý cười. Khi Ninh Kiều hy vọng người tố cáo sẽ lên tiếng, nụ cười của anh ta bị thu lại, bắt đầu cúi đầu.

Tiếp theo, cô giáo Tôn đứng lên la mắng Ninh Kiều, cô hỏi lại liệu đó có phải là lá thư tố cáo mà cô giáo Tôn viết không, Kỷ Long thở phào nhẹ nhõm.

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Vốn dĩ cô ta đang dạy lớp 2-2, cô ta nói nghỉ là nghỉ, phía trường học cũng phải sắp xếp lại thời khóa biểu, mọi người đều kêu khổ, đều vì cái gọi là tình yêu của cô ta mà phải thu dọn cục diện rối rắm.Lúc đầu, Phó Thiến Nhiên rất tức giận, tủi thân, không thể che giấu bộ dáng chật vật của mình.Cô ta gặp người không tốt, bị tổn thương, còn không thể thương tâm à?Phó Thiến Nhiên tức giận, chính sự tức giận này làm cho cô ta không nghỉ phép nữa, trở về đơn vị.Cô ta không muốn người ta nhìn cô ta như một con hề.Nhưng cô ta không phải là một người xấu.Cô ta tuyệt đối sẽ không đi tố cáo Ninh Kiều."Tôi cũng nên xin lỗi Ninh Kiều, nhưng không phải vì chuyện này." Cô ta cúi đầu xuống, giọng nói rất nhẹ, "Bởi vì sự ngang ngạnh và tự ái của mình, tôi đã bỏ lỡ cơ hội xin lỗi, làm cho mâu thuẫn trở nên nghiêm trọng hơn."Nghe được những lời này, Ninh Kiều cảm thấy có chút buồn.Lúc này, Phó Thiến Nhiên không còn muốn bào chữa nữa.Khi con d.a.o đã thật sự đ.â.m vào người mình, cô ta mới nhận ra, thì ra nó đau như vậy.Có lẽ trong tương lai, cô ta sẽ phải mang cái mác ác ý tố cáo.Không thể rửa sạch cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà."Không phải Phó Thiến Nhiên." Ninh Kiều nói.Những người đồng nghiệp vốn đang thầm thì với nhau, bỗng chốc bị ngắt lời."Thầy Kỷ." Ninh Kiều nói với Kỷ Long ngồi ngay trong góc, "Thầy để người con gái mình yêu, vì mình phải mang trên vai cái tội này sao?"Mọi người trong phòng họp ồ lên.Kỷ Long luôn im lặng không nói một lời, bỗng dưng mặt trắng bệch.Phó Thiến Nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh ta.Giọng nói của Ninh Kiều réo rắt, gằn từng chữ một.“Thích cô ấy, muốn cô ấy ở lại tổ ngữ văn nên viết thư tố cáo nặc danh.”"Đây là tình yêu rẻ mạt của thầy sao?"Khi tình huống này đột ngột xảy ra, Kỷ Long hoảng loạn đụng vào cốc nước trên bàn, sau đó lại luống cuống xoa tay vào nhau.Phó Thiến Nhiên như người mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nâng giọng cao lên chất vấn: "Có phải là thầy?""Tự cho mình là 'anh hùng', khi gặp vấn đề lại lén lút trốn tránh, thầy Kỷ không biết xấu hổ à?" Ninh Kiều nghiêm túc hỏi.Phó Thiến Nhiên cắn môi dưới.Thực ra Ninh Kiều hoàn toàn có thể im lặng, coi như đây là một "bài học" dành cho cô ta."Tôi..." Kỷ Long cúi đầu, không thốt ra được lời nào.Từ cái nhìn *****ên Kỷ Long đã thích Phó Thiến Nhiên.Cô ta có hai cái má lúm đồng tiền, đặc biệt thích cười, là bộ dáng nắng ấm rạng rỡ. Kỷ Long muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô ta, nhưng anh ta quá thụ động, bị thanh niên trí thức Trần nhanh chân chiếm trước. Ban đầu, anh ta nghĩ rằng sẽ nghe thấy tin cưới hỏi của bọn họ, nhưng không ngờ Phó Thiến Nhiên xin nghỉ vài ngày, quay về đã không còn bạn trai.Lần này, Kỷ Long muốn dũng cảm nắm bắt cơ hội.Anh ta đợi đến lúc Phó Thiến Nhiên tan làm, mua nước cam cho cô ta, nhưng cô ta không thèm nhận.Cô ta từ chối càng nhiều, Kỷ Long càng xao lòng, cho đến khi nghe cô giáo Tôn nói về cuộc cạnh tranh giữa Phó Thiến Nhiên và Ninh Kiều, anh ta quyết định làm một việc gì đó cho cô ta.Chỉ cần tố cáo Ninh Kiều, khiến cô không thể thành công trở thành giáo viên môn ngữ văn, thì vị trí này sẽ thuộc về Phó Thiến Nhiên.Lúc đó, anh ta có thể làm việc trong văn phòng cùng cô ta, gần quan thì ban lộc.Kỷ Long nhờ em gái viết thư tố cáo, ngầm ngấm nhét lá thư vào khe cửa phòng làm việc của hiệu trưởng Viên. Với sự hiểu biết của mình về hiệu trưởng Viên, việc này sẽ không bị lộ ra bên ngoài, chỉ giải quyết trong nội bộ.Nhưng không ngờ Ninh Kiểu lại muốn làm lớn việc này.Ninh Kiều mời tất cả các đồng nghiệp trong trường, còn mời thêm nhân viên cục Văn Hoá Giáo Dục.Cuối cùng, Kỷ Long cũng bắt đầu lo lắng, anh ta sợ rằng chính mình sẽ bị bại lộ, nên cúi đầu, không nói một câu. Thậm chí, ngay cả khi Phó Thiến Nhiên bị nhầm là kẻ chủ mưu âm thầm đi tố cáo, anh ta vẫn không dám thú nhận.Còn Ninh Kiều, vẫn luôn quan sát.Ban đầu Kỷ Long không quan tâm, đi theo mộ người đến phòng họp, còn lấy một ly trà. Lúc hiệu trưởng Viên đọc nội dung lá thư tố cáo, anh ta nghe những lời nghị luận của những người khác, trong mắt toàn là ý cười. Khi Ninh Kiều hy vọng người tố cáo sẽ lên tiếng, nụ cười của anh ta bị thu lại, bắt đầu cúi đầu.Tiếp theo, cô giáo Tôn đứng lên la mắng Ninh Kiều, cô hỏi lại liệu đó có phải là lá thư tố cáo mà cô giáo Tôn viết không, Kỷ Long thở phào nhẹ nhõm.

Chương 177: Chương 177