Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…

Chương 97: Chương 97

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… “Rất xin lỗi… Tôi không khóc nữa… Cô đừng đánh tôi… Tôi không khóc…” Âm thanh nữ sinh bị đánh rất mỏng manh, vội vàng nghẹn ngào xin lỗi.Nữ sinh bị đánh chắc là Ngu San, giọng nói của cô ấy đứt quãng vì khóc, cũng khàn đi rất nhiều.Thích Mê nhăn mày lại, quay đầu nhìn Lãng Dữ: “Tôi qua bên đó, việc còn lại giao cho cậu.”Lãng Dữ lo lắng: “Chị có thể xử lý được sao?”“Yên tâm, loại quái vật này chỉ cần một bàn tay là xong.” Thích Mê cười, nhẹ nhàng kéo cánh cửa, cô liếc nhìn bọn nữ quái vật đang hưng phấn thổi bong bóng màu đỏ một cái, bước nhanh về phía cầu thang.Cô nhìn thấy một nữ quái vật mập mạp đang che cửa, đưa lưng về phía cô, xắn tay áo lên chửi bới Ngu San.Vào khoảnh khắc [Đôi mắt tử thần] mở ra, Thích Mê đi đến sau lưng nữ quái vật, giơ tay ôm cổ đối phương, dùng d.a.o giấu trong ống tay áo đ.â.m vào [Cánh cửa tử thần] của cô ta.Nữ quái vật ngừng thở trong im lặng, trong nháy mắt bóng đen to lớn ngã xuống, bóng dáng mảnh khảnh của Thích Mê lộ ra. Ngu San thét chói tai, sau khi phản ứng lại thì lập tức dùng tay che kín miệng, đôi mắt màu xanh lam này rất quen thuộc với cô ấy, lần trước cô ấy cũng đã được chủ nhân của đôi mắt này cứu từ trong miệng hổ.Thích Mê vừa định hỏi một câu theo thói quen “Em không sao chứ?”, vừa nhìn kỹ dáng vẻ của Ngu San, sao mà không có việc gì được?Cô ấy hiện đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ không biết từ đâu ra, có thể là vì bộ đồ hơi nhỏ nên nó đã bám chặt toàn bộ cơ thể, hai nút thắt trước n.g.ự.c không biết là do không cài được hay là cố ý không cài mà để lộ ra một vùng xương quai xanh trắng bóng.Trên mặt đều là dấu bàn tay màu hồng, bị đánh rất thảm, khuôn mặt xinh đẹp có chút sưng, càng khỏi phải nói đến hai con mắt ướt đẫm, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn Thích Mê cũng phải hơi híp mắt lại, dường như mắt đã sưng đến nỗi không mở ra được nữa.Thích Mê không nhịn được cơn tức, dùng một chân đá văng nữ quái vật trước mặt, thầm chửi tục một tiếng.Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô vội vàng ngồi xổm bên người Ngu San an ủi: “Không sao, đừng khóc… Đã không sao nữa rồi.”Cảm xúc Ngu San kích động, gần như mất kiểm soát nên cô ấy không nói được lời nào, chỉ là ôm chặt Thích Mê khóc thành tiếng.Ngay lúc này Lãng Dữ đã đi tới, tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến Ngu San bị k.ích thí.ch run b.ắ.n lên lên, còn tưởng rằng lại có quái vật tới đây, vội vàng lùi ra sau núp vào một góc.Lần trải nghiệm này đã biến cô ấy thành chim sợ cành cong, chỉ cần hơi có tiếng động sẽ lập tức trốn đi.“Đừng sợ, đó là bạn của tụi chị, đến đây để cứu mọi người.” Thích Mê thật sự không thể nhìn cảnh tượng này, cổ họng không khỏi trở nên nghẹn ứ.Lãng Dữ đứng yên, thấy đồ Ngu San đang mặc thì lập tức dời tầm mắt, cậu cởi áo gió màu đen trên người, đưa cho Thích Mê: “Cho cô ấy mặc vào đi.”“Ừ, cảm ơn.” Thích Mê nhận lấy, đi đến khoác ở trên người Ngu San.Dưới sự trấn an của cô, Ngu San dần phục hồi tinh thần, lập tức nhắc nhở nói: “Y… Vẫn còn Eva ở trên lầu, trên lầu còn có mấy con quái vật.”“Được, chị biết rồi.”Lời chửi bới tiếng trung tiếng anh lẫn lộn của Eva ầm ĩ, hiện tại vẫn còn quanh quẩn, thật sự muốn không chú ý đến cũng khó.Thích Mê vỗ vai Ngu San, vừa đứng dậy đã thấy Lãng Dữ đi lên cầu thang: “Chị ở chỗ này với cô ấy đi, tôi đi lên cứu người.”Thích Mê do dự một chút, nghĩ với năng lực của cậu chắc chắn là không thành vấn đề, nên cũng lập tức đồng ý: “Được, vậy cậu cẩn thận một chút.”“Được.” Lãng Dữ cười khẽ trả lời.Cậu đút tay vào túi, giày bốt Martin giẫm lên bậc thang không nhanh không chậm nhưng tiếng động cực kỳ vang dội tại biệt thự không rộng lớn này, trong dáng vẻ thản nhiên tự đắc, lại có một loại khí thế không thể ngăn cản.Lúc này, phòng khách trong biệt thự đột nhiên cực kỳ yên tĩnh khiến Thích Mê cảnh giác, cô suy nghĩ rồi lập tức chạy vội tới cửa sổ thủy tinh nhìn lại.Phòng khách tầng một nào còn bóng dáng của quái vật nữa đâu?Chỉ có từng đống cát rời màu sắc khác nhau và một vùng bóng bay màu đỏ.Trực giác nói với Thích Mê, từng đống cát rời này chính là những quái vật kia.Nghĩ đến đây, cô không khỏi hít hà một hơi.Trong không gian yên tĩnh như vậy, cho dù là thiếu niên kia đơn phương hành hạ đến c.h.ế.t thì chắc cũng phải có tiếng động rất nhỏ truyền đến.Nhưng cô lại không nghe thấy gì cả. Cũng không biết thiếu niên ra tay như thế nào, khi nào ra tay, cô gần như chỉ cảm nhận thấy cậu khi cậu vừa mở cửa bước tới gần... tất cả chỉ có thế.Thích Mê yên lặng ngẩng đầu, trong vài giây cô tự hỏi, âm thanh giày bốt Martin đã dừng lại.

“Rất xin lỗi… Tôi không khóc nữa… Cô đừng đánh tôi… Tôi không khóc…” Âm thanh nữ sinh bị đánh rất mỏng manh, vội vàng nghẹn ngào xin lỗi.

Nữ sinh bị đánh chắc là Ngu San, giọng nói của cô ấy đứt quãng vì khóc, cũng khàn đi rất nhiều.

Thích Mê nhăn mày lại, quay đầu nhìn Lãng Dữ: “Tôi qua bên đó, việc còn lại giao cho cậu.”

Lãng Dữ lo lắng: “Chị có thể xử lý được sao?”

“Yên tâm, loại quái vật này chỉ cần một bàn tay là xong.”

 

Thích Mê cười, nhẹ nhàng kéo cánh cửa, cô liếc nhìn bọn nữ quái vật đang hưng phấn thổi bong bóng màu đỏ một cái, bước nhanh về phía cầu thang.

Cô nhìn thấy một nữ quái vật mập mạp đang che cửa, đưa lưng về phía cô, xắn tay áo lên chửi bới Ngu San.

Vào khoảnh khắc [Đôi mắt tử thần] mở ra, Thích Mê đi đến sau lưng nữ quái vật, giơ tay ôm cổ đối phương, dùng d.a.o giấu trong ống tay áo đ.â.m vào [Cánh cửa tử thần] của cô ta.

Nữ quái vật ngừng thở trong im lặng, trong nháy mắt bóng đen to lớn ngã xuống, bóng dáng mảnh khảnh của Thích Mê lộ ra.

 

Ngu San thét chói tai, sau khi phản ứng lại thì lập tức dùng tay che kín miệng, đôi mắt màu xanh lam này rất quen thuộc với cô ấy, lần trước cô ấy cũng đã được chủ nhân của đôi mắt này cứu từ trong miệng hổ.

Thích Mê vừa định hỏi một câu theo thói quen “Em không sao chứ?”, vừa nhìn kỹ dáng vẻ của Ngu San, sao mà không có việc gì được?

Cô ấy hiện đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ không biết từ đâu ra, có thể là vì bộ đồ hơi nhỏ nên nó đã bám chặt toàn bộ cơ thể, hai nút thắt trước n.g.ự.c không biết là do không cài được hay là cố ý không cài mà để lộ ra một vùng xương quai xanh trắng bóng.

Trên mặt đều là dấu bàn tay màu hồng, bị đánh rất thảm, khuôn mặt xinh đẹp có chút sưng, càng khỏi phải nói đến hai con mắt ướt đẫm, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn Thích Mê cũng phải hơi híp mắt lại, dường như mắt đã sưng đến nỗi không mở ra được nữa.

Thích Mê không nhịn được cơn tức, dùng một chân đá văng nữ quái vật trước mặt, thầm chửi tục một tiếng.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô vội vàng ngồi xổm bên người Ngu San an ủi: “Không sao, đừng khóc… Đã không sao nữa rồi.”

Cảm xúc Ngu San kích động, gần như mất kiểm soát nên cô ấy không nói được lời nào, chỉ là ôm chặt Thích Mê khóc thành tiếng.

Ngay lúc này Lãng Dữ đã đi tới, tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến Ngu San bị k.ích thí.ch run b.ắ.n lên lên, còn tưởng rằng lại có quái vật tới đây, vội vàng lùi ra sau núp vào một góc.

Lần trải nghiệm này đã biến cô ấy thành chim sợ cành cong, chỉ cần hơi có tiếng động sẽ lập tức trốn đi.

“Đừng sợ, đó là bạn của tụi chị, đến đây để cứu mọi người.” Thích Mê thật sự không thể nhìn cảnh tượng này, cổ họng không khỏi trở nên nghẹn ứ.

Lãng Dữ đứng yên, thấy đồ Ngu San đang mặc thì lập tức dời tầm mắt, cậu cởi áo gió màu đen trên người, đưa cho Thích Mê: “Cho cô ấy mặc vào đi.”

“Ừ, cảm ơn.” Thích Mê nhận lấy, đi đến khoác ở trên người Ngu San.

Dưới sự trấn an của cô, Ngu San dần phục hồi tinh thần, lập tức nhắc nhở nói: “Y… Vẫn còn Eva ở trên lầu, trên lầu còn có mấy con quái vật.”

“Được, chị biết rồi.”

Lời chửi bới tiếng trung tiếng anh lẫn lộn của Eva ầm ĩ, hiện tại vẫn còn quanh quẩn, thật sự muốn không chú ý đến cũng khó.

Thích Mê vỗ vai Ngu San, vừa đứng dậy đã thấy Lãng Dữ đi lên cầu thang: “Chị ở chỗ này với cô ấy đi, tôi đi lên cứu người.”

Thích Mê do dự một chút, nghĩ với năng lực của cậu chắc chắn là không thành vấn đề, nên cũng lập tức đồng ý: “Được, vậy cậu cẩn thận một chút.”

“Được.” Lãng Dữ cười khẽ trả lời.

Cậu đút tay vào túi, giày bốt Martin giẫm lên bậc thang không nhanh không chậm nhưng tiếng động cực kỳ vang dội tại biệt thự không rộng lớn này, trong dáng vẻ thản nhiên tự đắc, lại có một loại khí thế không thể ngăn cản.

Lúc này, phòng khách trong biệt thự đột nhiên cực kỳ yên tĩnh khiến Thích Mê cảnh giác, cô suy nghĩ rồi lập tức chạy vội tới cửa sổ thủy tinh nhìn lại.

Phòng khách tầng một nào còn bóng dáng của quái vật nữa đâu?

Chỉ có từng đống cát rời màu sắc khác nhau và một vùng bóng bay màu đỏ.

Trực giác nói với Thích Mê, từng đống cát rời này chính là những quái vật kia.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hít hà một hơi.

Trong không gian yên tĩnh như vậy, cho dù là thiếu niên kia đơn phương hành hạ đến c.h.ế.t thì chắc cũng phải có tiếng động rất nhỏ truyền đến.

Nhưng cô lại không nghe thấy gì cả. Cũng không biết thiếu niên ra tay như thế nào, khi nào ra tay, cô gần như chỉ cảm nhận thấy cậu khi cậu vừa mở cửa bước tới gần... tất cả chỉ có thế.

Thích Mê yên lặng ngẩng đầu, trong vài giây cô tự hỏi, âm thanh giày bốt Martin đã dừng lại.

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… “Rất xin lỗi… Tôi không khóc nữa… Cô đừng đánh tôi… Tôi không khóc…” Âm thanh nữ sinh bị đánh rất mỏng manh, vội vàng nghẹn ngào xin lỗi.Nữ sinh bị đánh chắc là Ngu San, giọng nói của cô ấy đứt quãng vì khóc, cũng khàn đi rất nhiều.Thích Mê nhăn mày lại, quay đầu nhìn Lãng Dữ: “Tôi qua bên đó, việc còn lại giao cho cậu.”Lãng Dữ lo lắng: “Chị có thể xử lý được sao?”“Yên tâm, loại quái vật này chỉ cần một bàn tay là xong.” Thích Mê cười, nhẹ nhàng kéo cánh cửa, cô liếc nhìn bọn nữ quái vật đang hưng phấn thổi bong bóng màu đỏ một cái, bước nhanh về phía cầu thang.Cô nhìn thấy một nữ quái vật mập mạp đang che cửa, đưa lưng về phía cô, xắn tay áo lên chửi bới Ngu San.Vào khoảnh khắc [Đôi mắt tử thần] mở ra, Thích Mê đi đến sau lưng nữ quái vật, giơ tay ôm cổ đối phương, dùng d.a.o giấu trong ống tay áo đ.â.m vào [Cánh cửa tử thần] của cô ta.Nữ quái vật ngừng thở trong im lặng, trong nháy mắt bóng đen to lớn ngã xuống, bóng dáng mảnh khảnh của Thích Mê lộ ra. Ngu San thét chói tai, sau khi phản ứng lại thì lập tức dùng tay che kín miệng, đôi mắt màu xanh lam này rất quen thuộc với cô ấy, lần trước cô ấy cũng đã được chủ nhân của đôi mắt này cứu từ trong miệng hổ.Thích Mê vừa định hỏi một câu theo thói quen “Em không sao chứ?”, vừa nhìn kỹ dáng vẻ của Ngu San, sao mà không có việc gì được?Cô ấy hiện đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ không biết từ đâu ra, có thể là vì bộ đồ hơi nhỏ nên nó đã bám chặt toàn bộ cơ thể, hai nút thắt trước n.g.ự.c không biết là do không cài được hay là cố ý không cài mà để lộ ra một vùng xương quai xanh trắng bóng.Trên mặt đều là dấu bàn tay màu hồng, bị đánh rất thảm, khuôn mặt xinh đẹp có chút sưng, càng khỏi phải nói đến hai con mắt ướt đẫm, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn Thích Mê cũng phải hơi híp mắt lại, dường như mắt đã sưng đến nỗi không mở ra được nữa.Thích Mê không nhịn được cơn tức, dùng một chân đá văng nữ quái vật trước mặt, thầm chửi tục một tiếng.Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô vội vàng ngồi xổm bên người Ngu San an ủi: “Không sao, đừng khóc… Đã không sao nữa rồi.”Cảm xúc Ngu San kích động, gần như mất kiểm soát nên cô ấy không nói được lời nào, chỉ là ôm chặt Thích Mê khóc thành tiếng.Ngay lúc này Lãng Dữ đã đi tới, tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến Ngu San bị k.ích thí.ch run b.ắ.n lên lên, còn tưởng rằng lại có quái vật tới đây, vội vàng lùi ra sau núp vào một góc.Lần trải nghiệm này đã biến cô ấy thành chim sợ cành cong, chỉ cần hơi có tiếng động sẽ lập tức trốn đi.“Đừng sợ, đó là bạn của tụi chị, đến đây để cứu mọi người.” Thích Mê thật sự không thể nhìn cảnh tượng này, cổ họng không khỏi trở nên nghẹn ứ.Lãng Dữ đứng yên, thấy đồ Ngu San đang mặc thì lập tức dời tầm mắt, cậu cởi áo gió màu đen trên người, đưa cho Thích Mê: “Cho cô ấy mặc vào đi.”“Ừ, cảm ơn.” Thích Mê nhận lấy, đi đến khoác ở trên người Ngu San.Dưới sự trấn an của cô, Ngu San dần phục hồi tinh thần, lập tức nhắc nhở nói: “Y… Vẫn còn Eva ở trên lầu, trên lầu còn có mấy con quái vật.”“Được, chị biết rồi.”Lời chửi bới tiếng trung tiếng anh lẫn lộn của Eva ầm ĩ, hiện tại vẫn còn quanh quẩn, thật sự muốn không chú ý đến cũng khó.Thích Mê vỗ vai Ngu San, vừa đứng dậy đã thấy Lãng Dữ đi lên cầu thang: “Chị ở chỗ này với cô ấy đi, tôi đi lên cứu người.”Thích Mê do dự một chút, nghĩ với năng lực của cậu chắc chắn là không thành vấn đề, nên cũng lập tức đồng ý: “Được, vậy cậu cẩn thận một chút.”“Được.” Lãng Dữ cười khẽ trả lời.Cậu đút tay vào túi, giày bốt Martin giẫm lên bậc thang không nhanh không chậm nhưng tiếng động cực kỳ vang dội tại biệt thự không rộng lớn này, trong dáng vẻ thản nhiên tự đắc, lại có một loại khí thế không thể ngăn cản.Lúc này, phòng khách trong biệt thự đột nhiên cực kỳ yên tĩnh khiến Thích Mê cảnh giác, cô suy nghĩ rồi lập tức chạy vội tới cửa sổ thủy tinh nhìn lại.Phòng khách tầng một nào còn bóng dáng của quái vật nữa đâu?Chỉ có từng đống cát rời màu sắc khác nhau và một vùng bóng bay màu đỏ.Trực giác nói với Thích Mê, từng đống cát rời này chính là những quái vật kia.Nghĩ đến đây, cô không khỏi hít hà một hơi.Trong không gian yên tĩnh như vậy, cho dù là thiếu niên kia đơn phương hành hạ đến c.h.ế.t thì chắc cũng phải có tiếng động rất nhỏ truyền đến.Nhưng cô lại không nghe thấy gì cả. Cũng không biết thiếu niên ra tay như thế nào, khi nào ra tay, cô gần như chỉ cảm nhận thấy cậu khi cậu vừa mở cửa bước tới gần... tất cả chỉ có thế.Thích Mê yên lặng ngẩng đầu, trong vài giây cô tự hỏi, âm thanh giày bốt Martin đã dừng lại.

Chương 97: Chương 97