Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 23: Chương 23
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Trăng sáng treo cao giữa trời, bóng mây ngang qua cửa sổ.Đây là nơi ở riêng của Thẩm Kinh Châu khi ở bên ngoài cung, trước đây vẫn chưa từng có người lạ đặt chân đến, nhưng hôm nay Thẩm Kinh Châu lại bất ngờ để Ngu Ấu Ninh ở lại.Mỗi bước mỗi xaĐa Phúc đứng bên cạnh, lén lút nhìn Thẩm Kinh Châu đang nằm trên ghế.Đã vào thu, thời tiết cũng dần trở lạnh.Thẩm Kinh Châu mặc trường bào màu lam sẫm thêu vàng, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh lơ, nằm trên ghế có trải thảm màu vàng sáng.Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng tứ giác bằng ngà voi, ánh sáng nhỏ vụn, chảy trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu.Hắn cầm một quả trầm hương bằng bạc chạm rỗng, ngón tay thon dài nắm lấy một đầu quả cầu, đôi con ngươi đen sẫm không có chút d.a.o động.Đa Phúc nhẹ giọng, từng chữ một báo lại những tin tức đã điều tra được cho Thẩm Kinh Châu.“Trước đây điện hạ từng có một vị ma ma.”Ngu Ấu Ninh từ nhỏ không được mẫu phi yêu thương, thường bị nhốt trong tẩm điện. Ma ma thấy không đành lòng, đã lén lút tìm sách sử du ký cho nàng xem.Sau đó không biết vì sự việc bại lộ hay là đã đắc tội với ai, ma ma kia bị mẫu phi của Ngu Ấu Ninh ra lệnh đánh chết.Nghe nói còn xảy ra trước mặt Ngu Ấu Ninh, từ đó nàng liền sống trong u mê đần độn. Sau này nàng bị nhốt vào lãnh cung, dần dần trở thành “đứa trẻ ngốc” trong miệng mọi người.Khi Vũ Ai Đế còn tại vì, Ngu Ấu Ninh trong cung như một người vô hình, vì vậy những tin tức điều tra được rất ít.Huân hương lượn lờ, từ đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu mờ mịt bay ra.Hắn đưa một tay chống ở mi tâm, tà áo rộng thả lỏng bao lấy ánh trăng lạnh lẽo, Thẩm Kinh Châu thờ ơ bật ra tiếng cười nhạt: “Thì ra là như vậy.”Ý cười không đạt đến đáy mắt, lạnh lùng và xa cách.Đa Phúc cúi người: “Vâng, có lẽ đã từng gặp trước đây, nên ban ngày điện hạ mới không hoảng loạn.”Người bình thường nếu thấy cảnh m.á.u me lúc ban ngày kia, không nói đến mức sợ c.h.ế.t khiếp, thì bảy hồn cũng phải mất đi một phách.Nhưng Ngu Ấu Ninh nhìn mà như không có gì khác biệt, buổi tối còn uống thêm một bát cháo hoa quế.Không trách Thẩm Kinh Châu nghi ngờ.Đa Phúc đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy người mình lạnh toát, không thể động đậy.Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo như rắn bạc như đang rình rập trong đêm. Người ở vị trí cao, kiêng kỵ nhất là bị người khác đoán biết tâm tư của mình.Hai chân Đa Phúc mềm nhũn, quỳ xuống đất. Chiều nay ông ta vừa bị phạt, vết thương trên lưng vẫn chảy máu, đau đớn không chịu nổi.Đa Phúc áp trán xuống mặt đường đá ước mưa: “Bệ hạ thứ tội, nô tài, nô tài sẽ đi xuống nhận phạt ngay.”Gió thu hiu hắt thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc.Mồ hôi từ thái dương rơi xuống, từng giọt một thấm vào bùn đất.Không biết đã qua bao lâu, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng: “Trẫm có trách ngươi chưa?”Đa Phúc cứng rắn: “Chưa, chưa từng.”Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Đứng dậy đi, nếu để người khác thấy, lại nghĩ trẫm lạm sát kẻ vô tội.”Đa Phúc lại quỳ thêm một lúc, thấy Thẩm Kinh Châu không có vẻ gì khác lạ, mới lặng lẽ phủi tro trên đầu gối, đứng dậy hầu hạ.Nhắm theo đuôi theo sát phía sau Thẩm Kinh Châu.Rẽ qua hành lang gỗ đen, Đa Phúc thoáng thấy một bóng đen nửa quỳ trước bậc thang thư phòng, bỗng cả kinh: “Ai ở đó?”Thư phòng của Thẩm Kinh Châu là nơi quan trọng nhất, ngay cả Đa Phúc, nếu không được Thẩm Kinh Châu cho phép, cũng không thể lại gần nửa bước.Đa Phúc nâng cao giọng, muốn gọi người tiến lên.Thẩm Kinh Châu chậm rãi ngắt lời: “Đa Phúc.”Đêm tối sâu thẳm, ánh trăng dày đặc như ánh bạc phủ lên vai Thẩm Kinh Châu.Khi đến gần, Đa Phúc mới nhận ra bóng đen tựa vào cột đen là Ngu Ấu Ninh, ông ta ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Thẩm Kinh Châu.Không biết đối phương trong đêm tối lại nhận ra được Ngu Ấu Ninh như thế nào.Tì nữ nhẹ nhàng tiến lên, vô cùng quẫn bách: “Bệ hạ, điện hạ đến tìm bệ hạ.”Kể từ khi nghe chính miệng Thẩm Kinh Châu gọi Ngu Ấu Ninh là “điện hạ”, những cung nhân hầu hạ bên dưới đều rất tinh ý, đồng loạt đổi cách xưng hô.Sợ bị Thẩm Kinh Châu trách móc, tì nữ liên tục giải vây cho mình: “Nô tỳ đã giải thích với điện hạ, nhưng… Điện hạ vẫn không chịu về phòng.”Nàng ta vốn định đi tìm Đa Phúc thông báo, không ngờ Thẩm Kinh Châu đã về trước.Ngu Ấu Ninh nửa ngồi xổm trên mặt nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: “Bệ hạ.”Ngu Ấu Ninh nửa tỉnh nửa mê, hàng mi dài còn đọng lại giọt nước mắt trong veo.
Trăng sáng treo cao giữa trời, bóng mây ngang qua cửa sổ.
Đây là nơi ở riêng của Thẩm Kinh Châu khi ở bên ngoài cung, trước đây vẫn chưa từng có người lạ đặt chân đến, nhưng hôm nay Thẩm Kinh Châu lại bất ngờ để Ngu Ấu Ninh ở lại.
Mỗi bước mỗi xa
Đa Phúc đứng bên cạnh, lén lút nhìn Thẩm Kinh Châu đang nằm trên ghế.
Đã vào thu, thời tiết cũng dần trở lạnh.
Thẩm Kinh Châu mặc trường bào màu lam sẫm thêu vàng, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh lơ, nằm trên ghế có trải thảm màu vàng sáng.
Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng tứ giác bằng ngà voi, ánh sáng nhỏ vụn, chảy trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu.
Hắn cầm một quả trầm hương bằng bạc chạm rỗng, ngón tay thon dài nắm lấy một đầu quả cầu, đôi con ngươi đen sẫm không có chút d.a.o động.
Đa Phúc nhẹ giọng, từng chữ một báo lại những tin tức đã điều tra được cho Thẩm Kinh Châu.
“Trước đây điện hạ từng có một vị ma ma.”
Ngu Ấu Ninh từ nhỏ không được mẫu phi yêu thương, thường bị nhốt trong tẩm điện. Ma ma thấy không đành lòng, đã lén lút tìm sách sử du ký cho nàng xem.
Sau đó không biết vì sự việc bại lộ hay là đã đắc tội với ai, ma ma kia bị mẫu phi của Ngu Ấu Ninh ra lệnh đánh chết.
Nghe nói còn xảy ra trước mặt Ngu Ấu Ninh, từ đó nàng liền sống trong u mê đần độn. Sau này nàng bị nhốt vào lãnh cung, dần dần trở thành “đứa trẻ ngốc” trong miệng mọi người.
Khi Vũ Ai Đế còn tại vì, Ngu Ấu Ninh trong cung như một người vô hình, vì vậy những tin tức điều tra được rất ít.
Huân hương lượn lờ, từ đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu mờ mịt bay ra.
Hắn đưa một tay chống ở mi tâm, tà áo rộng thả lỏng bao lấy ánh trăng lạnh lẽo, Thẩm Kinh Châu thờ ơ bật ra tiếng cười nhạt: “Thì ra là như vậy.”
Ý cười không đạt đến đáy mắt, lạnh lùng và xa cách.
Đa Phúc cúi người: “Vâng, có lẽ đã từng gặp trước đây, nên ban ngày điện hạ mới không hoảng loạn.”
Người bình thường nếu thấy cảnh m.á.u me lúc ban ngày kia, không nói đến mức sợ c.h.ế.t khiếp, thì bảy hồn cũng phải mất đi một phách.
Nhưng Ngu Ấu Ninh nhìn mà như không có gì khác biệt, buổi tối còn uống thêm một bát cháo hoa quế.
Không trách Thẩm Kinh Châu nghi ngờ.
Đa Phúc đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy người mình lạnh toát, không thể động đậy.
Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo như rắn bạc như đang rình rập trong đêm.
Người ở vị trí cao, kiêng kỵ nhất là bị người khác đoán biết tâm tư của mình.
Hai chân Đa Phúc mềm nhũn, quỳ xuống đất. Chiều nay ông ta vừa bị phạt, vết thương trên lưng vẫn chảy máu, đau đớn không chịu nổi.
Đa Phúc áp trán xuống mặt đường đá ước mưa: “Bệ hạ thứ tội, nô tài, nô tài sẽ đi xuống nhận phạt ngay.”
Gió thu hiu hắt thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc.
Mồ hôi từ thái dương rơi xuống, từng giọt một thấm vào bùn đất.
Không biết đã qua bao lâu, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng: “Trẫm có trách ngươi chưa?”
Đa Phúc cứng rắn: “Chưa, chưa từng.”
Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Đứng dậy đi, nếu để người khác thấy, lại nghĩ trẫm lạm sát kẻ vô tội.”
Đa Phúc lại quỳ thêm một lúc, thấy Thẩm Kinh Châu không có vẻ gì khác lạ, mới lặng lẽ phủi tro trên đầu gối, đứng dậy hầu hạ.
Nhắm theo đuôi theo sát phía sau Thẩm Kinh Châu.
Rẽ qua hành lang gỗ đen, Đa Phúc thoáng thấy một bóng đen nửa quỳ trước bậc thang thư phòng, bỗng cả kinh: “Ai ở đó?”
Thư phòng của Thẩm Kinh Châu là nơi quan trọng nhất, ngay cả Đa Phúc, nếu không được Thẩm Kinh Châu cho phép, cũng không thể lại gần nửa bước.
Đa Phúc nâng cao giọng, muốn gọi người tiến lên.
Thẩm Kinh Châu chậm rãi ngắt lời: “Đa Phúc.”
Đêm tối sâu thẳm, ánh trăng dày đặc như ánh bạc phủ lên vai Thẩm Kinh Châu.
Khi đến gần, Đa Phúc mới nhận ra bóng đen tựa vào cột đen là Ngu Ấu Ninh, ông ta ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Thẩm Kinh Châu.
Không biết đối phương trong đêm tối lại nhận ra được Ngu Ấu Ninh như thế nào.
Tì nữ nhẹ nhàng tiến lên, vô cùng quẫn bách: “Bệ hạ, điện hạ đến tìm bệ hạ.”
Kể từ khi nghe chính miệng Thẩm Kinh Châu gọi Ngu Ấu Ninh là “điện hạ”, những cung nhân hầu hạ bên dưới đều rất tinh ý, đồng loạt đổi cách xưng hô.
Sợ bị Thẩm Kinh Châu trách móc, tì nữ liên tục giải vây cho mình: “Nô tỳ đã giải thích với điện hạ, nhưng… Điện hạ vẫn không chịu về phòng.”
Nàng ta vốn định đi tìm Đa Phúc thông báo, không ngờ Thẩm Kinh Châu đã về trước.
Ngu Ấu Ninh nửa ngồi xổm trên mặt nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: “Bệ hạ.”
Ngu Ấu Ninh nửa tỉnh nửa mê, hàng mi dài còn đọng lại giọt nước mắt trong veo.
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Trăng sáng treo cao giữa trời, bóng mây ngang qua cửa sổ.Đây là nơi ở riêng của Thẩm Kinh Châu khi ở bên ngoài cung, trước đây vẫn chưa từng có người lạ đặt chân đến, nhưng hôm nay Thẩm Kinh Châu lại bất ngờ để Ngu Ấu Ninh ở lại.Mỗi bước mỗi xaĐa Phúc đứng bên cạnh, lén lút nhìn Thẩm Kinh Châu đang nằm trên ghế.Đã vào thu, thời tiết cũng dần trở lạnh.Thẩm Kinh Châu mặc trường bào màu lam sẫm thêu vàng, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh lơ, nằm trên ghế có trải thảm màu vàng sáng.Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng tứ giác bằng ngà voi, ánh sáng nhỏ vụn, chảy trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu.Hắn cầm một quả trầm hương bằng bạc chạm rỗng, ngón tay thon dài nắm lấy một đầu quả cầu, đôi con ngươi đen sẫm không có chút d.a.o động.Đa Phúc nhẹ giọng, từng chữ một báo lại những tin tức đã điều tra được cho Thẩm Kinh Châu.“Trước đây điện hạ từng có một vị ma ma.”Ngu Ấu Ninh từ nhỏ không được mẫu phi yêu thương, thường bị nhốt trong tẩm điện. Ma ma thấy không đành lòng, đã lén lút tìm sách sử du ký cho nàng xem.Sau đó không biết vì sự việc bại lộ hay là đã đắc tội với ai, ma ma kia bị mẫu phi của Ngu Ấu Ninh ra lệnh đánh chết.Nghe nói còn xảy ra trước mặt Ngu Ấu Ninh, từ đó nàng liền sống trong u mê đần độn. Sau này nàng bị nhốt vào lãnh cung, dần dần trở thành “đứa trẻ ngốc” trong miệng mọi người.Khi Vũ Ai Đế còn tại vì, Ngu Ấu Ninh trong cung như một người vô hình, vì vậy những tin tức điều tra được rất ít.Huân hương lượn lờ, từ đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu mờ mịt bay ra.Hắn đưa một tay chống ở mi tâm, tà áo rộng thả lỏng bao lấy ánh trăng lạnh lẽo, Thẩm Kinh Châu thờ ơ bật ra tiếng cười nhạt: “Thì ra là như vậy.”Ý cười không đạt đến đáy mắt, lạnh lùng và xa cách.Đa Phúc cúi người: “Vâng, có lẽ đã từng gặp trước đây, nên ban ngày điện hạ mới không hoảng loạn.”Người bình thường nếu thấy cảnh m.á.u me lúc ban ngày kia, không nói đến mức sợ c.h.ế.t khiếp, thì bảy hồn cũng phải mất đi một phách.Nhưng Ngu Ấu Ninh nhìn mà như không có gì khác biệt, buổi tối còn uống thêm một bát cháo hoa quế.Không trách Thẩm Kinh Châu nghi ngờ.Đa Phúc đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy người mình lạnh toát, không thể động đậy.Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo như rắn bạc như đang rình rập trong đêm. Người ở vị trí cao, kiêng kỵ nhất là bị người khác đoán biết tâm tư của mình.Hai chân Đa Phúc mềm nhũn, quỳ xuống đất. Chiều nay ông ta vừa bị phạt, vết thương trên lưng vẫn chảy máu, đau đớn không chịu nổi.Đa Phúc áp trán xuống mặt đường đá ước mưa: “Bệ hạ thứ tội, nô tài, nô tài sẽ đi xuống nhận phạt ngay.”Gió thu hiu hắt thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc.Mồ hôi từ thái dương rơi xuống, từng giọt một thấm vào bùn đất.Không biết đã qua bao lâu, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng: “Trẫm có trách ngươi chưa?”Đa Phúc cứng rắn: “Chưa, chưa từng.”Thẩm Kinh Châu cười nhẹ: “Đứng dậy đi, nếu để người khác thấy, lại nghĩ trẫm lạm sát kẻ vô tội.”Đa Phúc lại quỳ thêm một lúc, thấy Thẩm Kinh Châu không có vẻ gì khác lạ, mới lặng lẽ phủi tro trên đầu gối, đứng dậy hầu hạ.Nhắm theo đuôi theo sát phía sau Thẩm Kinh Châu.Rẽ qua hành lang gỗ đen, Đa Phúc thoáng thấy một bóng đen nửa quỳ trước bậc thang thư phòng, bỗng cả kinh: “Ai ở đó?”Thư phòng của Thẩm Kinh Châu là nơi quan trọng nhất, ngay cả Đa Phúc, nếu không được Thẩm Kinh Châu cho phép, cũng không thể lại gần nửa bước.Đa Phúc nâng cao giọng, muốn gọi người tiến lên.Thẩm Kinh Châu chậm rãi ngắt lời: “Đa Phúc.”Đêm tối sâu thẳm, ánh trăng dày đặc như ánh bạc phủ lên vai Thẩm Kinh Châu.Khi đến gần, Đa Phúc mới nhận ra bóng đen tựa vào cột đen là Ngu Ấu Ninh, ông ta ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Thẩm Kinh Châu.Không biết đối phương trong đêm tối lại nhận ra được Ngu Ấu Ninh như thế nào.Tì nữ nhẹ nhàng tiến lên, vô cùng quẫn bách: “Bệ hạ, điện hạ đến tìm bệ hạ.”Kể từ khi nghe chính miệng Thẩm Kinh Châu gọi Ngu Ấu Ninh là “điện hạ”, những cung nhân hầu hạ bên dưới đều rất tinh ý, đồng loạt đổi cách xưng hô.Sợ bị Thẩm Kinh Châu trách móc, tì nữ liên tục giải vây cho mình: “Nô tỳ đã giải thích với điện hạ, nhưng… Điện hạ vẫn không chịu về phòng.”Nàng ta vốn định đi tìm Đa Phúc thông báo, không ngờ Thẩm Kinh Châu đã về trước.Ngu Ấu Ninh nửa ngồi xổm trên mặt nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: “Bệ hạ.”Ngu Ấu Ninh nửa tỉnh nửa mê, hàng mi dài còn đọng lại giọt nước mắt trong veo.