Tác giả:

Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…

Chương 281: Chương 281

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Trong khoảng thời gian này, tuy tình cảm của Ninh Kiều và Giang Hành không tiến triển đến mức nùng liệt lửa nóng, nhưng dần dần cô đã quen có anh thậm chí ỷ lại anh.Trong trí nhớ lần *****ên gặp mặt, lòng cô liền nổi lên gợn sóng, chỉ là bị cốt truyện gốc doạ lui, nên vẫn luôn không dám đối mặt với nội tâm của mình.Sau đó khoảng thời gian hai người ở chung cũng không nhiều. Nhớ kĩ lại thì kia đều là cơ hội mà doanh trưởng Giang vất vả mới tranh thủ được.Thật ra từ lần đầu anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Ninh Kiều cứ theo dõi lịch từng ngày, tính ngày anh về, lúc ấy tình cảm cũng đã lại lần nữa lặng yên ngoi đầu.Nụ hôn ở An Thành ngày đó, nhẹ nhàng rơi xuống giữa trán cô.Đến buổi tối về nhà, suy nghĩ của cô thường xuyên bay đi, ngay cả khi nói chuyện với mẹ cũng thất thần. Thường Phương Trạch nói, thấy tình cảm giữa hai vợ chồng tốt như vậy, bà ấy liền an tâm rồi. Ninh Kiều nghĩ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ tốt sao? Lý trí cùng tình cảm cho cô biết, khi ở cạnh anh, vô vàn chờ mong cùng có chút thấp thỏm đã đủ để chứng minh điểm này.Phòng ngủ của Giang Hành ở lầu hai, lúc mới vừa dọn vào khu người nhà thì anh tuỳ tiện tìm một phòng ở lầu một ở, khi về liền trực tiếp vào ở cho tiện. Sau đó các em trai em gái tới, mỗi ngày ồn ào đến long trời lỡ đất, Giang Hành mới dọn lên căn phòng duy nhất ở lầu hai để ở, một khi đóng cửa phòng liền trực tiếp ngăn cách tất cả ồn ào nhốn nháo bên ngoài.Bây giờ cũng thế, anh đóng cửa phòng ngủ lại.Trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.Ninh Kiều ngồi ở trên giường, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên.Giang Hành nói với cô, cái chăn trên giường mới đổi, rất sạch sẽ.“Em, sáng nay em đã thấy chăn phơi ở trong sân.” Ninh Kiều nói.Phòng này rất lớn, còn lớn hơn phòng của em trai em gái rất nhiều.Ngoài giường và tủ cạnh mép giường, còn có một bàn làm việc rất lớn, nhưng ngày thường Giang Hành đều ở trong phòng sách, không thường dùng bàn này.Mặc dù không thường dùng nhưng cũng không có bụi bẩn, Giang Hành đem một ít vật phẩm vụn vặt trong ngăn kéo để sang một bên chừa ra một chỗ trống, anh nói với cô, nếu ngại ba đứa nhóc dưới lầu quá ồn ào, có thể tới nơi này làm việc.Anh đã biết Ninh Kiều trở thành phó viện trưởng.Người trong khu người nhà ai cũng biết chuyện này, lúc truyền cho nhau đều dùng giọng điệu cảm thán, cũng có người ghen ghét, cho rằng Ninh Kiều quá may mắn, có được công việc từ trên trơi rơi xuống, nay còn được rơi thêm cái chức “phó viện trưởng”.Giang Hành cũng không cho rằng chỉ là may mắn.Trong khoảng thời gian này, Ninh Kiều để tâm đến mấy bé trong nhà trẻ thế nào mộ người trong nhà đều biết. Đến nỗi em trai em gái đều nhỏ giọng oán giận, nói chị dâu nhỏ làm việc thật là nghiêm túc, không có thời gian chơi với bọn họ.Dù là làm công việc gì, chỉ cần tập trung hết tinh thần lẫn sức lực vào đó thì đều sẽ mệt mỏi. Giang Hành cũng từng suy xét sợ sức khoẻ cô không chịu nổi, nhưng nhớ lại đời trước Ninh Kiều lẻ loi ngồi một mình trong sân nhỏ chờ bọn họ về nhà, anh liền bỏ ý nghĩ khuyên cô nghỉ ngơi. Đời này, Ninh Kiều có được sự nghiệp mà cô yêu thích, bằng lòng vì nó mà trả giá, anh nên kiêu ngạo vì cô.Giang Hành đứng ở mép giường hồi lâu.Ninh Kiều chớp chớp mắt, cũng không biết có nên mời anh hay không.Giang Hành nhìn sắc mặt khó xử của cô, đáy mắt nhiễm ý cười.Đời trước, cô cũng không có thẹn thùng giống như bây giờ.“Là không muốn sao?” Giang Hành hỏi.Ninh Kiều mím môi, gương mặt hơi nhíu lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.“Vậy vì sao lại đồng ý?” Anh cảm thấy buồn cười, lại muốn trêu cô.“Từ chối nữa thì có chút không lễ phép…” Ninh Kiều nói.Độ cong trên khoé môi của Giang Hành càng rõ ràng, anh tắt đèn: “Đi ngủ thôi.”Ánh đèn trong phòng bị tắt đi, cũng chỉ còn lại ánh trăng le lói bên ngoài cửa sổ.Cảm giác không có chỗ che giấu cũng theo đó biến mất, Ninh Kiều không sợ biểu cảm không quá tự nhiên của mình bị bắt gặp, cô chui vào chăn.Giường ngủ trong phòng của doanh trưởng Giang rất lớn, còn có chút mềm.Chăn cũng mềm mại, lộ ra hương vị của ánh nắng mặt trời.Mệt mỏi một ngày, nằm vào trong chăn Ninh Kiều vừa dính gối đầu, liền thấy buồn ngủ.

Trong khoảng thời gian này, tuy tình cảm của Ninh Kiều và Giang Hành không tiến triển đến mức nùng liệt lửa nóng, nhưng dần dần cô đã quen có anh thậm chí ỷ lại anh.

Trong trí nhớ lần *****ên gặp mặt, lòng cô liền nổi lên gợn sóng, chỉ là bị cốt truyện gốc doạ lui, nên vẫn luôn không dám đối mặt với nội tâm của mình.

Sau đó khoảng thời gian hai người ở chung cũng không nhiều. Nhớ kĩ lại thì kia đều là cơ hội mà doanh trưởng Giang vất vả mới tranh thủ được.

Thật ra từ lần đầu anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Ninh Kiều cứ theo dõi lịch từng ngày, tính ngày anh về, lúc ấy tình cảm cũng đã lại lần nữa lặng yên ngoi đầu.

Nụ hôn ở An Thành ngày đó, nhẹ nhàng rơi xuống giữa trán cô.

Đến buổi tối về nhà, suy nghĩ của cô thường xuyên bay đi, ngay cả khi nói chuyện với mẹ cũng thất thần. Thường Phương Trạch nói, thấy tình cảm giữa hai vợ chồng tốt như vậy, bà ấy liền an tâm rồi. Ninh Kiều nghĩ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ tốt sao? Lý trí cùng tình cảm cho cô biết, khi ở cạnh anh, vô vàn chờ mong cùng có chút thấp thỏm đã đủ để chứng minh điểm này.

Phòng ngủ của Giang Hành ở lầu hai, lúc mới vừa dọn vào khu người nhà thì anh tuỳ tiện tìm một phòng ở lầu một ở, khi về liền trực tiếp vào ở cho tiện. Sau đó các em trai em gái tới, mỗi ngày ồn ào đến long trời lỡ đất, Giang Hành mới dọn lên căn phòng duy nhất ở lầu hai để ở, một khi đóng cửa phòng liền trực tiếp ngăn cách tất cả ồn ào nhốn nháo bên ngoài.

Bây giờ cũng thế, anh đóng cửa phòng ngủ lại.

Trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.

Ninh Kiều ngồi ở trên giường, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên.

Giang Hành nói với cô, cái chăn trên giường mới đổi, rất sạch sẽ.

“Em, sáng nay em đã thấy chăn phơi ở trong sân.” Ninh Kiều nói.

Phòng này rất lớn, còn lớn hơn phòng của em trai em gái rất nhiều.

Ngoài giường và tủ cạnh mép giường, còn có một bàn làm việc rất lớn, nhưng ngày thường Giang Hành đều ở trong phòng sách, không thường dùng bàn này.

Mặc dù không thường dùng nhưng cũng không có bụi bẩn, Giang Hành đem một ít vật phẩm vụn vặt trong ngăn kéo để sang một bên chừa ra một chỗ trống, anh nói với cô, nếu ngại ba đứa nhóc dưới lầu quá ồn ào, có thể tới nơi này làm việc.

Anh đã biết Ninh Kiều trở thành phó viện trưởng.

Người trong khu người nhà ai cũng biết chuyện này, lúc truyền cho nhau đều dùng giọng điệu cảm thán, cũng có người ghen ghét, cho rằng Ninh Kiều quá may mắn, có được công việc từ trên trơi rơi xuống, nay còn được rơi thêm cái chức “phó viện trưởng”.

Giang Hành cũng không cho rằng chỉ là may mắn.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Kiều để tâm đến mấy bé trong nhà trẻ thế nào mộ người trong nhà đều biết. Đến nỗi em trai em gái đều nhỏ giọng oán giận, nói chị dâu nhỏ làm việc thật là nghiêm túc, không có thời gian chơi với bọn họ.

Dù là làm công việc gì, chỉ cần tập trung hết tinh thần lẫn sức lực vào đó thì đều sẽ mệt mỏi. Giang Hành cũng từng suy xét sợ sức khoẻ cô không chịu nổi, nhưng nhớ lại đời trước Ninh Kiều lẻ loi ngồi một mình trong sân nhỏ chờ bọn họ về nhà, anh liền bỏ ý nghĩ khuyên cô nghỉ ngơi. Đời này, Ninh Kiều có được sự nghiệp mà cô yêu thích, bằng lòng vì nó mà trả giá, anh nên kiêu ngạo vì cô.

Giang Hành đứng ở mép giường hồi lâu.

Ninh Kiều chớp chớp mắt, cũng không biết có nên mời anh hay không.

Giang Hành nhìn sắc mặt khó xử của cô, đáy mắt nhiễm ý cười.

Đời trước, cô cũng không có thẹn thùng giống như bây giờ.

“Là không muốn sao?” Giang Hành hỏi.

Ninh Kiều mím môi, gương mặt hơi nhíu lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Vậy vì sao lại đồng ý?” Anh cảm thấy buồn cười, lại muốn trêu cô.

“Từ chối nữa thì có chút không lễ phép…” Ninh Kiều nói.

Độ cong trên khoé môi của Giang Hành càng rõ ràng, anh tắt đèn: “Đi ngủ thôi.”

Ánh đèn trong phòng bị tắt đi, cũng chỉ còn lại ánh trăng le lói bên ngoài cửa sổ.

Cảm giác không có chỗ che giấu cũng theo đó biến mất, Ninh Kiều không sợ biểu cảm không quá tự nhiên của mình bị bắt gặp, cô chui vào chăn.

Giường ngủ trong phòng của doanh trưởng Giang rất lớn, còn có chút mềm.

Chăn cũng mềm mại, lộ ra hương vị của ánh nắng mặt trời.

Mệt mỏi một ngày, nằm vào trong chăn Ninh Kiều vừa dính gối đầu, liền thấy buồn ngủ.

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Trong khoảng thời gian này, tuy tình cảm của Ninh Kiều và Giang Hành không tiến triển đến mức nùng liệt lửa nóng, nhưng dần dần cô đã quen có anh thậm chí ỷ lại anh.Trong trí nhớ lần *****ên gặp mặt, lòng cô liền nổi lên gợn sóng, chỉ là bị cốt truyện gốc doạ lui, nên vẫn luôn không dám đối mặt với nội tâm của mình.Sau đó khoảng thời gian hai người ở chung cũng không nhiều. Nhớ kĩ lại thì kia đều là cơ hội mà doanh trưởng Giang vất vả mới tranh thủ được.Thật ra từ lần đầu anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Ninh Kiều cứ theo dõi lịch từng ngày, tính ngày anh về, lúc ấy tình cảm cũng đã lại lần nữa lặng yên ngoi đầu.Nụ hôn ở An Thành ngày đó, nhẹ nhàng rơi xuống giữa trán cô.Đến buổi tối về nhà, suy nghĩ của cô thường xuyên bay đi, ngay cả khi nói chuyện với mẹ cũng thất thần. Thường Phương Trạch nói, thấy tình cảm giữa hai vợ chồng tốt như vậy, bà ấy liền an tâm rồi. Ninh Kiều nghĩ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ tốt sao? Lý trí cùng tình cảm cho cô biết, khi ở cạnh anh, vô vàn chờ mong cùng có chút thấp thỏm đã đủ để chứng minh điểm này.Phòng ngủ của Giang Hành ở lầu hai, lúc mới vừa dọn vào khu người nhà thì anh tuỳ tiện tìm một phòng ở lầu một ở, khi về liền trực tiếp vào ở cho tiện. Sau đó các em trai em gái tới, mỗi ngày ồn ào đến long trời lỡ đất, Giang Hành mới dọn lên căn phòng duy nhất ở lầu hai để ở, một khi đóng cửa phòng liền trực tiếp ngăn cách tất cả ồn ào nhốn nháo bên ngoài.Bây giờ cũng thế, anh đóng cửa phòng ngủ lại.Trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.Ninh Kiều ngồi ở trên giường, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên.Giang Hành nói với cô, cái chăn trên giường mới đổi, rất sạch sẽ.“Em, sáng nay em đã thấy chăn phơi ở trong sân.” Ninh Kiều nói.Phòng này rất lớn, còn lớn hơn phòng của em trai em gái rất nhiều.Ngoài giường và tủ cạnh mép giường, còn có một bàn làm việc rất lớn, nhưng ngày thường Giang Hành đều ở trong phòng sách, không thường dùng bàn này.Mặc dù không thường dùng nhưng cũng không có bụi bẩn, Giang Hành đem một ít vật phẩm vụn vặt trong ngăn kéo để sang một bên chừa ra một chỗ trống, anh nói với cô, nếu ngại ba đứa nhóc dưới lầu quá ồn ào, có thể tới nơi này làm việc.Anh đã biết Ninh Kiều trở thành phó viện trưởng.Người trong khu người nhà ai cũng biết chuyện này, lúc truyền cho nhau đều dùng giọng điệu cảm thán, cũng có người ghen ghét, cho rằng Ninh Kiều quá may mắn, có được công việc từ trên trơi rơi xuống, nay còn được rơi thêm cái chức “phó viện trưởng”.Giang Hành cũng không cho rằng chỉ là may mắn.Trong khoảng thời gian này, Ninh Kiều để tâm đến mấy bé trong nhà trẻ thế nào mộ người trong nhà đều biết. Đến nỗi em trai em gái đều nhỏ giọng oán giận, nói chị dâu nhỏ làm việc thật là nghiêm túc, không có thời gian chơi với bọn họ.Dù là làm công việc gì, chỉ cần tập trung hết tinh thần lẫn sức lực vào đó thì đều sẽ mệt mỏi. Giang Hành cũng từng suy xét sợ sức khoẻ cô không chịu nổi, nhưng nhớ lại đời trước Ninh Kiều lẻ loi ngồi một mình trong sân nhỏ chờ bọn họ về nhà, anh liền bỏ ý nghĩ khuyên cô nghỉ ngơi. Đời này, Ninh Kiều có được sự nghiệp mà cô yêu thích, bằng lòng vì nó mà trả giá, anh nên kiêu ngạo vì cô.Giang Hành đứng ở mép giường hồi lâu.Ninh Kiều chớp chớp mắt, cũng không biết có nên mời anh hay không.Giang Hành nhìn sắc mặt khó xử của cô, đáy mắt nhiễm ý cười.Đời trước, cô cũng không có thẹn thùng giống như bây giờ.“Là không muốn sao?” Giang Hành hỏi.Ninh Kiều mím môi, gương mặt hơi nhíu lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.“Vậy vì sao lại đồng ý?” Anh cảm thấy buồn cười, lại muốn trêu cô.“Từ chối nữa thì có chút không lễ phép…” Ninh Kiều nói.Độ cong trên khoé môi của Giang Hành càng rõ ràng, anh tắt đèn: “Đi ngủ thôi.”Ánh đèn trong phòng bị tắt đi, cũng chỉ còn lại ánh trăng le lói bên ngoài cửa sổ.Cảm giác không có chỗ che giấu cũng theo đó biến mất, Ninh Kiều không sợ biểu cảm không quá tự nhiên của mình bị bắt gặp, cô chui vào chăn.Giường ngủ trong phòng của doanh trưởng Giang rất lớn, còn có chút mềm.Chăn cũng mềm mại, lộ ra hương vị của ánh nắng mặt trời.Mệt mỏi một ngày, nằm vào trong chăn Ninh Kiều vừa dính gối đầu, liền thấy buồn ngủ.

Chương 281: Chương 281