Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…
Chương 135: Chương 135
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Thích Mê đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Nhìn qua nhìn lại, thấy dây điện màu đen kia quả thật đúng là có sáu cái dây thừng, nhưng màu sắc của chúng không đồng đều, phần màu đen rõ ràng là m.á.u đã hong khô.“Vừa rồi không phải cô hỏi tôi vì sao lại bảo vệ khu Thỏ sao? Kỳ thật không phải là tôi bảo vệ, là do người khu khác bắt nạt người quá đáng đến mức không ai có thể nhìn vào. Sáu người mà tôi vừa nhắc đến, trong đó có một người là người chơi ngày tận thế, là một tên nhóc vô cùng nghị lực, cũng coi như là có kỹ năng đánh nhau, kết quả là… Vẫn phải nộp cái mạng nhỏ ở chỗ này.”Tề Tư Vân chậm rãi thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Thích Mê, “Ngày đó là lần *****ên tôi gặp bọn họ, nửa đêm dậy nhìn thấy bọn họ bị treo như vịt quay chưng trong tủ, treo ở dây điện này, vô cùng khủng khiếp… Hiện tại cảnh tượng kia vẫn còn ở trong đầu tôi, căn bản không thể quên được.” Thích Mê nhìn đống dây thừng, chỉ cần nghe miêu tả là có thể tưởng tượng ra được hình ảnh kia ——Đêm khuya tĩnh mịch, sáu t.h.i t.h.ể chỉnh tề được treo trên dây điện, như thể xác của họ bị mang đi diễu hành, chỉ có ở xã hội cũ mới xuất hiện.Yết hầu của cô không khỏi căng lên, cô lạnh giọng hỏi: “Chỉ có một người chơi ngày tận thế, còn năm người kia đều là người tiến hóa? Đều là đồng loại, sao bọn họ có thể làm như vậy?” “Còn không phải bởi vì yếu thế à.” Tề Tư Vân thở dài, “Nói thật, tôi ở Bất Dạ Thành này mới có thể chân chính cảm nhận được cái gọi là phân biệt cấp bậc, cá lớn nuốt cá bé. Sau chuyện này, người đứng đầu khu cấm người trong khu Thỏ báo danh đấu trường, thành ra mọi người đều phải tự cung tự cấp, không được liên hệ với người khu khác…”Bà ta trộm nhìn Thích Mê, thấy sắc mặt của cô trầm đi, liền rèn sắt khi còn nóng, “Tôi nói nhiều với cô như vậy là để hy vọng cô có thể hiểu rõ, khu Thỏ tuyệt đối không phải là lựa chọn hàng đầu cho người chơi ngày tận thế, đặc biệt là cô còn đem theo nhiều trẻ con như vậy, nếu cô còn muốn rời khỏi tận thế này, vẫn nên đi sang khu khác, cho dù là khu Hồ Ly nằm không giành thắng cũng được.”Thích Mê hơi nhếch môi: “Bà thấu hiểu chuyện như vậy, vì sao còn không rời đi để giành chiến thắng?”“Tôi?” Tề Tư Vân trừng mắt lên, hừ lạnh một tiếng, “Bà đây không muốn nhìn thấy mặt của những người đó! Mẹ nó, người sau còn ghê tởm hơn người trước!”Thích Mê cười cười: “Bà còn không muốn gặp, nghĩ xem tôi còn muốn đi không?”Cô xoayngười ngồi trở lại vị trí, chậm rãi ngã dựa về phía sau, “Hơn nữa phải nói, khu Thỏ yếu ớt cũng có điểm tốt, ít nhất tôi không cần mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, sợ bọn họ làm tổn hại đến học sinh của tôi.”Tề Tư Vân hơi nhướng mày: “Cho nên đây là nguyên nhân cô kiên trì ở lại khu Thỏ? Cô phải suy nghĩ lại, khu Thỏ là nơi không phải ngày một ngày hai là tìm thấy giấy thông hành.”“Ừm, tôi biết…”Thích Mê càng nói âm thanh càng nhỏ, sau khi ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên cô cảm thấy mí mắt muốn dính lấy nhau, mấy ngày nay vội vàng lên đường nên trên cơ bản cô không ngủ, hiện tại vất vả lắm mới được ngả lưng, thật sự cưỡng lại không được, chậm rãi khép mắt lại.Tuy rằng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lỗ tại cô lại không, vẫn dựng thẳng lên nghe động tĩnh trong phòng.Giọng nói Tề Tư Vân dần đi xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà ta nói đi xuống lầu lấy cho bọn họ mấy thứ đồ hộp, Thích Mê mơ màng ừ một tiếng, rồi nghe được tiếng cửa phòng được đóng lại.Căn phòng yên tĩnh trở lại.Bốn nhãi con chú ý thấy Thích Mê đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tất cả đều kiểm soát âm thanh chơi đùa.Nhưng không quá vài phút, đường phố lập tức truyền đến một giọng nói quát lớn, nháy mắt khiến Thích Mê bừng tỉnh.Sau khi Thích Mê tỉnh dậy, cô nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, phát hiện dưới lầu có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám.Nhìn số tuổi người đàn ông hẳn là đã bước vào tuổi trung niên, đồng thời cũng là một người tiến hóa, nhưng cái đầu to kết hợp với quần áo xưa khiến cảm giác phối đồ càng thêm xấu nghiêm trọng, hơn nữa sau lưng ông ta còn có bức tường gạch đỏ, khiến người ta liên tưởng tới kiểu “người ngoài hành tinh mặc vào kiểu áo Tôn Trung Sơn, xuyên không đến những năm tháng gian khổ phấn đấu làm việc.”Khi cô quan sát, người đàn ông như đã phát hiện ra cô đang nhìn ông ta, càng thêm ra sức vẫy tay: “Cô là người gia nhập khu Thỏ ngày hôm nay? Tôi là tổ trưởng khu Thỏ, cố ý tới đây tiếp đón cô!”
Thích Mê đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Nhìn qua nhìn lại, thấy dây điện màu đen kia quả thật đúng là có sáu cái dây thừng, nhưng màu sắc của chúng không đồng đều, phần màu đen rõ ràng là m.á.u đã hong khô.
“Vừa rồi không phải cô hỏi tôi vì sao lại bảo vệ khu Thỏ sao? Kỳ thật không phải là tôi bảo vệ, là do người khu khác bắt nạt người quá đáng đến mức không ai có thể nhìn vào. Sáu người mà tôi vừa nhắc đến, trong đó có một người là người chơi ngày tận thế, là một tên nhóc vô cùng nghị lực, cũng coi như là có kỹ năng đánh nhau, kết quả là… Vẫn phải nộp cái mạng nhỏ ở chỗ này.”
Tề Tư Vân chậm rãi thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Thích Mê, “Ngày đó là lần *****ên tôi gặp bọn họ, nửa đêm dậy nhìn thấy bọn họ bị treo như vịt quay chưng trong tủ, treo ở dây điện này, vô cùng khủng khiếp… Hiện tại cảnh tượng kia vẫn còn ở trong đầu tôi, căn bản không thể quên được.”
Thích Mê nhìn đống dây thừng, chỉ cần nghe miêu tả là có thể tưởng tượng ra được hình ảnh kia ——
Đêm khuya tĩnh mịch, sáu t.h.i t.h.ể chỉnh tề được treo trên dây điện, như thể xác của họ bị mang đi diễu hành, chỉ có ở xã hội cũ mới xuất hiện.
Yết hầu của cô không khỏi căng lên, cô lạnh giọng hỏi: “Chỉ có một người chơi ngày tận thế, còn năm người kia đều là người tiến hóa? Đều là đồng loại, sao bọn họ có thể làm như vậy?”
“Còn không phải bởi vì yếu thế à.” Tề Tư Vân thở dài, “Nói thật, tôi ở Bất Dạ Thành này mới có thể chân chính cảm nhận được cái gọi là phân biệt cấp bậc, cá lớn nuốt cá bé. Sau chuyện này, người đứng đầu khu cấm người trong khu Thỏ báo danh đấu trường, thành ra mọi người đều phải tự cung tự cấp, không được liên hệ với người khu khác…”
Bà ta trộm nhìn Thích Mê, thấy sắc mặt của cô trầm đi, liền rèn sắt khi còn nóng, “Tôi nói nhiều với cô như vậy là để hy vọng cô có thể hiểu rõ, khu Thỏ tuyệt đối không phải là lựa chọn hàng đầu cho người chơi ngày tận thế, đặc biệt là cô còn đem theo nhiều trẻ con như vậy, nếu cô còn muốn rời khỏi tận thế này, vẫn nên đi sang khu khác, cho dù là khu Hồ Ly nằm không giành thắng cũng được.”
Thích Mê hơi nhếch môi: “Bà thấu hiểu chuyện như vậy, vì sao còn không rời đi để giành chiến thắng?”
“Tôi?” Tề Tư Vân trừng mắt lên, hừ lạnh một tiếng, “Bà đây không muốn nhìn thấy mặt của những người đó! Mẹ nó, người sau còn ghê tởm hơn người trước!”
Thích Mê cười cười: “Bà còn không muốn gặp, nghĩ xem tôi còn muốn đi không?”
Cô xoayngười ngồi trở lại vị trí, chậm rãi ngã dựa về phía sau, “Hơn nữa phải nói, khu Thỏ yếu ớt cũng có điểm tốt, ít nhất tôi không cần mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, sợ bọn họ làm tổn hại đến học sinh của tôi.”
Tề Tư Vân hơi nhướng mày: “Cho nên đây là nguyên nhân cô kiên trì ở lại khu Thỏ? Cô phải suy nghĩ lại, khu Thỏ là nơi không phải ngày một ngày hai là tìm thấy giấy thông hành.”
“Ừm, tôi biết…”
Thích Mê càng nói âm thanh càng nhỏ, sau khi ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên cô cảm thấy mí mắt muốn dính lấy nhau, mấy ngày nay vội vàng lên đường nên trên cơ bản cô không ngủ, hiện tại vất vả lắm mới được ngả lưng, thật sự cưỡng lại không được, chậm rãi khép mắt lại.
Tuy rằng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lỗ tại cô lại không, vẫn dựng thẳng lên nghe động tĩnh trong phòng.
Giọng nói Tề Tư Vân dần đi xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà ta nói đi xuống lầu lấy cho bọn họ mấy thứ đồ hộp, Thích Mê mơ màng ừ một tiếng, rồi nghe được tiếng cửa phòng được đóng lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Bốn nhãi con chú ý thấy Thích Mê đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tất cả đều kiểm soát âm thanh chơi đùa.
Nhưng không quá vài phút, đường phố lập tức truyền đến một giọng nói quát lớn, nháy mắt khiến Thích Mê bừng tỉnh.
Sau khi Thích Mê tỉnh dậy, cô nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, phát hiện dưới lầu có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám.
Nhìn số tuổi người đàn ông hẳn là đã bước vào tuổi trung niên, đồng thời cũng là một người tiến hóa, nhưng cái đầu to kết hợp với quần áo xưa khiến cảm giác phối đồ càng thêm xấu nghiêm trọng, hơn nữa sau lưng ông ta còn có bức tường gạch đỏ, khiến người ta liên tưởng tới kiểu “người ngoài hành tinh mặc vào kiểu áo Tôn Trung Sơn, xuyên không đến những năm tháng gian khổ phấn đấu làm việc.”
Khi cô quan sát, người đàn ông như đã phát hiện ra cô đang nhìn ông ta, càng thêm ra sức vẫy tay: “Cô là người gia nhập khu Thỏ ngày hôm nay? Tôi là tổ trưởng khu Thỏ, cố ý tới đây tiếp đón cô!”
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Thích Mê đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Nhìn qua nhìn lại, thấy dây điện màu đen kia quả thật đúng là có sáu cái dây thừng, nhưng màu sắc của chúng không đồng đều, phần màu đen rõ ràng là m.á.u đã hong khô.“Vừa rồi không phải cô hỏi tôi vì sao lại bảo vệ khu Thỏ sao? Kỳ thật không phải là tôi bảo vệ, là do người khu khác bắt nạt người quá đáng đến mức không ai có thể nhìn vào. Sáu người mà tôi vừa nhắc đến, trong đó có một người là người chơi ngày tận thế, là một tên nhóc vô cùng nghị lực, cũng coi như là có kỹ năng đánh nhau, kết quả là… Vẫn phải nộp cái mạng nhỏ ở chỗ này.”Tề Tư Vân chậm rãi thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Thích Mê, “Ngày đó là lần *****ên tôi gặp bọn họ, nửa đêm dậy nhìn thấy bọn họ bị treo như vịt quay chưng trong tủ, treo ở dây điện này, vô cùng khủng khiếp… Hiện tại cảnh tượng kia vẫn còn ở trong đầu tôi, căn bản không thể quên được.” Thích Mê nhìn đống dây thừng, chỉ cần nghe miêu tả là có thể tưởng tượng ra được hình ảnh kia ——Đêm khuya tĩnh mịch, sáu t.h.i t.h.ể chỉnh tề được treo trên dây điện, như thể xác của họ bị mang đi diễu hành, chỉ có ở xã hội cũ mới xuất hiện.Yết hầu của cô không khỏi căng lên, cô lạnh giọng hỏi: “Chỉ có một người chơi ngày tận thế, còn năm người kia đều là người tiến hóa? Đều là đồng loại, sao bọn họ có thể làm như vậy?” “Còn không phải bởi vì yếu thế à.” Tề Tư Vân thở dài, “Nói thật, tôi ở Bất Dạ Thành này mới có thể chân chính cảm nhận được cái gọi là phân biệt cấp bậc, cá lớn nuốt cá bé. Sau chuyện này, người đứng đầu khu cấm người trong khu Thỏ báo danh đấu trường, thành ra mọi người đều phải tự cung tự cấp, không được liên hệ với người khu khác…”Bà ta trộm nhìn Thích Mê, thấy sắc mặt của cô trầm đi, liền rèn sắt khi còn nóng, “Tôi nói nhiều với cô như vậy là để hy vọng cô có thể hiểu rõ, khu Thỏ tuyệt đối không phải là lựa chọn hàng đầu cho người chơi ngày tận thế, đặc biệt là cô còn đem theo nhiều trẻ con như vậy, nếu cô còn muốn rời khỏi tận thế này, vẫn nên đi sang khu khác, cho dù là khu Hồ Ly nằm không giành thắng cũng được.”Thích Mê hơi nhếch môi: “Bà thấu hiểu chuyện như vậy, vì sao còn không rời đi để giành chiến thắng?”“Tôi?” Tề Tư Vân trừng mắt lên, hừ lạnh một tiếng, “Bà đây không muốn nhìn thấy mặt của những người đó! Mẹ nó, người sau còn ghê tởm hơn người trước!”Thích Mê cười cười: “Bà còn không muốn gặp, nghĩ xem tôi còn muốn đi không?”Cô xoayngười ngồi trở lại vị trí, chậm rãi ngã dựa về phía sau, “Hơn nữa phải nói, khu Thỏ yếu ớt cũng có điểm tốt, ít nhất tôi không cần mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, sợ bọn họ làm tổn hại đến học sinh của tôi.”Tề Tư Vân hơi nhướng mày: “Cho nên đây là nguyên nhân cô kiên trì ở lại khu Thỏ? Cô phải suy nghĩ lại, khu Thỏ là nơi không phải ngày một ngày hai là tìm thấy giấy thông hành.”“Ừm, tôi biết…”Thích Mê càng nói âm thanh càng nhỏ, sau khi ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên cô cảm thấy mí mắt muốn dính lấy nhau, mấy ngày nay vội vàng lên đường nên trên cơ bản cô không ngủ, hiện tại vất vả lắm mới được ngả lưng, thật sự cưỡng lại không được, chậm rãi khép mắt lại.Tuy rằng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lỗ tại cô lại không, vẫn dựng thẳng lên nghe động tĩnh trong phòng.Giọng nói Tề Tư Vân dần đi xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà ta nói đi xuống lầu lấy cho bọn họ mấy thứ đồ hộp, Thích Mê mơ màng ừ một tiếng, rồi nghe được tiếng cửa phòng được đóng lại.Căn phòng yên tĩnh trở lại.Bốn nhãi con chú ý thấy Thích Mê đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tất cả đều kiểm soát âm thanh chơi đùa.Nhưng không quá vài phút, đường phố lập tức truyền đến một giọng nói quát lớn, nháy mắt khiến Thích Mê bừng tỉnh.Sau khi Thích Mê tỉnh dậy, cô nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, phát hiện dưới lầu có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám.Nhìn số tuổi người đàn ông hẳn là đã bước vào tuổi trung niên, đồng thời cũng là một người tiến hóa, nhưng cái đầu to kết hợp với quần áo xưa khiến cảm giác phối đồ càng thêm xấu nghiêm trọng, hơn nữa sau lưng ông ta còn có bức tường gạch đỏ, khiến người ta liên tưởng tới kiểu “người ngoài hành tinh mặc vào kiểu áo Tôn Trung Sơn, xuyên không đến những năm tháng gian khổ phấn đấu làm việc.”Khi cô quan sát, người đàn ông như đã phát hiện ra cô đang nhìn ông ta, càng thêm ra sức vẫy tay: “Cô là người gia nhập khu Thỏ ngày hôm nay? Tôi là tổ trưởng khu Thỏ, cố ý tới đây tiếp đón cô!”