Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…

Chương 125: Chương 125

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Cố tình làm hỏng thiết bị cũng nằm trong kế hoạch của cô, ba hướng giải quyết mà cô cho rằng bên kia có thể thực hiện để giải quyết các trường hợp khẩn cấp như này là:Một, cử người đến giao thiết bị mớiHai, thợ săn số 7 đến gặp tiểu Thành chủ để lấy trang bị mới.Ba, thợ săn số 7 tự mình đi thay các thiết bị dự phòng.Hai trong ba tình huống đều có thể dẫn đến "Thực", thử một chút cũng không lỗ.Dựa vào tính toán trực quan của cô về hướng di chuyển của cô bé, Thích Mê đã hình dung sơ bộ phần đường cô bé đi qua. Cảm thấy mình gần như đã nhớ hết, cô không đợi thêm nữa mà đuổi theo con đường mà cô bé quàng khăn đỏ đã đi.Nhìn thấy Thích Mê đột nhiên chạy đi, Hình Thiết Quân cũng lập tức hành động. [Chú ý chú ý! Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tạm thời không tính ván đấu trước, trong ván này, thợ săn số 7 vẫn sẽ hành động và bắt được con mồi thứ bảy mà anh ta nhìn thấy! Cùng với những quy định mới ta vừa đưa ra, tất cả đều hợp lệ!]Thích Mê cười khúc khích quay lại nhìn Hình Thiết Quân, người đã bị bỏ lại đằng xa.Khả năng theo dõi của gã có mạnh đến đâu, khả năng di chuyển mà kém thì cũng vô ích.Đuổi theo được mấy phút, Hình Thiết Quân nhận thấy hướng đi của Thích Mê có gì đó không ổn, gã vội vàng sờ vào bộ đàm trên thắt lưng, định báo cáo... Không thấy…Gã thầm mắng một câu rồi tăng tốc đuổi theo cô.Mỗi lần máy quay ghi lại được bóng lưng của Thích Mê thì giây kế tiếp cô ta lại nhanh chóng biến mất khỏi máy quay khiến tâm trạng của tiểu Thành chủ d.a.o động rất lớn, lúc phát thanh cũng cảm thấy nóng nảy, chỉ có thể phát ra những âm thanh eh eh kinh ngạcCứ như vậy lặp đi lặp lại, tiểu Thành chủ mệt rồi:[Thợ săn số 7, anh có muốn đổi mục tiêu khác và ngừng đuổi theo con mồi số 17 này không?]Hình Thiết Quân: "?"Với tư cách là thủ lĩnh của thợ săn, chuyện Hình Thiết Quân thất bại trong lần ra quân *****ên đã khiến gã rất giận dữ, bây giờ lại bị thông báo ngay trước mặt mọi người như vậy, gã cảm thấy như đang bị tát vào mặt.Suy nghĩ một chút, gã quyết định nghe theo lời khuyên của tiểu Thành chủ, ít nhất phải xóa bỏ một con mồi để hoàn thành nhiệm vụ.Theo lời nhắc nhở vừa rồi, gã đã nhìn thấy con mồi số 17 sáu lần, cho nên lần sau nhìn thấy con mồi, gã có thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người đó.Hình Thiết Quân hít một hơi thật sâu, từ từ giảm tốc độ và quan sát xung quanh.Tình cờ cách đó không xa có một con mồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài, chắc là do cảm thấy không an toàn nên muốn đổi chỗ, không ngờ lại gặp phải thợ săn đang hành động.Tóc vàng hét lên, quay người bỏ chạy.[Bíp bíp — Thợ săn số 7 đã nhìn thấy con mồi thứ bảy! Là một... nữ sinh? Cô gái tóc vàng đang lang thang trên đường? Mời thợ săn số 7 hãy g.i.ế.c cô ta càng sớm càng tốt!]Khuôn miệng của tóc vàng không mở ra nhưng tiếng lòng bên trong đã vang vọng: "Tôi là đàn ông!"Bị vật chất tối của Lãng Dữ điều khiển, cậu ta đã tự mình tô vẽ đôi môi của mình trở nên đầy đặn và gợi cảm.Ánh mắt Hình Thiết Quân rất hung ác, gã vừa đút tay vào túi vừa đuổi theo... Hả? Súng đâu rồi...Mẹ nó chứ!Thích Mê đi theo chấm đỏ nhỏ trên điện thoại, đi đến một mảnh rừng nhỏ.Trong tận thế, hiếm có thể thấy được một nơi cây cối tươi tốt như vậy nên đã khiến cô ngạc nhiên một lúc. Sau khi đi sâu vào bên trong, một ngôi nhà màu lá phong hiện ra khiến cô có chút cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích.Cô bé mang theo chiếc đèn lồng hình móng ngựa đi qua, vui sướng vừa đi vừa nhảy chân sáo.Thích Mê không muốn phá vỡ sự im lặng hiếm có này, đến khi cô bé kia đang muốn vào nhà, cô mới xuất hiện ngăn cô bé lại.Cô bé quàng khăn đỏ giật mình, tính quay người bỏ chạy, nhưng Thích Mê đã kịp chộp lấy chiếc mũ lớn: “Đừng sợ, chị sẽ không làm tổn thương em… Chị đến đây để gặp tiểu Thành chủ của em, cậu ấy đang ở ngay trong đó à?"Khi nói chuyện với trẻ em, giọng điệu của Thích Mê vô thức trở nên hiền hòa.Cô bé quàng khăn đỏ rụt rè lắc đầu: “Tiểu Thành chủ không ở đó, anh ấy cũng sẽ không ở đây trong khi trò chơi diễn ra.”"Thật sao?" Thích Mê hơi nghi hoặc, quyết định đi vào kiểm tra một chút.Bị cô uy h.i.ế.p níu lấy cái mũ, cô bé không dám chống cự, chỉ có thể đi theo cô.Căn phòng rất bừa bộn, bên trong hầu hết là đồ chơi, ngoài ra có thêm hai cái cầu trượt nhựa và xích đu nhựa cao vài mét, rõ ràng là khu vui chơi dành cho trẻ em.Dưới đất có không ít các túi đựng đồ ăn vặt bị ném xuống, trong đó có cả gói đã ăn hết và chưa ăn hết, khiến Thích Mê, một giáo viên mẫu giáo cảm thấy hơi tăng huyết áp.“Nơi này không có người dọn dẹp cho các em sao?” Thích Mê cố gắng kiềm chế h.am mu.ốn dọn dẹp nơi này của mình lại.Cô bé quàng khăn đỏ mím môi: "Ngày hôm qua Thành chủ vừa mới sai người dọn dẹp xong…”

Cố tình làm hỏng thiết bị cũng nằm trong kế hoạch của cô, ba hướng giải quyết mà cô cho rằng bên kia có thể thực hiện để giải quyết các trường hợp khẩn cấp như này là:

Một, cử người đến giao thiết bị mới

Hai, thợ săn số 7 đến gặp tiểu Thành chủ để lấy trang bị mới.

Ba, thợ săn số 7 tự mình đi thay các thiết bị dự phòng.

Hai trong ba tình huống đều có thể dẫn đến "Thực", thử một chút cũng không lỗ.

Dựa vào tính toán trực quan của cô về hướng di chuyển của cô bé, Thích Mê đã hình dung sơ bộ phần đường cô bé đi qua. Cảm thấy mình gần như đã nhớ hết, cô không đợi thêm nữa mà đuổi theo con đường mà cô bé quàng khăn đỏ đã đi.

Nhìn thấy Thích Mê đột nhiên chạy đi, Hình Thiết Quân cũng lập tức hành động.

 

[Chú ý chú ý! Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tạm thời không tính ván đấu trước, trong ván này, thợ săn số 7 vẫn sẽ hành động và bắt được con mồi thứ bảy mà anh ta nhìn thấy! Cùng với những quy định mới ta vừa đưa ra, tất cả đều hợp lệ!]

Thích Mê cười khúc khích quay lại nhìn Hình Thiết Quân, người đã bị bỏ lại đằng xa.

Khả năng theo dõi của gã có mạnh đến đâu, khả năng di chuyển mà kém thì cũng vô ích.

Đuổi theo được mấy phút, Hình Thiết Quân nhận thấy hướng đi của Thích Mê có gì đó không ổn, gã vội vàng sờ vào bộ đàm trên thắt lưng, định báo cáo...

 

Không thấy…

Gã thầm mắng một câu rồi tăng tốc đuổi theo cô.

Mỗi lần máy quay ghi lại được bóng lưng của Thích Mê thì giây kế tiếp cô ta lại nhanh chóng biến mất khỏi máy quay khiến tâm trạng của tiểu Thành chủ d.a.o động rất lớn, lúc phát thanh cũng cảm thấy nóng nảy, chỉ có thể phát ra những âm thanh eh eh kinh ngạc

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, tiểu Thành chủ mệt rồi:

[Thợ săn số 7, anh có muốn đổi mục tiêu khác và ngừng đuổi theo con mồi số 17 này không?]

Hình Thiết Quân: "?"

Với tư cách là thủ lĩnh của thợ săn, chuyện Hình Thiết Quân thất bại trong lần ra quân *****ên đã khiến gã rất giận dữ, bây giờ lại bị thông báo ngay trước mặt mọi người như vậy, gã cảm thấy như đang bị tát vào mặt.

Suy nghĩ một chút, gã quyết định nghe theo lời khuyên của tiểu Thành chủ, ít nhất phải xóa bỏ một con mồi để hoàn thành nhiệm vụ.

Theo lời nhắc nhở vừa rồi, gã đã nhìn thấy con mồi số 17 sáu lần, cho nên lần sau nhìn thấy con mồi, gã có thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người đó.

Hình Thiết Quân hít một hơi thật sâu, từ từ giảm tốc độ và quan sát xung quanh.

Tình cờ cách đó không xa có một con mồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài, chắc là do cảm thấy không an toàn nên muốn đổi chỗ, không ngờ lại gặp phải thợ săn đang hành động.

Tóc vàng hét lên, quay người bỏ chạy.

[Bíp bíp — Thợ săn số 7 đã nhìn thấy con mồi thứ bảy! Là một... nữ sinh? Cô gái tóc vàng đang lang thang trên đường? Mời thợ săn số 7 hãy g.i.ế.c cô ta càng sớm càng tốt!]

Khuôn miệng của tóc vàng không mở ra nhưng tiếng lòng bên trong đã vang vọng: "Tôi là đàn ông!"

Bị vật chất tối của Lãng Dữ điều khiển, cậu ta đã tự mình tô vẽ đôi môi của mình trở nên đầy đặn và gợi cảm.

Ánh mắt Hình Thiết Quân rất hung ác, gã vừa đút tay vào túi vừa đuổi theo... Hả? Súng đâu rồi...

Mẹ nó chứ!

Thích Mê đi theo chấm đỏ nhỏ trên điện thoại, đi đến một mảnh rừng nhỏ.

Trong tận thế, hiếm có thể thấy được một nơi cây cối tươi tốt như vậy nên đã khiến cô ngạc nhiên một lúc. Sau khi đi sâu vào bên trong, một ngôi nhà màu lá phong hiện ra khiến cô có chút cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích.

Cô bé mang theo chiếc đèn lồng hình móng ngựa đi qua, vui sướng vừa đi vừa nhảy chân sáo.

Thích Mê không muốn phá vỡ sự im lặng hiếm có này, đến khi cô bé kia đang muốn vào nhà, cô mới xuất hiện ngăn cô bé lại.

Cô bé quàng khăn đỏ giật mình, tính quay người bỏ chạy, nhưng Thích Mê đã kịp chộp lấy chiếc mũ lớn: “Đừng sợ, chị sẽ không làm tổn thương em… Chị đến đây để gặp tiểu Thành chủ của em, cậu ấy đang ở ngay trong đó à?"

Khi nói chuyện với trẻ em, giọng điệu của Thích Mê vô thức trở nên hiền hòa.

Cô bé quàng khăn đỏ rụt rè lắc đầu: “Tiểu Thành chủ không ở đó, anh ấy cũng sẽ không ở đây trong khi trò chơi diễn ra.”

"Thật sao?" Thích Mê hơi nghi hoặc, quyết định đi vào kiểm tra một chút.

Bị cô uy h.i.ế.p níu lấy cái mũ, cô bé không dám chống cự, chỉ có thể đi theo cô.

Căn phòng rất bừa bộn, bên trong hầu hết là đồ chơi, ngoài ra có thêm hai cái cầu trượt nhựa và xích đu nhựa cao vài mét, rõ ràng là khu vui chơi dành cho trẻ em.

Dưới đất có không ít các túi đựng đồ ăn vặt bị ném xuống, trong đó có cả gói đã ăn hết và chưa ăn hết, khiến Thích Mê, một giáo viên mẫu giáo cảm thấy hơi tăng huyết áp.

“Nơi này không có người dọn dẹp cho các em sao?” Thích Mê cố gắng kiềm chế h.am mu.ốn dọn dẹp nơi này của mình lại.

Cô bé quàng khăn đỏ mím môi: "Ngày hôm qua Thành chủ vừa mới sai người dọn dẹp xong…”

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Cố tình làm hỏng thiết bị cũng nằm trong kế hoạch của cô, ba hướng giải quyết mà cô cho rằng bên kia có thể thực hiện để giải quyết các trường hợp khẩn cấp như này là:Một, cử người đến giao thiết bị mớiHai, thợ săn số 7 đến gặp tiểu Thành chủ để lấy trang bị mới.Ba, thợ săn số 7 tự mình đi thay các thiết bị dự phòng.Hai trong ba tình huống đều có thể dẫn đến "Thực", thử một chút cũng không lỗ.Dựa vào tính toán trực quan của cô về hướng di chuyển của cô bé, Thích Mê đã hình dung sơ bộ phần đường cô bé đi qua. Cảm thấy mình gần như đã nhớ hết, cô không đợi thêm nữa mà đuổi theo con đường mà cô bé quàng khăn đỏ đã đi.Nhìn thấy Thích Mê đột nhiên chạy đi, Hình Thiết Quân cũng lập tức hành động. [Chú ý chú ý! Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tạm thời không tính ván đấu trước, trong ván này, thợ săn số 7 vẫn sẽ hành động và bắt được con mồi thứ bảy mà anh ta nhìn thấy! Cùng với những quy định mới ta vừa đưa ra, tất cả đều hợp lệ!]Thích Mê cười khúc khích quay lại nhìn Hình Thiết Quân, người đã bị bỏ lại đằng xa.Khả năng theo dõi của gã có mạnh đến đâu, khả năng di chuyển mà kém thì cũng vô ích.Đuổi theo được mấy phút, Hình Thiết Quân nhận thấy hướng đi của Thích Mê có gì đó không ổn, gã vội vàng sờ vào bộ đàm trên thắt lưng, định báo cáo... Không thấy…Gã thầm mắng một câu rồi tăng tốc đuổi theo cô.Mỗi lần máy quay ghi lại được bóng lưng của Thích Mê thì giây kế tiếp cô ta lại nhanh chóng biến mất khỏi máy quay khiến tâm trạng của tiểu Thành chủ d.a.o động rất lớn, lúc phát thanh cũng cảm thấy nóng nảy, chỉ có thể phát ra những âm thanh eh eh kinh ngạcCứ như vậy lặp đi lặp lại, tiểu Thành chủ mệt rồi:[Thợ săn số 7, anh có muốn đổi mục tiêu khác và ngừng đuổi theo con mồi số 17 này không?]Hình Thiết Quân: "?"Với tư cách là thủ lĩnh của thợ săn, chuyện Hình Thiết Quân thất bại trong lần ra quân *****ên đã khiến gã rất giận dữ, bây giờ lại bị thông báo ngay trước mặt mọi người như vậy, gã cảm thấy như đang bị tát vào mặt.Suy nghĩ một chút, gã quyết định nghe theo lời khuyên của tiểu Thành chủ, ít nhất phải xóa bỏ một con mồi để hoàn thành nhiệm vụ.Theo lời nhắc nhở vừa rồi, gã đã nhìn thấy con mồi số 17 sáu lần, cho nên lần sau nhìn thấy con mồi, gã có thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người đó.Hình Thiết Quân hít một hơi thật sâu, từ từ giảm tốc độ và quan sát xung quanh.Tình cờ cách đó không xa có một con mồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài, chắc là do cảm thấy không an toàn nên muốn đổi chỗ, không ngờ lại gặp phải thợ săn đang hành động.Tóc vàng hét lên, quay người bỏ chạy.[Bíp bíp — Thợ săn số 7 đã nhìn thấy con mồi thứ bảy! Là một... nữ sinh? Cô gái tóc vàng đang lang thang trên đường? Mời thợ săn số 7 hãy g.i.ế.c cô ta càng sớm càng tốt!]Khuôn miệng của tóc vàng không mở ra nhưng tiếng lòng bên trong đã vang vọng: "Tôi là đàn ông!"Bị vật chất tối của Lãng Dữ điều khiển, cậu ta đã tự mình tô vẽ đôi môi của mình trở nên đầy đặn và gợi cảm.Ánh mắt Hình Thiết Quân rất hung ác, gã vừa đút tay vào túi vừa đuổi theo... Hả? Súng đâu rồi...Mẹ nó chứ!Thích Mê đi theo chấm đỏ nhỏ trên điện thoại, đi đến một mảnh rừng nhỏ.Trong tận thế, hiếm có thể thấy được một nơi cây cối tươi tốt như vậy nên đã khiến cô ngạc nhiên một lúc. Sau khi đi sâu vào bên trong, một ngôi nhà màu lá phong hiện ra khiến cô có chút cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích.Cô bé mang theo chiếc đèn lồng hình móng ngựa đi qua, vui sướng vừa đi vừa nhảy chân sáo.Thích Mê không muốn phá vỡ sự im lặng hiếm có này, đến khi cô bé kia đang muốn vào nhà, cô mới xuất hiện ngăn cô bé lại.Cô bé quàng khăn đỏ giật mình, tính quay người bỏ chạy, nhưng Thích Mê đã kịp chộp lấy chiếc mũ lớn: “Đừng sợ, chị sẽ không làm tổn thương em… Chị đến đây để gặp tiểu Thành chủ của em, cậu ấy đang ở ngay trong đó à?"Khi nói chuyện với trẻ em, giọng điệu của Thích Mê vô thức trở nên hiền hòa.Cô bé quàng khăn đỏ rụt rè lắc đầu: “Tiểu Thành chủ không ở đó, anh ấy cũng sẽ không ở đây trong khi trò chơi diễn ra.”"Thật sao?" Thích Mê hơi nghi hoặc, quyết định đi vào kiểm tra một chút.Bị cô uy h.i.ế.p níu lấy cái mũ, cô bé không dám chống cự, chỉ có thể đi theo cô.Căn phòng rất bừa bộn, bên trong hầu hết là đồ chơi, ngoài ra có thêm hai cái cầu trượt nhựa và xích đu nhựa cao vài mét, rõ ràng là khu vui chơi dành cho trẻ em.Dưới đất có không ít các túi đựng đồ ăn vặt bị ném xuống, trong đó có cả gói đã ăn hết và chưa ăn hết, khiến Thích Mê, một giáo viên mẫu giáo cảm thấy hơi tăng huyết áp.“Nơi này không có người dọn dẹp cho các em sao?” Thích Mê cố gắng kiềm chế h.am mu.ốn dọn dẹp nơi này của mình lại.Cô bé quàng khăn đỏ mím môi: "Ngày hôm qua Thành chủ vừa mới sai người dọn dẹp xong…”

Chương 125: Chương 125