Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 101: Chương 101
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Con đường quanh co dẫn vào chốn tĩnh mịch, dòng suối trong vắt chảy xiết.Mặt trời lặn xuống tầng mây, trong vườn lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.Dưới mái hiên nhô ra, những chiếc đèn lồng thêu chỉ vàng lung lay trong gió thu.Trong điện, những con hạc mạ vàng nâng lò hương Bác Sơn, đốt hương thụy lân, khói xanh bay bổng, như đang cưỡi mây lượn khắp.Trước cửa sổ cột hoa, có một người đứng, áo choàng lông cáo màu tím đậm khoác hờ trên vai.Thẩm Kinh Châu đứng thẳng, dáng người cao ráo như cây tùng thông, mặt mày thanh thoát nhàn nhạt.Tia sáng vàng không chiếu tới mắt Thẩm Kinh Châu, hắn nhẹ nhàng ***** chiếc lá phong đỏ trước cửa sổ.Không biết Thẩm Kinh Châu đã dùng cách gì, mà lá phong giờ vẫn như tranh, không có chút dấu hiệu héo úa.Triệu Nhị kìm nén nghi ngờ trong lòng, cúi đầu cung kính đứng hầu ở dưới, không dám nói gì.Nàng ta run rẩy, còn tưởng rằng việc mình lén lút đưa quyển thoại bản cho Ngu Ấu Ninh đã bị phát hiện.Triệu Nhị cẩn thận, cân nhắc nói: “Những quyển thoại bản đó vốn cũng là những kỳ văn quái sự, nghĩ rằng điện hạ chỉ nhất thời hiếu kỳ.”Giọng nói nhỏ như muỗi, lộ rõ sự sợ hãi bất an khó có thể che giấu.Triệu Nhị cúi đầu rũ mắt, không dám thở mạnh.Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt nói: “… Chỉ có thoại bản thôi sao?”Triệu Nhị vắt óc suy nghĩ, mắt đảo quanh, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.“Còn một việc, điện hạ có nhắc đến minh hôn, thần nữ thấy sắc mặt điện hạ lúc đó không được tốt, nên không nói tiếp nữa.”Lá phong giữa ngón tay, mỏng manh như mã não đỏ, sáng rực lóa mắt.Mỗi bước mỗi xaThẩm Kinh Châu vẫn nhớ khi Ngu Ấu Ninh ôm lá phong đỏ đứng sau cửa sổ, đôi mắt cong cong tựa như trăng sáng, rực rỡ xoay quanh, sóng mắt mùa thu, ngay cả lá đỏ cũng phải ảm đạm thất sắc.Việc cung nhân giả ma giả quỷ không phải điều mới mẻ, nếu không phải Thẩm Kinh Châu đặc biệt nhắc đến chữ “quỷ”, ám vệ cũng sẽ không báo lên việc này.Trong cung điện rộng lớn này, không ai chú ý đến một mảnh thiên địa hoang tàn vắng vẻ như lãnh cung, càng không ai quan tâm đến Ngu Ấu Ninh sống bên trong.Màu mắt Thẩm Kinh Châu âm trầm lạnh lẽo.…Mặt trời ngả về tây, vệt ráng đỏ cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất hầu như không còn. Mùi hoa nguyệt quế lượn lờ đến tận cửa sổ, màn trúc tương phi rủ xuống thấp, Ngu Ấu Ninh ôm đầu gối, nằm nghiêng cuộn mình trên ghế quý phi.Trời lặn trăng lên.Ngu Ấu Ninh nhìn chòng chọc vào bóng đêm còn sót lại bên cạnh ghế, tóc đen xù rối buông xuống bên tay.Gió thổi trên ngọn cây, bóng cây đổ bóng lấp lánh.Mọi thứ trong điện đều âm ẩm, bóng cây m.ô.n.g lung như ma quái, nửa khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Ấu Ninh chôn trong gối lụa xanh, bên tai là giọng nói hoảng hốt, lo lắng của Triệu Nhị.“Nào có ai thích minh hôn đâu?”Triệu Nhị kinh ngạc, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét và xui xẻo, là điều mà Ngu Ấu Ninh đã lâu không thấy.Có vẻ như rất kiêng kỵ với hai chữ “minh hôn”, Triệu Nhị chỉ nhắc đến một lần, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.Nàng ta tự cho là mình làm rất tự nhiên, nhưng Ngu Ấu Ninh không phải là kẻ ngốc, vẫn nhận ra Triệu Nhị tránh né minh hôn còn không kịp.Như thể sợ bị nhiễm bẩn gì đó.Người phàm cũng ghét tiêu quỷ, cũng ghê tởm minh hôn.Vậy… Thẩm Kinh Châu thì sao?Lông mi dài như cánh chim rung rinh, giọt nước mắt lấp lánh, Ngu Ấu Ninh khẽ nhúc nhích cánh mũi, đầu mũi đỏ hồng như vô tình dính phải phấn son.Đôi mắt hạnh trong veo sóng sánh, nước mắt lấp lánh.Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, để mặc giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.Bỗng nhiên, dưới hiên vang lên tiếng cung nhân khom mình hành lễ.Thẩm Kinh Châu đã đến.Cánh cửa gỗ mở ra, ánh trăng sáng trong đổ xuống, rải khắp nơi.Đôi ủng da đen đạp lên thảm lông dê, Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng màn trúc buông xuống, nghe thấy Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần.Màn trướng ở trước giường được vén lên, hình bóng cao ráo của Thẩm Kinh Châu đứng giữa màn đêm m.ô.n.g lung, ánh trăng chiếu sáng phía sau hắn.Như những dải lụa mềm mại kéo dài không dứt.Hắn cúi đầu, ánh mắt hạ xuống, tay áo rộng rũ xuống.Ban chỉ ngọc bích lạnh như băng, mang theo cái lạnh lẽo hiu quanh chỉ riêng của đêm thu.
Con đường quanh co dẫn vào chốn tĩnh mịch, dòng suối trong vắt chảy xiết.
Mặt trời lặn xuống tầng mây, trong vườn lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Dưới mái hiên nhô ra, những chiếc đèn lồng thêu chỉ vàng lung lay trong gió thu.
Trong điện, những con hạc mạ vàng nâng lò hương Bác Sơn, đốt hương thụy lân, khói xanh bay bổng, như đang cưỡi mây lượn khắp.
Trước cửa sổ cột hoa, có một người đứng, áo choàng lông cáo màu tím đậm khoác hờ trên vai.
Thẩm Kinh Châu đứng thẳng, dáng người cao ráo như cây tùng thông, mặt mày thanh thoát nhàn nhạt.
Tia sáng vàng không chiếu tới mắt Thẩm Kinh Châu, hắn nhẹ nhàng ***** chiếc lá phong đỏ trước cửa sổ.
Không biết Thẩm Kinh Châu đã dùng cách gì, mà lá phong giờ vẫn như tranh, không có chút dấu hiệu héo úa.
Triệu Nhị kìm nén nghi ngờ trong lòng, cúi đầu cung kính đứng hầu ở dưới, không dám nói gì.
Nàng ta run rẩy, còn tưởng rằng việc mình lén lút đưa quyển thoại bản cho Ngu Ấu Ninh đã bị phát hiện.
Triệu Nhị cẩn thận, cân nhắc nói: “Những quyển thoại bản đó vốn cũng là những kỳ văn quái sự, nghĩ rằng điện hạ chỉ nhất thời hiếu kỳ.”
Giọng nói nhỏ như muỗi, lộ rõ sự sợ hãi bất an khó có thể che giấu.
Triệu Nhị cúi đầu rũ mắt, không dám thở mạnh.
Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt nói: “… Chỉ có thoại bản thôi sao?”
Triệu Nhị vắt óc suy nghĩ, mắt đảo quanh, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
“Còn một việc, điện hạ có nhắc đến minh hôn, thần nữ thấy sắc mặt điện hạ lúc đó không được tốt, nên không nói tiếp nữa.”
Lá phong giữa ngón tay, mỏng manh như mã não đỏ, sáng rực lóa mắt.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu vẫn nhớ khi Ngu Ấu Ninh ôm lá phong đỏ đứng sau cửa sổ, đôi mắt cong cong tựa như trăng sáng, rực rỡ xoay quanh, sóng mắt mùa thu, ngay cả lá đỏ cũng phải ảm đạm thất sắc.
Việc cung nhân giả ma giả quỷ không phải điều mới mẻ, nếu không phải Thẩm Kinh Châu đặc biệt nhắc đến chữ “quỷ”, ám vệ cũng sẽ không báo lên việc này.
Trong cung điện rộng lớn này, không ai chú ý đến một mảnh thiên địa hoang tàn vắng vẻ như lãnh cung, càng không ai quan tâm đến Ngu Ấu Ninh sống bên trong.
Màu mắt Thẩm Kinh Châu âm trầm lạnh lẽo.
…
Mặt trời ngả về tây, vệt ráng đỏ cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất hầu như không còn.
Mùi hoa nguyệt quế lượn lờ đến tận cửa sổ, màn trúc tương phi rủ xuống thấp, Ngu Ấu Ninh ôm đầu gối, nằm nghiêng cuộn mình trên ghế quý phi.
Trời lặn trăng lên.
Ngu Ấu Ninh nhìn chòng chọc vào bóng đêm còn sót lại bên cạnh ghế, tóc đen xù rối buông xuống bên tay.
Gió thổi trên ngọn cây, bóng cây đổ bóng lấp lánh.
Mọi thứ trong điện đều âm ẩm, bóng cây m.ô.n.g lung như ma quái, nửa khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Ấu Ninh chôn trong gối lụa xanh, bên tai là giọng nói hoảng hốt, lo lắng của Triệu Nhị.
“Nào có ai thích minh hôn đâu?”
Triệu Nhị kinh ngạc, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét và xui xẻo, là điều mà Ngu Ấu Ninh đã lâu không thấy.
Có vẻ như rất kiêng kỵ với hai chữ “minh hôn”, Triệu Nhị chỉ nhắc đến một lần, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
Nàng ta tự cho là mình làm rất tự nhiên, nhưng Ngu Ấu Ninh không phải là kẻ ngốc, vẫn nhận ra Triệu Nhị tránh né minh hôn còn không kịp.
Như thể sợ bị nhiễm bẩn gì đó.
Người phàm cũng ghét tiêu quỷ, cũng ghê tởm minh hôn.
Vậy… Thẩm Kinh Châu thì sao?
Lông mi dài như cánh chim rung rinh, giọt nước mắt lấp lánh, Ngu Ấu Ninh khẽ nhúc nhích cánh mũi, đầu mũi đỏ hồng như vô tình dính phải phấn son.
Đôi mắt hạnh trong veo sóng sánh, nước mắt lấp lánh.
Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, để mặc giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.
Bỗng nhiên, dưới hiên vang lên tiếng cung nhân khom mình hành lễ.
Thẩm Kinh Châu đã đến.
Cánh cửa gỗ mở ra, ánh trăng sáng trong đổ xuống, rải khắp nơi.
Đôi ủng da đen đạp lên thảm lông dê, Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng màn trúc buông xuống, nghe thấy Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần.
Màn trướng ở trước giường được vén lên, hình bóng cao ráo của Thẩm Kinh Châu đứng giữa màn đêm m.ô.n.g lung, ánh trăng chiếu sáng phía sau hắn.
Như những dải lụa mềm mại kéo dài không dứt.
Hắn cúi đầu, ánh mắt hạ xuống, tay áo rộng rũ xuống.
Ban chỉ ngọc bích lạnh như băng, mang theo cái lạnh lẽo hiu quanh chỉ riêng của đêm thu.
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Con đường quanh co dẫn vào chốn tĩnh mịch, dòng suối trong vắt chảy xiết.Mặt trời lặn xuống tầng mây, trong vườn lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.Dưới mái hiên nhô ra, những chiếc đèn lồng thêu chỉ vàng lung lay trong gió thu.Trong điện, những con hạc mạ vàng nâng lò hương Bác Sơn, đốt hương thụy lân, khói xanh bay bổng, như đang cưỡi mây lượn khắp.Trước cửa sổ cột hoa, có một người đứng, áo choàng lông cáo màu tím đậm khoác hờ trên vai.Thẩm Kinh Châu đứng thẳng, dáng người cao ráo như cây tùng thông, mặt mày thanh thoát nhàn nhạt.Tia sáng vàng không chiếu tới mắt Thẩm Kinh Châu, hắn nhẹ nhàng ***** chiếc lá phong đỏ trước cửa sổ.Không biết Thẩm Kinh Châu đã dùng cách gì, mà lá phong giờ vẫn như tranh, không có chút dấu hiệu héo úa.Triệu Nhị kìm nén nghi ngờ trong lòng, cúi đầu cung kính đứng hầu ở dưới, không dám nói gì.Nàng ta run rẩy, còn tưởng rằng việc mình lén lút đưa quyển thoại bản cho Ngu Ấu Ninh đã bị phát hiện.Triệu Nhị cẩn thận, cân nhắc nói: “Những quyển thoại bản đó vốn cũng là những kỳ văn quái sự, nghĩ rằng điện hạ chỉ nhất thời hiếu kỳ.”Giọng nói nhỏ như muỗi, lộ rõ sự sợ hãi bất an khó có thể che giấu.Triệu Nhị cúi đầu rũ mắt, không dám thở mạnh.Một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy Thẩm Kinh Châu nhàn nhạt nói: “… Chỉ có thoại bản thôi sao?”Triệu Nhị vắt óc suy nghĩ, mắt đảo quanh, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.“Còn một việc, điện hạ có nhắc đến minh hôn, thần nữ thấy sắc mặt điện hạ lúc đó không được tốt, nên không nói tiếp nữa.”Lá phong giữa ngón tay, mỏng manh như mã não đỏ, sáng rực lóa mắt.Mỗi bước mỗi xaThẩm Kinh Châu vẫn nhớ khi Ngu Ấu Ninh ôm lá phong đỏ đứng sau cửa sổ, đôi mắt cong cong tựa như trăng sáng, rực rỡ xoay quanh, sóng mắt mùa thu, ngay cả lá đỏ cũng phải ảm đạm thất sắc.Việc cung nhân giả ma giả quỷ không phải điều mới mẻ, nếu không phải Thẩm Kinh Châu đặc biệt nhắc đến chữ “quỷ”, ám vệ cũng sẽ không báo lên việc này.Trong cung điện rộng lớn này, không ai chú ý đến một mảnh thiên địa hoang tàn vắng vẻ như lãnh cung, càng không ai quan tâm đến Ngu Ấu Ninh sống bên trong.Màu mắt Thẩm Kinh Châu âm trầm lạnh lẽo.…Mặt trời ngả về tây, vệt ráng đỏ cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất hầu như không còn. Mùi hoa nguyệt quế lượn lờ đến tận cửa sổ, màn trúc tương phi rủ xuống thấp, Ngu Ấu Ninh ôm đầu gối, nằm nghiêng cuộn mình trên ghế quý phi.Trời lặn trăng lên.Ngu Ấu Ninh nhìn chòng chọc vào bóng đêm còn sót lại bên cạnh ghế, tóc đen xù rối buông xuống bên tay.Gió thổi trên ngọn cây, bóng cây đổ bóng lấp lánh.Mọi thứ trong điện đều âm ẩm, bóng cây m.ô.n.g lung như ma quái, nửa khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Ấu Ninh chôn trong gối lụa xanh, bên tai là giọng nói hoảng hốt, lo lắng của Triệu Nhị.“Nào có ai thích minh hôn đâu?”Triệu Nhị kinh ngạc, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét và xui xẻo, là điều mà Ngu Ấu Ninh đã lâu không thấy.Có vẻ như rất kiêng kỵ với hai chữ “minh hôn”, Triệu Nhị chỉ nhắc đến một lần, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.Nàng ta tự cho là mình làm rất tự nhiên, nhưng Ngu Ấu Ninh không phải là kẻ ngốc, vẫn nhận ra Triệu Nhị tránh né minh hôn còn không kịp.Như thể sợ bị nhiễm bẩn gì đó.Người phàm cũng ghét tiêu quỷ, cũng ghê tởm minh hôn.Vậy… Thẩm Kinh Châu thì sao?Lông mi dài như cánh chim rung rinh, giọt nước mắt lấp lánh, Ngu Ấu Ninh khẽ nhúc nhích cánh mũi, đầu mũi đỏ hồng như vô tình dính phải phấn son.Đôi mắt hạnh trong veo sóng sánh, nước mắt lấp lánh.Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái, để mặc giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.Bỗng nhiên, dưới hiên vang lên tiếng cung nhân khom mình hành lễ.Thẩm Kinh Châu đã đến.Cánh cửa gỗ mở ra, ánh trăng sáng trong đổ xuống, rải khắp nơi.Đôi ủng da đen đạp lên thảm lông dê, Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng màn trúc buông xuống, nghe thấy Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần.Màn trướng ở trước giường được vén lên, hình bóng cao ráo của Thẩm Kinh Châu đứng giữa màn đêm m.ô.n.g lung, ánh trăng chiếu sáng phía sau hắn.Như những dải lụa mềm mại kéo dài không dứt.Hắn cúi đầu, ánh mắt hạ xuống, tay áo rộng rũ xuống.Ban chỉ ngọc bích lạnh như băng, mang theo cái lạnh lẽo hiu quanh chỉ riêng của đêm thu.