Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 145: Chương 145
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Trời đông giá rét lạnh căm căm, gió bắc thổi thấu tận da thịt.Cành khô gãy kêu răng rắc, rơi xuống đất, rơi vào lớp tuyết dày.Tuyết bay tứ tung đầy đất.Cung nhân hoảng hốt kêu lên, vội vàng lùi lại dưới mái hiên, miệng kêu “xúi quây.”Nàng ta đưa tay gạt bỏ những bông tuyết trên vai, hai mày nhíu chặt, mặt co mày cáu.Bông tuyết rơi xuống thái dương, cung nhân từ trong tay áo lấy ra một chiếc gương cũ nát, mặt kính vỡ vụn, lổm nha lổm nhổm.Nhưng nàng ta lại như tìm thấy bảo vật, nhẹ nhàng thổi đi bụi bẩn trên đó, rồi dùng tay áo lau sạch, cẩn thận soi gương nhìn trái nhìn phải.Chiếc gương đồng bằng bàn tay, bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng tỳ nữ lo lắng vạn phần.Ngày đông lạnh giá, hai người vẫn mặc áo mùa thu mỏng manh, đứng giữa gió lạnh run rẩy.Hai tay chà đi chà lại, cứng ngắc như băng, có lẽ ngón tay đã ngâm trong nước đá đã lâu, ngón tay cung nhân đỏ tấy, lòng bàn tay còn nổi đầy phỏng lạnh.Thật đáng thương thê lương.“Sao tỷ tỷ lại ở đây? Ta tìm mãi mới thấy, chiếc gương này… chiếc gương này là của mẫu thân tỷ để lại cho tỷ phải không? Ta đã thấy vài lần rồi.”“Quả thật là di vật của mẫu thân ta.”Cung nhân cất chiếc gương trân quý vào tay áo, trong lòng không hiểu, “Giờ này ngươi ở đây làm gì? Than đã được mang đến chưa?”“Ở đâu có than chứ? Cục nội vụ nghe nói là do Lục điện hạ yêu cầu, ngay cả nhìn cũng lười nhìn ta. Nếu để ta nói, chỉ có tỷ tỷ tốt bụng, lại còn giúp điện hạ tìm về tro cốt của ma ma. Nhưng ta không hiểu, những người đó mắt chó nhìn người thấp, làm sao tỷ tỷ có được?”“Ta nào có bản lĩnh đó cơ chứ?”Cung nhân nhìn quanh một lược, hạ thấp giọng nói, “Tro cốt đó là ta lừa điện hạ thôi, chẳng qua chỉ là một nắm đất vàng trong ngự hoa viên mà thôi, hoàn toàn không phải tro cốt của lão ma ma.”“Sao tỷ tỷ to gan vậy, nếu để điện hạ biết được…”“Cũng chỉ là để trấn an điện hạ thôi, thật thật giả giả có gì quan trọng? Điện hạ đã vì ma ma mà khóc ngất mấy lần rồi, không thể để nàng ấy biết ma ma c.h.ế.t ở bãi tha ma, giờ ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.”Cung nhân thở dài, lại một lần nữa kéo chặt chiếc áo mỏng trên vai.“Chỉ là ta không ngờ điện hạ lại đổi trâm để lấy hộp gấm, chỉ vì ma ma có thể nhập thổ vi an. Chiếc hộp đó đáng giá mười lượng bạc, thật tiếc, nếu không còn có thể đổi lấy bộ áo mùa đông.”Mỗi bước mỗi xa Cung nhân than thở, “Lục điện hạ và muội muội nhà ta tuổi tác tương đương, nhìn cũng không nỡ. Ta vào cung còn tốt, muội ấy ở nhà một mình, không biết trong nhà còn gạo hay không.”Gió bắc gào thét, đèn lồng treo dưới mái hiên rung rinh sắp rơi.Cung nhân vừa nói, vừa quay trở về, rẽ qua bức tường xây làm bình phong, bất ngờ va phải Ngu Ấu Ninh.Cung nhân kinh hãi, mặt mày tái mét: “... Điện, điện hạ?”Trên tay Ngu Ấu Ninh ôm một chiếc hộp gấm, đầu ngón tay dính những bông tuyết nhỏ vụn.Cung nhân trợn to hai mắt: “Sao điện hạ lại lấy chiếc hộp này ra? Trời lạnh như vậy, điện hạ không sợ bị lạnh sao?”Ngu Ấu Ninh đứng dưới mái hiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Chiếc hộp này ngươi cầm đi, ta không cần nữa, có lẽ còn có thể đổi được chút bạc.”Cung nhân liên tục chối bỏ: “Cái này cái này… tuyệt đối không được, chiếc hộp này là của điện hạ… Điện hạ! Sao thân thể của người lại nóng như vậy?”“Điện hạ, điện hạ! Người đừng dọa nô tỳ, sốt cao không phải là bệnh nhẹ, sẽ trở thành ngốc đó, điện hạ!”…“Điện hạ!”“Ngu Ấu Ninh!”—— Ngu Ấu Ninh?—— Ngu Ấu Ninh là ai?—— Là, là ta sao?Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở đôi mắt, trước mắt là những lớp lớp ánh sáng hồng nhạt, như sương mù mờ ảo như có như không.Khóe mắt cay cay, không biết có phải vì đã khóc trong mơ hay không, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy mắt mình đau nhức.Đần độn suốt hơn mười năm, một sớm thức dậy, vạn vật đều trống rỗng.Ngu Ấu Ninh đã nhớ lại tất cả.Từ đầu đến cuối, chỉ có một Lục công chúa trong lãnh cung, chỉ có một Ngu Ấu Ninh.Không có địa phủ, cũng không có quỷ nhát gan.
Trời đông giá rét lạnh căm căm, gió bắc thổi thấu tận da thịt.
Cành khô gãy kêu răng rắc, rơi xuống đất, rơi vào lớp tuyết dày.
Tuyết bay tứ tung đầy đất.
Cung nhân hoảng hốt kêu lên, vội vàng lùi lại dưới mái hiên, miệng kêu “xúi quây.”
Nàng ta đưa tay gạt bỏ những bông tuyết trên vai, hai mày nhíu chặt, mặt co mày cáu.
Bông tuyết rơi xuống thái dương, cung nhân từ trong tay áo lấy ra một chiếc gương cũ nát, mặt kính vỡ vụn, lổm nha lổm nhổm.
Nhưng nàng ta lại như tìm thấy bảo vật, nhẹ nhàng thổi đi bụi bẩn trên đó, rồi dùng tay áo lau sạch, cẩn thận soi gương nhìn trái nhìn phải.
Chiếc gương đồng bằng bàn tay, bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng tỳ nữ lo lắng vạn phần.
Ngày đông lạnh giá, hai người vẫn mặc áo mùa thu mỏng manh, đứng giữa gió lạnh run rẩy.
Hai tay chà đi chà lại, cứng ngắc như băng, có lẽ ngón tay đã ngâm trong nước đá đã lâu, ngón tay cung nhân đỏ tấy, lòng bàn tay còn nổi đầy phỏng lạnh.
Thật đáng thương thê lương.
“Sao tỷ tỷ lại ở đây? Ta tìm mãi mới thấy, chiếc gương này… chiếc gương này là của mẫu thân tỷ để lại cho tỷ phải không? Ta đã thấy vài lần rồi.”
“Quả thật là di vật của mẫu thân ta.”
Cung nhân cất chiếc gương trân quý vào tay áo, trong lòng không hiểu, “Giờ này ngươi ở đây làm gì? Than đã được mang đến chưa?”
“Ở đâu có than chứ? Cục nội vụ nghe nói là do Lục điện hạ yêu cầu, ngay cả nhìn cũng lười nhìn ta. Nếu để ta nói, chỉ có tỷ tỷ tốt bụng, lại còn giúp điện hạ tìm về tro cốt của ma ma. Nhưng ta không hiểu, những người đó mắt chó nhìn người thấp, làm sao tỷ tỷ có được?”
“Ta nào có bản lĩnh đó cơ chứ?”
Cung nhân nhìn quanh một lược, hạ thấp giọng nói, “Tro cốt đó là ta lừa điện hạ thôi, chẳng qua chỉ là một nắm đất vàng trong ngự hoa viên mà thôi, hoàn toàn không phải tro cốt của lão ma ma.”
“Sao tỷ tỷ to gan vậy, nếu để điện hạ biết được…”
“Cũng chỉ là để trấn an điện hạ thôi, thật thật giả giả có gì quan trọng? Điện hạ đã vì ma ma mà khóc ngất mấy lần rồi, không thể để nàng ấy biết ma ma c.h.ế.t ở bãi tha ma, giờ ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.”
Cung nhân thở dài, lại một lần nữa kéo chặt chiếc áo mỏng trên vai.
“Chỉ là ta không ngờ điện hạ lại đổi trâm để lấy hộp gấm, chỉ vì ma ma có thể nhập thổ vi an. Chiếc hộp đó đáng giá mười lượng bạc, thật tiếc, nếu không còn có thể đổi lấy bộ áo mùa đông.”
Mỗi bước mỗi xa
Cung nhân than thở, “Lục điện hạ và muội muội nhà ta tuổi tác tương đương, nhìn cũng không nỡ. Ta vào cung còn tốt, muội ấy ở nhà một mình, không biết trong nhà còn gạo hay không.”
Gió bắc gào thét, đèn lồng treo dưới mái hiên rung rinh sắp rơi.
Cung nhân vừa nói, vừa quay trở về, rẽ qua bức tường xây làm bình phong, bất ngờ va phải Ngu Ấu Ninh.
Cung nhân kinh hãi, mặt mày tái mét: “... Điện, điện hạ?”
Trên tay Ngu Ấu Ninh ôm một chiếc hộp gấm, đầu ngón tay dính những bông tuyết nhỏ vụn.
Cung nhân trợn to hai mắt: “Sao điện hạ lại lấy chiếc hộp này ra? Trời lạnh như vậy, điện hạ không sợ bị lạnh sao?”
Ngu Ấu Ninh đứng dưới mái hiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Chiếc hộp này ngươi cầm đi, ta không cần nữa, có lẽ còn có thể đổi được chút bạc.”
Cung nhân liên tục chối bỏ: “Cái này cái này… tuyệt đối không được, chiếc hộp này là của điện hạ… Điện hạ! Sao thân thể của người lại nóng như vậy?”
“Điện hạ, điện hạ! Người đừng dọa nô tỳ, sốt cao không phải là bệnh nhẹ, sẽ trở thành ngốc đó, điện hạ!”
…
“Điện hạ!”
“Ngu Ấu Ninh!”
—— Ngu Ấu Ninh?
—— Ngu Ấu Ninh là ai?
—— Là, là ta sao?
Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở đôi mắt, trước mắt là những lớp lớp ánh sáng hồng nhạt, như sương mù mờ ảo như có như không.
Khóe mắt cay cay, không biết có phải vì đã khóc trong mơ hay không, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy mắt mình đau nhức.
Đần độn suốt hơn mười năm, một sớm thức dậy, vạn vật đều trống rỗng.
Ngu Ấu Ninh đã nhớ lại tất cả.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một Lục công chúa trong lãnh cung, chỉ có một Ngu Ấu Ninh.
Không có địa phủ, cũng không có quỷ nhát gan.
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Trời đông giá rét lạnh căm căm, gió bắc thổi thấu tận da thịt.Cành khô gãy kêu răng rắc, rơi xuống đất, rơi vào lớp tuyết dày.Tuyết bay tứ tung đầy đất.Cung nhân hoảng hốt kêu lên, vội vàng lùi lại dưới mái hiên, miệng kêu “xúi quây.”Nàng ta đưa tay gạt bỏ những bông tuyết trên vai, hai mày nhíu chặt, mặt co mày cáu.Bông tuyết rơi xuống thái dương, cung nhân từ trong tay áo lấy ra một chiếc gương cũ nát, mặt kính vỡ vụn, lổm nha lổm nhổm.Nhưng nàng ta lại như tìm thấy bảo vật, nhẹ nhàng thổi đi bụi bẩn trên đó, rồi dùng tay áo lau sạch, cẩn thận soi gương nhìn trái nhìn phải.Chiếc gương đồng bằng bàn tay, bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng tỳ nữ lo lắng vạn phần.Ngày đông lạnh giá, hai người vẫn mặc áo mùa thu mỏng manh, đứng giữa gió lạnh run rẩy.Hai tay chà đi chà lại, cứng ngắc như băng, có lẽ ngón tay đã ngâm trong nước đá đã lâu, ngón tay cung nhân đỏ tấy, lòng bàn tay còn nổi đầy phỏng lạnh.Thật đáng thương thê lương.“Sao tỷ tỷ lại ở đây? Ta tìm mãi mới thấy, chiếc gương này… chiếc gương này là của mẫu thân tỷ để lại cho tỷ phải không? Ta đã thấy vài lần rồi.”“Quả thật là di vật của mẫu thân ta.”Cung nhân cất chiếc gương trân quý vào tay áo, trong lòng không hiểu, “Giờ này ngươi ở đây làm gì? Than đã được mang đến chưa?”“Ở đâu có than chứ? Cục nội vụ nghe nói là do Lục điện hạ yêu cầu, ngay cả nhìn cũng lười nhìn ta. Nếu để ta nói, chỉ có tỷ tỷ tốt bụng, lại còn giúp điện hạ tìm về tro cốt của ma ma. Nhưng ta không hiểu, những người đó mắt chó nhìn người thấp, làm sao tỷ tỷ có được?”“Ta nào có bản lĩnh đó cơ chứ?”Cung nhân nhìn quanh một lược, hạ thấp giọng nói, “Tro cốt đó là ta lừa điện hạ thôi, chẳng qua chỉ là một nắm đất vàng trong ngự hoa viên mà thôi, hoàn toàn không phải tro cốt của lão ma ma.”“Sao tỷ tỷ to gan vậy, nếu để điện hạ biết được…”“Cũng chỉ là để trấn an điện hạ thôi, thật thật giả giả có gì quan trọng? Điện hạ đã vì ma ma mà khóc ngất mấy lần rồi, không thể để nàng ấy biết ma ma c.h.ế.t ở bãi tha ma, giờ ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.”Cung nhân thở dài, lại một lần nữa kéo chặt chiếc áo mỏng trên vai.“Chỉ là ta không ngờ điện hạ lại đổi trâm để lấy hộp gấm, chỉ vì ma ma có thể nhập thổ vi an. Chiếc hộp đó đáng giá mười lượng bạc, thật tiếc, nếu không còn có thể đổi lấy bộ áo mùa đông.”Mỗi bước mỗi xa Cung nhân than thở, “Lục điện hạ và muội muội nhà ta tuổi tác tương đương, nhìn cũng không nỡ. Ta vào cung còn tốt, muội ấy ở nhà một mình, không biết trong nhà còn gạo hay không.”Gió bắc gào thét, đèn lồng treo dưới mái hiên rung rinh sắp rơi.Cung nhân vừa nói, vừa quay trở về, rẽ qua bức tường xây làm bình phong, bất ngờ va phải Ngu Ấu Ninh.Cung nhân kinh hãi, mặt mày tái mét: “... Điện, điện hạ?”Trên tay Ngu Ấu Ninh ôm một chiếc hộp gấm, đầu ngón tay dính những bông tuyết nhỏ vụn.Cung nhân trợn to hai mắt: “Sao điện hạ lại lấy chiếc hộp này ra? Trời lạnh như vậy, điện hạ không sợ bị lạnh sao?”Ngu Ấu Ninh đứng dưới mái hiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Chiếc hộp này ngươi cầm đi, ta không cần nữa, có lẽ còn có thể đổi được chút bạc.”Cung nhân liên tục chối bỏ: “Cái này cái này… tuyệt đối không được, chiếc hộp này là của điện hạ… Điện hạ! Sao thân thể của người lại nóng như vậy?”“Điện hạ, điện hạ! Người đừng dọa nô tỳ, sốt cao không phải là bệnh nhẹ, sẽ trở thành ngốc đó, điện hạ!”…“Điện hạ!”“Ngu Ấu Ninh!”—— Ngu Ấu Ninh?—— Ngu Ấu Ninh là ai?—— Là, là ta sao?Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở đôi mắt, trước mắt là những lớp lớp ánh sáng hồng nhạt, như sương mù mờ ảo như có như không.Khóe mắt cay cay, không biết có phải vì đã khóc trong mơ hay không, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy mắt mình đau nhức.Đần độn suốt hơn mười năm, một sớm thức dậy, vạn vật đều trống rỗng.Ngu Ấu Ninh đã nhớ lại tất cả.Từ đầu đến cuối, chỉ có một Lục công chúa trong lãnh cung, chỉ có một Ngu Ấu Ninh.Không có địa phủ, cũng không có quỷ nhát gan.