Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 163: Chương 163
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Ước chừng nửa canh giờ sau, Đa Phúc như đã hẹn sẵn, đón Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu xuống thuyền hoa.Đa Phúc mặt mày tươi cười, đôi mắt đầy nếp nhăn.Ông ta đứng bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ngón đàn tỳ bà của Tương nương tử quả thực rất tuyệt, dù tiểu nhân không hiểu tiếng đàn, nhưng cũng biết vô cùng phi phàm.”Ngu Ấu Ninh không mấy chú tâm gật đầu.Tội lỗi, tội lỗi.Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến Thẩm Kinh Châu, đâu còn tâm trí để thưởng thức tiếng đàn của Tương nương tử.Nghĩ đến đây, Ngu Ấu Ninh quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu một cái.Đều do chàng!“... Sao vậy?” Thẩm Kinh Châu ngồi trong xe ngựa, ánh mắt m.ô.n.g lung đối diện nhìn Ngu Ấu Ninh.Hắn khẽ cười, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Nếu nương nương không vui, cũng có thể...”Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng che miệng Thẩm Kinh Châu.Nửa là ép buộc, nửa là đe dọa, Ngu Ấu Ninh bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, tức giận ra lệnh.“Chàng im miệng!”Đa Phúc không tiếng động cong môi, thức thời khom người lùi lại hai ba bước.Bỗng nhiên, từ trên thuyền hoa vang lên tiếng trẻ con gọi lớn.Ngu Ấu Ninh dừng lại, cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó.Buông tay Thẩm Kinh Châu ra, Ngu Ấu Ninh đứng lên, theo tiếng gọi nhìn về phía sau.Trên chiếc thuyền hoa chạm khắc ngà voi, một cậu bé mặc trường bào viền vàng, một tay chắp sau lưng.Mặt mày non nớt toát lên vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục.“Tiểu gia ta bỏ tiền ra, các ngươi có thể làm gì được ta?”Cậu ta lấy từ trong túi ra một nén vàng, ném vào tay tỳ nữ.“Ta muốn gặp Tương nương tử.”Tỳ nữ kêu khổ không thôi, tự tay trả lại nén vàng: “Tiểu thiếu gia đừng làm ồn nữa, ngươi còn nhỏ như vậy, nếu để lão gia biết, sợ rằng nương tử của bọn ta cũng không yên.”Tiểu thiếu gia cười lạnh: “Ông ấy biết thì sao? Ta mặc kệ, nếu hôm nay không gặp được Tương nương tử, ta nhất định sẽ không rời đi.”Nói xong, lại ném một nén vàng cho tỳ nữ.Hai bên giằng co không ai nhường ai.Tiểu thiếu gia không muốn lằng nhằng, ra hiệu cho gã sai vặt đi theo.Lập tức có người mang ra ba hộp vàng lấp lánh.Vàng bạc dưới ánh nắng chói lóa rực rỡ, gần như làm Ngu Ấu Ninh hoa mắt.Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối.Đứa trẻ này nàng mới gặp hôm qua, lúc đó cậu ta gầy gò, sao hôm nay lại có bộ dáng kiêu ngạo thế kia.Nàng thực sự không thể so sánh cậu bé vênh váo tự đắc trên thuyền hoa với cậu bé hôm qua.Mỗi bước mỗi xa Rõ ràng là hai người khác biệt hoàn toàn.Và một tiểu thiếu gia, sao lại xuất hiện ở trạm dịch cách ba mươi dặm, lại còn cả người bụi bặm như vậy.Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Cậu ta, cậu ta...”Thẩm Kinh Châu cười không nói, liếc nhìn thoáng qua Đa Phúc.Đa Phúc chắp tay, giải thích: “Phu nhân, đó là tiểu thiếu gia của Tiền phủ, nô tài cũng mới biết sáng nay, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã gàn bướng, chỉ yêu thích đàn tỳ bà.”Tương nương tử một khúc đàn đáng giá ngàn vàng, Tiền tiểu thiếu gia còn nhỏ tuổi, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc vào nàng ta. Hôm trước còn làm Tiền lão gia tức giận đuổi cậu ta ra khỏi phủ.Sau đó, tổ mẫu của quý phủ biết tôn tử lang thang bên ngoài cả ngày, lập tức sai người đi tìm về.Ngu Ấu Ninh ngớ người: “Cậu ta còn nhỏ như vậy, sao lại...”Đa Phúc cười nói: “Tiền phủ làm nghề tơ lụa, nhà lớn sự nghiệp lớn, gia tộc lớn không tránh khỏi những chuyện kỳ lạ như vậy.”Ngu Ấu Ninh vẫn thấy kinh ngạc, bỗng quay đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, vẻ mặt phòng bị.“Sao bệ hạ lại biết cậu ta không phải con nhà nghèo?”Rõ ràng lúc đó Thẩm Kinh Châu không ở trước mặt nàng.Thẩm Kinh Châu cười cười, quạt trúc trong tay khẽ gõ vào mu bàn tay.Dù là cải trang vi hành, nhưng những cung nữ và thái giám đi theo Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vẫn không ít.Nếu thực sự là con nhà nghèo, chắc chắn thấy cảnh tượng như vậy sẽ sợ hãi mà chạy xa, đâu dám tiến lại gần.Có lý có chứng.Ngu Ấu Ninh lắng nghe xong, cũng gật đầu, không biết phản bác thế nào.Dư quang thoáng thấy khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên, không vui.“Chàng lại đang cười gì vậy?”Chẳng qua nàng chỉ là nhận nhầm thôi, đâu có gì đáng để Thẩm Kinh Châu vui vẻ như vậy.Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Không được cười nữa.”Thẩm Kinh Châu nghe lời, ngừng cười, chỉ ngẩng mắt, bất động nhìn Ngu Ấu Ninh.Ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng.Ngu Ấu Ninh lo lắng trong lòng, chột dạ nói: “... Chàng, chàng nhìn ta như thế làm gì?”“Không có gì.”Thẩm Kinh Châu thản nhiên rời mắt, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thương hại.“Chỉ là hơi tiếc, nương nương thua cược rồi.”Mành xe hạ xuống sau lưng Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu một tay cầm quạt.Cán quạt từ khóe mắt Ngu Ấu Ninh từ từ trượt xuống.Sau đó nâng cằm nàng lên.Thẩm Kinh Châu khẽ hé môi mỏng, ghé vào tai Ngu Ấu Ninh.“Lại nợ ta một lần nữa, Ninh Ninh.”
Ước chừng nửa canh giờ sau, Đa Phúc như đã hẹn sẵn, đón Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu xuống thuyền hoa.
Đa Phúc mặt mày tươi cười, đôi mắt đầy nếp nhăn.
Ông ta đứng bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ngón đàn tỳ bà của Tương nương tử quả thực rất tuyệt, dù tiểu nhân không hiểu tiếng đàn, nhưng cũng biết vô cùng phi phàm.”
Ngu Ấu Ninh không mấy chú tâm gật đầu.
Tội lỗi, tội lỗi.
Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến Thẩm Kinh Châu, đâu còn tâm trí để thưởng thức tiếng đàn của Tương nương tử.
Nghĩ đến đây, Ngu Ấu Ninh quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu một cái.
Đều do chàng!
“... Sao vậy?” Thẩm Kinh Châu ngồi trong xe ngựa, ánh mắt m.ô.n.g lung đối diện nhìn Ngu Ấu Ninh.
Hắn khẽ cười, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Nếu nương nương không vui, cũng có thể...”
Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng che miệng Thẩm Kinh Châu.
Nửa là ép buộc, nửa là đe dọa, Ngu Ấu Ninh bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, tức giận ra lệnh.
“Chàng im miệng!”
Đa Phúc không tiếng động cong môi, thức thời khom người lùi lại hai ba bước.
Bỗng nhiên, từ trên thuyền hoa vang lên tiếng trẻ con gọi lớn.
Ngu Ấu Ninh dừng lại, cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó.
Buông tay Thẩm Kinh Châu ra, Ngu Ấu Ninh đứng lên, theo tiếng gọi nhìn về phía sau.
Trên chiếc thuyền hoa chạm khắc ngà voi, một cậu bé mặc trường bào viền vàng, một tay chắp sau lưng.
Mặt mày non nớt toát lên vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục.
“Tiểu gia ta bỏ tiền ra, các ngươi có thể làm gì được ta?”
Cậu ta lấy từ trong túi ra một nén vàng, ném vào tay tỳ nữ.
“Ta muốn gặp Tương nương tử.”
Tỳ nữ kêu khổ không thôi, tự tay trả lại nén vàng: “Tiểu thiếu gia đừng làm ồn nữa, ngươi còn nhỏ như vậy, nếu để lão gia biết, sợ rằng nương tử của bọn ta cũng không yên.”
Tiểu thiếu gia cười lạnh: “Ông ấy biết thì sao? Ta mặc kệ, nếu hôm nay không gặp được Tương nương tử, ta nhất định sẽ không rời đi.”
Nói xong, lại ném một nén vàng cho tỳ nữ.
Hai bên giằng co không ai nhường ai.
Tiểu thiếu gia không muốn lằng nhằng, ra hiệu cho gã sai vặt đi theo.
Lập tức có người mang ra ba hộp vàng lấp lánh.
Vàng bạc dưới ánh nắng chói lóa rực rỡ, gần như làm Ngu Ấu Ninh hoa mắt.
Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối.
Đứa trẻ này nàng mới gặp hôm qua, lúc đó cậu ta gầy gò, sao hôm nay lại có bộ dáng kiêu ngạo thế kia.
Nàng thực sự không thể so sánh cậu bé vênh váo tự đắc trên thuyền hoa với cậu bé hôm qua.
Mỗi bước mỗi xa
Rõ ràng là hai người khác biệt hoàn toàn.
Và một tiểu thiếu gia, sao lại xuất hiện ở trạm dịch cách ba mươi dặm, lại còn cả người bụi bặm như vậy.
Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Cậu ta, cậu ta...”
Thẩm Kinh Châu cười không nói, liếc nhìn thoáng qua Đa Phúc.
Đa Phúc chắp tay, giải thích: “Phu nhân, đó là tiểu thiếu gia của Tiền phủ, nô tài cũng mới biết sáng nay, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã gàn bướng, chỉ yêu thích đàn tỳ bà.”
Tương nương tử một khúc đàn đáng giá ngàn vàng, Tiền tiểu thiếu gia còn nhỏ tuổi, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc vào nàng ta. Hôm trước còn làm Tiền lão gia tức giận đuổi cậu ta ra khỏi phủ.
Sau đó, tổ mẫu của quý phủ biết tôn tử lang thang bên ngoài cả ngày, lập tức sai người đi tìm về.
Ngu Ấu Ninh ngớ người: “Cậu ta còn nhỏ như vậy, sao lại...”
Đa Phúc cười nói: “Tiền phủ làm nghề tơ lụa, nhà lớn sự nghiệp lớn, gia tộc lớn không tránh khỏi những chuyện kỳ lạ như vậy.”
Ngu Ấu Ninh vẫn thấy kinh ngạc, bỗng quay đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, vẻ mặt phòng bị.
“Sao bệ hạ lại biết cậu ta không phải con nhà nghèo?”
Rõ ràng lúc đó Thẩm Kinh Châu không ở trước mặt nàng.
Thẩm Kinh Châu cười cười, quạt trúc trong tay khẽ gõ vào mu bàn tay.
Dù là cải trang vi hành, nhưng những cung nữ và thái giám đi theo Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vẫn không ít.
Nếu thực sự là con nhà nghèo, chắc chắn thấy cảnh tượng như vậy sẽ sợ hãi mà chạy xa, đâu dám tiến lại gần.
Có lý có chứng.
Ngu Ấu Ninh lắng nghe xong, cũng gật đầu, không biết phản bác thế nào.
Dư quang thoáng thấy khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên, không vui.
“Chàng lại đang cười gì vậy?”
Chẳng qua nàng chỉ là nhận nhầm thôi, đâu có gì đáng để Thẩm Kinh Châu vui vẻ như vậy.
Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Không được cười nữa.”
Thẩm Kinh Châu nghe lời, ngừng cười, chỉ ngẩng mắt, bất động nhìn Ngu Ấu Ninh.
Ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng.
Ngu Ấu Ninh lo lắng trong lòng, chột dạ nói: “... Chàng, chàng nhìn ta như thế làm gì?”
“Không có gì.”
Thẩm Kinh Châu thản nhiên rời mắt, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thương hại.
“Chỉ là hơi tiếc, nương nương thua cược rồi.”
Mành xe hạ xuống sau lưng Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu một tay cầm quạt.
Cán quạt từ khóe mắt Ngu Ấu Ninh từ từ trượt xuống.
Sau đó nâng cằm nàng lên.
Thẩm Kinh Châu khẽ hé môi mỏng, ghé vào tai Ngu Ấu Ninh.
“Lại nợ ta một lần nữa, Ninh Ninh.”
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Ước chừng nửa canh giờ sau, Đa Phúc như đã hẹn sẵn, đón Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu xuống thuyền hoa.Đa Phúc mặt mày tươi cười, đôi mắt đầy nếp nhăn.Ông ta đứng bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ngón đàn tỳ bà của Tương nương tử quả thực rất tuyệt, dù tiểu nhân không hiểu tiếng đàn, nhưng cũng biết vô cùng phi phàm.”Ngu Ấu Ninh không mấy chú tâm gật đầu.Tội lỗi, tội lỗi.Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến Thẩm Kinh Châu, đâu còn tâm trí để thưởng thức tiếng đàn của Tương nương tử.Nghĩ đến đây, Ngu Ấu Ninh quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu một cái.Đều do chàng!“... Sao vậy?” Thẩm Kinh Châu ngồi trong xe ngựa, ánh mắt m.ô.n.g lung đối diện nhìn Ngu Ấu Ninh.Hắn khẽ cười, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Nếu nương nương không vui, cũng có thể...”Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng che miệng Thẩm Kinh Châu.Nửa là ép buộc, nửa là đe dọa, Ngu Ấu Ninh bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, tức giận ra lệnh.“Chàng im miệng!”Đa Phúc không tiếng động cong môi, thức thời khom người lùi lại hai ba bước.Bỗng nhiên, từ trên thuyền hoa vang lên tiếng trẻ con gọi lớn.Ngu Ấu Ninh dừng lại, cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó.Buông tay Thẩm Kinh Châu ra, Ngu Ấu Ninh đứng lên, theo tiếng gọi nhìn về phía sau.Trên chiếc thuyền hoa chạm khắc ngà voi, một cậu bé mặc trường bào viền vàng, một tay chắp sau lưng.Mặt mày non nớt toát lên vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục.“Tiểu gia ta bỏ tiền ra, các ngươi có thể làm gì được ta?”Cậu ta lấy từ trong túi ra một nén vàng, ném vào tay tỳ nữ.“Ta muốn gặp Tương nương tử.”Tỳ nữ kêu khổ không thôi, tự tay trả lại nén vàng: “Tiểu thiếu gia đừng làm ồn nữa, ngươi còn nhỏ như vậy, nếu để lão gia biết, sợ rằng nương tử của bọn ta cũng không yên.”Tiểu thiếu gia cười lạnh: “Ông ấy biết thì sao? Ta mặc kệ, nếu hôm nay không gặp được Tương nương tử, ta nhất định sẽ không rời đi.”Nói xong, lại ném một nén vàng cho tỳ nữ.Hai bên giằng co không ai nhường ai.Tiểu thiếu gia không muốn lằng nhằng, ra hiệu cho gã sai vặt đi theo.Lập tức có người mang ra ba hộp vàng lấp lánh.Vàng bạc dưới ánh nắng chói lóa rực rỡ, gần như làm Ngu Ấu Ninh hoa mắt.Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối.Đứa trẻ này nàng mới gặp hôm qua, lúc đó cậu ta gầy gò, sao hôm nay lại có bộ dáng kiêu ngạo thế kia.Nàng thực sự không thể so sánh cậu bé vênh váo tự đắc trên thuyền hoa với cậu bé hôm qua.Mỗi bước mỗi xa Rõ ràng là hai người khác biệt hoàn toàn.Và một tiểu thiếu gia, sao lại xuất hiện ở trạm dịch cách ba mươi dặm, lại còn cả người bụi bặm như vậy.Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Cậu ta, cậu ta...”Thẩm Kinh Châu cười không nói, liếc nhìn thoáng qua Đa Phúc.Đa Phúc chắp tay, giải thích: “Phu nhân, đó là tiểu thiếu gia của Tiền phủ, nô tài cũng mới biết sáng nay, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã gàn bướng, chỉ yêu thích đàn tỳ bà.”Tương nương tử một khúc đàn đáng giá ngàn vàng, Tiền tiểu thiếu gia còn nhỏ tuổi, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc vào nàng ta. Hôm trước còn làm Tiền lão gia tức giận đuổi cậu ta ra khỏi phủ.Sau đó, tổ mẫu của quý phủ biết tôn tử lang thang bên ngoài cả ngày, lập tức sai người đi tìm về.Ngu Ấu Ninh ngớ người: “Cậu ta còn nhỏ như vậy, sao lại...”Đa Phúc cười nói: “Tiền phủ làm nghề tơ lụa, nhà lớn sự nghiệp lớn, gia tộc lớn không tránh khỏi những chuyện kỳ lạ như vậy.”Ngu Ấu Ninh vẫn thấy kinh ngạc, bỗng quay đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, vẻ mặt phòng bị.“Sao bệ hạ lại biết cậu ta không phải con nhà nghèo?”Rõ ràng lúc đó Thẩm Kinh Châu không ở trước mặt nàng.Thẩm Kinh Châu cười cười, quạt trúc trong tay khẽ gõ vào mu bàn tay.Dù là cải trang vi hành, nhưng những cung nữ và thái giám đi theo Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vẫn không ít.Nếu thực sự là con nhà nghèo, chắc chắn thấy cảnh tượng như vậy sẽ sợ hãi mà chạy xa, đâu dám tiến lại gần.Có lý có chứng.Ngu Ấu Ninh lắng nghe xong, cũng gật đầu, không biết phản bác thế nào.Dư quang thoáng thấy khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên, không vui.“Chàng lại đang cười gì vậy?”Chẳng qua nàng chỉ là nhận nhầm thôi, đâu có gì đáng để Thẩm Kinh Châu vui vẻ như vậy.Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Không được cười nữa.”Thẩm Kinh Châu nghe lời, ngừng cười, chỉ ngẩng mắt, bất động nhìn Ngu Ấu Ninh.Ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng.Ngu Ấu Ninh lo lắng trong lòng, chột dạ nói: “... Chàng, chàng nhìn ta như thế làm gì?”“Không có gì.”Thẩm Kinh Châu thản nhiên rời mắt, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thương hại.“Chỉ là hơi tiếc, nương nương thua cược rồi.”Mành xe hạ xuống sau lưng Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu một tay cầm quạt.Cán quạt từ khóe mắt Ngu Ấu Ninh từ từ trượt xuống.Sau đó nâng cằm nàng lên.Thẩm Kinh Châu khẽ hé môi mỏng, ghé vào tai Ngu Ấu Ninh.“Lại nợ ta một lần nữa, Ninh Ninh.”