Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…
Chương 214: Chương 214
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Giang Hành đứng lên, đánh giá Hạ Vĩnh Ngôn từ trên xuống dưới: “Được, đẹp trai.”Hạ Vĩnh Ngôn:……Cũng không phải đứng dậy khen một câu “đẹp trai” là không có lệ.Hạ Vĩnh Ngôn xoay người ra cửa, đến công viên: nơi đã hẹn trước với đối tượng xem mắt.Nhưng đang đi, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ, ngày thường doanh trưởng Giang không dễ dàng ca ngợi người khác, vừa rồi nói mình đẹp trai, hẳn là đẹp trai thật đúng không?Hạ Vĩnh Ngôn đắc ý, bước đi nhanh hơn.Công viên trên hải đảo có hoàn cảnh tuyệt đẹp, Hạ Vĩnh Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chờ đối tượng xem mắt đến.Bên ngoài công viên, La Cầm đi cùng bạn trung học Cố Tú Nhã đến xem mắt.“Mình nghe người giới thiệu nói, đối phương là một vị quân nhân. Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa đặc biệt dí dỏm hài hước.” Cố Tú Nhã nói, “Nhưng thật ra mình không muốn làm người nhà của quân nhân, cảm giác chức nghiệp quân nhân này tuy rằng vinh quang, được người chú ý, nhưng có nguy hiểm nhất định.”“Ý tưởng này của cậu, giác ngộ không đủ nha.” La Cầm nói.Cố Tú Nhã ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là nhà thím của mình có một người họ hàng, là người nhà của quân nhân, mấy năm trước chồng thím ấy bị thương nặng trên chiến trường, ở nhà dưỡng thương nhiều năm, cuối cùng vẫn là rời đi. Đả kích này quá tra tấn người nhà, mình có chút sợ hãi. Nhưng người giới thiệu là bạn của mẹ mình, người đó khen đối phương đến nỗi người như đối phương chỉ có trên trời mới có, cho nên chờ sau khi đến đó ——”“Tới rồi từ chối?” La Cầm có chút không hiểu nổi mạch não của bạn mình.“Ai nha……” Cố Tú Nhã kéo khuỷu tay La Cầm, “Cậu xem như là giúp đỡ mình đi, lát nữa chúng ta đi vào, chờ đến khi mình ra hiệu cậu liền tìm cái cớ, nói trong nhà có việc, bảo mình đi về cùng cậu.”La Cầm chỉ có thể đồng ý với cô ta.Hai cô gái trẻ kéo tay nhau đi vào công viên, từ xa ngó thấy một bóng người.Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hạ Vĩnh Ngôn quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trang.Nhưng ánh mắt *****ên, người Hạ Vĩnh Ngôn thấy chính là La Cầm.Khóe miệng Hạ Vĩnh Ngôn cứng đờ.La Cầm:?Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, dí dỏm hài hước?Tin cái gì cũng đừng nên tin miệng của bà mai mối, Hạ Vĩnh Ngôn này, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là thân hình cao lớn.“Xin chào, đồng chí.” Cố Tú Nhã hào phóng mà chào hỏi, “Tôi tên Cố Tú Nhã, còn anh?”“Tôi tên Hạ Vĩnh Ngôn.”Hai đồng chí ngồi xuống cạnh bồn hoa công viên.La Cầm ngồi cách bọn họ một khoảng, thỉnh thoảng nâng mắt, trừng Hạ Vĩnh Ngôn.Hạ Vĩnh Ngôn bắt gặp ánh mắt tức giận cũng sẽ trừng lại.Cố Tú Nhã chuyện trò đôi câu với Hạ Vĩnh Ngôn, được một lúc thấy thời gian đã đến, liền sờ mũi ra hiệu ám chỉ La Cầm mở miệng.Thật ra vị đồng chí này đúng là khá tốt, nhưng Cố Tú Nhã nghe thím nói quá nhiều về tính đặc thù của quân nhân cũng như sự khó khăn của một người nhà quân nhân, Cố Tú Nhã thật sự không thể vượt qua ranh giới trong lòng.Lần xem mắt này rất thoải mái, không thể trở thành đối tượng thì tốt xấu cũng có thể trở thành bạn bè.Cố Tú Nhã nói vài câu khách sáo, Hạ Vĩnh Ngôn cũng đáp lại.Không khí có chút yên lặng.Cố Tú Nhã quay đầu, nhìn về phía La Cầm ho một tiếng.Nhưng ho khan vài tiếng, Cố Tú Nhã mới phát hiện ra có gì đó không đúng.La Cầm lại bất thường vào thời khắc mấu chốt, ngoài trợn mắt trừng Hạ Vĩnh Ngôn ra, không làm gì nữa.Hạ Vĩnh Ngôn cũng thế, sau khi kết thúc xem mắt, bắt đầu hăng say dùng ánh mắt tỏ vẻ bản thân bất mãn với La Cầm.Cố Tú Nhã nói: “Nếu không tôi đi trước cho hai người nói chuyện?”“Ai muốn nói chuyện với cô ta?”“Ai muốn nói chuyện với anh ta?”Hai người đồng thanh nói.Cố Tú Nhã:?Đây là như thế nào?———————————Năm sau, Ninh Kiều trở thành một nhân viên của nhà trẻ quân khu.Sau khi xử lý xong thủ tục, cô chính là nhân viên chính thức, được viện trưởng Nhiếp chỉ dạy, đi vào một lớp trong đó.Nhà trẻ có không ít trẻ con, trước đây đều được xếp vào cùng một lớp, mỗi ngày tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác, giáo viên cùng mấy dì kêu khổ không ngừng, lên lớp một ngày còn mệt hơn làm công cho đại đội công xã.
Giang Hành đứng lên, đánh giá Hạ Vĩnh Ngôn từ trên xuống dưới: “Được, đẹp trai.”
Hạ Vĩnh Ngôn:……
Cũng không phải đứng dậy khen một câu “đẹp trai” là không có lệ.
Hạ Vĩnh Ngôn xoay người ra cửa, đến công viên: nơi đã hẹn trước với đối tượng xem mắt.
Nhưng đang đi, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ, ngày thường doanh trưởng Giang không dễ dàng ca ngợi người khác, vừa rồi nói mình đẹp trai, hẳn là đẹp trai thật đúng không?
Hạ Vĩnh Ngôn đắc ý, bước đi nhanh hơn.
Công viên trên hải đảo có hoàn cảnh tuyệt đẹp, Hạ Vĩnh Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chờ đối tượng xem mắt đến.
Bên ngoài công viên, La Cầm đi cùng bạn trung học Cố Tú Nhã đến xem mắt.
“Mình nghe người giới thiệu nói, đối phương là một vị quân nhân. Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa đặc biệt dí dỏm hài hước.” Cố Tú Nhã nói, “Nhưng thật ra mình không muốn làm người nhà của quân nhân, cảm giác chức nghiệp quân nhân này tuy rằng vinh quang, được người chú ý, nhưng có nguy hiểm nhất định.”
“Ý tưởng này của cậu, giác ngộ không đủ nha.” La Cầm nói.
Cố Tú Nhã ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là nhà thím của mình có một người họ hàng, là người nhà của quân nhân, mấy năm trước chồng thím ấy bị thương nặng trên chiến trường, ở nhà dưỡng thương nhiều năm, cuối cùng vẫn là rời đi. Đả kích này quá tra tấn người nhà, mình có chút sợ hãi. Nhưng người giới thiệu là bạn của mẹ mình, người đó khen đối phương đến nỗi người như đối phương chỉ có trên trời mới có, cho nên chờ sau khi đến đó ——”
“Tới rồi từ chối?” La Cầm có chút không hiểu nổi mạch não của bạn mình.
“Ai nha……” Cố Tú Nhã kéo khuỷu tay La Cầm, “Cậu xem như là giúp đỡ mình đi, lát nữa chúng ta đi vào, chờ đến khi mình ra hiệu cậu liền tìm cái cớ, nói trong nhà có việc, bảo mình đi về cùng cậu.”
La Cầm chỉ có thể đồng ý với cô ta.
Hai cô gái trẻ kéo tay nhau đi vào công viên, từ xa ngó thấy một bóng người.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hạ Vĩnh Ngôn quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trang.
Nhưng ánh mắt *****ên, người Hạ Vĩnh Ngôn thấy chính là La Cầm.
Khóe miệng Hạ Vĩnh Ngôn cứng đờ.
La Cầm:?
Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, dí dỏm hài hước?
Tin cái gì cũng đừng nên tin miệng của bà mai mối, Hạ Vĩnh Ngôn này, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là thân hình cao lớn.
“Xin chào, đồng chí.” Cố Tú Nhã hào phóng mà chào hỏi, “Tôi tên Cố Tú Nhã, còn anh?”
“Tôi tên Hạ Vĩnh Ngôn.”
Hai đồng chí ngồi xuống cạnh bồn hoa công viên.
La Cầm ngồi cách bọn họ một khoảng, thỉnh thoảng nâng mắt, trừng Hạ Vĩnh Ngôn.
Hạ Vĩnh Ngôn bắt gặp ánh mắt tức giận cũng sẽ trừng lại.
Cố Tú Nhã chuyện trò đôi câu với Hạ Vĩnh Ngôn, được một lúc thấy thời gian đã đến, liền sờ mũi ra hiệu ám chỉ La Cầm mở miệng.
Thật ra vị đồng chí này đúng là khá tốt, nhưng Cố Tú Nhã nghe thím nói quá nhiều về tính đặc thù của quân nhân cũng như sự khó khăn của một người nhà quân nhân, Cố Tú Nhã thật sự không thể vượt qua ranh giới trong lòng.
Lần xem mắt này rất thoải mái, không thể trở thành đối tượng thì tốt xấu cũng có thể trở thành bạn bè.
Cố Tú Nhã nói vài câu khách sáo, Hạ Vĩnh Ngôn cũng đáp lại.
Không khí có chút yên lặng.
Cố Tú Nhã quay đầu, nhìn về phía La Cầm ho một tiếng.
Nhưng ho khan vài tiếng, Cố Tú Nhã mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
La Cầm lại bất thường vào thời khắc mấu chốt, ngoài trợn mắt trừng Hạ Vĩnh Ngôn ra, không làm gì nữa.
Hạ Vĩnh Ngôn cũng thế, sau khi kết thúc xem mắt, bắt đầu hăng say dùng ánh mắt tỏ vẻ bản thân bất mãn với La Cầm.
Cố Tú Nhã nói: “Nếu không tôi đi trước cho hai người nói chuyện?”
“Ai muốn nói chuyện với cô ta?”
“Ai muốn nói chuyện với anh ta?”
Hai người đồng thanh nói.
Cố Tú Nhã:?
Đây là như thế nào?
———————————
Năm sau, Ninh Kiều trở thành một nhân viên của nhà trẻ quân khu.
Sau khi xử lý xong thủ tục, cô chính là nhân viên chính thức, được viện trưởng Nhiếp chỉ dạy, đi vào một lớp trong đó.
Nhà trẻ có không ít trẻ con, trước đây đều được xếp vào cùng một lớp, mỗi ngày tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác, giáo viên cùng mấy dì kêu khổ không ngừng, lên lớp một ngày còn mệt hơn làm công cho đại đội công xã.
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Giang Hành đứng lên, đánh giá Hạ Vĩnh Ngôn từ trên xuống dưới: “Được, đẹp trai.”Hạ Vĩnh Ngôn:……Cũng không phải đứng dậy khen một câu “đẹp trai” là không có lệ.Hạ Vĩnh Ngôn xoay người ra cửa, đến công viên: nơi đã hẹn trước với đối tượng xem mắt.Nhưng đang đi, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ, ngày thường doanh trưởng Giang không dễ dàng ca ngợi người khác, vừa rồi nói mình đẹp trai, hẳn là đẹp trai thật đúng không?Hạ Vĩnh Ngôn đắc ý, bước đi nhanh hơn.Công viên trên hải đảo có hoàn cảnh tuyệt đẹp, Hạ Vĩnh Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chờ đối tượng xem mắt đến.Bên ngoài công viên, La Cầm đi cùng bạn trung học Cố Tú Nhã đến xem mắt.“Mình nghe người giới thiệu nói, đối phương là một vị quân nhân. Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa đặc biệt dí dỏm hài hước.” Cố Tú Nhã nói, “Nhưng thật ra mình không muốn làm người nhà của quân nhân, cảm giác chức nghiệp quân nhân này tuy rằng vinh quang, được người chú ý, nhưng có nguy hiểm nhất định.”“Ý tưởng này của cậu, giác ngộ không đủ nha.” La Cầm nói.Cố Tú Nhã ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là nhà thím của mình có một người họ hàng, là người nhà của quân nhân, mấy năm trước chồng thím ấy bị thương nặng trên chiến trường, ở nhà dưỡng thương nhiều năm, cuối cùng vẫn là rời đi. Đả kích này quá tra tấn người nhà, mình có chút sợ hãi. Nhưng người giới thiệu là bạn của mẹ mình, người đó khen đối phương đến nỗi người như đối phương chỉ có trên trời mới có, cho nên chờ sau khi đến đó ——”“Tới rồi từ chối?” La Cầm có chút không hiểu nổi mạch não của bạn mình.“Ai nha……” Cố Tú Nhã kéo khuỷu tay La Cầm, “Cậu xem như là giúp đỡ mình đi, lát nữa chúng ta đi vào, chờ đến khi mình ra hiệu cậu liền tìm cái cớ, nói trong nhà có việc, bảo mình đi về cùng cậu.”La Cầm chỉ có thể đồng ý với cô ta.Hai cô gái trẻ kéo tay nhau đi vào công viên, từ xa ngó thấy một bóng người.Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hạ Vĩnh Ngôn quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trang.Nhưng ánh mắt *****ên, người Hạ Vĩnh Ngôn thấy chính là La Cầm.Khóe miệng Hạ Vĩnh Ngôn cứng đờ.La Cầm:?Thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng, dí dỏm hài hước?Tin cái gì cũng đừng nên tin miệng của bà mai mối, Hạ Vĩnh Ngôn này, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là thân hình cao lớn.“Xin chào, đồng chí.” Cố Tú Nhã hào phóng mà chào hỏi, “Tôi tên Cố Tú Nhã, còn anh?”“Tôi tên Hạ Vĩnh Ngôn.”Hai đồng chí ngồi xuống cạnh bồn hoa công viên.La Cầm ngồi cách bọn họ một khoảng, thỉnh thoảng nâng mắt, trừng Hạ Vĩnh Ngôn.Hạ Vĩnh Ngôn bắt gặp ánh mắt tức giận cũng sẽ trừng lại.Cố Tú Nhã chuyện trò đôi câu với Hạ Vĩnh Ngôn, được một lúc thấy thời gian đã đến, liền sờ mũi ra hiệu ám chỉ La Cầm mở miệng.Thật ra vị đồng chí này đúng là khá tốt, nhưng Cố Tú Nhã nghe thím nói quá nhiều về tính đặc thù của quân nhân cũng như sự khó khăn của một người nhà quân nhân, Cố Tú Nhã thật sự không thể vượt qua ranh giới trong lòng.Lần xem mắt này rất thoải mái, không thể trở thành đối tượng thì tốt xấu cũng có thể trở thành bạn bè.Cố Tú Nhã nói vài câu khách sáo, Hạ Vĩnh Ngôn cũng đáp lại.Không khí có chút yên lặng.Cố Tú Nhã quay đầu, nhìn về phía La Cầm ho một tiếng.Nhưng ho khan vài tiếng, Cố Tú Nhã mới phát hiện ra có gì đó không đúng.La Cầm lại bất thường vào thời khắc mấu chốt, ngoài trợn mắt trừng Hạ Vĩnh Ngôn ra, không làm gì nữa.Hạ Vĩnh Ngôn cũng thế, sau khi kết thúc xem mắt, bắt đầu hăng say dùng ánh mắt tỏ vẻ bản thân bất mãn với La Cầm.Cố Tú Nhã nói: “Nếu không tôi đi trước cho hai người nói chuyện?”“Ai muốn nói chuyện với cô ta?”“Ai muốn nói chuyện với anh ta?”Hai người đồng thanh nói.Cố Tú Nhã:?Đây là như thế nào?———————————Năm sau, Ninh Kiều trở thành một nhân viên của nhà trẻ quân khu.Sau khi xử lý xong thủ tục, cô chính là nhân viên chính thức, được viện trưởng Nhiếp chỉ dạy, đi vào một lớp trong đó.Nhà trẻ có không ít trẻ con, trước đây đều được xếp vào cùng một lớp, mỗi ngày tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác, giáo viên cùng mấy dì kêu khổ không ngừng, lên lớp một ngày còn mệt hơn làm công cho đại đội công xã.