Tác giả:

Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…

Chương 275: Chương 275

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Toàn thân doanh trưởng Giang toả ra khí chất chính khí, anh thử học cách giả vờ đáng thương trước mặt vợ.Thì ra có một số chuyện là có thể không thầy dạy cũng hiểu, luyện tập, anh rơi vào cảnh đẹp.Sau cơm chiều là thời gian các em trai em gái quấn lấy Ninh Kiều đi tản bộ, nhưng mà hiện giờ anh đến tranh sủng thì không còn chỗ cho bọn họ.Giang Hành chỉ ngẩng đầu, hơi mang thương cảm nhìn về phía Ninh Kiều, cô liền thoả hiệp, xin lỗi nhìn về phía ba đứa nhỏ.“Nếu không các em tự chơi trước một lát đi?” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả đợi nhiều ngày như vậy, thật vất vả chờ chị dâu nhỏ trở về. Còn chưa nói được mấy câu hoàn chỉnh, chị dâu nhỏ đã bị anh cả giành mất, quá ấm ức.“Chơi cái gì mà chơi, làm bài tập.” Giang Hành nói.Các em trai em gái:?Càng quá mức!Giang Nguyên về phòng lấy cặp sách ném thật mạnh xuống bàn cơm. Lực ném hơi lớn, Giang Nguyên hơi rén, lặng lẽ liếc sang anh cả một cái, phát hiện anh cả không để ở trong lòng, lá gan của cậu ấy mới hơi lớn một chút.Giang Kỳ không vui, giày ma sát trên mặt đất phát ra tiếng “Sàn sạt” chói tai, lấy hành động tới tỏ vẻ bản thân kháng nghị.Giang Quả Quả bị tổn thương sâu nhất, ôm sách bài tập ra tới.Cô bé nằm rạp trên bàn, nhìn anh cả chằm chằm, nhăn lại chóp mũi.“Em đã làm xong bài tập ở trường rồi, chính là vì hôm nay chị dâu nhỏ trở về!”“Em cũng không có bài tập.”“Bọn em đều mười ba ngày chưa gặp được chị dâu nhỏ…… Lời nói cũng không cho nói, chơi cũng không cho chơi……”Ninh Kiều đứng ở cạnh cửa.Quá được hoan nghênh cũng là một loại phiền não, cô chỉ có một, rất khó chia thành bốn được.Nếu vậy thì, dù sao lớn cũng phải nhường nhỏ đúng không?Ninh Kiều giật giật môi, định thương lượng với Giang Hành, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị kéo đi ra ngoài.Giang Hành không hề mang gánh nặng tâm lý.Không có cách nào, vợ là của anh, thương anh là điều tất nhiên!Còn ba đứa nhỏ, nhân tiện mà thôi.Các em trai em gái lưu lại tại chỗ, vẫn không thành công giữ lại chị dâu nhỏ.Giờ phút này, bọn họ giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà dựa vào bàn, gương mặt dán mặt bàn.“Anh hai, vừa rồi anh chưa lau bàn đúng không?”“Không phải em lau sao? Anh dọn chén vào phòng bếp rồi thì em phải lau bàn chứ!”“Em quên lau! Hôi quá! Mặt em đều bị thấm gia vị!”Buổi tối ở khu người nhà quân khu, không khí tốt hơn một chút, thường thường có một trận gió phất qua mang đến vài tia mát lạnh.Không ít quân nhân cùng người nhà ở trong phòng cả ngày cũng đều nhân lúc này ra ngoài hóng mát.Ninh Kiều đi cạnh Giang Hành, “Khai đạo” cho anh.Anh rất dễ dỗ dành, khi nghe giọng cô, đáy mắt anh nhiễm ý cười, thoạt nhìn không có gì khác ngày thường.Cho đến lúc này, Ninh Kiều mới đột nhiên ý thức được, anh đang muốn tranh thủ một ít thời gian ở bên cạnh cô.Doanh trưởng Giang không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận.Ninh Kiều bĩu môi, vừa muốn nói chuyện, lại nghe anh trầm giọng mở miệng.Lúc này, doanh trưởng Giang bắt đầu chơi xấu, đúng lý hợp tình hỏi nào có hai vợ chồng chia phòng ngủ.Anh không muốn ngày nào cũng phải tranh với mấy em.“Sao mà không có……” Ninh Kiều nhẹ nhàng ho một tiếng, “Không ít hai vợ chồng chia phòng ngủ nha.”Giang Hành nghiêm trang nói: “Tình cảm không tốt, hay là cụ già khó ngủ?”Ninh Kiều bị hỏi đến trả lời không được.Hai người bọn họ không phải cụ già, vậy chỉ còn khả năng khác, Ninh Kiều lẩm bẩm nói: “Hai chúng ta ——”“Không tốt sao?” Giang Hành tiếp lời.Lúc anh hỏi lời này, giọng nói rất thấp, vì biết cô dễ thẹn thùng, không muốn để cho người khác nghe thấy, nên anh lại gần hơn một chút.Thật ra trong khoảng thời gian này, đây cũng phải lần đầu hai người dựa sát vào nhau.Hơi thở ấm áp đánh tới.Đề tài mà khoảng thời gian trước bị Ninh Kiều lừa gạt cho qua lại bị nhắc tới một lần nữa, không thể tránh khỏi.Thật ra cô cũng không kháng cự, chỉ là vẫn luôn không có một cơ hội thích hợp.Giang Hành rất tôn trọng vợ, nhưng anh cũng không thể tranh vợ với em gái mãi, tranh đến thiên hoang địa lão* được.*Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.Cho nên, doanh trưởng Giang phải chủ động xuất kích.Ninh Kiều nghiêm túc thương lượng với anh một lát, cuối cùng việc dọn phòng được định ở đêm mai.

Toàn thân doanh trưởng Giang toả ra khí chất chính khí, anh thử học cách giả vờ đáng thương trước mặt vợ.

Thì ra có một số chuyện là có thể không thầy dạy cũng hiểu, luyện tập, anh rơi vào cảnh đẹp.

Sau cơm chiều là thời gian các em trai em gái quấn lấy Ninh Kiều đi tản bộ, nhưng mà hiện giờ anh đến tranh sủng thì không còn chỗ cho bọn họ.

Giang Hành chỉ ngẩng đầu, hơi mang thương cảm nhìn về phía Ninh Kiều, cô liền thoả hiệp, xin lỗi nhìn về phía ba đứa nhỏ.

“Nếu không các em tự chơi trước một lát đi?” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.

Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả đợi nhiều ngày như vậy, thật vất vả chờ chị dâu nhỏ trở về. Còn chưa nói được mấy câu hoàn chỉnh, chị dâu nhỏ đã bị anh cả giành mất, quá ấm ức.

“Chơi cái gì mà chơi, làm bài tập.” Giang Hành nói.

Các em trai em gái:?

Càng quá mức!

Giang Nguyên về phòng lấy cặp sách ném thật mạnh xuống bàn cơm. Lực ném hơi lớn, Giang Nguyên hơi rén, lặng lẽ liếc sang anh cả một cái, phát hiện anh cả không để ở trong lòng, lá gan của cậu ấy mới hơi lớn một chút.

Giang Kỳ không vui, giày ma sát trên mặt đất phát ra tiếng “Sàn sạt” chói tai, lấy hành động tới tỏ vẻ bản thân kháng nghị.

Giang Quả Quả bị tổn thương sâu nhất, ôm sách bài tập ra tới.

Cô bé nằm rạp trên bàn, nhìn anh cả chằm chằm, nhăn lại chóp mũi.

“Em đã làm xong bài tập ở trường rồi, chính là vì hôm nay chị dâu nhỏ trở về!”

“Em cũng không có bài tập.”

“Bọn em đều mười ba ngày chưa gặp được chị dâu nhỏ…… Lời nói cũng không cho nói, chơi cũng không cho chơi……”

Ninh Kiều đứng ở cạnh cửa.

Quá được hoan nghênh cũng là một loại phiền não, cô chỉ có một, rất khó chia thành bốn được.

Nếu vậy thì, dù sao lớn cũng phải nhường nhỏ đúng không?

Ninh Kiều giật giật môi, định thương lượng với Giang Hành, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị kéo đi ra ngoài.

Giang Hành không hề mang gánh nặng tâm lý.

Không có cách nào, vợ là của anh, thương anh là điều tất nhiên!

Còn ba đứa nhỏ, nhân tiện mà thôi.

Các em trai em gái lưu lại tại chỗ, vẫn không thành công giữ lại chị dâu nhỏ.

Giờ phút này, bọn họ giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà dựa vào bàn, gương mặt dán mặt bàn.

“Anh hai, vừa rồi anh chưa lau bàn đúng không?”

“Không phải em lau sao? Anh dọn chén vào phòng bếp rồi thì em phải lau bàn chứ!”

“Em quên lau! Hôi quá! Mặt em đều bị thấm gia vị!”

Buổi tối ở khu người nhà quân khu, không khí tốt hơn một chút, thường thường có một trận gió phất qua mang đến vài tia mát lạnh.

Không ít quân nhân cùng người nhà ở trong phòng cả ngày cũng đều nhân lúc này ra ngoài hóng mát.

Ninh Kiều đi cạnh Giang Hành, “Khai đạo” cho anh.

Anh rất dễ dỗ dành, khi nghe giọng cô, đáy mắt anh nhiễm ý cười, thoạt nhìn không có gì khác ngày thường.

Cho đến lúc này, Ninh Kiều mới đột nhiên ý thức được, anh đang muốn tranh thủ một ít thời gian ở bên cạnh cô.

Doanh trưởng Giang không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận.

Ninh Kiều bĩu môi, vừa muốn nói chuyện, lại nghe anh trầm giọng mở miệng.

Lúc này, doanh trưởng Giang bắt đầu chơi xấu, đúng lý hợp tình hỏi nào có hai vợ chồng chia phòng ngủ.

Anh không muốn ngày nào cũng phải tranh với mấy em.

“Sao mà không có……” Ninh Kiều nhẹ nhàng ho một tiếng, “Không ít hai vợ chồng chia phòng ngủ nha.”

Giang Hành nghiêm trang nói: “Tình cảm không tốt, hay là cụ già khó ngủ?”

Ninh Kiều bị hỏi đến trả lời không được.

Hai người bọn họ không phải cụ già, vậy chỉ còn khả năng khác, Ninh Kiều lẩm bẩm nói: “Hai chúng ta ——”

“Không tốt sao?” Giang Hành tiếp lời.

Lúc anh hỏi lời này, giọng nói rất thấp, vì biết cô dễ thẹn thùng, không muốn để cho người khác nghe thấy, nên anh lại gần hơn một chút.

Thật ra trong khoảng thời gian này, đây cũng phải lần đầu hai người dựa sát vào nhau.

Hơi thở ấm áp đánh tới.

Đề tài mà khoảng thời gian trước bị Ninh Kiều lừa gạt cho qua lại bị nhắc tới một lần nữa, không thể tránh khỏi.

Thật ra cô cũng không kháng cự, chỉ là vẫn luôn không có một cơ hội thích hợp.

Giang Hành rất tôn trọng vợ, nhưng anh cũng không thể tranh vợ với em gái mãi, tranh đến thiên hoang địa lão* được.

*Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.

Cho nên, doanh trưởng Giang phải chủ động xuất kích.

Ninh Kiều nghiêm túc thương lượng với anh một lát, cuối cùng việc dọn phòng được định ở đêm mai.

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Toàn thân doanh trưởng Giang toả ra khí chất chính khí, anh thử học cách giả vờ đáng thương trước mặt vợ.Thì ra có một số chuyện là có thể không thầy dạy cũng hiểu, luyện tập, anh rơi vào cảnh đẹp.Sau cơm chiều là thời gian các em trai em gái quấn lấy Ninh Kiều đi tản bộ, nhưng mà hiện giờ anh đến tranh sủng thì không còn chỗ cho bọn họ.Giang Hành chỉ ngẩng đầu, hơi mang thương cảm nhìn về phía Ninh Kiều, cô liền thoả hiệp, xin lỗi nhìn về phía ba đứa nhỏ.“Nếu không các em tự chơi trước một lát đi?” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả đợi nhiều ngày như vậy, thật vất vả chờ chị dâu nhỏ trở về. Còn chưa nói được mấy câu hoàn chỉnh, chị dâu nhỏ đã bị anh cả giành mất, quá ấm ức.“Chơi cái gì mà chơi, làm bài tập.” Giang Hành nói.Các em trai em gái:?Càng quá mức!Giang Nguyên về phòng lấy cặp sách ném thật mạnh xuống bàn cơm. Lực ném hơi lớn, Giang Nguyên hơi rén, lặng lẽ liếc sang anh cả một cái, phát hiện anh cả không để ở trong lòng, lá gan của cậu ấy mới hơi lớn một chút.Giang Kỳ không vui, giày ma sát trên mặt đất phát ra tiếng “Sàn sạt” chói tai, lấy hành động tới tỏ vẻ bản thân kháng nghị.Giang Quả Quả bị tổn thương sâu nhất, ôm sách bài tập ra tới.Cô bé nằm rạp trên bàn, nhìn anh cả chằm chằm, nhăn lại chóp mũi.“Em đã làm xong bài tập ở trường rồi, chính là vì hôm nay chị dâu nhỏ trở về!”“Em cũng không có bài tập.”“Bọn em đều mười ba ngày chưa gặp được chị dâu nhỏ…… Lời nói cũng không cho nói, chơi cũng không cho chơi……”Ninh Kiều đứng ở cạnh cửa.Quá được hoan nghênh cũng là một loại phiền não, cô chỉ có một, rất khó chia thành bốn được.Nếu vậy thì, dù sao lớn cũng phải nhường nhỏ đúng không?Ninh Kiều giật giật môi, định thương lượng với Giang Hành, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị kéo đi ra ngoài.Giang Hành không hề mang gánh nặng tâm lý.Không có cách nào, vợ là của anh, thương anh là điều tất nhiên!Còn ba đứa nhỏ, nhân tiện mà thôi.Các em trai em gái lưu lại tại chỗ, vẫn không thành công giữ lại chị dâu nhỏ.Giờ phút này, bọn họ giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà dựa vào bàn, gương mặt dán mặt bàn.“Anh hai, vừa rồi anh chưa lau bàn đúng không?”“Không phải em lau sao? Anh dọn chén vào phòng bếp rồi thì em phải lau bàn chứ!”“Em quên lau! Hôi quá! Mặt em đều bị thấm gia vị!”Buổi tối ở khu người nhà quân khu, không khí tốt hơn một chút, thường thường có một trận gió phất qua mang đến vài tia mát lạnh.Không ít quân nhân cùng người nhà ở trong phòng cả ngày cũng đều nhân lúc này ra ngoài hóng mát.Ninh Kiều đi cạnh Giang Hành, “Khai đạo” cho anh.Anh rất dễ dỗ dành, khi nghe giọng cô, đáy mắt anh nhiễm ý cười, thoạt nhìn không có gì khác ngày thường.Cho đến lúc này, Ninh Kiều mới đột nhiên ý thức được, anh đang muốn tranh thủ một ít thời gian ở bên cạnh cô.Doanh trưởng Giang không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận.Ninh Kiều bĩu môi, vừa muốn nói chuyện, lại nghe anh trầm giọng mở miệng.Lúc này, doanh trưởng Giang bắt đầu chơi xấu, đúng lý hợp tình hỏi nào có hai vợ chồng chia phòng ngủ.Anh không muốn ngày nào cũng phải tranh với mấy em.“Sao mà không có……” Ninh Kiều nhẹ nhàng ho một tiếng, “Không ít hai vợ chồng chia phòng ngủ nha.”Giang Hành nghiêm trang nói: “Tình cảm không tốt, hay là cụ già khó ngủ?”Ninh Kiều bị hỏi đến trả lời không được.Hai người bọn họ không phải cụ già, vậy chỉ còn khả năng khác, Ninh Kiều lẩm bẩm nói: “Hai chúng ta ——”“Không tốt sao?” Giang Hành tiếp lời.Lúc anh hỏi lời này, giọng nói rất thấp, vì biết cô dễ thẹn thùng, không muốn để cho người khác nghe thấy, nên anh lại gần hơn một chút.Thật ra trong khoảng thời gian này, đây cũng phải lần đầu hai người dựa sát vào nhau.Hơi thở ấm áp đánh tới.Đề tài mà khoảng thời gian trước bị Ninh Kiều lừa gạt cho qua lại bị nhắc tới một lần nữa, không thể tránh khỏi.Thật ra cô cũng không kháng cự, chỉ là vẫn luôn không có một cơ hội thích hợp.Giang Hành rất tôn trọng vợ, nhưng anh cũng không thể tranh vợ với em gái mãi, tranh đến thiên hoang địa lão* được.*Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.Cho nên, doanh trưởng Giang phải chủ động xuất kích.Ninh Kiều nghiêm túc thương lượng với anh một lát, cuối cùng việc dọn phòng được định ở đêm mai.

Chương 275: Chương 275