Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 103: Chương 103
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Nhắc lại chuyện cũ, Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, lầm bầm: “Cũng không phải tất cả quỷ đều xấu xa.”Thẩm Kinh Châu hếch cằm, ánh mắt nhìn Ngu Ấu Ninh, từ tốn khuyên nhủ: “... Quỷ cũng có tốt sao?”“Đương nhiên là có.” Ngu Ấu Ninh thốt lên, muốn công khai danh tính tiểu quỷ của mình.Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn buồn bã cúi đầu.Đầu ngón tay vô thức ***** chiếc ngọc bội đôi cá, Ngu Ấu Ninh buồn bã nhận ra.Hình như ngoài mình ra, địa phủ không còn tìm được một con quỷ tốt bụng nào khác.Ngu Ấu Ninh tự đề cử, đôi mắt ngước lên đầy lo lắng, nàng muốn nói nhưng lại thôi: “Thực ra, quỷ nhát gan cũng rất tốt.”Ngón tay gõ lên bàn bỗng dừng lại, Thẩm Kinh Châu rũ mắt, đôi mắt đen như mực, tối tăm không rõ.Ánh mắt rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh sáng như đuốc, như thể xuyên thấu mọi thứ.Ngu Ấu Ninh tránh ánh nhìn cháy bỏng, vừa định nói gì đó, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cười khẽ.“... Tại sao? Bởi vì không hung dữ sao?”Đôi con ngươi của Ngu Ấu Ninh đột nhiên siết chặt.Nàng muốn biện minh cho mình.Làm gì có con quỷ nào bị người ta chế giễu mà không hung dữ, thật quá mất mặt!Ngu Ấu Ninh ở địa phủ cũng là một con quỷ nhát gan có tiếng, làm sao có thể để hắn bôi nhọ như vậy...Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Nếu là quỷ nhát gan, thì ta lại không sợ.”Toàn bộ khí thế lập tức bay biến, Ngu Ấu Ninh ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang phân biệt lời hắn nói có thật hay không.Nửa vui nửa buồn.Vui vì Thẩm Kinh Châu không sợ mình, buồn vì Thẩm Kinh Châu dường như có hiểu lầm về mình.— Nàng siêu dữ dằn.Chớp mắt mấy cái, Ngu Ấu Ninh không nhịn được hỏi: “Vậy bệ hạ thấy… minh hôn có đáng sợ không?”Bản tính nàng vẫn chỉ là một tiểu quỷ, Thẩm Kinh Châu là người sống mà thành thân với mình, cũng chẳng khác gì minh hôn.Nếu hắn sợ hãi không chịu, cũng... cũng có thể hiểu được.Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dừng lại một chút, sau đó, nụ cười như gợn sóng lan tỏa trong mắt.Tim Ngu Ấu Ninh đập nhanh, thân hình căng thẳng, đôi mắt không rời khỏi Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu cúi đầu, cười mà không nói gì.Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dưới ánh nến không có chút sợ hãi nào.Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.Lại âm thầm khen mình có con mắt tinh tường. Quả nhiên nàng có mắt nhìn, chọn toàn người tài kiệt xuất, không phải kẻ tầm thường.Ngu Ấu Ninh mỉm cười, đẩy đĩa cua đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.Tập mãi thành quen.“Bệ hạ, ta còn muốn ăn gạch cua.”Thẩm Kinh Châu nhướng mày, như có như không liếc nhìn thoáng qua Ngu Ấu Ninh.Chẳng bao lâu, trước mặt Ngu Ấu Ninh lại có thêm một đĩa gạch cua.Gạch cua và thịt cua chất trong vỏ cua, đầy ắp.Ngu Ấu Ninh cười tươi, cảm thấy mỹ mãn.Nếu không phải tối nay ngồi ở bàn thấp, chắc nàng lại không nhịn được mà đung đưa chân.Khóe miệng Thẩm Kinh Châu gợi lên vài phần ý cười: “Biện pháp mà điện hạ theo đuổi người, ngược lại thật là độc đáo.”Mỗi bước mỗi xaNgu Ấu Ninh ngập ngừng mở miệng, chột dạ rũ mắt.Nói rằng sẽ đối tốt với Thẩm Kinh Châu là mình, nhưng lại công khai nhờ Thẩm Kinh Châu gỡ cua cũng là mình.Nàng do dự hỏi: “Vậy ta... ngày mai lại theo đuổi?”Dù sao ngày mai Thẩm Kinh Châu vẫn còn tại nhân gian.Nếu tối nay Thẩm Kinh Châu c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng không sao, nàng vẫn có thể đuổi đến địa phủ.Trí nhớ của Ngu Ấu Ninh rất tốt, mà nàng cũng không phải không biết đường về địa phủ.Nụ cười bên môi Thẩm Kinh Châu nhạt đi, từ bỏ cách nói vòng vo với Ngu Ấu Ninh.Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”Ngay sau đó, một nụ hôn ấm áp bất ngờ hạ xuống khóe môi.Ngu Ấu Ninh vô sự tự thông, hai tay chống lên bàn gỗ, ngây thơ lại ngờ nghệch.Đôi mắt trong veo chứa đầy sự mờ mịt, cùng khát khao ham học hỏi.Ngu Ấu Ninh nhẹ giọng hỏi.“... Như vậy có tính không?”Ngu Ấu Ninh có kinh nghiệm làm quỷ phong phú, nhưng kinh nghiệm theo đuổi thì rất ít.Thẩm Kinh Châu hơi ngẩn ra, sau đó môi nhếch lên.Hắn một tay giữ sau gáy của Ngu Ấu Ninh, cường thế cứng rắn trước sau như một, không cho phép phản kháng. Như một phu tử kiên nhẫn mười phần, Thẩm Kinh Châu mẫu mực dạy bảo.Tiếng cười trầm thấp rơi bên tai Ngu Ấu Ninh.“Điện hạ là quỷ nhát gan sao, sao lá gan chỉ có một chút như vậy?”Thân mình Ngu Ấu Ninh cứng đờ.
Nhắc lại chuyện cũ, Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, lầm bầm: “Cũng không phải tất cả quỷ đều xấu xa.”
Thẩm Kinh Châu hếch cằm, ánh mắt nhìn Ngu Ấu Ninh, từ tốn khuyên nhủ: “... Quỷ cũng có tốt sao?”
“Đương nhiên là có.” Ngu Ấu Ninh thốt lên, muốn công khai danh tính tiểu quỷ của mình.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn buồn bã cúi đầu.
Đầu ngón tay vô thức ***** chiếc ngọc bội đôi cá, Ngu Ấu Ninh buồn bã nhận ra.
Hình như ngoài mình ra, địa phủ không còn tìm được một con quỷ tốt bụng nào khác.
Ngu Ấu Ninh tự đề cử, đôi mắt ngước lên đầy lo lắng, nàng muốn nói nhưng lại thôi: “Thực ra, quỷ nhát gan cũng rất tốt.”
Ngón tay gõ lên bàn bỗng dừng lại, Thẩm Kinh Châu rũ mắt, đôi mắt đen như mực, tối tăm không rõ.
Ánh mắt rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh sáng như đuốc, như thể xuyên thấu mọi thứ.
Ngu Ấu Ninh tránh ánh nhìn cháy bỏng, vừa định nói gì đó, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cười khẽ.
“... Tại sao? Bởi vì không hung dữ sao?”
Đôi con ngươi của Ngu Ấu Ninh đột nhiên siết chặt.
Nàng muốn biện minh cho mình.
Làm gì có con quỷ nào bị người ta chế giễu mà không hung dữ, thật quá mất mặt!
Ngu Ấu Ninh ở địa phủ cũng là một con quỷ nhát gan có tiếng, làm sao có thể để hắn bôi nhọ như vậy...
Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Nếu là quỷ nhát gan, thì ta lại không sợ.”
Toàn bộ khí thế lập tức bay biến, Ngu Ấu Ninh ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang phân biệt lời hắn nói có thật hay không.
Nửa vui nửa buồn.
Vui vì Thẩm Kinh Châu không sợ mình, buồn vì Thẩm Kinh Châu dường như có hiểu lầm về mình.
— Nàng siêu dữ dằn.
Chớp mắt mấy cái, Ngu Ấu Ninh không nhịn được hỏi: “Vậy bệ hạ thấy… minh hôn có đáng sợ không?”
Bản tính nàng vẫn chỉ là một tiểu quỷ, Thẩm Kinh Châu là người sống mà thành thân với mình, cũng chẳng khác gì minh hôn.
Nếu hắn sợ hãi không chịu, cũng... cũng có thể hiểu được.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dừng lại một chút, sau đó, nụ cười như gợn sóng lan tỏa trong mắt.
Tim Ngu Ấu Ninh đập nhanh, thân hình căng thẳng, đôi mắt không rời khỏi Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu cúi đầu, cười mà không nói gì.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dưới ánh nến không có chút sợ hãi nào.
Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Lại âm thầm khen mình có con mắt tinh tường.
Quả nhiên nàng có mắt nhìn, chọn toàn người tài kiệt xuất, không phải kẻ tầm thường.
Ngu Ấu Ninh mỉm cười, đẩy đĩa cua đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.
Tập mãi thành quen.
“Bệ hạ, ta còn muốn ăn gạch cua.”
Thẩm Kinh Châu nhướng mày, như có như không liếc nhìn thoáng qua Ngu Ấu Ninh.
Chẳng bao lâu, trước mặt Ngu Ấu Ninh lại có thêm một đĩa gạch cua.
Gạch cua và thịt cua chất trong vỏ cua, đầy ắp.
Ngu Ấu Ninh cười tươi, cảm thấy mỹ mãn.
Nếu không phải tối nay ngồi ở bàn thấp, chắc nàng lại không nhịn được mà đung đưa chân.
Khóe miệng Thẩm Kinh Châu gợi lên vài phần ý cười: “Biện pháp mà điện hạ theo đuổi người, ngược lại thật là độc đáo.”
Mỗi bước mỗi xa
Ngu Ấu Ninh ngập ngừng mở miệng, chột dạ rũ mắt.
Nói rằng sẽ đối tốt với Thẩm Kinh Châu là mình, nhưng lại công khai nhờ Thẩm Kinh Châu gỡ cua cũng là mình.
Nàng do dự hỏi: “Vậy ta... ngày mai lại theo đuổi?”
Dù sao ngày mai Thẩm Kinh Châu vẫn còn tại nhân gian.
Nếu tối nay Thẩm Kinh Châu c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng không sao, nàng vẫn có thể đuổi đến địa phủ.
Trí nhớ của Ngu Ấu Ninh rất tốt, mà nàng cũng không phải không biết đường về địa phủ.
Nụ cười bên môi Thẩm Kinh Châu nhạt đi, từ bỏ cách nói vòng vo với Ngu Ấu Ninh.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”
Ngay sau đó, một nụ hôn ấm áp bất ngờ hạ xuống khóe môi.
Ngu Ấu Ninh vô sự tự thông, hai tay chống lên bàn gỗ, ngây thơ lại ngờ nghệch.
Đôi mắt trong veo chứa đầy sự mờ mịt, cùng khát khao ham học hỏi.
Ngu Ấu Ninh nhẹ giọng hỏi.
“... Như vậy có tính không?”
Ngu Ấu Ninh có kinh nghiệm làm quỷ phong phú, nhưng kinh nghiệm theo đuổi thì rất ít.
Thẩm Kinh Châu hơi ngẩn ra, sau đó môi nhếch lên.
Hắn một tay giữ sau gáy của Ngu Ấu Ninh, cường thế cứng rắn trước sau như một, không cho phép phản kháng. Như một phu tử kiên nhẫn mười phần, Thẩm Kinh Châu mẫu mực dạy bảo.
Tiếng cười trầm thấp rơi bên tai Ngu Ấu Ninh.
“Điện hạ là quỷ nhát gan sao, sao lá gan chỉ có một chút như vậy?”
Thân mình Ngu Ấu Ninh cứng đờ.
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Nhắc lại chuyện cũ, Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, lầm bầm: “Cũng không phải tất cả quỷ đều xấu xa.”Thẩm Kinh Châu hếch cằm, ánh mắt nhìn Ngu Ấu Ninh, từ tốn khuyên nhủ: “... Quỷ cũng có tốt sao?”“Đương nhiên là có.” Ngu Ấu Ninh thốt lên, muốn công khai danh tính tiểu quỷ của mình.Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn buồn bã cúi đầu.Đầu ngón tay vô thức ***** chiếc ngọc bội đôi cá, Ngu Ấu Ninh buồn bã nhận ra.Hình như ngoài mình ra, địa phủ không còn tìm được một con quỷ tốt bụng nào khác.Ngu Ấu Ninh tự đề cử, đôi mắt ngước lên đầy lo lắng, nàng muốn nói nhưng lại thôi: “Thực ra, quỷ nhát gan cũng rất tốt.”Ngón tay gõ lên bàn bỗng dừng lại, Thẩm Kinh Châu rũ mắt, đôi mắt đen như mực, tối tăm không rõ.Ánh mắt rơi trên mặt Ngu Ấu Ninh sáng như đuốc, như thể xuyên thấu mọi thứ.Ngu Ấu Ninh tránh ánh nhìn cháy bỏng, vừa định nói gì đó, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cười khẽ.“... Tại sao? Bởi vì không hung dữ sao?”Đôi con ngươi của Ngu Ấu Ninh đột nhiên siết chặt.Nàng muốn biện minh cho mình.Làm gì có con quỷ nào bị người ta chế giễu mà không hung dữ, thật quá mất mặt!Ngu Ấu Ninh ở địa phủ cũng là một con quỷ nhát gan có tiếng, làm sao có thể để hắn bôi nhọ như vậy...Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Nếu là quỷ nhát gan, thì ta lại không sợ.”Toàn bộ khí thế lập tức bay biến, Ngu Ấu Ninh ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang phân biệt lời hắn nói có thật hay không.Nửa vui nửa buồn.Vui vì Thẩm Kinh Châu không sợ mình, buồn vì Thẩm Kinh Châu dường như có hiểu lầm về mình.— Nàng siêu dữ dằn.Chớp mắt mấy cái, Ngu Ấu Ninh không nhịn được hỏi: “Vậy bệ hạ thấy… minh hôn có đáng sợ không?”Bản tính nàng vẫn chỉ là một tiểu quỷ, Thẩm Kinh Châu là người sống mà thành thân với mình, cũng chẳng khác gì minh hôn.Nếu hắn sợ hãi không chịu, cũng... cũng có thể hiểu được.Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dừng lại một chút, sau đó, nụ cười như gợn sóng lan tỏa trong mắt.Tim Ngu Ấu Ninh đập nhanh, thân hình căng thẳng, đôi mắt không rời khỏi Thẩm Kinh Châu.Thẩm Kinh Châu cúi đầu, cười mà không nói gì.Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dưới ánh nến không có chút sợ hãi nào.Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm.Lại âm thầm khen mình có con mắt tinh tường. Quả nhiên nàng có mắt nhìn, chọn toàn người tài kiệt xuất, không phải kẻ tầm thường.Ngu Ấu Ninh mỉm cười, đẩy đĩa cua đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.Tập mãi thành quen.“Bệ hạ, ta còn muốn ăn gạch cua.”Thẩm Kinh Châu nhướng mày, như có như không liếc nhìn thoáng qua Ngu Ấu Ninh.Chẳng bao lâu, trước mặt Ngu Ấu Ninh lại có thêm một đĩa gạch cua.Gạch cua và thịt cua chất trong vỏ cua, đầy ắp.Ngu Ấu Ninh cười tươi, cảm thấy mỹ mãn.Nếu không phải tối nay ngồi ở bàn thấp, chắc nàng lại không nhịn được mà đung đưa chân.Khóe miệng Thẩm Kinh Châu gợi lên vài phần ý cười: “Biện pháp mà điện hạ theo đuổi người, ngược lại thật là độc đáo.”Mỗi bước mỗi xaNgu Ấu Ninh ngập ngừng mở miệng, chột dạ rũ mắt.Nói rằng sẽ đối tốt với Thẩm Kinh Châu là mình, nhưng lại công khai nhờ Thẩm Kinh Châu gỡ cua cũng là mình.Nàng do dự hỏi: “Vậy ta... ngày mai lại theo đuổi?”Dù sao ngày mai Thẩm Kinh Châu vẫn còn tại nhân gian.Nếu tối nay Thẩm Kinh Châu c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng không sao, nàng vẫn có thể đuổi đến địa phủ.Trí nhớ của Ngu Ấu Ninh rất tốt, mà nàng cũng không phải không biết đường về địa phủ.Nụ cười bên môi Thẩm Kinh Châu nhạt đi, từ bỏ cách nói vòng vo với Ngu Ấu Ninh.Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”Ngay sau đó, một nụ hôn ấm áp bất ngờ hạ xuống khóe môi.Ngu Ấu Ninh vô sự tự thông, hai tay chống lên bàn gỗ, ngây thơ lại ngờ nghệch.Đôi mắt trong veo chứa đầy sự mờ mịt, cùng khát khao ham học hỏi.Ngu Ấu Ninh nhẹ giọng hỏi.“... Như vậy có tính không?”Ngu Ấu Ninh có kinh nghiệm làm quỷ phong phú, nhưng kinh nghiệm theo đuổi thì rất ít.Thẩm Kinh Châu hơi ngẩn ra, sau đó môi nhếch lên.Hắn một tay giữ sau gáy của Ngu Ấu Ninh, cường thế cứng rắn trước sau như một, không cho phép phản kháng. Như một phu tử kiên nhẫn mười phần, Thẩm Kinh Châu mẫu mực dạy bảo.Tiếng cười trầm thấp rơi bên tai Ngu Ấu Ninh.“Điện hạ là quỷ nhát gan sao, sao lá gan chỉ có một chút như vậy?”Thân mình Ngu Ấu Ninh cứng đờ.