Tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, Tô Lạc Nam ngồi trong ghế lái, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sân vườn tràn ngập hoa hòe. Căn biệt thự này rất đặc biệt—tường đỏ, mái ngói xanh, từ cổng vào, mọi khoảng trống đều trồng kín cây hòe. Bóng cây đan xen, ánh trăng len qua kẽ lá, hòa vào sắc trắng của những chùm hoa. Gió thổi qua, hoa rơi lả tả, phủ kín mặt đất. Hồi cấp ba, món bánh ngọt cô làm giỏi nhất chính là bánh hoa hòe. Trong ký ức, bên cạnh trường học có cả một rừng cây hòe. Cậu thiếu niên ngang tàng ấy từng không ít lần kéo cô trèo qua bức tường rào, chạy sang khu rừng nhỏ ấy để hái đầy một cặp sách hoa hòe. Bảy năm trôi qua, khi nhìn thấy một rừng hoa hòe lớn như vậy, cô vẫn có chút ngẩn ngơ. Ngồi ở ghế phụ, Lục Tư Cố gấp lại tập tài liệu đã học thuộc làu, gọi cô mấy tiếng. Thấy cô không phản ứng, cậu ta mới giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô. Tô Lạc Nam hoàn hồn: "Gì thế?" "Nghĩ gì mà gọi mãi không nghe? Những gì vừa dặn, cậu nhớ hết chưa?" Tô Lạc Nam dập tắt điếu thuốc, bất đắc dĩ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...