Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 149: Chương 149
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Ngu Ấu Ninh cúi đầu, chăm chú nghịch khối ngọc bội như ý bạch ngọc trên thắt lưng Thẩm Kinh Châu.“Bệ hạ đang nói là ta…”Hai chữ “phụ hoàng” cuối cùng nghe thật xa lạ, Ngu Ấu Ninh không nhớ đã bao lâu không gặp được Vũ Ai Đế.Hình như từ khi nàng có ý thức, Vũ Ai Đế chưa bao giờ hỏi han nàng một câu.Dù Ngu Ấu Ninh có thỉnh an, Vũ Ai Đế cũng đều đóng cửa không gặp.“Ta thực sự… không nhớ ông ấy trông như thế nào nữa.”Thời thơ ấu bị Lệ Phi nhốt trong phòng không ai quan tâm, Ngu Ấu Ninh cũng từng vọng tượng đi tố cáo với Vũ Ai Đế.Nhưng sau đó, nàng đã không còn mơ mộng viển vông như vậy nữa.Một người g.i.ế.c hại trung lương như vậy, không xứng làm vua, cũng không xứng làm cha.Ngu Ấu Ninh rũ mắt, thấp giọng nỉ non: “Ngoài bệ hạ ra, không ai đối xử tốt với ta.”Không ai thức trắng đêm canh chừng nàng, càng không ai lo lắng cho sinh tử của nàng.Ngu Ấu Ninh dựa vào Thẩm Kinh Châu, hơi thở nhẹ nhàng như làn, hơi ấm rơi xuống cổ Thẩm Kinh Châu.Nàng nắm tay Thẩm Kinh Châu chơi đùa, “Ta sẽ không bỏ rơi bệ hạ, bệ hạ cũng không thể bỏ rơi ta.”Mỗi bước mỗi xaNoãn các tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có ánh nến vàng nhấp nhô trên bình phong dệt lụa bằng gỗ trắc.Âm thanh gió thổi, thoang thoảng nghe thấy tiếng tuyết rơi trên mái ngói.Ngu Ấu Ninh ngây người giương mắt, từ trong lòng Thẩm Kinh Châu nhìn lên.“…… Bệ hạ?”Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ý cười nhạt nhẽo.Ngu Ấu Ninh không hiểu: “Bệ hạ cười gì vậy?”Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là hơi hối hận.”Ngu Ấu Ninh trơn tròn mắt.Cửa sổ bị gió thổi vào, làm cho rèm ngọc rủ xuống.Ngu Ấu Ninh chợt thấy trước mắt tối sầm.Thẩm Kinh Châu khom người cúi đầu, môi mỏng chạm vào mắt Ngu Ấu Ninh, rồi chậm rãi đi xuống.Hắn một tay nâng sau đầu Ngu Ấu Ninh, ngón tay ***** mái tóc nàng.Bộ diêu vàng gắn hồng ngọc rơi xuống đất, tiếng cười khẽ của Thẩm Kinh Châu vang bên tai Ngu Ấu Ninh.Hắn nói từng chữ, rõ ràng: “Nếu biết điện hạ ở trong cung, ta chắc chắn đã đến đón điện hạ sớm hơn.”Ngu Ấu Ninh giương đôi môi đỏ mọng, muốn nói nhưng lại ngập ngừng, trong đầu mơ màng, nàng lúng ta lúng túng, khó hiểu nói.“…… Đón ta, đón ta làm gì?”Thẩm Kinh Châu lại cười khẽ một tiếng.Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu mới lên tiếng:“Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”…Gần giờ đèn tắt, trong noãn các, khắp nơi đều thắp đèn, ánh nến sáng rực.Ngu Ấu Ninh ngủ một giấc say sưa, nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy có người thì thầm.Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở mắt, nhưng lại là âm thanh của Đa Phúc.“Có phải đã thêm hương an thần không? Điện hạ mấy ngày này ngủ không yên, chuẩn bị điểm tâm cho ta, bệ hạ giờ lại không có trong cung…”Ngu Ấu Ninh chống giường ngồi dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có… có phải Đa Phúc ở bên ngoài không?”Đa Phúc lập tức im lặng, cúi người bước vào thỉnh an: “Điện hạ tỉnh rồi? Nhanh, nhanh để người mang thuốc vào.”Màn trướng được kéo lên, cung nhân lần lượt nối đuôi nhau mà vào, nhẹ nhàng hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo uống thuốc.Có lẽ Lưu thái y đã thay đổi phương thuốc, Ngu Ấu Ninh cảm thấy thuốc này còn đắng hơn thuốc buổi sáng hai phần.Đa Phúc mặt mày tươi cười: “Điện hạ có phải ngủ say mơ hồ rồi không? Thuốc nào mà không đắng?”Ông ta dương phất trần trong tay, ngay lập tức có cung nhân tiến lên, mang đến cho Ngu Ấu Ninh mứt lê mùa thu.“Đây là bệ hạ đã căn dặn, nói là món mới của ngự phòng, để điện hạ thưởng thức thử. Nếu điện hạ thích, nô tài sẽ bảo bọn họ mang thêm một ít nữa.”Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái: “Bệ hạ đâu?”“Bệ hạ, bệ hạ…”Đa Phúc né tránh ánh mắt, cười gượng hai tiếng, “Bệ hạ hiện giờ vẫn ở ngự thư phòng, e rằng lúc này…”Ngu Ấu Ninh cười cười: “Nhưng công công vừa nói, bệ hạ không ở trong cung mà? Sao giờ lại ở ngự thư phòng?”Đa Phúc thầm than khổ trong lòng không ngừng, ấp úng nói: “Điện hạ, bệ hạ lần này thật sự có việc. Điện hạ kim tôn ngọc quý, cho dù nô tài có mười lá gan cũng không dám lừa dối điện hạ.”Ông ta run rẩy quỳ xuống, “Xin điện hạ thương xót mạng già của nô tài…”Ngu Ấu Ninh đột ngột ngồi thẳng thân mình, lưng toát mồ hôi lạnh.Nàng nắm chặt ngọc bội mà Thẩm Kinh Châu để lại cho mình, run giọng hỏi: “Bệ hạ hiện giờ ở đâu? Nếu ta không nhớ nhầm, hôm nay phải là… ngày mười lăm.”Đa Phúc do dự gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là bệ hạ…”Đôi đồng tử của Ngu Ấu Ninh đột nhiên co rút lại, nàng hiếm khi giận tái mặt, nghiêm giọng nói, “Ta muốn gặp bệ hạ.”
Ngu Ấu Ninh cúi đầu, chăm chú nghịch khối ngọc bội như ý bạch ngọc trên thắt lưng Thẩm Kinh Châu.
“Bệ hạ đang nói là ta…”
Hai chữ “phụ hoàng” cuối cùng nghe thật xa lạ, Ngu Ấu Ninh không nhớ đã bao lâu không gặp được Vũ Ai Đế.
Hình như từ khi nàng có ý thức, Vũ Ai Đế chưa bao giờ hỏi han nàng một câu.
Dù Ngu Ấu Ninh có thỉnh an, Vũ Ai Đế cũng đều đóng cửa không gặp.
“Ta thực sự… không nhớ ông ấy trông như thế nào nữa.”
Thời thơ ấu bị Lệ Phi nhốt trong phòng không ai quan tâm, Ngu Ấu Ninh cũng từng vọng tượng đi tố cáo với Vũ Ai Đế.
Nhưng sau đó, nàng đã không còn mơ mộng viển vông như vậy nữa.
Một người g.i.ế.c hại trung lương như vậy, không xứng làm vua, cũng không xứng làm cha.
Ngu Ấu Ninh rũ mắt, thấp giọng nỉ non: “Ngoài bệ hạ ra, không ai đối xử tốt với ta.”
Không ai thức trắng đêm canh chừng nàng, càng không ai lo lắng cho sinh tử của nàng.
Ngu Ấu Ninh dựa vào Thẩm Kinh Châu, hơi thở nhẹ nhàng như làn, hơi ấm rơi xuống cổ Thẩm Kinh Châu.
Nàng nắm tay Thẩm Kinh Châu chơi đùa, “Ta sẽ không bỏ rơi bệ hạ, bệ hạ cũng không thể bỏ rơi ta.”
Mỗi bước mỗi xa
Noãn các tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có ánh nến vàng nhấp nhô trên bình phong dệt lụa bằng gỗ trắc.
Âm thanh gió thổi, thoang thoảng nghe thấy tiếng tuyết rơi trên mái ngói.
Ngu Ấu Ninh ngây người giương mắt, từ trong lòng Thẩm Kinh Châu nhìn lên.
“…… Bệ hạ?”
Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ý cười nhạt nhẽo.
Ngu Ấu Ninh không hiểu: “Bệ hạ cười gì vậy?”
Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là hơi hối hận.”
Ngu Ấu Ninh trơn tròn mắt.
Cửa sổ bị gió thổi vào, làm cho rèm ngọc rủ xuống.
Ngu Ấu Ninh chợt thấy trước mắt tối sầm.
Thẩm Kinh Châu khom người cúi đầu, môi mỏng chạm vào mắt Ngu Ấu Ninh, rồi chậm rãi đi xuống.
Hắn một tay nâng sau đầu Ngu Ấu Ninh, ngón tay ***** mái tóc nàng.
Bộ diêu vàng gắn hồng ngọc rơi xuống đất, tiếng cười khẽ của Thẩm Kinh Châu vang bên tai Ngu Ấu Ninh.
Hắn nói từng chữ, rõ ràng:
“Nếu biết điện hạ ở trong cung, ta chắc chắn đã đến đón điện hạ sớm hơn.”
Ngu Ấu Ninh giương đôi môi đỏ mọng, muốn nói nhưng lại ngập ngừng, trong đầu mơ màng, nàng lúng ta lúng túng, khó hiểu nói.
“…… Đón ta, đón ta làm gì?”
Thẩm Kinh Châu lại cười khẽ một tiếng.
Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu mới lên tiếng:
“Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”
…
Gần giờ đèn tắt, trong noãn các, khắp nơi đều thắp đèn, ánh nến sáng rực.
Ngu Ấu Ninh ngủ một giấc say sưa, nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy có người thì thầm.
Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở mắt, nhưng lại là âm thanh của Đa Phúc.
“Có phải đã thêm hương an thần không? Điện hạ mấy ngày này ngủ không yên, chuẩn bị điểm tâm cho ta, bệ hạ giờ lại không có trong cung…”
Ngu Ấu Ninh chống giường ngồi dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có… có phải Đa Phúc ở bên ngoài không?”
Đa Phúc lập tức im lặng, cúi người bước vào thỉnh an: “Điện hạ tỉnh rồi? Nhanh, nhanh để người mang thuốc vào.”
Màn trướng được kéo lên, cung nhân lần lượt nối đuôi nhau mà vào, nhẹ nhàng hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo uống thuốc.
Có lẽ Lưu thái y đã thay đổi phương thuốc, Ngu Ấu Ninh cảm thấy thuốc này còn đắng hơn thuốc buổi sáng hai phần.
Đa Phúc mặt mày tươi cười: “Điện hạ có phải ngủ say mơ hồ rồi không? Thuốc nào mà không đắng?”
Ông ta dương phất trần trong tay, ngay lập tức có cung nhân tiến lên, mang đến cho Ngu Ấu Ninh mứt lê mùa thu.
“Đây là bệ hạ đã căn dặn, nói là món mới của ngự phòng, để điện hạ thưởng thức thử. Nếu điện hạ thích, nô tài sẽ bảo bọn họ mang thêm một ít nữa.”
Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái: “Bệ hạ đâu?”
“Bệ hạ, bệ hạ…”
Đa Phúc né tránh ánh mắt, cười gượng hai tiếng, “Bệ hạ hiện giờ vẫn ở ngự thư phòng, e rằng lúc này…”
Ngu Ấu Ninh cười cười: “Nhưng công công vừa nói, bệ hạ không ở trong cung mà? Sao giờ lại ở ngự thư phòng?”
Đa Phúc thầm than khổ trong lòng không ngừng, ấp úng nói: “Điện hạ, bệ hạ lần này thật sự có việc. Điện hạ kim tôn ngọc quý, cho dù nô tài có mười lá gan cũng không dám lừa dối điện hạ.”
Ông ta run rẩy quỳ xuống, “Xin điện hạ thương xót mạng già của nô tài…”
Ngu Ấu Ninh đột ngột ngồi thẳng thân mình, lưng toát mồ hôi lạnh.
Nàng nắm chặt ngọc bội mà Thẩm Kinh Châu để lại cho mình, run giọng hỏi: “Bệ hạ hiện giờ ở đâu? Nếu ta không nhớ nhầm, hôm nay phải là… ngày mười lăm.”
Đa Phúc do dự gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là bệ hạ…”
Đôi đồng tử của Ngu Ấu Ninh đột nhiên co rút lại, nàng hiếm khi giận tái mặt, nghiêm giọng nói, “Ta muốn gặp bệ hạ.”
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Ngu Ấu Ninh cúi đầu, chăm chú nghịch khối ngọc bội như ý bạch ngọc trên thắt lưng Thẩm Kinh Châu.“Bệ hạ đang nói là ta…”Hai chữ “phụ hoàng” cuối cùng nghe thật xa lạ, Ngu Ấu Ninh không nhớ đã bao lâu không gặp được Vũ Ai Đế.Hình như từ khi nàng có ý thức, Vũ Ai Đế chưa bao giờ hỏi han nàng một câu.Dù Ngu Ấu Ninh có thỉnh an, Vũ Ai Đế cũng đều đóng cửa không gặp.“Ta thực sự… không nhớ ông ấy trông như thế nào nữa.”Thời thơ ấu bị Lệ Phi nhốt trong phòng không ai quan tâm, Ngu Ấu Ninh cũng từng vọng tượng đi tố cáo với Vũ Ai Đế.Nhưng sau đó, nàng đã không còn mơ mộng viển vông như vậy nữa.Một người g.i.ế.c hại trung lương như vậy, không xứng làm vua, cũng không xứng làm cha.Ngu Ấu Ninh rũ mắt, thấp giọng nỉ non: “Ngoài bệ hạ ra, không ai đối xử tốt với ta.”Không ai thức trắng đêm canh chừng nàng, càng không ai lo lắng cho sinh tử của nàng.Ngu Ấu Ninh dựa vào Thẩm Kinh Châu, hơi thở nhẹ nhàng như làn, hơi ấm rơi xuống cổ Thẩm Kinh Châu.Nàng nắm tay Thẩm Kinh Châu chơi đùa, “Ta sẽ không bỏ rơi bệ hạ, bệ hạ cũng không thể bỏ rơi ta.”Mỗi bước mỗi xaNoãn các tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có ánh nến vàng nhấp nhô trên bình phong dệt lụa bằng gỗ trắc.Âm thanh gió thổi, thoang thoảng nghe thấy tiếng tuyết rơi trên mái ngói.Ngu Ấu Ninh ngây người giương mắt, từ trong lòng Thẩm Kinh Châu nhìn lên.“…… Bệ hạ?”Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ý cười nhạt nhẽo.Ngu Ấu Ninh không hiểu: “Bệ hạ cười gì vậy?”Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là hơi hối hận.”Ngu Ấu Ninh trơn tròn mắt.Cửa sổ bị gió thổi vào, làm cho rèm ngọc rủ xuống.Ngu Ấu Ninh chợt thấy trước mắt tối sầm.Thẩm Kinh Châu khom người cúi đầu, môi mỏng chạm vào mắt Ngu Ấu Ninh, rồi chậm rãi đi xuống.Hắn một tay nâng sau đầu Ngu Ấu Ninh, ngón tay ***** mái tóc nàng.Bộ diêu vàng gắn hồng ngọc rơi xuống đất, tiếng cười khẽ của Thẩm Kinh Châu vang bên tai Ngu Ấu Ninh.Hắn nói từng chữ, rõ ràng: “Nếu biết điện hạ ở trong cung, ta chắc chắn đã đến đón điện hạ sớm hơn.”Ngu Ấu Ninh giương đôi môi đỏ mọng, muốn nói nhưng lại ngập ngừng, trong đầu mơ màng, nàng lúng ta lúng túng, khó hiểu nói.“…… Đón ta, đón ta làm gì?”Thẩm Kinh Châu lại cười khẽ một tiếng.Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu mới lên tiếng:“Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”…Gần giờ đèn tắt, trong noãn các, khắp nơi đều thắp đèn, ánh nến sáng rực.Ngu Ấu Ninh ngủ một giấc say sưa, nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy có người thì thầm.Ngu Ấu Ninh chậm rãi mở mắt, nhưng lại là âm thanh của Đa Phúc.“Có phải đã thêm hương an thần không? Điện hạ mấy ngày này ngủ không yên, chuẩn bị điểm tâm cho ta, bệ hạ giờ lại không có trong cung…”Ngu Ấu Ninh chống giường ngồi dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có… có phải Đa Phúc ở bên ngoài không?”Đa Phúc lập tức im lặng, cúi người bước vào thỉnh an: “Điện hạ tỉnh rồi? Nhanh, nhanh để người mang thuốc vào.”Màn trướng được kéo lên, cung nhân lần lượt nối đuôi nhau mà vào, nhẹ nhàng hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo uống thuốc.Có lẽ Lưu thái y đã thay đổi phương thuốc, Ngu Ấu Ninh cảm thấy thuốc này còn đắng hơn thuốc buổi sáng hai phần.Đa Phúc mặt mày tươi cười: “Điện hạ có phải ngủ say mơ hồ rồi không? Thuốc nào mà không đắng?”Ông ta dương phất trần trong tay, ngay lập tức có cung nhân tiến lên, mang đến cho Ngu Ấu Ninh mứt lê mùa thu.“Đây là bệ hạ đã căn dặn, nói là món mới của ngự phòng, để điện hạ thưởng thức thử. Nếu điện hạ thích, nô tài sẽ bảo bọn họ mang thêm một ít nữa.”Ngu Ấu Ninh chớp mắt mấy cái: “Bệ hạ đâu?”“Bệ hạ, bệ hạ…”Đa Phúc né tránh ánh mắt, cười gượng hai tiếng, “Bệ hạ hiện giờ vẫn ở ngự thư phòng, e rằng lúc này…”Ngu Ấu Ninh cười cười: “Nhưng công công vừa nói, bệ hạ không ở trong cung mà? Sao giờ lại ở ngự thư phòng?”Đa Phúc thầm than khổ trong lòng không ngừng, ấp úng nói: “Điện hạ, bệ hạ lần này thật sự có việc. Điện hạ kim tôn ngọc quý, cho dù nô tài có mười lá gan cũng không dám lừa dối điện hạ.”Ông ta run rẩy quỳ xuống, “Xin điện hạ thương xót mạng già của nô tài…”Ngu Ấu Ninh đột ngột ngồi thẳng thân mình, lưng toát mồ hôi lạnh.Nàng nắm chặt ngọc bội mà Thẩm Kinh Châu để lại cho mình, run giọng hỏi: “Bệ hạ hiện giờ ở đâu? Nếu ta không nhớ nhầm, hôm nay phải là… ngày mười lăm.”Đa Phúc do dự gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là bệ hạ…”Đôi đồng tử của Ngu Ấu Ninh đột nhiên co rút lại, nàng hiếm khi giận tái mặt, nghiêm giọng nói, “Ta muốn gặp bệ hạ.”