Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…

Chương 144: Chương 144

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… "Ừ, chỉ còn ba ngày thôi.""Ồ."Đều là một người chơi tận thế, Hầu Thư hiểu rõ Kiều Dã sợ hãi cái gì, cậu ta đã ở thế giới này hơn một tháng, mỗi ngày trôi cũng có nghĩa là thời hạn phải tiến hóa gần hơn, lòng càng lo lắng hơn.“Lò đốt ở ngay tầng một, tôi đưa anh tới đó.”*Để đảm bảo an toàn, Hầu Thư lấy cớ giám sát đi cùng Kiều Dã, đưa người xuống tầng một của tòa nhà trung tâm. Thang máy mở ra, một luồng nhiệt lập tức ập tới, xuyên qua hành lang cũng có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ rực đang nhảy múa trong bóng đêm.Lò đốt đang hoạt động, phát ra âm thanh rất lớn, trong phòng còn có tiếng xẻng xúc tro.Lúc này Ngu San đã đau đến ngất đi, nằm im trên lưng Kiều Dã.Hầu Thư quay người nháy mắt với Kiều Dã, bảo cậu ta đợi ở đây, đi vào trước: “Uây, chú Vương, bận quá nhỉ.”Chú Vương là người tiến hóa chuyên đốt xác, tuổi đã hơi cao, cái cổ gầy không thể đỡ được nên cái đầu to tướng đã gục trên ngực, sắc mặt và cơ bắp tái nhợt như thể xác c.h.ế.t sống lại. Nhìn thấy Hầu Thư đưa hộp t.h.u.ố.c lá tới, ông ta lập tức cười lộ ra hàm răng đen nhánh: "Đứa trẻ này được đấy, lại còn nhớ chú thích thứ này."Hầu Thư mỉm cười, lấy bật lửa ra châm cho ông ta một điếu thuốc: “Chú Vương, người hôm nay chúng ta phải xử lý hơi đặc biệt, hay là để chúng tôi tự mình làm nhé?”“Đặc biệt?” Chú Vương hưởng thụ chậm rãi thở ra một làn khói, nhướn mi lên, “Chú đã nhìn thấy nhiều t.h.i t.h.ể như vậy rồi, có thể có gì đặc biệt chứ?”"Lần này là một người phụ nữ bị vật chất tối ăn mòn. Chú có biết vật chất tối là gì không? Kỳ quái lắm, bị nhắm tới thì kiểu gì cũng chết." Ngọn lửa bùng lên khiến khuôn mặt của Hầu Thư tỏa sáng, tạo ra một bầu không khí *****.Nghe thấy đó là vật chất tối, chú Vương vốn nhìn t.h.i t.h.ể nhiều năm cũng lập tức cảm thấy hơi chột dạ, liếc nhìn ra ngoài, hắng giọng: “Khụ khụ... thế à, vậy chú ra ngoài hút một điếu thuốc rồi quay lại ngay.""Vâng!"Hầu Thư gọi Kiều Dã vào.Sau khi đóng cửa lại, Hầu Thư lập tức dùng xẻng xúc tro trên xe ba gác gạt đổ xuống đất."Một lát nữa giấu cô ấy trong đống tro cốt, bảo vệ sẽ không kiểm tra đâu."Hầu Thư vừa nói vừa ra lệnh cho Kiều Dã cởi áo lông của Ngu San xuống, ném thẳng vào lò đốt, đốt hai phần ba rồi mới lấy ra.Kiều Dã ném mảnh áo khoác đang cháy xuống đất, lo lắng hỏi: "Có ổn không? Lỡ như bị Sĩ quan Tiên phong phát hiện ra thì sao?"Hầu Thư dừng lại, nhướng mày: “Hay là anh thật sự muốn ném bạn gái của mình vào đó sao?!”"Ý của tôi không phải như vậy..."“Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa!” Hầu Thư nhẹ nhàng nhấc chiếc xe ba gác, bảo Kiều Dã đặt Ngu San lên trên, “Tôi đã liều mạng giúp các người rồi, đừng có lề mề rồi liên lụy đến cả tôi!"Kiều Dã cũng dừng lại, không nói gì nữa, đặt Ngu San lên xe.Cũng may hôm nay còn sót lại rất nhiều tro, sau khi rải trên người Ngu San lại phủ thêm những mảnh áo lông đốt lúc nãy, nếu không kiểm tra kỹ, sẽ không ai có thể đoán được rằng nơi này có giấu người.Kiều Vũ lợi dụng ánh lửa, điều chỉnh bóng của mình đè lên người cô, đảm bảo tro cốt trên đó sẽ không bị gió thổi tản đi mất, tăng thêm một phần đảm bảo.Hai người cùng nhau đẩy chiếc xe ba gác qua đường hầm đến nơi xử lý chất thải sau khi thiêu, rồi đến một cánh cổng kín đáo nằm ở phía Tây Bất Dạ Thành.Mấy tên bảo vệ đang định kiểm tra, nhưng khi nghe tin t.h.i t.h.ể này đã bị vật chất tối ăn mòn, chúng lập tức xua tay với vẻ kinh tởm.Ngu San được bí mật đưa ra khỏi thành phố, trốn dưới một đống cát cách cổng phía Tây không xa.Kiều Dã lấy cát ẩm phủ lên cơ thể cô, muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô ấy, tránh để cô ấy gặp phải tình trạng hạ nhiệt độ quá nhanh. Khuôn mặt cô gái được lộ ra bên ngoài để có thể hít thở không khí trong lành, m.á.u trên khóe miệng đã khô, khóe mắt vẫn vương lệ, trông vô cùng đáng thương.Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay đang ngất xỉu, nhưng vẫn thở đều đặn.Sau khi Hầu Thư và Kiều Dã rời đi không lâu, một con sư tử biến dị lần theo mùi của chủ nhân đi tới, tìm một chỗ thích hợp nằm bên cạnh cô, đem bộ lông dài mềm mại trên n.g.ự.c nhẹ nhàng giúp cô ấy sưởi ấm.Bất Dạ Thành đèn đuốc sáng rực, nhưng không có tia sáng nào có thể chiếu được tới cô gái nhỏ.Cô ấy lẻ loi ở đó, bầu bạn cùng sư tử, hòa mình vào trong bóng đêm...Khu Thỏ, khách sạn Khoái Tiệp.Mười lăm người nhanh chóng chiếm đầy căn phòng trên tầng hai, sau khi thu dọn xong thì cũng đã đến gần trưa.Tuy rằng trời tối vẫn tối như cũ, nhưng việc này đã không còn ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn trẻ nữa, mười đứa nhỏ ngồi vây quanh ở trước bàn tròn, mỗi người đều bưng một hộp thức ăn, dùng muỗng nhỏ múc ăn thật sự ngon lành.

"Ừ, chỉ còn ba ngày thôi."

"Ồ."

Đều là một người chơi tận thế, Hầu Thư hiểu rõ Kiều Dã sợ hãi cái gì, cậu ta đã ở thế giới này hơn một tháng, mỗi ngày trôi cũng có nghĩa là thời hạn phải tiến hóa gần hơn, lòng càng lo lắng hơn.

“Lò đốt ở ngay tầng một, tôi đưa anh tới đó.”

*

Để đảm bảo an toàn, Hầu Thư lấy cớ giám sát đi cùng Kiều Dã, đưa người xuống tầng một của tòa nhà trung tâm.

 

Thang máy mở ra, một luồng nhiệt lập tức ập tới, xuyên qua hành lang cũng có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ rực đang nhảy múa trong bóng đêm.

Lò đốt đang hoạt động, phát ra âm thanh rất lớn, trong phòng còn có tiếng xẻng xúc tro.

Lúc này Ngu San đã đau đến ngất đi, nằm im trên lưng Kiều Dã.

Hầu Thư quay người nháy mắt với Kiều Dã, bảo cậu ta đợi ở đây, đi vào trước:

 

“Uây, chú Vương, bận quá nhỉ.”

Chú Vương là người tiến hóa chuyên đốt xác, tuổi đã hơi cao, cái cổ gầy không thể đỡ được nên cái đầu to tướng đã gục trên ngực, sắc mặt và cơ bắp tái nhợt như thể xác c.h.ế.t sống lại. Nhìn thấy Hầu Thư đưa hộp t.h.u.ố.c lá tới, ông ta lập tức cười lộ ra hàm răng đen nhánh: "Đứa trẻ này được đấy, lại còn nhớ chú thích thứ này."

Hầu Thư mỉm cười, lấy bật lửa ra châm cho ông ta một điếu thuốc: “Chú Vương, người hôm nay chúng ta phải xử lý hơi đặc biệt, hay là để chúng tôi tự mình làm nhé?”

“Đặc biệt?” Chú Vương hưởng thụ chậm rãi thở ra một làn khói, nhướn mi lên, “Chú đã nhìn thấy nhiều t.h.i t.h.ể như vậy rồi, có thể có gì đặc biệt chứ?”

"Lần này là một người phụ nữ bị vật chất tối ăn mòn. Chú có biết vật chất tối là gì không? Kỳ quái lắm, bị nhắm tới thì kiểu gì cũng chết." Ngọn lửa bùng lên khiến khuôn mặt của Hầu Thư tỏa sáng, tạo ra một bầu không khí *****.

Nghe thấy đó là vật chất tối, chú Vương vốn nhìn t.h.i t.h.ể nhiều năm cũng lập tức cảm thấy hơi chột dạ, liếc nhìn ra ngoài, hắng giọng: “Khụ khụ... thế à, vậy chú ra ngoài hút một điếu thuốc rồi quay lại ngay."

"Vâng!"

Hầu Thư gọi Kiều Dã vào.

Sau khi đóng cửa lại, Hầu Thư lập tức dùng xẻng xúc tro trên xe ba gác gạt đổ xuống đất.

"Một lát nữa giấu cô ấy trong đống tro cốt, bảo vệ sẽ không kiểm tra đâu."

Hầu Thư vừa nói vừa ra lệnh cho Kiều Dã cởi áo lông của Ngu San xuống, ném thẳng vào lò đốt, đốt hai phần ba rồi mới lấy ra.

Kiều Dã ném mảnh áo khoác đang cháy xuống đất, lo lắng hỏi: "Có ổn không? Lỡ như bị Sĩ quan Tiên phong phát hiện ra thì sao?"

Hầu Thư dừng lại, nhướng mày: “Hay là anh thật sự muốn ném bạn gái của mình vào đó sao?!”

"Ý của tôi không phải như vậy..."

“Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa!” Hầu Thư nhẹ nhàng nhấc chiếc xe ba gác, bảo Kiều Dã đặt Ngu San lên trên, “Tôi đã liều mạng giúp các người rồi, đừng có lề mề rồi liên lụy đến cả tôi!"

Kiều Dã cũng dừng lại, không nói gì nữa, đặt Ngu San lên xe.

Cũng may hôm nay còn sót lại rất nhiều tro, sau khi rải trên người Ngu San lại phủ thêm những mảnh áo lông đốt lúc nãy, nếu không kiểm tra kỹ, sẽ không ai có thể đoán được rằng nơi này có giấu người.

Kiều Vũ lợi dụng ánh lửa, điều chỉnh bóng của mình đè lên người cô, đảm bảo tro cốt trên đó sẽ không bị gió thổi tản đi mất, tăng thêm một phần đảm bảo.

Hai người cùng nhau đẩy chiếc xe ba gác qua đường hầm đến nơi xử lý chất thải sau khi thiêu, rồi đến một cánh cổng kín đáo nằm ở phía Tây Bất Dạ Thành.

Mấy tên bảo vệ đang định kiểm tra, nhưng khi nghe tin t.h.i t.h.ể này đã bị vật chất tối ăn mòn, chúng lập tức xua tay với vẻ kinh tởm.

Ngu San được bí mật đưa ra khỏi thành phố, trốn dưới một đống cát cách cổng phía Tây không xa.

Kiều Dã lấy cát ẩm phủ lên cơ thể cô, muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô ấy, tránh để cô ấy gặp phải tình trạng hạ nhiệt độ quá nhanh. Khuôn mặt cô gái được lộ ra bên ngoài để có thể hít thở không khí trong lành, m.á.u trên khóe miệng đã khô, khóe mắt vẫn vương lệ, trông vô cùng đáng thương.

Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay đang ngất xỉu, nhưng vẫn thở đều đặn.

Sau khi Hầu Thư và Kiều Dã rời đi không lâu, một con sư tử biến dị lần theo mùi của chủ nhân đi tới, tìm một chỗ thích hợp nằm bên cạnh cô, đem bộ lông dài mềm mại trên n.g.ự.c nhẹ nhàng giúp cô ấy sưởi ấm.

Bất Dạ Thành đèn đuốc sáng rực, nhưng không có tia sáng nào có thể chiếu được tới cô gái nhỏ.

Cô ấy lẻ loi ở đó, bầu bạn cùng sư tử, hòa mình vào trong bóng đêm...

Khu Thỏ, khách sạn Khoái Tiệp.

Mười lăm người nhanh chóng chiếm đầy căn phòng trên tầng hai, sau khi thu dọn xong thì cũng đã đến gần trưa.

Tuy rằng trời tối vẫn tối như cũ, nhưng việc này đã không còn ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn trẻ nữa, mười đứa nhỏ ngồi vây quanh ở trước bàn tròn, mỗi người đều bưng một hộp thức ăn, dùng muỗng nhỏ múc ăn thật sự ngon lành.

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… "Ừ, chỉ còn ba ngày thôi.""Ồ."Đều là một người chơi tận thế, Hầu Thư hiểu rõ Kiều Dã sợ hãi cái gì, cậu ta đã ở thế giới này hơn một tháng, mỗi ngày trôi cũng có nghĩa là thời hạn phải tiến hóa gần hơn, lòng càng lo lắng hơn.“Lò đốt ở ngay tầng một, tôi đưa anh tới đó.”*Để đảm bảo an toàn, Hầu Thư lấy cớ giám sát đi cùng Kiều Dã, đưa người xuống tầng một của tòa nhà trung tâm. Thang máy mở ra, một luồng nhiệt lập tức ập tới, xuyên qua hành lang cũng có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ rực đang nhảy múa trong bóng đêm.Lò đốt đang hoạt động, phát ra âm thanh rất lớn, trong phòng còn có tiếng xẻng xúc tro.Lúc này Ngu San đã đau đến ngất đi, nằm im trên lưng Kiều Dã.Hầu Thư quay người nháy mắt với Kiều Dã, bảo cậu ta đợi ở đây, đi vào trước: “Uây, chú Vương, bận quá nhỉ.”Chú Vương là người tiến hóa chuyên đốt xác, tuổi đã hơi cao, cái cổ gầy không thể đỡ được nên cái đầu to tướng đã gục trên ngực, sắc mặt và cơ bắp tái nhợt như thể xác c.h.ế.t sống lại. Nhìn thấy Hầu Thư đưa hộp t.h.u.ố.c lá tới, ông ta lập tức cười lộ ra hàm răng đen nhánh: "Đứa trẻ này được đấy, lại còn nhớ chú thích thứ này."Hầu Thư mỉm cười, lấy bật lửa ra châm cho ông ta một điếu thuốc: “Chú Vương, người hôm nay chúng ta phải xử lý hơi đặc biệt, hay là để chúng tôi tự mình làm nhé?”“Đặc biệt?” Chú Vương hưởng thụ chậm rãi thở ra một làn khói, nhướn mi lên, “Chú đã nhìn thấy nhiều t.h.i t.h.ể như vậy rồi, có thể có gì đặc biệt chứ?”"Lần này là một người phụ nữ bị vật chất tối ăn mòn. Chú có biết vật chất tối là gì không? Kỳ quái lắm, bị nhắm tới thì kiểu gì cũng chết." Ngọn lửa bùng lên khiến khuôn mặt của Hầu Thư tỏa sáng, tạo ra một bầu không khí *****.Nghe thấy đó là vật chất tối, chú Vương vốn nhìn t.h.i t.h.ể nhiều năm cũng lập tức cảm thấy hơi chột dạ, liếc nhìn ra ngoài, hắng giọng: “Khụ khụ... thế à, vậy chú ra ngoài hút một điếu thuốc rồi quay lại ngay.""Vâng!"Hầu Thư gọi Kiều Dã vào.Sau khi đóng cửa lại, Hầu Thư lập tức dùng xẻng xúc tro trên xe ba gác gạt đổ xuống đất."Một lát nữa giấu cô ấy trong đống tro cốt, bảo vệ sẽ không kiểm tra đâu."Hầu Thư vừa nói vừa ra lệnh cho Kiều Dã cởi áo lông của Ngu San xuống, ném thẳng vào lò đốt, đốt hai phần ba rồi mới lấy ra.Kiều Dã ném mảnh áo khoác đang cháy xuống đất, lo lắng hỏi: "Có ổn không? Lỡ như bị Sĩ quan Tiên phong phát hiện ra thì sao?"Hầu Thư dừng lại, nhướng mày: “Hay là anh thật sự muốn ném bạn gái của mình vào đó sao?!”"Ý của tôi không phải như vậy..."“Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa!” Hầu Thư nhẹ nhàng nhấc chiếc xe ba gác, bảo Kiều Dã đặt Ngu San lên trên, “Tôi đã liều mạng giúp các người rồi, đừng có lề mề rồi liên lụy đến cả tôi!"Kiều Dã cũng dừng lại, không nói gì nữa, đặt Ngu San lên xe.Cũng may hôm nay còn sót lại rất nhiều tro, sau khi rải trên người Ngu San lại phủ thêm những mảnh áo lông đốt lúc nãy, nếu không kiểm tra kỹ, sẽ không ai có thể đoán được rằng nơi này có giấu người.Kiều Vũ lợi dụng ánh lửa, điều chỉnh bóng của mình đè lên người cô, đảm bảo tro cốt trên đó sẽ không bị gió thổi tản đi mất, tăng thêm một phần đảm bảo.Hai người cùng nhau đẩy chiếc xe ba gác qua đường hầm đến nơi xử lý chất thải sau khi thiêu, rồi đến một cánh cổng kín đáo nằm ở phía Tây Bất Dạ Thành.Mấy tên bảo vệ đang định kiểm tra, nhưng khi nghe tin t.h.i t.h.ể này đã bị vật chất tối ăn mòn, chúng lập tức xua tay với vẻ kinh tởm.Ngu San được bí mật đưa ra khỏi thành phố, trốn dưới một đống cát cách cổng phía Tây không xa.Kiều Dã lấy cát ẩm phủ lên cơ thể cô, muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô ấy, tránh để cô ấy gặp phải tình trạng hạ nhiệt độ quá nhanh. Khuôn mặt cô gái được lộ ra bên ngoài để có thể hít thở không khí trong lành, m.á.u trên khóe miệng đã khô, khóe mắt vẫn vương lệ, trông vô cùng đáng thương.Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay đang ngất xỉu, nhưng vẫn thở đều đặn.Sau khi Hầu Thư và Kiều Dã rời đi không lâu, một con sư tử biến dị lần theo mùi của chủ nhân đi tới, tìm một chỗ thích hợp nằm bên cạnh cô, đem bộ lông dài mềm mại trên n.g.ự.c nhẹ nhàng giúp cô ấy sưởi ấm.Bất Dạ Thành đèn đuốc sáng rực, nhưng không có tia sáng nào có thể chiếu được tới cô gái nhỏ.Cô ấy lẻ loi ở đó, bầu bạn cùng sư tử, hòa mình vào trong bóng đêm...Khu Thỏ, khách sạn Khoái Tiệp.Mười lăm người nhanh chóng chiếm đầy căn phòng trên tầng hai, sau khi thu dọn xong thì cũng đã đến gần trưa.Tuy rằng trời tối vẫn tối như cũ, nhưng việc này đã không còn ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn trẻ nữa, mười đứa nhỏ ngồi vây quanh ở trước bàn tròn, mỗi người đều bưng một hộp thức ăn, dùng muỗng nhỏ múc ăn thật sự ngon lành.

Chương 144: Chương 144