Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…
Chương 160: Chương 160
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Rầm!Thích Mê đá văng cánh cửa.Dưới sự dẫn đường của Tần Tuần Phong, cô đi tới phòng quan sát của đấu trường, muốn nhìn xem vị Thành chủ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.Nhưng trong phòng không có một bóng người, ghế gỗ bập bênh lẳng lặng đặt ở trước cửa sổ, mặt trên đã không còn lưu lại độ ấm, chứng tỏ người ngồi ở trên hẳn là đã rời đi được một khoảng thời gian.Trên bàn có tổng cộng mười lăm tờ giấy in ba chữ ‘giấy thông hành’.Thích Mê cầm lấy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn đám đông khán giả phía dưới rời đi chậm rãi như những con sâu đang bò, mày nhăn càng sâu: “Có thể là ai đây?”Khách sạn tốc hành.Lãng Dữ vừa vào cửa đã thấy một đoàn người hỗn loạn, mấy người lớn và mười mấy đứa con nít vây quanh bên cạnh sô pha, gấp đến độ ồn ào, không biết là đang thảo luận cái gì.Cậu không thấy Thích Mê nên đi lên phía trước hỏi: “Cô ấy vẫn chưa về?” Eva quay đầu lại liếc cậu một cái, tranh thủ lúc rảnh rỗi đáp lời:“Vẫn chưa.”“Ồ.”Lãng Dữ xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu thở dài, sau đó quay lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”Lần này không đợi Eva mở miệng, Phương Hân Duyệt đã đứng ra trước mặt cậu khịt mũi, gương mặt tủi thân kể lể: “Lãng Dữ ơi, vừa nãy thầy Đỗ đột nhiên ho khan, còn hộc ra một ngụm máu, có phải thầy sắp c.h.ế.t rồi không vậy?”Trịnh Viện Viện vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là mấy ngày nay thầy giáo Đỗ cảm thấy mệt mỏi nên đau ốm thôi, thầy sẽ không c.h.ế.t đâu.”Vừa rồi cô bé thấy Đỗ Thụy đột ngột phun ra m.á.u đã sợ tới mức hồn vía lên mây, dáng vẻ mất kiểm soát này của anh khiến bọn nhỏ quá hoảng sợ nên mới tạo thành cục diện hiện tại.Lãng Dữ nghe thấy “hộc máu”, lập tức nhìn về phía Eva.Eva ngầm hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của cậu, bất đắc dĩ nhún vai: “Đừng nhìn tôi, lần này tôi thật sự không phát hiện ra điều gì cả, thân thể Đỗ Thụy còn rất ổn nữa cơ, không biết vì sao lại đột nhiên hộc máu.”“Để tôi đi xem.”Lãng Dữ vừa nói vừa tiến lên, lúc đẩy cửa phòng Đỗ Thụy ra cậu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh phảng qua chút mùi m.á.u tanh.Chắc hẳn đó là m.á.u tươi Đỗ Thụy mới phun ra, khóe miệng anh ấy còn đang dính máu, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần, màu đỏ chói mắt trong bồn rửa tay dần được dòng nước xóa bỏ.Đỗ Thụy trông thấy Lãng Dữ từ tấm gương phản chiếu, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”“Hộc máu?” Lãng Dữ nhìn chằm chằm anh ấy.Đỗ Thụy ho khan hai tiếng, gật đầu.“Yết hầu đột nhiên bị đau?”“Ừ.”Lãng Dữ tiến lên kéo lấy tay anh ấy, sau khi kiểm tra rõ ràng, cậu nói với anh ấy: “Là do thân thể của thầy chuẩn bị xuất hiện kỹ năng mới, không sao đâu.”Đỗ Thụy nhíu mày: “Vậy tôi đã trở thành người tiến hóa rồi hả?”“Không phải, chỉ là sau khi ở trong trò chơi tận thế một khoảng thời gian, trong cơ thể mỗi người chơi sẽ xuất hiện các loại kỹ năng khác nhau. Nếu là người chơi chính quy thì hệ thống sẽ lên tiếng nhắc nhở, còn thầy, thầy vào trong trò chơi bằng một con đường khác cho nên mới không có lời nhắc nhở nào.”Đỗ Thụy giống như đang suy tư gì đó, anh ấy ngăn cản Lãng Dữ lại trước khi cậu ra ngoài, đôi mắt sáng lên: “Có phải tôi sẽ trở nên lợi hại giống cô giáo Thích haykhông, lúc đó tôi sẽ có thể bảo vệ được mọi người nhỉ?”Là một người đàn ông trong lòng anh ấy luôn mang theo trách nhiệm muốn bảo vệ người khác, để một cô gái bảo vệ mình hết lần này đến lần khác, lòng anh ấy khó chịu biết bao.“Chắc là vậy, còn tùy vào việc thầy rèn luyện kỹ năng nữa…” Lúc này Lãng Dữ đã bỏ đi xuống tầng dưới, trong hành lang trống vang đến câu trả lời này.Sau khi giải thích qua với Trịnh Viện Viện, Lãng Dữ lại đi ra cửa. Cậu đã phân chia công việc với Thích Mê, cô đi tìm người, cậu đi tới đấu trường, nửa tiếng trôi qua rồi sao cô còn chưa trở về?Cậu càng nghĩ càng thấy lo lắng, nhanh chóng rời khỏi khách sạn tốc hành rồi hóa thành chim ưng, bay về phía không trung. Chứ cứ tiếp tục dùng cái xác cậu nhóc con tay ngắn chân ngắn này, không biết bao lâu cậu mới đi đến được đích đến.*Ở bên kia, trong tầng một trung tâm cao ốc.Trên mặt đất là một mảng hỗn độn, mấy trăm món vũ khí lạnh lẽo bày tứ tung ngang dọc khiến căn phòng trống vắng trở nên bừa bộn.Hai thủ vệ canh cửa té xỉu trên mặt đất.Hầu Thư dựa vào giường, m.á.u tươi sau lưng đần đìa, Du Du quỳ ở bên cạnh cậu ta, vừa khóc vừa dùng kỹ năng chữa trị giúp cậu ta trị thương.Thích Mê đạp lên trên đám vũ khí ngổn ngang, lạnh lùng nhìn về phía Sĩ quan Tiên phong như một thủ lĩnh của đám người ngoài hành tinh.Sĩ quan Tiên phong bị cô quấn lên xích sắt, chỉ cần ấn nút, xích sắt đó sẽ đ.â.m vào trong da thịt của hắn, khiến hắn không dám cử động.
Rầm!
Thích Mê đá văng cánh cửa.
Dưới sự dẫn đường của Tần Tuần Phong, cô đi tới phòng quan sát của đấu trường, muốn nhìn xem vị Thành chủ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng trong phòng không có một bóng người, ghế gỗ bập bênh lẳng lặng đặt ở trước cửa sổ, mặt trên đã không còn lưu lại độ ấm, chứng tỏ người ngồi ở trên hẳn là đã rời đi được một khoảng thời gian.
Trên bàn có tổng cộng mười lăm tờ giấy in ba chữ ‘giấy thông hành’.
Thích Mê cầm lấy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn đám đông khán giả phía dưới rời đi chậm rãi như những con sâu đang bò, mày nhăn càng sâu:
“Có thể là ai đây?”
Khách sạn tốc hành.
Lãng Dữ vừa vào cửa đã thấy một đoàn người hỗn loạn, mấy người lớn và mười mấy đứa con nít vây quanh bên cạnh sô pha, gấp đến độ ồn ào, không biết là đang thảo luận cái gì.
Cậu không thấy Thích Mê nên đi lên phía trước hỏi: “Cô ấy vẫn chưa về?”
Eva quay đầu lại liếc cậu một cái, tranh thủ lúc rảnh rỗi đáp lời:
“Vẫn chưa.”
“Ồ.”
Lãng Dữ xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu thở dài, sau đó quay lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lần này không đợi Eva mở miệng, Phương Hân Duyệt đã đứng ra trước mặt cậu khịt mũi, gương mặt tủi thân kể lể: “Lãng Dữ ơi, vừa nãy thầy Đỗ đột nhiên ho khan, còn hộc ra một ngụm máu, có phải thầy sắp c.h.ế.t rồi không vậy?”
Trịnh Viện Viện vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là mấy ngày nay thầy giáo Đỗ cảm thấy mệt mỏi nên đau ốm thôi, thầy sẽ không c.h.ế.t đâu.”
Vừa rồi cô bé thấy Đỗ Thụy đột ngột phun ra m.á.u đã sợ tới mức hồn vía lên mây, dáng vẻ mất kiểm soát này của anh khiến bọn nhỏ quá hoảng sợ nên mới tạo thành cục diện hiện tại.
Lãng Dữ nghe thấy “hộc máu”, lập tức nhìn về phía Eva.
Eva ngầm hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của cậu, bất đắc dĩ nhún vai: “Đừng nhìn tôi, lần này tôi thật sự không phát hiện ra điều gì cả, thân thể Đỗ Thụy còn rất ổn nữa cơ, không biết vì sao lại đột nhiên hộc máu.”
“Để tôi đi xem.”
Lãng Dữ vừa nói vừa tiến lên, lúc đẩy cửa phòng Đỗ Thụy ra cậu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh phảng qua chút mùi m.á.u tanh.
Chắc hẳn đó là m.á.u tươi Đỗ Thụy mới phun ra, khóe miệng anh ấy còn đang dính máu, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần, màu đỏ chói mắt trong bồn rửa tay dần được dòng nước xóa bỏ.
Đỗ Thụy trông thấy Lãng Dữ từ tấm gương phản chiếu, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
“Hộc máu?” Lãng Dữ nhìn chằm chằm anh ấy.
Đỗ Thụy ho khan hai tiếng, gật đầu.
“Yết hầu đột nhiên bị đau?”
“Ừ.”
Lãng Dữ tiến lên kéo lấy tay anh ấy, sau khi kiểm tra rõ ràng, cậu nói với anh ấy: “Là do thân thể của thầy chuẩn bị xuất hiện kỹ năng mới, không sao đâu.”
Đỗ Thụy nhíu mày: “Vậy tôi đã trở thành người tiến hóa rồi hả?”
“Không phải, chỉ là sau khi ở trong trò chơi tận thế một khoảng thời gian, trong cơ thể mỗi người chơi sẽ xuất hiện các loại kỹ năng khác nhau. Nếu là người chơi chính quy thì hệ thống sẽ lên tiếng nhắc nhở, còn thầy, thầy vào trong trò chơi bằng một con đường khác cho nên mới không có lời nhắc nhở nào.”
Đỗ Thụy giống như đang suy tư gì đó, anh ấy ngăn cản Lãng Dữ lại trước khi cậu ra ngoài, đôi mắt sáng lên: “Có phải tôi sẽ trở nên lợi hại giống cô giáo Thích haykhông, lúc đó tôi sẽ có thể bảo vệ được mọi người nhỉ?”
Là một người đàn ông trong lòng anh ấy luôn mang theo trách nhiệm muốn bảo vệ người khác, để một cô gái bảo vệ mình hết lần này đến lần khác, lòng anh ấy khó chịu biết bao.
“Chắc là vậy, còn tùy vào việc thầy rèn luyện kỹ năng nữa…” Lúc này Lãng Dữ đã bỏ đi xuống tầng dưới, trong hành lang trống vang đến câu trả lời này.
Sau khi giải thích qua với Trịnh Viện Viện, Lãng Dữ lại đi ra cửa. Cậu đã phân chia công việc với Thích Mê, cô đi tìm người, cậu đi tới đấu trường, nửa tiếng trôi qua rồi sao cô còn chưa trở về?
Cậu càng nghĩ càng thấy lo lắng, nhanh chóng rời khỏi khách sạn tốc hành rồi hóa thành chim ưng, bay về phía không trung. Chứ cứ tiếp tục dùng cái xác cậu nhóc con tay ngắn chân ngắn này, không biết bao lâu cậu mới đi đến được đích đến.
*
Ở bên kia, trong tầng một trung tâm cao ốc.
Trên mặt đất là một mảng hỗn độn, mấy trăm món vũ khí lạnh lẽo bày tứ tung ngang dọc khiến căn phòng trống vắng trở nên bừa bộn.
Hai thủ vệ canh cửa té xỉu trên mặt đất.
Hầu Thư dựa vào giường, m.á.u tươi sau lưng đần đìa, Du Du quỳ ở bên cạnh cậu ta, vừa khóc vừa dùng kỹ năng chữa trị giúp cậu ta trị thương.
Thích Mê đạp lên trên đám vũ khí ngổn ngang, lạnh lùng nhìn về phía Sĩ quan Tiên phong như một thủ lĩnh của đám người ngoài hành tinh.
Sĩ quan Tiên phong bị cô quấn lên xích sắt, chỉ cần ấn nút, xích sắt đó sẽ đ.â.m vào trong da thịt của hắn, khiến hắn không dám cử động.
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Rầm!Thích Mê đá văng cánh cửa.Dưới sự dẫn đường của Tần Tuần Phong, cô đi tới phòng quan sát của đấu trường, muốn nhìn xem vị Thành chủ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.Nhưng trong phòng không có một bóng người, ghế gỗ bập bênh lẳng lặng đặt ở trước cửa sổ, mặt trên đã không còn lưu lại độ ấm, chứng tỏ người ngồi ở trên hẳn là đã rời đi được một khoảng thời gian.Trên bàn có tổng cộng mười lăm tờ giấy in ba chữ ‘giấy thông hành’.Thích Mê cầm lấy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn đám đông khán giả phía dưới rời đi chậm rãi như những con sâu đang bò, mày nhăn càng sâu: “Có thể là ai đây?”Khách sạn tốc hành.Lãng Dữ vừa vào cửa đã thấy một đoàn người hỗn loạn, mấy người lớn và mười mấy đứa con nít vây quanh bên cạnh sô pha, gấp đến độ ồn ào, không biết là đang thảo luận cái gì.Cậu không thấy Thích Mê nên đi lên phía trước hỏi: “Cô ấy vẫn chưa về?” Eva quay đầu lại liếc cậu một cái, tranh thủ lúc rảnh rỗi đáp lời:“Vẫn chưa.”“Ồ.”Lãng Dữ xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu thở dài, sau đó quay lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”Lần này không đợi Eva mở miệng, Phương Hân Duyệt đã đứng ra trước mặt cậu khịt mũi, gương mặt tủi thân kể lể: “Lãng Dữ ơi, vừa nãy thầy Đỗ đột nhiên ho khan, còn hộc ra một ngụm máu, có phải thầy sắp c.h.ế.t rồi không vậy?”Trịnh Viện Viện vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là mấy ngày nay thầy giáo Đỗ cảm thấy mệt mỏi nên đau ốm thôi, thầy sẽ không c.h.ế.t đâu.”Vừa rồi cô bé thấy Đỗ Thụy đột ngột phun ra m.á.u đã sợ tới mức hồn vía lên mây, dáng vẻ mất kiểm soát này của anh khiến bọn nhỏ quá hoảng sợ nên mới tạo thành cục diện hiện tại.Lãng Dữ nghe thấy “hộc máu”, lập tức nhìn về phía Eva.Eva ngầm hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của cậu, bất đắc dĩ nhún vai: “Đừng nhìn tôi, lần này tôi thật sự không phát hiện ra điều gì cả, thân thể Đỗ Thụy còn rất ổn nữa cơ, không biết vì sao lại đột nhiên hộc máu.”“Để tôi đi xem.”Lãng Dữ vừa nói vừa tiến lên, lúc đẩy cửa phòng Đỗ Thụy ra cậu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh phảng qua chút mùi m.á.u tanh.Chắc hẳn đó là m.á.u tươi Đỗ Thụy mới phun ra, khóe miệng anh ấy còn đang dính máu, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần, màu đỏ chói mắt trong bồn rửa tay dần được dòng nước xóa bỏ.Đỗ Thụy trông thấy Lãng Dữ từ tấm gương phản chiếu, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”“Hộc máu?” Lãng Dữ nhìn chằm chằm anh ấy.Đỗ Thụy ho khan hai tiếng, gật đầu.“Yết hầu đột nhiên bị đau?”“Ừ.”Lãng Dữ tiến lên kéo lấy tay anh ấy, sau khi kiểm tra rõ ràng, cậu nói với anh ấy: “Là do thân thể của thầy chuẩn bị xuất hiện kỹ năng mới, không sao đâu.”Đỗ Thụy nhíu mày: “Vậy tôi đã trở thành người tiến hóa rồi hả?”“Không phải, chỉ là sau khi ở trong trò chơi tận thế một khoảng thời gian, trong cơ thể mỗi người chơi sẽ xuất hiện các loại kỹ năng khác nhau. Nếu là người chơi chính quy thì hệ thống sẽ lên tiếng nhắc nhở, còn thầy, thầy vào trong trò chơi bằng một con đường khác cho nên mới không có lời nhắc nhở nào.”Đỗ Thụy giống như đang suy tư gì đó, anh ấy ngăn cản Lãng Dữ lại trước khi cậu ra ngoài, đôi mắt sáng lên: “Có phải tôi sẽ trở nên lợi hại giống cô giáo Thích haykhông, lúc đó tôi sẽ có thể bảo vệ được mọi người nhỉ?”Là một người đàn ông trong lòng anh ấy luôn mang theo trách nhiệm muốn bảo vệ người khác, để một cô gái bảo vệ mình hết lần này đến lần khác, lòng anh ấy khó chịu biết bao.“Chắc là vậy, còn tùy vào việc thầy rèn luyện kỹ năng nữa…” Lúc này Lãng Dữ đã bỏ đi xuống tầng dưới, trong hành lang trống vang đến câu trả lời này.Sau khi giải thích qua với Trịnh Viện Viện, Lãng Dữ lại đi ra cửa. Cậu đã phân chia công việc với Thích Mê, cô đi tìm người, cậu đi tới đấu trường, nửa tiếng trôi qua rồi sao cô còn chưa trở về?Cậu càng nghĩ càng thấy lo lắng, nhanh chóng rời khỏi khách sạn tốc hành rồi hóa thành chim ưng, bay về phía không trung. Chứ cứ tiếp tục dùng cái xác cậu nhóc con tay ngắn chân ngắn này, không biết bao lâu cậu mới đi đến được đích đến.*Ở bên kia, trong tầng một trung tâm cao ốc.Trên mặt đất là một mảng hỗn độn, mấy trăm món vũ khí lạnh lẽo bày tứ tung ngang dọc khiến căn phòng trống vắng trở nên bừa bộn.Hai thủ vệ canh cửa té xỉu trên mặt đất.Hầu Thư dựa vào giường, m.á.u tươi sau lưng đần đìa, Du Du quỳ ở bên cạnh cậu ta, vừa khóc vừa dùng kỹ năng chữa trị giúp cậu ta trị thương.Thích Mê đạp lên trên đám vũ khí ngổn ngang, lạnh lùng nhìn về phía Sĩ quan Tiên phong như một thủ lĩnh của đám người ngoài hành tinh.Sĩ quan Tiên phong bị cô quấn lên xích sắt, chỉ cần ấn nút, xích sắt đó sẽ đ.â.m vào trong da thịt của hắn, khiến hắn không dám cử động.