Tác giả:

Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…

Chương 109: Chương 109

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Ngu Ấu Ninh kinh hoàng thất sắc, muôn vàn lời nói đều bị nghẹn ở cổ họng.Xuyên thấu qua gương mặt đầy m.á.u kia, Ngu Ấu Ninh mơ hồ nhớ ra được điều gì, thái dương đau nhức từng trận.Chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này dường như đã từng quen biết.Tiểu thái giám quỳ trên đất, vật lộn muốn nắm lấy góc áo của Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh hoảng hốt lùi lại nửa bước.Tiếc là vẫn chậm một bước.Góc áo dính vài giọt máu, mùi m.á.u tanh nồng nặc như lan tỏa theo ánh nắng vào mũi.Ngu Ấu Ninh mặt mày tái mét.Bỗng từ phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một người nhanh chóng tiến đến trước mặt Ngu Ấu Ninh.Hắn ta lạnh lùng nói: “Người đâu.”Kỷ Trừng mặt không biểu cảm, ra lệnh một tiếng, lập tức có cung nhân từ phía sau đi ra, lôi kéo tiểu thái giám đi.Dấu vết m.á.u còn lại trên mặt đất, li ti lấm tấm.Âm thanh của gió rừng trong khu săn b.ắ.n vang vọng.Tiếng kêu thảm thiết của tiểu thái giám dường như vẫn còn văng vẳng trong không trung.Ngu Ấu Ninh hoảng hốt chưa định hỏi: “Hắn, vừa rồi hắn sao lại như vậy?”Kỷ Trừng quay đầu nhìn Ngu Ấu Ninh: “Nàng không nhớ hắn sao?”Ngu Ấu Ninh nhíu mày.Kỷ Trừng nhẹ nhàng nói: “Dưỡng phụ của hắn họ Chu, trước đây từng hầu hạ ở lãnh cung.”Người *****ên cắt xén thức ăn của Ngu Ấu Ninh, chính là vị thái giám họ Chu này.Kỷ Trừng chậm rãi nói: “Trước đó vài ngày ông ta vừa bị nhốt vào đại lao, bị xử án lăng trì.”Hồi đó, bao nhiêu thức ăn mà ông ta đã cắt xén của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu đã ra lệnh cắt bỏ bấy nhiêu miếng thịt từ trên người ông ta.Sau đó lại ném người gần c.h.ế.t vào lồng mãnh thú.Chu thái giám ở trong cung có không ít con nuôi, những người đó ít nhiều cũng đã từng tham lam phần của Ngu Ấu Ninh.Ngoài tiểu thái giám vừa rồi.Tiếc là sau khi chứng kiến tình trạng cái c.h.ế.t của dưỡng phụ, tiểu thái giám cũng dần trở nên điên khùng, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.Không biết sao hôm nay lại xuất hiện ở chuồng ngựa.Kỷ Trừng nhẹ giọng: “Nàng ở hành cung lâu như vậy, chắc hẳn chưa biết trong cung gần đây đã náo loạn.”Gần như có thể gọi là tắm máu.Mọi người trong cung đều cảm thấy bất an, đã có nhiều triều thần dâng sớ khuyên can.  Ngu Ấu Ninh nhớ lại đêm qua Thẩm Kinh Châu còn đang tiếp kiến các đại thần, có chút đăm chiêu.Kỷ Trừng giương mắt, nhìn về phía những dây leo khô héo.Mỗi bước mỗi xaMọi người đều cho rằng Thẩm Kinh Châu đang vì Ngu Ấu Ninh mà trút giận, nhưng hắn ta lại không thấy như vậy.Kỷ Trừng cười lạnh liên tục: “Nếu bệ hạ là người hành động theo cảm tính như vậy, thì thiên hạ đã không rơi vào tay hắn.”Lời này phải gọi là đại bất kính, Ngu Ấu Ninh nhíu mày.Kỷ Trừng xiết chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.Đối với hắn ta mà nói, Thẩm Kinh Châu coi Ngu Ấu Ninh như một bia ngắm, lợi dụng Ngu Ấu Ninh để rêu rao, loại bỏ đảng phái khác.Kỷ Trừng chắp tay ở sau lưng, cười mỉa mai: “E rằng qua vài ngày nữa, triều đình sẽ bắt đầu kêu gọi ‘thanh quân trắc’.”*Thanh quân trắc: là một thuật ngữ chính trị trong văn hóa Hán cổ, có nghĩa là thanh trừng các quan đại thần phản loạn xung quanh quân vươngGiáo đánh chim đầu đàn.Ngu Ấu Ninh khó tránh khỏi cái chết.Ngu Ấu Ninh khó chịu: “Sao ngươi biết bệ hạ sẽ nghe lời các đại thần?”Kỷ Trừng châm chọc phản bác: “Nếu hắn thật sự tốt cho nàng, thì đã không lấy tên của nàng ra làm việc.”Kỷ Trừng lạnh mặt, hắn ta hiện giờ cũng đang làm việc trong quân doanh, tai mắt khắp nơi.“Ngoài Đại thái giám họ Chu ra, nàng có biết những người khác c.h.ế.t như thế nào không?”“Điện hạ, nàng nghĩ bệ hạ là người tốt sao?”Kỷ Trừng gằn từng chữ, từng chuyện một, thay Ngu Ấu Ninh khôi phục nguyên trạng cảnh c.h.ế.t chóc thê thảm của các cung nhân trong ngục.Ánh nắng trải đầy đất, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như ngửi thấy mùi m.á.u không thể nào xua tan từ địa lao.Giống như cảnh tượng lão ma ma bị đánh trong giấc mơ chồng chéo lên nhau.Đầu đau như búa bổ.Ngu Ấu Ninh cảm thấy buồn nôn từng trận.Mặt mày nàng trắng bệch, không còn chút huyết sắc.Chim chóc trở về rừng, bốn phía có thể nghe rõ tiếng kim rơi, không một bóng người.“Lúc trước chẳng phải điện hạ còn tò mò về hoàng hôn trên đại mạc tây bắc hay sao, còn muốn đi Kim Lăng dạo thuyền nữa?”Kỷ Trừng quay về phía Ngu Ấu Ninh, cười nói.Ngu Ấu Ninh đột nhiên ngẩng mặt, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong lòng: “Ngươi nói vậy… có ý gì?”Kỷ Trừng hạ thấp giọng, tốc độ nói nhanh.Hắn ta chắp tay cúi đầu thi lễ với Ngu Ấu Ninh, ánh mắt kiên định, trầm ổn vững vàng.“Điện hạ là chim trong rừng, vốn không nên bị giam giữ trong một tấc vuông nhỏ hẹp kia.”“Ba ngày nữa bệ hạ sẽ đi núi phía tây săn bắn, nếu điện hạ muốn rời khỏi kinh thành, ta sẵn lòng giúp điện hạ một tay.” 

Ngu Ấu Ninh kinh hoàng thất sắc, muôn vàn lời nói đều bị nghẹn ở cổ họng.

Xuyên thấu qua gương mặt đầy m.á.u kia, Ngu Ấu Ninh mơ hồ nhớ ra được điều gì, thái dương đau nhức từng trận.

Chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này dường như đã từng quen biết.

Tiểu thái giám quỳ trên đất, vật lộn muốn nắm lấy góc áo của Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt lùi lại nửa bước.

Tiếc là vẫn chậm một bước.

Góc áo dính vài giọt máu, mùi m.á.u tanh nồng nặc như lan tỏa theo ánh nắng vào mũi.

Ngu Ấu Ninh mặt mày tái mét.

Bỗng từ phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một người nhanh chóng tiến đến trước mặt Ngu Ấu Ninh.

Hắn ta lạnh lùng nói: “Người đâu.”

Kỷ Trừng mặt không biểu cảm, ra lệnh một tiếng, lập tức có cung nhân từ phía sau đi ra, lôi kéo tiểu thái giám đi.

Dấu vết m.á.u còn lại trên mặt đất, li ti lấm tấm.

Âm thanh của gió rừng trong khu săn b.ắ.n vang vọng.

Tiếng kêu thảm thiết của tiểu thái giám dường như vẫn còn văng vẳng trong không trung.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt chưa định hỏi: “Hắn, vừa rồi hắn sao lại như vậy?”

Kỷ Trừng quay đầu nhìn Ngu Ấu Ninh: “Nàng không nhớ hắn sao?”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày.

Kỷ Trừng nhẹ nhàng nói: “Dưỡng phụ của hắn họ Chu, trước đây từng hầu hạ ở lãnh cung.”

Người *****ên cắt xén thức ăn của Ngu Ấu Ninh, chính là vị thái giám họ Chu này.

Kỷ Trừng chậm rãi nói: “Trước đó vài ngày ông ta vừa bị nhốt vào đại lao, bị xử án lăng trì.”

Hồi đó, bao nhiêu thức ăn mà ông ta đã cắt xén của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu đã ra lệnh cắt bỏ bấy nhiêu miếng thịt từ trên người ông ta.

Sau đó lại ném người gần c.h.ế.t vào lồng mãnh thú.

Chu thái giám ở trong cung có không ít con nuôi, những người đó ít nhiều cũng đã từng tham lam phần của Ngu Ấu Ninh.

Ngoài tiểu thái giám vừa rồi.

Tiếc là sau khi chứng kiến tình trạng cái c.h.ế.t của dưỡng phụ, tiểu thái giám cũng dần trở nên điên khùng, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.

Không biết sao hôm nay lại xuất hiện ở chuồng ngựa.

Kỷ Trừng nhẹ giọng: “Nàng ở hành cung lâu như vậy, chắc hẳn chưa biết trong cung gần đây đã náo loạn.”

Gần như có thể gọi là tắm máu.

Mọi người trong cung đều cảm thấy bất an, đã có nhiều triều thần dâng sớ khuyên can.

 

 

Ngu Ấu Ninh nhớ lại đêm qua Thẩm Kinh Châu còn đang tiếp kiến các đại thần, có chút đăm chiêu.

Kỷ Trừng giương mắt, nhìn về phía những dây leo khô héo.

Mỗi bước mỗi xa

Mọi người đều cho rằng Thẩm Kinh Châu đang vì Ngu Ấu Ninh mà trút giận, nhưng hắn ta lại không thấy như vậy.

Kỷ Trừng cười lạnh liên tục: “Nếu bệ hạ là người hành động theo cảm tính như vậy, thì thiên hạ đã không rơi vào tay hắn.”

Lời này phải gọi là đại bất kính, Ngu Ấu Ninh nhíu mày.

Kỷ Trừng xiết chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Đối với hắn ta mà nói, Thẩm Kinh Châu coi Ngu Ấu Ninh như một bia ngắm, lợi dụng Ngu Ấu Ninh để rêu rao, loại bỏ đảng phái khác.

Kỷ Trừng chắp tay ở sau lưng, cười mỉa mai: “E rằng qua vài ngày nữa, triều đình sẽ bắt đầu kêu gọi ‘thanh quân trắc’.”

*Thanh quân trắc: là một thuật ngữ chính trị trong văn hóa Hán cổ, có nghĩa là thanh trừng các quan đại thần phản loạn xung quanh quân vương

Giáo đánh chim đầu đàn.

Ngu Ấu Ninh khó tránh khỏi cái chết.

Ngu Ấu Ninh khó chịu: “Sao ngươi biết bệ hạ sẽ nghe lời các đại thần?”

Kỷ Trừng châm chọc phản bác: “Nếu hắn thật sự tốt cho nàng, thì đã không lấy tên của nàng ra làm việc.”

Kỷ Trừng lạnh mặt, hắn ta hiện giờ cũng đang làm việc trong quân doanh, tai mắt khắp nơi.

“Ngoài Đại thái giám họ Chu ra, nàng có biết những người khác c.h.ế.t như thế nào không?”

“Điện hạ, nàng nghĩ bệ hạ là người tốt sao?”

Kỷ Trừng gằn từng chữ, từng chuyện một, thay Ngu Ấu Ninh khôi phục nguyên trạng cảnh c.h.ế.t chóc thê thảm của các cung nhân trong ngục.

Ánh nắng trải đầy đất, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như ngửi thấy mùi m.á.u không thể nào xua tan từ địa lao.

Giống như cảnh tượng lão ma ma bị đánh trong giấc mơ chồng chéo lên nhau.

Đầu đau như búa bổ.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy buồn nôn từng trận.

Mặt mày nàng trắng bệch, không còn chút huyết sắc.

Chim chóc trở về rừng, bốn phía có thể nghe rõ tiếng kim rơi, không một bóng người.

“Lúc trước chẳng phải điện hạ còn tò mò về hoàng hôn trên đại mạc tây bắc hay sao, còn muốn đi Kim Lăng dạo thuyền nữa?”

Kỷ Trừng quay về phía Ngu Ấu Ninh, cười nói.

Ngu Ấu Ninh đột nhiên ngẩng mặt, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong lòng: “Ngươi nói vậy… có ý gì?”

Kỷ Trừng hạ thấp giọng, tốc độ nói nhanh.

Hắn ta chắp tay cúi đầu thi lễ với Ngu Ấu Ninh, ánh mắt kiên định, trầm ổn vững vàng.

“Điện hạ là chim trong rừng, vốn không nên bị giam giữ trong một tấc vuông nhỏ hẹp kia.”

“Ba ngày nữa bệ hạ sẽ đi núi phía tây săn bắn, nếu điện hạ muốn rời khỏi kinh thành, ta sẵn lòng giúp điện hạ một tay.”

 

Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Ngu Ấu Ninh kinh hoàng thất sắc, muôn vàn lời nói đều bị nghẹn ở cổ họng.Xuyên thấu qua gương mặt đầy m.á.u kia, Ngu Ấu Ninh mơ hồ nhớ ra được điều gì, thái dương đau nhức từng trận.Chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này dường như đã từng quen biết.Tiểu thái giám quỳ trên đất, vật lộn muốn nắm lấy góc áo của Ngu Ấu Ninh.Ngu Ấu Ninh hoảng hốt lùi lại nửa bước.Tiếc là vẫn chậm một bước.Góc áo dính vài giọt máu, mùi m.á.u tanh nồng nặc như lan tỏa theo ánh nắng vào mũi.Ngu Ấu Ninh mặt mày tái mét.Bỗng từ phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một người nhanh chóng tiến đến trước mặt Ngu Ấu Ninh.Hắn ta lạnh lùng nói: “Người đâu.”Kỷ Trừng mặt không biểu cảm, ra lệnh một tiếng, lập tức có cung nhân từ phía sau đi ra, lôi kéo tiểu thái giám đi.Dấu vết m.á.u còn lại trên mặt đất, li ti lấm tấm.Âm thanh của gió rừng trong khu săn b.ắ.n vang vọng.Tiếng kêu thảm thiết của tiểu thái giám dường như vẫn còn văng vẳng trong không trung.Ngu Ấu Ninh hoảng hốt chưa định hỏi: “Hắn, vừa rồi hắn sao lại như vậy?”Kỷ Trừng quay đầu nhìn Ngu Ấu Ninh: “Nàng không nhớ hắn sao?”Ngu Ấu Ninh nhíu mày.Kỷ Trừng nhẹ nhàng nói: “Dưỡng phụ của hắn họ Chu, trước đây từng hầu hạ ở lãnh cung.”Người *****ên cắt xén thức ăn của Ngu Ấu Ninh, chính là vị thái giám họ Chu này.Kỷ Trừng chậm rãi nói: “Trước đó vài ngày ông ta vừa bị nhốt vào đại lao, bị xử án lăng trì.”Hồi đó, bao nhiêu thức ăn mà ông ta đã cắt xén của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu đã ra lệnh cắt bỏ bấy nhiêu miếng thịt từ trên người ông ta.Sau đó lại ném người gần c.h.ế.t vào lồng mãnh thú.Chu thái giám ở trong cung có không ít con nuôi, những người đó ít nhiều cũng đã từng tham lam phần của Ngu Ấu Ninh.Ngoài tiểu thái giám vừa rồi.Tiếc là sau khi chứng kiến tình trạng cái c.h.ế.t của dưỡng phụ, tiểu thái giám cũng dần trở nên điên khùng, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.Không biết sao hôm nay lại xuất hiện ở chuồng ngựa.Kỷ Trừng nhẹ giọng: “Nàng ở hành cung lâu như vậy, chắc hẳn chưa biết trong cung gần đây đã náo loạn.”Gần như có thể gọi là tắm máu.Mọi người trong cung đều cảm thấy bất an, đã có nhiều triều thần dâng sớ khuyên can.  Ngu Ấu Ninh nhớ lại đêm qua Thẩm Kinh Châu còn đang tiếp kiến các đại thần, có chút đăm chiêu.Kỷ Trừng giương mắt, nhìn về phía những dây leo khô héo.Mỗi bước mỗi xaMọi người đều cho rằng Thẩm Kinh Châu đang vì Ngu Ấu Ninh mà trút giận, nhưng hắn ta lại không thấy như vậy.Kỷ Trừng cười lạnh liên tục: “Nếu bệ hạ là người hành động theo cảm tính như vậy, thì thiên hạ đã không rơi vào tay hắn.”Lời này phải gọi là đại bất kính, Ngu Ấu Ninh nhíu mày.Kỷ Trừng xiết chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.Đối với hắn ta mà nói, Thẩm Kinh Châu coi Ngu Ấu Ninh như một bia ngắm, lợi dụng Ngu Ấu Ninh để rêu rao, loại bỏ đảng phái khác.Kỷ Trừng chắp tay ở sau lưng, cười mỉa mai: “E rằng qua vài ngày nữa, triều đình sẽ bắt đầu kêu gọi ‘thanh quân trắc’.”*Thanh quân trắc: là một thuật ngữ chính trị trong văn hóa Hán cổ, có nghĩa là thanh trừng các quan đại thần phản loạn xung quanh quân vươngGiáo đánh chim đầu đàn.Ngu Ấu Ninh khó tránh khỏi cái chết.Ngu Ấu Ninh khó chịu: “Sao ngươi biết bệ hạ sẽ nghe lời các đại thần?”Kỷ Trừng châm chọc phản bác: “Nếu hắn thật sự tốt cho nàng, thì đã không lấy tên của nàng ra làm việc.”Kỷ Trừng lạnh mặt, hắn ta hiện giờ cũng đang làm việc trong quân doanh, tai mắt khắp nơi.“Ngoài Đại thái giám họ Chu ra, nàng có biết những người khác c.h.ế.t như thế nào không?”“Điện hạ, nàng nghĩ bệ hạ là người tốt sao?”Kỷ Trừng gằn từng chữ, từng chuyện một, thay Ngu Ấu Ninh khôi phục nguyên trạng cảnh c.h.ế.t chóc thê thảm của các cung nhân trong ngục.Ánh nắng trải đầy đất, nhưng Ngu Ấu Ninh lại như ngửi thấy mùi m.á.u không thể nào xua tan từ địa lao.Giống như cảnh tượng lão ma ma bị đánh trong giấc mơ chồng chéo lên nhau.Đầu đau như búa bổ.Ngu Ấu Ninh cảm thấy buồn nôn từng trận.Mặt mày nàng trắng bệch, không còn chút huyết sắc.Chim chóc trở về rừng, bốn phía có thể nghe rõ tiếng kim rơi, không một bóng người.“Lúc trước chẳng phải điện hạ còn tò mò về hoàng hôn trên đại mạc tây bắc hay sao, còn muốn đi Kim Lăng dạo thuyền nữa?”Kỷ Trừng quay về phía Ngu Ấu Ninh, cười nói.Ngu Ấu Ninh đột nhiên ngẩng mặt, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong lòng: “Ngươi nói vậy… có ý gì?”Kỷ Trừng hạ thấp giọng, tốc độ nói nhanh.Hắn ta chắp tay cúi đầu thi lễ với Ngu Ấu Ninh, ánh mắt kiên định, trầm ổn vững vàng.“Điện hạ là chim trong rừng, vốn không nên bị giam giữ trong một tấc vuông nhỏ hẹp kia.”“Ba ngày nữa bệ hạ sẽ đi núi phía tây săn bắn, nếu điện hạ muốn rời khỏi kinh thành, ta sẵn lòng giúp điện hạ một tay.” 

Chương 109: Chương 109