Tác giả:

*RẦM* _ BẢO NHƯ,EM DẬY NGAY CHO TÔI,ĐÂY LÀ LỚP HỌC CHỨ KHÔNG PHẢI CHỖ NGỦ CHO EM BIẾT CHƯA HẢAAAAAAAAA. - tiếng thước đập mạnh xuống bàn kèm theo giọng nói " lánh lót " vang động khắp trường học với tần số volume không hề nhỏ khiến cho cỏ cây hoa lá trao đảo xơ xác,ngôi trường như muốn rung chuyển bởi giọng " hót" của bà ta. Nó đang ngủ thì bị giọng hót đấy đánh thức,chân tay quơ qua quơ lại hét: _ ỐI MẸ ƠI!!! ĐỘNG ĐẤT _ động đất cái gì hả,em không tôn trọng tôi đúng không?? Giờ học của tôi mà cũng cũng giám ngủ là sao- bà cô quát. _ ủa là cô hở,cô xuống chỗ em làm gì,đi chỗ khác hộ cái -nó thản nhiên đáp mà không thèm để ý đến gương mặt của bà ta đỏ bừng vì tức giận. _ em muốn tôi tức chết thì em mới vừa lòng phải không - cg _ hở,em tưởng cô vẫn yêu đời lắm cơ mà bây giờ đã muốn chết rồi á..hức...hức..huhu cô đừng chết. - nó giả vờ ra nước mắt làm cả lớp cười ầm lên còn bà ta đã giận còn giận hơn _ RA NGOÀI NHANHHHHHHHHHHH. - Bà cô hét. _ yes madam hihihi. - nó nhanh nhảu đáp rồi…

Chương 57

Này Nhóc, Em Là Vợ AnhTác giả: pexuxu*RẦM* _ BẢO NHƯ,EM DẬY NGAY CHO TÔI,ĐÂY LÀ LỚP HỌC CHỨ KHÔNG PHẢI CHỖ NGỦ CHO EM BIẾT CHƯA HẢAAAAAAAAA. - tiếng thước đập mạnh xuống bàn kèm theo giọng nói " lánh lót " vang động khắp trường học với tần số volume không hề nhỏ khiến cho cỏ cây hoa lá trao đảo xơ xác,ngôi trường như muốn rung chuyển bởi giọng " hót" của bà ta. Nó đang ngủ thì bị giọng hót đấy đánh thức,chân tay quơ qua quơ lại hét: _ ỐI MẸ ƠI!!! ĐỘNG ĐẤT _ động đất cái gì hả,em không tôn trọng tôi đúng không?? Giờ học của tôi mà cũng cũng giám ngủ là sao- bà cô quát. _ ủa là cô hở,cô xuống chỗ em làm gì,đi chỗ khác hộ cái -nó thản nhiên đáp mà không thèm để ý đến gương mặt của bà ta đỏ bừng vì tức giận. _ em muốn tôi tức chết thì em mới vừa lòng phải không - cg _ hở,em tưởng cô vẫn yêu đời lắm cơ mà bây giờ đã muốn chết rồi á..hức...hức..huhu cô đừng chết. - nó giả vờ ra nước mắt làm cả lớp cười ầm lên còn bà ta đã giận còn giận hơn _ RA NGOÀI NHANHHHHHHHHHHH. - Bà cô hét. _ yes madam hihihi. - nó nhanh nhảu đáp rồi… Nhà hắn ------ -------* cốc cốc cốc *Hắn đang xem lại hình của nó thì tiếng gõ cửa vang lên, lẳng lặng ra mở cửa thì hóa ra là mẹ hắn._ có gì không mẹ._ ta muốn mai con đi chơi đâu đó cho khuây khoả chút đi, chứ ngày nào con cũng vùi đầu vào công việc thì sao chịu nổi._ con không thích, con đi thì ở công ty ai lo - hắn trả lời không cảm xúc làm mẹ hắn đau lắm, đứa con trai của bà bây giờ chỉ biết có công việc và công việc, giường như không hề lo cho bản thân của mình nữa, nhìn hắn bằng ánh mắt xót xa cố gắng mà khuyên nhủ._ con không cần lo đâu, đã có ba và mẹ lo rồi nên con cứ đi chơi đâu vài ngày cũng được._ vâng._ ngủ mgon nhé con yêu.Bà lẳng lặng ra khỏi phòng, còn hắn thì tuy rằng nói chuyện với mẹ mình mà không nhìn bà lấy một cái, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ chứa vàn nỗi đau- ---------Hôm sau:Nghe lời của mẹ hắn nên hắn sẽ quyết định đi chơi đâu đó, nơi đầu tiên trong ngày hắn đến là mộ của nó nhưng vẫn không quên mang theo bó bạch hồng._ anh lại đến thăm em này, đêm qua em ngủ ngon chứ? Còn anh thì không ngon chút nào vì nhớ em đó.Hôm nay cũng giống như những ngày trước, hắn ngồi cạnh mộ nó mà độc thoại một mình. Hình như đây đã là một điều quá quen thuộc rồi thì phải. Hắn biết là chỉ có một mình hắn nói nhưng tại sao hắn vẫn muốn vậy chứ? Đơn giản chỉ là hắn muốn quên đi vết thương lòng.Rời khỏi nơi ấy hắn quyết định sẽ đi đâu xa xa một chuyến nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được mình muốn đi đâu, thoou thì đi đại ( Heo: không sợ lạc đường hả anh. / Hắn: * lườm *./ Heo: sao anh lườm em./ Hắn: * lườm *./ Heo: anh bị sao sao thế. / hắn: * lườm *. / Heo: em sửa lại kịch bản cho nó về với anh nhé hihi./ hắn: nhanh lên má. / heo: đừng có mơ, em tưởng anh bị câm chứ)Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi ê mông lái xe hắn cũng dừng lại tại một vùng nông thôn cách thành phố không hề gần chút nào. Hắn cũng chẳng biết tạo sao mà mình lại muốn đến nơi này nữa, thật khó hiểu. Mở cửa bước xuống khỏi xe thì cảnh đồng ruộng được thu hết vào trong mắt hắn, làn gió trời dịu nhẹ thoảng qua từng cơn mát dịu.Mỉm cười nhìn nơi đây, yên tĩnh thật, thanh bìn thật. Người dân nơi đây hình như là rất thân thiện thì phải, gặp ai cũng nở nụ cười không hề có chút giả tạo nào khác hẳn với những con người nơi phồn thịnh chỉ biết giả tạo lấy lòng người khác. Thật thà chất phác là bản tính của người nơi đây sao, họ không bao giờ to tiếng với nhau... Nhưng... Hình như hắn đã nhầm rồi thì phải vì... Ngay trước mặt là hai người phụ nữ đang chống nạnh to tiếng với nhau._ Á à, bà còn cãi à, chẳng nhẽ con chó nhà tôi không cánh mà bay._ bà nói đúng chút đi, tôi bới mả cả nhà bà lên nhá, đời tôi phải thèm thuồng mấy con chó nhà bà hả._ tôi thách bà đấy, tôi nguyền rủa cái thằng nào con nào nó đớp mất con chó nhà tôi thì cả nhà nó ra đường bị sét đánh..* đùng đùng đùng *Người đàn bà kia vừa mới rứt câu thì trời nổi sấm kêu muốn điếc lỗ tai, người còn lạo khinh bỉ nói:_ ối giời ơi, chó nhà bà chết rồi bà đổ tội lên đầu người khác hả, đấy.. Sét đầy trời kia kìa đánh chết con nào độc mồm ăn nói bậy bạ đi.__ hahaha hahaha - hắn ôm bụng cười sặc xụa khi chứng kiến cảnh vừa rồi, hình như đây là nụ cười thật lòng nhất đã mất từ ba năm trước thì phải.Đang cãi nhau thì hai bà nghe thấy tiếng cười liền ngoảng ra xem, đen mặt khi nhìn thấy trước mắt một tên con trai mặt búng ra sữa đang cười sằng sặc. Không hẹn mà cả hai bà đều vác cuốc ra chỗ thủ phạm. Như nhận thấy sự nguy hiểm thủ phạm liền bỏ chạy nhưng...* CHOANG.. XOẢNG... CHENGGGG *_ KHÔNGGGGGGGGGNhiều âm thanh chát chúa vang lên, hắn mếu máo đau khổ đứng nhìn chiếc lamborghini của hắn mới mua được 3 ngày bị ăn cuốc. Thủ phạm ngay sau khi gây ra vụ việc thì phủi mông vác cuốc bỏ đi. Nhìm con xe của mình bị méo mất ở đầu, kính vỡ tan tành thì hắn khóc không ra nước mắt._ anh gì ơi anh có cần giúp đỡ gì không.Tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng mà hắn không bao giờ quên phát ra từ phía sau lưng hắn. Vội quay người lại...4mắt chạm nhau...Ngạc nhiên...Vui mừng...Hạnh phúc._ BẢO NHƯ!!!!!!!

Nhà hắn -----

- -------

* cốc cốc cốc *

Hắn đang xem lại hình của nó thì tiếng gõ cửa vang lên, lẳng lặng ra mở cửa thì hóa ra là mẹ hắn.

_ có gì không mẹ.

_ ta muốn mai con đi chơi đâu đó cho khuây khoả chút đi, chứ ngày nào con cũng vùi đầu vào công việc thì sao chịu nổi.

_ con không thích, con đi thì ở công ty ai lo - hắn trả lời không cảm xúc làm mẹ hắn đau lắm, đứa con trai của bà bây giờ chỉ biết có công việc và công việc, giường như không hề lo cho bản thân của mình nữa, nhìn hắn bằng ánh mắt xót xa cố gắng mà khuyên nhủ.

_ con không cần lo đâu, đã có ba và mẹ lo rồi nên con cứ đi chơi đâu vài ngày cũng được.

_ vâng.

_ ngủ mgon nhé con yêu.

Bà lẳng lặng ra khỏi phòng, còn hắn thì tuy rằng nói chuyện với mẹ mình mà không nhìn bà lấy một cái, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ chứa vàn nỗi đau

- ---------

Hôm sau:

Nghe lời của mẹ hắn nên hắn sẽ quyết định đi chơi đâu đó, nơi đầu tiên trong ngày hắn đến là mộ của nó nhưng vẫn không quên mang theo bó bạch hồng.

_ anh lại đến thăm em này, đêm qua em ngủ ngon chứ? Còn anh thì không ngon chút nào vì nhớ em đó.

Hôm nay cũng giống như những ngày trước, hắn ngồi cạnh mộ nó mà độc thoại một mình. Hình như đây đã là một điều quá quen thuộc rồi thì phải. Hắn biết là chỉ có một mình hắn nói nhưng tại sao hắn vẫn muốn vậy chứ? Đơn giản chỉ là hắn muốn quên đi vết thương lòng.

Rời khỏi nơi ấy hắn quyết định sẽ đi đâu xa xa một chuyến nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được mình muốn đi đâu, thoou thì đi đại ( Heo: không sợ lạc đường hả anh. / Hắn: * lườm *./ Heo: sao anh lườm em./ Hắn: * lườm *./ Heo: anh bị sao sao thế. / hắn: * lườm *. / Heo: em sửa lại kịch bản cho nó về với anh nhé hihi./ hắn: nhanh lên má. / heo: đừng có mơ, em tưởng anh bị câm chứ)

Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi ê mông lái xe hắn cũng dừng lại tại một vùng nông thôn cách thành phố không hề gần chút nào. Hắn cũng chẳng biết tạo sao mà mình lại muốn đến nơi này nữa, thật khó hiểu. Mở cửa bước xuống khỏi xe thì cảnh đồng ruộng được thu hết vào trong mắt hắn, làn gió trời dịu nhẹ thoảng qua từng cơn mát dịu.

Mỉm cười nhìn nơi đây, yên tĩnh thật, thanh bìn thật. Người dân nơi đây hình như là rất thân thiện thì phải, gặp ai cũng nở nụ cười không hề có chút giả tạo nào khác hẳn với những con người nơi phồn thịnh chỉ biết giả tạo lấy lòng người khác. Thật thà chất phác là bản tính của người nơi đây sao, họ không bao giờ to tiếng với nhau... Nhưng... Hình như hắn đã nhầm rồi thì phải vì... Ngay trước mặt là hai người phụ nữ đang chống nạnh to tiếng với nhau.

_ Á à, bà còn cãi à, chẳng nhẽ con chó nhà tôi không cánh mà bay.

_ bà nói đúng chút đi, tôi bới mả cả nhà bà lên nhá, đời tôi phải thèm thuồng mấy con chó nhà bà hả.

_ tôi thách bà đấy, tôi nguyền rủa cái thằng nào con nào nó đớp mất con chó nhà tôi thì cả nhà nó ra đường bị sét đánh..

* đùng đùng đùng *

Người đàn bà kia vừa mới rứt câu thì trời nổi sấm kêu muốn điếc lỗ tai, người còn lạo khinh bỉ nói:

_ ối giời ơi, chó nhà bà chết rồi bà đổ tội lên đầu người khác hả, đấy.. Sét đầy trời kia kìa đánh chết con nào độc mồm ăn nói bậy bạ đi.

__ hahaha hahaha - hắn ôm bụng cười sặc xụa khi chứng kiến cảnh vừa rồi, hình như đây là nụ cười thật lòng nhất đã mất từ ba năm trước thì phải.

Đang cãi nhau thì hai bà nghe thấy tiếng cười liền ngoảng ra xem, đen mặt khi nhìn thấy trước mắt một tên con trai mặt búng ra sữa đang cười sằng sặc. Không hẹn mà cả hai bà đều vác cuốc ra chỗ thủ phạm. Như nhận thấy sự nguy hiểm thủ phạm liền bỏ chạy nhưng...

* CHOANG.. XOẢNG... CHENGGGG *

_ KHÔNGGGGGGGGG

Nhiều âm thanh chát chúa vang lên, hắn mếu máo đau khổ đứng nhìn chiếc lamborghini của hắn mới mua được 3 ngày bị ăn cuốc. Thủ phạm ngay sau khi gây ra vụ việc thì phủi mông vác cuốc bỏ đi. Nhìm con xe của mình bị méo mất ở đầu, kính vỡ tan tành thì hắn khóc không ra nước mắt.

_ anh gì ơi anh có cần giúp đỡ gì không.

Tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng mà hắn không bao giờ quên phát ra từ phía sau lưng hắn. Vội quay người lại...

4mắt chạm nhau.

..

Ngạc nhiên.

..

Vui mừng.

..

Hạnh phúc.

_ BẢO NHƯ!!!!!!!

Này Nhóc, Em Là Vợ AnhTác giả: pexuxu*RẦM* _ BẢO NHƯ,EM DẬY NGAY CHO TÔI,ĐÂY LÀ LỚP HỌC CHỨ KHÔNG PHẢI CHỖ NGỦ CHO EM BIẾT CHƯA HẢAAAAAAAAA. - tiếng thước đập mạnh xuống bàn kèm theo giọng nói " lánh lót " vang động khắp trường học với tần số volume không hề nhỏ khiến cho cỏ cây hoa lá trao đảo xơ xác,ngôi trường như muốn rung chuyển bởi giọng " hót" của bà ta. Nó đang ngủ thì bị giọng hót đấy đánh thức,chân tay quơ qua quơ lại hét: _ ỐI MẸ ƠI!!! ĐỘNG ĐẤT _ động đất cái gì hả,em không tôn trọng tôi đúng không?? Giờ học của tôi mà cũng cũng giám ngủ là sao- bà cô quát. _ ủa là cô hở,cô xuống chỗ em làm gì,đi chỗ khác hộ cái -nó thản nhiên đáp mà không thèm để ý đến gương mặt của bà ta đỏ bừng vì tức giận. _ em muốn tôi tức chết thì em mới vừa lòng phải không - cg _ hở,em tưởng cô vẫn yêu đời lắm cơ mà bây giờ đã muốn chết rồi á..hức...hức..huhu cô đừng chết. - nó giả vờ ra nước mắt làm cả lớp cười ầm lên còn bà ta đã giận còn giận hơn _ RA NGOÀI NHANHHHHHHHHHHH. - Bà cô hét. _ yes madam hihihi. - nó nhanh nhảu đáp rồi… Nhà hắn ------ -------* cốc cốc cốc *Hắn đang xem lại hình của nó thì tiếng gõ cửa vang lên, lẳng lặng ra mở cửa thì hóa ra là mẹ hắn._ có gì không mẹ._ ta muốn mai con đi chơi đâu đó cho khuây khoả chút đi, chứ ngày nào con cũng vùi đầu vào công việc thì sao chịu nổi._ con không thích, con đi thì ở công ty ai lo - hắn trả lời không cảm xúc làm mẹ hắn đau lắm, đứa con trai của bà bây giờ chỉ biết có công việc và công việc, giường như không hề lo cho bản thân của mình nữa, nhìn hắn bằng ánh mắt xót xa cố gắng mà khuyên nhủ._ con không cần lo đâu, đã có ba và mẹ lo rồi nên con cứ đi chơi đâu vài ngày cũng được._ vâng._ ngủ mgon nhé con yêu.Bà lẳng lặng ra khỏi phòng, còn hắn thì tuy rằng nói chuyện với mẹ mình mà không nhìn bà lấy một cái, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ chứa vàn nỗi đau- ---------Hôm sau:Nghe lời của mẹ hắn nên hắn sẽ quyết định đi chơi đâu đó, nơi đầu tiên trong ngày hắn đến là mộ của nó nhưng vẫn không quên mang theo bó bạch hồng._ anh lại đến thăm em này, đêm qua em ngủ ngon chứ? Còn anh thì không ngon chút nào vì nhớ em đó.Hôm nay cũng giống như những ngày trước, hắn ngồi cạnh mộ nó mà độc thoại một mình. Hình như đây đã là một điều quá quen thuộc rồi thì phải. Hắn biết là chỉ có một mình hắn nói nhưng tại sao hắn vẫn muốn vậy chứ? Đơn giản chỉ là hắn muốn quên đi vết thương lòng.Rời khỏi nơi ấy hắn quyết định sẽ đi đâu xa xa một chuyến nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được mình muốn đi đâu, thoou thì đi đại ( Heo: không sợ lạc đường hả anh. / Hắn: * lườm *./ Heo: sao anh lườm em./ Hắn: * lườm *./ Heo: anh bị sao sao thế. / hắn: * lườm *. / Heo: em sửa lại kịch bản cho nó về với anh nhé hihi./ hắn: nhanh lên má. / heo: đừng có mơ, em tưởng anh bị câm chứ)Sau 3 tiếng đồng hồ ngồi ê mông lái xe hắn cũng dừng lại tại một vùng nông thôn cách thành phố không hề gần chút nào. Hắn cũng chẳng biết tạo sao mà mình lại muốn đến nơi này nữa, thật khó hiểu. Mở cửa bước xuống khỏi xe thì cảnh đồng ruộng được thu hết vào trong mắt hắn, làn gió trời dịu nhẹ thoảng qua từng cơn mát dịu.Mỉm cười nhìn nơi đây, yên tĩnh thật, thanh bìn thật. Người dân nơi đây hình như là rất thân thiện thì phải, gặp ai cũng nở nụ cười không hề có chút giả tạo nào khác hẳn với những con người nơi phồn thịnh chỉ biết giả tạo lấy lòng người khác. Thật thà chất phác là bản tính của người nơi đây sao, họ không bao giờ to tiếng với nhau... Nhưng... Hình như hắn đã nhầm rồi thì phải vì... Ngay trước mặt là hai người phụ nữ đang chống nạnh to tiếng với nhau._ Á à, bà còn cãi à, chẳng nhẽ con chó nhà tôi không cánh mà bay._ bà nói đúng chút đi, tôi bới mả cả nhà bà lên nhá, đời tôi phải thèm thuồng mấy con chó nhà bà hả._ tôi thách bà đấy, tôi nguyền rủa cái thằng nào con nào nó đớp mất con chó nhà tôi thì cả nhà nó ra đường bị sét đánh..* đùng đùng đùng *Người đàn bà kia vừa mới rứt câu thì trời nổi sấm kêu muốn điếc lỗ tai, người còn lạo khinh bỉ nói:_ ối giời ơi, chó nhà bà chết rồi bà đổ tội lên đầu người khác hả, đấy.. Sét đầy trời kia kìa đánh chết con nào độc mồm ăn nói bậy bạ đi.__ hahaha hahaha - hắn ôm bụng cười sặc xụa khi chứng kiến cảnh vừa rồi, hình như đây là nụ cười thật lòng nhất đã mất từ ba năm trước thì phải.Đang cãi nhau thì hai bà nghe thấy tiếng cười liền ngoảng ra xem, đen mặt khi nhìn thấy trước mắt một tên con trai mặt búng ra sữa đang cười sằng sặc. Không hẹn mà cả hai bà đều vác cuốc ra chỗ thủ phạm. Như nhận thấy sự nguy hiểm thủ phạm liền bỏ chạy nhưng...* CHOANG.. XOẢNG... CHENGGGG *_ KHÔNGGGGGGGGGNhiều âm thanh chát chúa vang lên, hắn mếu máo đau khổ đứng nhìn chiếc lamborghini của hắn mới mua được 3 ngày bị ăn cuốc. Thủ phạm ngay sau khi gây ra vụ việc thì phủi mông vác cuốc bỏ đi. Nhìm con xe của mình bị méo mất ở đầu, kính vỡ tan tành thì hắn khóc không ra nước mắt._ anh gì ơi anh có cần giúp đỡ gì không.Tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng mà hắn không bao giờ quên phát ra từ phía sau lưng hắn. Vội quay người lại...4mắt chạm nhau...Ngạc nhiên...Vui mừng...Hạnh phúc._ BẢO NHƯ!!!!!!!

Chương 57