Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 96: Chương 96
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Thư phòng đã được thắp đèn khắp xung quanh, sáng như ban ngày.Bên cửa sổ, giường trải một tấm đệm vàng mềm mại, trước cửa sổ có một biều mỹ nhân với vài cây phong đỏ.Chiếc áo khoác màu xanh thẫm được cởi ra, lộ ra bên trong là những dải băng vải nhuốm máu.Trước đó chỉ băng bó qua loa, giờ đây băng đã tháo ra, vết thương ghê rợn lộ ra trước mắt.Vết thương nơi đó m.á.u thịt lẫn lộn, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi.Lưu Lận quá sợ hãi, liếc nhìn Thẩm Kinh Châu đang nhắm mắt tĩnh tâm, không dám nhiều lời, nửa quỳ trên đất giúp Thẩm Kinh Châu xử lý vết thương.Vết thương được rắc bột cầm m.á.u bừa bãi, thuốc cầm m.á.u này hiệu quả không tốt, bôi lên vết thương thì đau đớn vô cùng.Chỉ có điều mùi thuốc kỳ lạ, có thể che giấu đi mùi m.á.u tanh khó chịu.Không biết sao mà lại có thể lọt vào mắt Thẩm Kinh Châu.Trong lòng Lưu Lận ngạc nhiên, nhưng không dám lên tiếng. Ông ta cúi đầu, ngoan ngoãn làm đúng phần việc của mình, thay thuốc cho Thẩm Kinh Châu.Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu, sáng lấp lóe.Từ đầu đến cuối, Thẩm Kinh Châu không hề nhíu mày nhăn mặt.Hắn chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng ngà hoa văn bạch hạc viền vàng, tay áo rộng thùng thình rủ xuống bên cạnh.Gió thu tràn vào, xua tan đi mùi m.á.u tanh bên trong điện.Thẩm Kinh Châu nâng đầu ngón tay, mọi người không dám ở lại lâu, lặng lẽ hành lễ rồi rời đi.Đêm sâu sương nặng, trăng sáng cao chiếu.Lồng xông được mở ra, Thẩm Kinh Châu im lặng ném hai viên hương vào lồng xông.Mỗi bước mỗi xaHương thụy lân lượn lờ khói trắng, như khói như sương, mờ mịt trong không trung.Bên ngoài, bóng cây râm mát, Thẩm Kinh Châu cầm một chiếc cời than đồng.“... Còn không ra?”Trong viện tĩnh lặng một lúc, lặng ngắt như tờ.Khóe môi Thẩm Kinh Châu hiện lên một nụ cười, từng chữ một: “Ngu Ấu Ninh.”Khói nhẹ từ lư hương men xanh lượn lờ bốc lên, quấn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.Chiếc váy xào xạc, Ngu Ấu Ninh đội chiếc lá chuối khô héo, ngập ngừng đứng trước cửa sổ.Tóc mai còn dính một chiếc lá vàng khô, Ngu Ấu Ninh lúng túng, trên mặt là vẻ bối rối khi bị người khác phát hiện.Nàng đứng trong gió, con ngươi đen ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Thẩm Kinh Châu trong điện.Thẩm Kinh Châu câu môi: “Giờ thì ngược lại không còn sợ nữa.” Hắn còn nhớ Ngu Ấu Ninh ghét và sợ mùi m.á.u tanh đến mức nào.Ngu Ấu Ninh thì thào: “... Ngươi bị thương sao?”Như thể từng lớp tơ kén được bóc ra, mọi điều không đúng trước đó cuối cùng cũng có lời giải thích.Thảo nào hắn không chịu gặp mình, còn cố tình thay áo lông, huân hương muốn che giấu.Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh nhíu càng gắt hươn: “Ngươi bị thương.”Giọng nói khẳng định.Mùi m.á.u trong điện như có như không, Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím chặt.Nàng không thích mùi này, mùi m.á.u tanh luôn khiến Ngu Ấu Ninh nhớ đến cảnh tượng lão ma ma trong mơ trước khi chết.Mùi m.á.u đỏ tươi nhuộm cả bầu trời, không thể nào xóa nhòa.Ngu Ấu Ninh không thích, cũng sợ.Nhưng giờ đây—Thẩm Kinh Châu đứng thẳng như ngọc, bóng dáng cao lớn in trong ánh nến đỏ, chập chờn sáng tối.Ngu Ấu Ninh hạ mắt, do dự một chút.Rồi sau đó.Ngu Ấu Ninh chống tay vào bậu cửa sổ, định nhảy vào trong.Nhưng chân nàng ngắn, dưới chân là những viên đá vụn, Ngu Ấu Ninh cố gắng mãi mà vẫn không vào được.Nàng lẩm bẩm nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt nhìn Thẩm Kinh châu xin giúp đỡ.“Bệ hạ, có thể mượn tay ngươi... dùng một chút không?”Thẩm Kinh Châu nhướng mày.Phòng sáng sủa gọn gàng, ánh trăng rực rỡ chiếu qua cửa hoa, Ngu Ấu Ninh một tay chống bậu cửa, một tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu.Đột nhiên, cơ thể nàng nhẹ bẫng, bị ôm bổng lên.Thẩm Kinh Châu ôm Ngu Ấu Ninh, đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên nửa phần.Chiếc trường bào cổ tròn trắng ngà lạnh nhạt, Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt ôm nàng qua cửa sổ.Bóng mây lưu lại bên ngoài, trong điện hai người đối diện nhau.Thẩm Kinh Châu không vội vã, hé mở môi mỏng: “Cửa mở.”Ngu Ấu Ninh: ???Ngu Ấu Ninh: !!!
Thư phòng đã được thắp đèn khắp xung quanh, sáng như ban ngày.
Bên cửa sổ, giường trải một tấm đệm vàng mềm mại, trước cửa sổ có một biều mỹ nhân với vài cây phong đỏ.
Chiếc áo khoác màu xanh thẫm được cởi ra, lộ ra bên trong là những dải băng vải nhuốm máu.
Trước đó chỉ băng bó qua loa, giờ đây băng đã tháo ra, vết thương ghê rợn lộ ra trước mắt.
Vết thương nơi đó m.á.u thịt lẫn lộn, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Lưu Lận quá sợ hãi, liếc nhìn Thẩm Kinh Châu đang nhắm mắt tĩnh tâm, không dám nhiều lời, nửa quỳ trên đất giúp Thẩm Kinh Châu xử lý vết thương.
Vết thương được rắc bột cầm m.á.u bừa bãi, thuốc cầm m.á.u này hiệu quả không tốt, bôi lên vết thương thì đau đớn vô cùng.
Chỉ có điều mùi thuốc kỳ lạ, có thể che giấu đi mùi m.á.u tanh khó chịu.
Không biết sao mà lại có thể lọt vào mắt Thẩm Kinh Châu.
Trong lòng Lưu Lận ngạc nhiên, nhưng không dám lên tiếng. Ông ta cúi đầu, ngoan ngoãn làm đúng phần việc của mình, thay thuốc cho Thẩm Kinh Châu.
Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu, sáng lấp lóe.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Kinh Châu không hề nhíu mày nhăn mặt.
Hắn chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng ngà hoa văn bạch hạc viền vàng, tay áo rộng thùng thình rủ xuống bên cạnh.
Gió thu tràn vào, xua tan đi mùi m.á.u tanh bên trong điện.
Thẩm Kinh Châu nâng đầu ngón tay, mọi người không dám ở lại lâu, lặng lẽ hành lễ rồi rời đi.
Đêm sâu sương nặng, trăng sáng cao chiếu.
Lồng xông được mở ra, Thẩm Kinh Châu im lặng ném hai viên hương vào lồng xông.
Mỗi bước mỗi xa
Hương thụy lân lượn lờ khói trắng, như khói như sương, mờ mịt trong không trung.
Bên ngoài, bóng cây râm mát, Thẩm Kinh Châu cầm một chiếc cời than đồng.
“... Còn không ra?”
Trong viện tĩnh lặng một lúc, lặng ngắt như tờ.
Khóe môi Thẩm Kinh Châu hiện lên một nụ cười, từng chữ một: “Ngu Ấu Ninh.”
Khói nhẹ từ lư hương men xanh lượn lờ bốc lên, quấn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.
Chiếc váy xào xạc, Ngu Ấu Ninh đội chiếc lá chuối khô héo, ngập ngừng đứng trước cửa sổ.
Tóc mai còn dính một chiếc lá vàng khô, Ngu Ấu Ninh lúng túng, trên mặt là vẻ bối rối khi bị người khác phát hiện.
Nàng đứng trong gió, con ngươi đen ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Thẩm Kinh Châu trong điện.
Thẩm Kinh Châu câu môi: “Giờ thì ngược lại không còn sợ nữa.”
Hắn còn nhớ Ngu Ấu Ninh ghét và sợ mùi m.á.u tanh đến mức nào.
Ngu Ấu Ninh thì thào: “... Ngươi bị thương sao?”
Như thể từng lớp tơ kén được bóc ra, mọi điều không đúng trước đó cuối cùng cũng có lời giải thích.
Thảo nào hắn không chịu gặp mình, còn cố tình thay áo lông, huân hương muốn che giấu.
Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh nhíu càng gắt hươn: “Ngươi bị thương.”
Giọng nói khẳng định.
Mùi m.á.u trong điện như có như không, Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím chặt.
Nàng không thích mùi này, mùi m.á.u tanh luôn khiến Ngu Ấu Ninh nhớ đến cảnh tượng lão ma ma trong mơ trước khi chết.
Mùi m.á.u đỏ tươi nhuộm cả bầu trời, không thể nào xóa nhòa.
Ngu Ấu Ninh không thích, cũng sợ.
Nhưng giờ đây—
Thẩm Kinh Châu đứng thẳng như ngọc, bóng dáng cao lớn in trong ánh nến đỏ, chập chờn sáng tối.
Ngu Ấu Ninh hạ mắt, do dự một chút.
Rồi sau đó.
Ngu Ấu Ninh chống tay vào bậu cửa sổ, định nhảy vào trong.
Nhưng chân nàng ngắn, dưới chân là những viên đá vụn, Ngu Ấu Ninh cố gắng mãi mà vẫn không vào được.
Nàng lẩm bẩm nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt nhìn Thẩm Kinh châu xin giúp đỡ.
“Bệ hạ, có thể mượn tay ngươi... dùng một chút không?”
Thẩm Kinh Châu nhướng mày.
Phòng sáng sủa gọn gàng, ánh trăng rực rỡ chiếu qua cửa hoa, Ngu Ấu Ninh một tay chống bậu cửa, một tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu.
Đột nhiên, cơ thể nàng nhẹ bẫng, bị ôm bổng lên.
Thẩm Kinh Châu ôm Ngu Ấu Ninh, đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên nửa phần.
Chiếc trường bào cổ tròn trắng ngà lạnh nhạt, Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt ôm nàng qua cửa sổ.
Bóng mây lưu lại bên ngoài, trong điện hai người đối diện nhau.
Thẩm Kinh Châu không vội vã, hé mở môi mỏng: “Cửa mở.”
Ngu Ấu Ninh: ???
Ngu Ấu Ninh: !!!
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Thư phòng đã được thắp đèn khắp xung quanh, sáng như ban ngày.Bên cửa sổ, giường trải một tấm đệm vàng mềm mại, trước cửa sổ có một biều mỹ nhân với vài cây phong đỏ.Chiếc áo khoác màu xanh thẫm được cởi ra, lộ ra bên trong là những dải băng vải nhuốm máu.Trước đó chỉ băng bó qua loa, giờ đây băng đã tháo ra, vết thương ghê rợn lộ ra trước mắt.Vết thương nơi đó m.á.u thịt lẫn lộn, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi.Lưu Lận quá sợ hãi, liếc nhìn Thẩm Kinh Châu đang nhắm mắt tĩnh tâm, không dám nhiều lời, nửa quỳ trên đất giúp Thẩm Kinh Châu xử lý vết thương.Vết thương được rắc bột cầm m.á.u bừa bãi, thuốc cầm m.á.u này hiệu quả không tốt, bôi lên vết thương thì đau đớn vô cùng.Chỉ có điều mùi thuốc kỳ lạ, có thể che giấu đi mùi m.á.u tanh khó chịu.Không biết sao mà lại có thể lọt vào mắt Thẩm Kinh Châu.Trong lòng Lưu Lận ngạc nhiên, nhưng không dám lên tiếng. Ông ta cúi đầu, ngoan ngoãn làm đúng phần việc của mình, thay thuốc cho Thẩm Kinh Châu.Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt Thẩm Kinh Châu, sáng lấp lóe.Từ đầu đến cuối, Thẩm Kinh Châu không hề nhíu mày nhăn mặt.Hắn chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng ngà hoa văn bạch hạc viền vàng, tay áo rộng thùng thình rủ xuống bên cạnh.Gió thu tràn vào, xua tan đi mùi m.á.u tanh bên trong điện.Thẩm Kinh Châu nâng đầu ngón tay, mọi người không dám ở lại lâu, lặng lẽ hành lễ rồi rời đi.Đêm sâu sương nặng, trăng sáng cao chiếu.Lồng xông được mở ra, Thẩm Kinh Châu im lặng ném hai viên hương vào lồng xông.Mỗi bước mỗi xaHương thụy lân lượn lờ khói trắng, như khói như sương, mờ mịt trong không trung.Bên ngoài, bóng cây râm mát, Thẩm Kinh Châu cầm một chiếc cời than đồng.“... Còn không ra?”Trong viện tĩnh lặng một lúc, lặng ngắt như tờ.Khóe môi Thẩm Kinh Châu hiện lên một nụ cười, từng chữ một: “Ngu Ấu Ninh.”Khói nhẹ từ lư hương men xanh lượn lờ bốc lên, quấn quanh đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu.Chiếc váy xào xạc, Ngu Ấu Ninh đội chiếc lá chuối khô héo, ngập ngừng đứng trước cửa sổ.Tóc mai còn dính một chiếc lá vàng khô, Ngu Ấu Ninh lúng túng, trên mặt là vẻ bối rối khi bị người khác phát hiện.Nàng đứng trong gió, con ngươi đen ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Thẩm Kinh Châu trong điện.Thẩm Kinh Châu câu môi: “Giờ thì ngược lại không còn sợ nữa.” Hắn còn nhớ Ngu Ấu Ninh ghét và sợ mùi m.á.u tanh đến mức nào.Ngu Ấu Ninh thì thào: “... Ngươi bị thương sao?”Như thể từng lớp tơ kén được bóc ra, mọi điều không đúng trước đó cuối cùng cũng có lời giải thích.Thảo nào hắn không chịu gặp mình, còn cố tình thay áo lông, huân hương muốn che giấu.Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh nhíu càng gắt hươn: “Ngươi bị thương.”Giọng nói khẳng định.Mùi m.á.u trong điện như có như không, Ngu Ấu Ninh môi đỏ mím chặt.Nàng không thích mùi này, mùi m.á.u tanh luôn khiến Ngu Ấu Ninh nhớ đến cảnh tượng lão ma ma trong mơ trước khi chết.Mùi m.á.u đỏ tươi nhuộm cả bầu trời, không thể nào xóa nhòa.Ngu Ấu Ninh không thích, cũng sợ.Nhưng giờ đây—Thẩm Kinh Châu đứng thẳng như ngọc, bóng dáng cao lớn in trong ánh nến đỏ, chập chờn sáng tối.Ngu Ấu Ninh hạ mắt, do dự một chút.Rồi sau đó.Ngu Ấu Ninh chống tay vào bậu cửa sổ, định nhảy vào trong.Nhưng chân nàng ngắn, dưới chân là những viên đá vụn, Ngu Ấu Ninh cố gắng mãi mà vẫn không vào được.Nàng lẩm bẩm nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt nhìn Thẩm Kinh châu xin giúp đỡ.“Bệ hạ, có thể mượn tay ngươi... dùng một chút không?”Thẩm Kinh Châu nhướng mày.Phòng sáng sủa gọn gàng, ánh trăng rực rỡ chiếu qua cửa hoa, Ngu Ấu Ninh một tay chống bậu cửa, một tay nắm lấy Thẩm Kinh Châu.Đột nhiên, cơ thể nàng nhẹ bẫng, bị ôm bổng lên.Thẩm Kinh Châu ôm Ngu Ấu Ninh, đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên nửa phần.Chiếc trường bào cổ tròn trắng ngà lạnh nhạt, Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt ôm nàng qua cửa sổ.Bóng mây lưu lại bên ngoài, trong điện hai người đối diện nhau.Thẩm Kinh Châu không vội vã, hé mở môi mỏng: “Cửa mở.”Ngu Ấu Ninh: ???Ngu Ấu Ninh: !!!