Tác giả:

Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…

Chương 355: Chương 355

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… “Nhưng không đơn giản như vậy đâu.” Đinh Lệ Quyên ngừng lại một chút, rồi nói, “Thi Kiến Thiết đi bệnh viện quân khu, là muốn nhờ bác sĩ làm giả giấy chứng nhận mang thai.”Ninh Kiều kinh ngạc: “Làm sao có thể làm giả được?”“Anh ta định đưa vợ anh ta đến bệnh viện rút máu, bảo bác sĩ làm giả, nói là vợ anh ta mang thai, không cho cô ta đi thi đại học.” Đinh Lệ Quyên nói.Ninh Kiều và La Cầm đều sững sờ.Trong khu nhà này cũng có nhiều quân nhân phản đối vợ mình đi thi đại học, nhưng thường thì vợ chồng cùng thương lượng với nhau, đâu như Thi Kiến Thiết, bất chấp thủ đoạn, nghĩ ra cách hèn hạ như vậy.“Rồi sao nữa?”“Sao nữa à, bác sĩ tất nhiên không đồng ý. Thi Kiến Thiết lại nghĩ ra cách khác, nhờ người lấy tờ giấy có in tên bệnh viện, tự mình giả mạo bệnh án.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta biết Lại Tiểu Sương chưa từng trải, dễ bị lừa.”“Anh ta năn nỉ mãi, Lại Tiểu Sương mới đồng ý không đi thi, an tâm sinh con. Nhưng không ngờ, mấy ngày sau, Lại Tiểu Sương nghe nói bệnh án phải có dấu mộc, cô ta muốn đi thi, nhưng thẻ dự thi đã bị Thi Kiến Thiết xé nát.”“Lại Tiểu Sương khóc cả đêm, làm ầm ĩ ở nhà, đến nửa đêm hai, ba giờ sáng, chạy đến nhà xe phá phách. Thi Kiến Thiết không ngăn cản, chỉ nói mình biết lỗi, để cô ta muốn làm gì với xe đạp thì làm.”La Cầm nhíu mày: “Sao cô biết?”“Nhà tôi ở sát bên bọn họ.” Đinh Lệ Quyên nói, “Tôi mới mang thai không lâu, ngày nào cũng nôn, nôn đến mức không ăn được gì, nửa đêm lại thèm ăn, kêu chồng tôi dậy nấu cho tôi. Tiếng ồn từ nhà bên cạnh tôi nghe rõ mồn một. Nhưng lúc đó tôi không rõ cô ta phá gì ở nhà xe, sáng hôm sau nghe mọi người kể lại mới biết.”“Mấy ngày nay chủ nhiệm Bạch đang điều tra vụ xích xe đạp...” La Cầm nói.Đinh Lệ Quyên im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi thấy Lại Tiểu Sương cũng đáng thương, dù sao cuối cùng các thí sinh cũng không trễ giờ, nên tôi không nỡ nói. Theo tôi, việc này phải trách Thi Kiến Thiết, ai lại bắt nạt người như vậy chứ?”“Lại Tiểu Sương không đi thi được, còn hại người khác, thật quá đáng.” La Cầm nói, “Tôi nghĩ nên tố cáo.”“Thi Kiến Thiết nói dối lừa vợ, còn tự ý xé thẻ dự thi của cô ta, hơn nữa vợ anh ta đi tháo xích xe đạp người khác anh ta cũng không cản, bây giờ lãnh đạo đang điều tra, anh ta còn bao che nữa.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta là người tốt sao?”Đinh Lệ Quyên và La Cầm tranh cãi xem ai trong hai người họ phạm lỗi nặng hơn.Ninh Kiều nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng——”Đinh Lệ Quyên và La Cầm đồng loạt nhìn cô.“Bọn họ đều phải chịu trách nhiệm.” Ninh Kiều nói.Đinh Lệ Quyên và La Cầm ngây ra một lúc.Có lý, hai người bọn họ đều phải nhận đơn tố cáo!——————————————Ba đồng chí nữ cùng tố cáo Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương.Do ảnh hưởng xấu, tổ chức nhanh chóng xử lý.Khi tận mắt thấy Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương bị buộc phải chuyển ra khỏi khu người nhà quân khu, các thí sinh suýt nữa lỡ kỳ thi đại học đều cảm thấy hả hê.Hai người bọn họ đóng cửa làm loạn thế nào thì không liên quan đến mọi người, nhưng vì tâm lý không tốt, suýt nữa liên lụy mọi người bỏ lỡ kỳ thi quan trọng như vậy, là không thể chấp nhận.Các thí sinh và gia đình nhớ lại tình cảnh lúc đó, đều có chút sợ hãi. Nếu không nhờ Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên đến đơn vị, xin xe quân đội, thì chỉ có thể đợi đến năm sau thi lại.——————————————Thoáng cái đã đến cuối tháng mười hai, gần hai ngàn giáo viên ở Tây Thành tham gia chấm thi đại học.Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có kết quả.Trong số các đồng nghiệp ở nhà trẻ, cũng có người đang chờ kết quả thi đại học.Mọi người ngoài mặt nói chỉ thi cho vui, nhưng thực ra ai mà không để ý đến điểm số cuối cùng.Lư Thành Phúc hỏi Ninh Kiều: “Phó viện trưởng Ninh, cô có lo lắng không?”Ninh Kiều gật đầu: “Lo đến mức ngủ không yên.”Lư Thành Phúc cười lớn: “Cô thật thà quá.”Ninh Kiều mong ngóng đến lúc có kết quả thi đại học, nhưng lại lo lắng lúc đó mình không dám nhìn kết quả cuối cùng.Cứ như thế, ngày đêm trông ngóng, cuối cùng khi cô đang làm việc, thì nghe tin có kết quả.Ninh Kiều ngỡ ngàng.“Mau đi xem!” Viện trưởng Nhiếp nói.Ninh Kiều bừng tỉnh, lập tức chạy ra ngoài.Khu người nhà quân khu gần nhà trẻ, cô đi làm thường không đi xe, bây giờ muốn đến cổng phòng tuyển sinh xem điểm, phải đi bộ. Đúng lúc nhà trẻ đang mua sắm một lượng lớn đồ dùng, tài xế nhà máy lái xe giao hàng đến, chưa kịp quay đầu, bỗng thấy viện trưởng Nhiếp ra sức vẫy tay.

“Nhưng không đơn giản như vậy đâu.” Đinh Lệ Quyên ngừng lại một chút, rồi nói, “Thi Kiến Thiết đi bệnh viện quân khu, là muốn nhờ bác sĩ làm giả giấy chứng nhận mang thai.”

Ninh Kiều kinh ngạc: “Làm sao có thể làm giả được?”

“Anh ta định đưa vợ anh ta đến bệnh viện rút máu, bảo bác sĩ làm giả, nói là vợ anh ta mang thai, không cho cô ta đi thi đại học.” Đinh Lệ Quyên nói.

Ninh Kiều và La Cầm đều sững sờ.

Trong khu nhà này cũng có nhiều quân nhân phản đối vợ mình đi thi đại học, nhưng thường thì vợ chồng cùng thương lượng với nhau, đâu như Thi Kiến Thiết, bất chấp thủ đoạn, nghĩ ra cách hèn hạ như vậy.

“Rồi sao nữa?”

“Sao nữa à, bác sĩ tất nhiên không đồng ý. Thi Kiến Thiết lại nghĩ ra cách khác, nhờ người lấy tờ giấy có in tên bệnh viện, tự mình giả mạo bệnh án.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta biết Lại Tiểu Sương chưa từng trải, dễ bị lừa.”

“Anh ta năn nỉ mãi, Lại Tiểu Sương mới đồng ý không đi thi, an tâm sinh con. Nhưng không ngờ, mấy ngày sau, Lại Tiểu Sương nghe nói bệnh án phải có dấu mộc, cô ta muốn đi thi, nhưng thẻ dự thi đã bị Thi Kiến Thiết xé nát.”

“Lại Tiểu Sương khóc cả đêm, làm ầm ĩ ở nhà, đến nửa đêm hai, ba giờ sáng, chạy đến nhà xe phá phách. Thi Kiến Thiết không ngăn cản, chỉ nói mình biết lỗi, để cô ta muốn làm gì với xe đạp thì làm.”

La Cầm nhíu mày: “Sao cô biết?”

“Nhà tôi ở sát bên bọn họ.” Đinh Lệ Quyên nói, “Tôi mới mang thai không lâu, ngày nào cũng nôn, nôn đến mức không ăn được gì, nửa đêm lại thèm ăn, kêu chồng tôi dậy nấu cho tôi. Tiếng ồn từ nhà bên cạnh tôi nghe rõ mồn một. Nhưng lúc đó tôi không rõ cô ta phá gì ở nhà xe, sáng hôm sau nghe mọi người kể lại mới biết.”

“Mấy ngày nay chủ nhiệm Bạch đang điều tra vụ xích xe đạp...” La Cầm nói.

Đinh Lệ Quyên im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi thấy Lại Tiểu Sương cũng đáng thương, dù sao cuối cùng các thí sinh cũng không trễ giờ, nên tôi không nỡ nói. Theo tôi, việc này phải trách Thi Kiến Thiết, ai lại bắt nạt người như vậy chứ?”

“Lại Tiểu Sương không đi thi được, còn hại người khác, thật quá đáng.” La Cầm nói, “Tôi nghĩ nên tố cáo.”

“Thi Kiến Thiết nói dối lừa vợ, còn tự ý xé thẻ dự thi của cô ta, hơn nữa vợ anh ta đi tháo xích xe đạp người khác anh ta cũng không cản, bây giờ lãnh đạo đang điều tra, anh ta còn bao che nữa.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta là người tốt sao?”

Đinh Lệ Quyên và La Cầm tranh cãi xem ai trong hai người họ phạm lỗi nặng hơn.

Ninh Kiều nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng——”

Đinh Lệ Quyên và La Cầm đồng loạt nhìn cô.

“Bọn họ đều phải chịu trách nhiệm.” Ninh Kiều nói.

Đinh Lệ Quyên và La Cầm ngây ra một lúc.

Có lý, hai người bọn họ đều phải nhận đơn tố cáo!

——————————————

Ba đồng chí nữ cùng tố cáo Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương.

Do ảnh hưởng xấu, tổ chức nhanh chóng xử lý.

Khi tận mắt thấy Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương bị buộc phải chuyển ra khỏi khu người nhà quân khu, các thí sinh suýt nữa lỡ kỳ thi đại học đều cảm thấy hả hê.

Hai người bọn họ đóng cửa làm loạn thế nào thì không liên quan đến mọi người, nhưng vì tâm lý không tốt, suýt nữa liên lụy mọi người bỏ lỡ kỳ thi quan trọng như vậy, là không thể chấp nhận.

Các thí sinh và gia đình nhớ lại tình cảnh lúc đó, đều có chút sợ hãi. Nếu không nhờ Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên đến đơn vị, xin xe quân đội, thì chỉ có thể đợi đến năm sau thi lại.

——————————————

Thoáng cái đã đến cuối tháng mười hai, gần hai ngàn giáo viên ở Tây Thành tham gia chấm thi đại học.

Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có kết quả.

Trong số các đồng nghiệp ở nhà trẻ, cũng có người đang chờ kết quả thi đại học.

Mọi người ngoài mặt nói chỉ thi cho vui, nhưng thực ra ai mà không để ý đến điểm số cuối cùng.

Lư Thành Phúc hỏi Ninh Kiều: “Phó viện trưởng Ninh, cô có lo lắng không?”

Ninh Kiều gật đầu: “Lo đến mức ngủ không yên.”

Lư Thành Phúc cười lớn: “Cô thật thà quá.”

Ninh Kiều mong ngóng đến lúc có kết quả thi đại học, nhưng lại lo lắng lúc đó mình không dám nhìn kết quả cuối cùng.

Cứ như thế, ngày đêm trông ngóng, cuối cùng khi cô đang làm việc, thì nghe tin có kết quả.

Ninh Kiều ngỡ ngàng.

“Mau đi xem!” Viện trưởng Nhiếp nói.

Ninh Kiều bừng tỉnh, lập tức chạy ra ngoài.

Khu người nhà quân khu gần nhà trẻ, cô đi làm thường không đi xe, bây giờ muốn đến cổng phòng tuyển sinh xem điểm, phải đi bộ. Đúng lúc nhà trẻ đang mua sắm một lượng lớn đồ dùng, tài xế nhà máy lái xe giao hàng đến, chưa kịp quay đầu, bỗng thấy viện trưởng Nhiếp ra sức vẫy tay.

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… “Nhưng không đơn giản như vậy đâu.” Đinh Lệ Quyên ngừng lại một chút, rồi nói, “Thi Kiến Thiết đi bệnh viện quân khu, là muốn nhờ bác sĩ làm giả giấy chứng nhận mang thai.”Ninh Kiều kinh ngạc: “Làm sao có thể làm giả được?”“Anh ta định đưa vợ anh ta đến bệnh viện rút máu, bảo bác sĩ làm giả, nói là vợ anh ta mang thai, không cho cô ta đi thi đại học.” Đinh Lệ Quyên nói.Ninh Kiều và La Cầm đều sững sờ.Trong khu nhà này cũng có nhiều quân nhân phản đối vợ mình đi thi đại học, nhưng thường thì vợ chồng cùng thương lượng với nhau, đâu như Thi Kiến Thiết, bất chấp thủ đoạn, nghĩ ra cách hèn hạ như vậy.“Rồi sao nữa?”“Sao nữa à, bác sĩ tất nhiên không đồng ý. Thi Kiến Thiết lại nghĩ ra cách khác, nhờ người lấy tờ giấy có in tên bệnh viện, tự mình giả mạo bệnh án.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta biết Lại Tiểu Sương chưa từng trải, dễ bị lừa.”“Anh ta năn nỉ mãi, Lại Tiểu Sương mới đồng ý không đi thi, an tâm sinh con. Nhưng không ngờ, mấy ngày sau, Lại Tiểu Sương nghe nói bệnh án phải có dấu mộc, cô ta muốn đi thi, nhưng thẻ dự thi đã bị Thi Kiến Thiết xé nát.”“Lại Tiểu Sương khóc cả đêm, làm ầm ĩ ở nhà, đến nửa đêm hai, ba giờ sáng, chạy đến nhà xe phá phách. Thi Kiến Thiết không ngăn cản, chỉ nói mình biết lỗi, để cô ta muốn làm gì với xe đạp thì làm.”La Cầm nhíu mày: “Sao cô biết?”“Nhà tôi ở sát bên bọn họ.” Đinh Lệ Quyên nói, “Tôi mới mang thai không lâu, ngày nào cũng nôn, nôn đến mức không ăn được gì, nửa đêm lại thèm ăn, kêu chồng tôi dậy nấu cho tôi. Tiếng ồn từ nhà bên cạnh tôi nghe rõ mồn một. Nhưng lúc đó tôi không rõ cô ta phá gì ở nhà xe, sáng hôm sau nghe mọi người kể lại mới biết.”“Mấy ngày nay chủ nhiệm Bạch đang điều tra vụ xích xe đạp...” La Cầm nói.Đinh Lệ Quyên im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi thấy Lại Tiểu Sương cũng đáng thương, dù sao cuối cùng các thí sinh cũng không trễ giờ, nên tôi không nỡ nói. Theo tôi, việc này phải trách Thi Kiến Thiết, ai lại bắt nạt người như vậy chứ?”“Lại Tiểu Sương không đi thi được, còn hại người khác, thật quá đáng.” La Cầm nói, “Tôi nghĩ nên tố cáo.”“Thi Kiến Thiết nói dối lừa vợ, còn tự ý xé thẻ dự thi của cô ta, hơn nữa vợ anh ta đi tháo xích xe đạp người khác anh ta cũng không cản, bây giờ lãnh đạo đang điều tra, anh ta còn bao che nữa.” Đinh Lệ Quyên nói, “Anh ta là người tốt sao?”Đinh Lệ Quyên và La Cầm tranh cãi xem ai trong hai người họ phạm lỗi nặng hơn.Ninh Kiều nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng——”Đinh Lệ Quyên và La Cầm đồng loạt nhìn cô.“Bọn họ đều phải chịu trách nhiệm.” Ninh Kiều nói.Đinh Lệ Quyên và La Cầm ngây ra một lúc.Có lý, hai người bọn họ đều phải nhận đơn tố cáo!——————————————Ba đồng chí nữ cùng tố cáo Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương.Do ảnh hưởng xấu, tổ chức nhanh chóng xử lý.Khi tận mắt thấy Thi Kiến Thiết và Lại Tiểu Sương bị buộc phải chuyển ra khỏi khu người nhà quân khu, các thí sinh suýt nữa lỡ kỳ thi đại học đều cảm thấy hả hê.Hai người bọn họ đóng cửa làm loạn thế nào thì không liên quan đến mọi người, nhưng vì tâm lý không tốt, suýt nữa liên lụy mọi người bỏ lỡ kỳ thi quan trọng như vậy, là không thể chấp nhận.Các thí sinh và gia đình nhớ lại tình cảnh lúc đó, đều có chút sợ hãi. Nếu không nhờ Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên đến đơn vị, xin xe quân đội, thì chỉ có thể đợi đến năm sau thi lại.——————————————Thoáng cái đã đến cuối tháng mười hai, gần hai ngàn giáo viên ở Tây Thành tham gia chấm thi đại học.Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có kết quả.Trong số các đồng nghiệp ở nhà trẻ, cũng có người đang chờ kết quả thi đại học.Mọi người ngoài mặt nói chỉ thi cho vui, nhưng thực ra ai mà không để ý đến điểm số cuối cùng.Lư Thành Phúc hỏi Ninh Kiều: “Phó viện trưởng Ninh, cô có lo lắng không?”Ninh Kiều gật đầu: “Lo đến mức ngủ không yên.”Lư Thành Phúc cười lớn: “Cô thật thà quá.”Ninh Kiều mong ngóng đến lúc có kết quả thi đại học, nhưng lại lo lắng lúc đó mình không dám nhìn kết quả cuối cùng.Cứ như thế, ngày đêm trông ngóng, cuối cùng khi cô đang làm việc, thì nghe tin có kết quả.Ninh Kiều ngỡ ngàng.“Mau đi xem!” Viện trưởng Nhiếp nói.Ninh Kiều bừng tỉnh, lập tức chạy ra ngoài.Khu người nhà quân khu gần nhà trẻ, cô đi làm thường không đi xe, bây giờ muốn đến cổng phòng tuyển sinh xem điểm, phải đi bộ. Đúng lúc nhà trẻ đang mua sắm một lượng lớn đồ dùng, tài xế nhà máy lái xe giao hàng đến, chưa kịp quay đầu, bỗng thấy viện trưởng Nhiếp ra sức vẫy tay.

Chương 355: Chương 355