Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…

Chương 187: Chương 187

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Trong đầu Tào Minh Trạch xuất hiện bóng dáng của Hà Khải Hiên."Nói tới đây tôi hẳn là phải cảm ơn cậu, nếu không phải là cậu tự mình thừa nhận sự thật để khiêu khích tôi, tôi cũng không thể nhanh như vậy có thể tìm được trợ thủ giúp đỡ mình... Mới vừa rồi cách đây không lâu, ba người bọn tôi đã ở phòng bếp thương lượng kế sách này." Thích Mê đứng ở cửa, ngồi xổm xuống lục lọi đồ đạc trong túi nilon.Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng túi nilon, Từ Vị và Hà Khải Hiên ngồi trong phòng khách liếc mắt nhìn nhau, đi tới xoay chìa khóa trên cửa phòng ngủ vài vòng, sau đó rút ra, sau đó lại giống như không có việc gì ngồi trở về.Hà Khải Hiên nâng kính mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đang mở loa cho mọi người cùng nghe- -Thích Mê đúng là đang ghi âm, nhưng mà là ghi âm trực tiếp cuộc gọi, mặc dù Tào Minh Trạch cố ý tránh né thừa nhận anh ta là hung thủ g.i.ế.c người, thế nhưng anh ta lại tìm đường chết, thích đi khiêu chiến giới hạn của Thích Mê.Những người ở trong phòng khách này cũng không phải là kẻ ngốc, từ trong lời nói của Tào Minh Trạch luôn có thể nghe ra được anh ta có ý gì, chỉ là không có chứng cứ mà thôi. Tào Minh Trạch bây giờ mới phát hiện thì ra anh ta vẫn luôn trúng kế của Thích Mê, giãy giụa la lên: "Thích Mê điên rồi! Lạm dụng tư hình là phạm pháp!”Thích Mê dừng một chút, yếu ớt mở miệng: "Vậy sao, nhưng mà tôi không quan tâm.”Trong gian phòng tối đen, Tào Minh Trạch căn bản không nhìn thấy Thích Mê ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng nói của anh vang lên phảng phất như rắn độc quấn lấy trái tim anh ta."Hôm nay tôi mua hết năm mươi tám đồng ở quầy bán đồ vặt, bảy cây kem bảy đồng, hai chai nước ngọt tám đồng, còn lại mấy chục đồng, cậu đoán xem tôi đã mua cái gì?"Thích Mê cười khẽ, bày từng thứ trong cái túi nilon ra. Mặc dù anh biết Tào Minh Trạch không nhìn thấy được.Dao gọt hoa quả màu cam chín đồng, hai dây phơi quần áo mười lăm đồng, một cái búa mười chín đồng... Vừa vặn là năm mươi tám đồng.Những âm thanh gần như vô nghĩa của Thích Mê làm cho Tào Minh Trạch sợ hãi, anh ta lớn tiếng hô to cứu mạng, nhưng những người ở bên ngoài cánh cửa tựa như không nghe thấy, không có một người nào tiến vào giúp đỡ anh ta.Xoẹt!Rèm cửa bị kéo mạnh ra.Trùng hợp tia chớp trắng xóa xẹt qua, Thích Mê đứng ngược với ánh sáng, trong tay cầm một cái búa inox lạnh như băng.Anh khẽ nhếch môi, giống như La Sát từ dưới địa ngục lên đòi mạng:"Tôi muốn bắt đầu báo thù."“Đừng mà- -!!”Nương theo tiếng gào thét đủ để nhấc lên cả nóc nhà của Tào Minh Trạch, Thích Mê thong thả từ từ đi đến, giơ cao cây búa trên tay lên.Con ngươi màu đen của anh bị sợi tóc che khuất, nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của anh là gì, nhưng mà khóe miệng hơi nhếch lên vẫn biểu lộ ra sự vui vẻ trong lòng anh.--“Chết đi......”Vừa dứt lời, đầu búa hiện ra dưới ánh sáng dần rơi xuống.Mắt thấy cây búa sắp gõ lên đầu của Tào Minh Trạch, cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó, một thứ gì đó bay tới.Thích Mê vố thức né tránh, khi anh tập trung nhìn lại, thì ra chỉ là một cây nến trắng đã cháy chỉ còn một nửa.Trong phòng khách chỉ còn một ngọn nến đang cháy.Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”Thích Mê nhíu mày, đôi mắt dại ra nhìn Lâm Phượng Tùng: "Cậu đang nói cái gì vậy?”Lâm Phượng Tùng vội vàng giơ tay chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ, "Cậu dùng đôi mắt của mình nhìn xem thế giới bên ngoài có còn bình thường hay không, cậu xem ngoài đó, cơn mưa đang rơi và những cái cây kia, vẫn là hình dáng giống như trong nhận thức của cậu hay sao?!"“?”Thích Mê kinh ngạc đi tới bên cạnh cửa sổ, anh nhìn thấy bầu trời màu vàng nhạt, mưa to trút xuống đỏ tươi như máu, nhuộm cho toàn bộ cây cối ven đường tất cả cũng đều là màu đỏ chói mắt.Lâm Phượng Tùng tiến lên, đoạt lấy cây búa trong tay của Thích Mê: "Nhìn thấy rõ ràng chưa, ý thức của cậu hiện tại đang bị hỗn loạn quá nghiêm trọng rồi, cậu nhất định phải nhớ kỹ [bầu trời màu xanh], [cây cối xanh tươi], [cơn mưa trong suốt], những thứ này mới là hình ảnh mà cậu nên nhìn thấy!"Hít!Khoảnh khắc đó tai Thích Mê ù đi, cảm giác đau đầu muốn nứt ra lần nữa giống như một con mãnh thú hồng thủy đánh úp lại.Thích Mê sụp đổ ôm lấy đầu, ngã ngồi dưới mặt đất.Lâm Phượng Tùng càng nhìn càng gấp, không cho phép anh nghỉ ngơi, hai tay nắm lấy bả vai anh liều mạng lay động: "Mau nhớ lại rốt cuộc anh là ai!”“Những đứa trẻ kia đều gọi cô là cô giáo Thích, mau nhớ ra cô là ai!”*(*Từ đoạn này Thích Mê bắt đầu chuẩn bị nhớ lại ký ức, xưng hô đổi lại từ cậu thành cô)Đồng tử Thích Mê co rụt lại.Suy nghĩ hỗn độn giống như dần dần trở nên có kết cấu, các mảnh vỡ trong đầu từng chút từng chút được chắp vá lại, nhưng mà những lời vừa muốn nói tới bên miệng, thì sương mù trong đầu bỗng nhiên lại dâng lên một lần nữa hòa tan trí nhớ của cô.Lâm Phượng Tùng nhanh chóng lấy ra một cái gương nhắm ngay khuôn mặt cô: "Cô nhìn cho kỹ một chút, cô rốt cuộc có phải có dáng vẻ như thế này hay không, cô rốt cuộc là ai, không nên để cho bản thân mình bị khống chế nữa!”

Trong đầu Tào Minh Trạch xuất hiện bóng dáng của Hà Khải Hiên.

"Nói tới đây tôi hẳn là phải cảm ơn cậu, nếu không phải là cậu tự mình thừa nhận sự thật để khiêu khích tôi, tôi cũng không thể nhanh như vậy có thể tìm được trợ thủ giúp đỡ mình... Mới vừa rồi cách đây không lâu, ba người bọn tôi đã ở phòng bếp thương lượng kế sách này." Thích Mê đứng ở cửa, ngồi xổm xuống lục lọi đồ đạc trong túi nilon.

Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng túi nilon, Từ Vị và Hà Khải Hiên ngồi trong phòng khách liếc mắt nhìn nhau, đi tới xoay chìa khóa trên cửa phòng ngủ vài vòng, sau đó rút ra, sau đó lại giống như không có việc gì ngồi trở về.

Hà Khải Hiên nâng kính mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đang mở loa cho mọi người cùng nghe- -

Thích Mê đúng là đang ghi âm, nhưng mà là ghi âm trực tiếp cuộc gọi, mặc dù Tào Minh Trạch cố ý tránh né thừa nhận anh ta là hung thủ g.i.ế.c người, thế nhưng anh ta lại tìm đường chết, thích đi khiêu chiến giới hạn của Thích Mê.

Những người ở trong phòng khách này cũng không phải là kẻ ngốc, từ trong lời nói của Tào Minh Trạch luôn có thể nghe ra được anh ta có ý gì, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.

 

Tào Minh Trạch bây giờ mới phát hiện thì ra anh ta vẫn luôn trúng kế của Thích Mê, giãy giụa la lên: "Thích Mê điên rồi! Lạm dụng tư hình là phạm pháp!”

Thích Mê dừng một chút, yếu ớt mở miệng: "Vậy sao, nhưng mà tôi không quan tâm.”

Trong gian phòng tối đen, Tào Minh Trạch căn bản không nhìn thấy Thích Mê ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng nói của anh vang lên phảng phất như rắn độc quấn lấy trái tim anh ta.

"Hôm nay tôi mua hết năm mươi tám đồng ở quầy bán đồ vặt, bảy cây kem bảy đồng, hai chai nước ngọt tám đồng, còn lại mấy chục đồng, cậu đoán xem tôi đã mua cái gì?"

Thích Mê cười khẽ, bày từng thứ trong cái túi nilon ra.

 

Mặc dù anh biết Tào Minh Trạch không nhìn thấy được.

Dao gọt hoa quả màu cam chín đồng, hai dây phơi quần áo mười lăm đồng, một cái búa mười chín đồng... Vừa vặn là năm mươi tám đồng.

Những âm thanh gần như vô nghĩa của Thích Mê làm cho Tào Minh Trạch sợ hãi, anh ta lớn tiếng hô to cứu mạng, nhưng những người ở bên ngoài cánh cửa tựa như không nghe thấy, không có một người nào tiến vào giúp đỡ anh ta.

Xoẹt!

Rèm cửa bị kéo mạnh ra.

Trùng hợp tia chớp trắng xóa xẹt qua, Thích Mê đứng ngược với ánh sáng, trong tay cầm một cái búa inox lạnh như băng.

Anh khẽ nhếch môi, giống như La Sát từ dưới địa ngục lên đòi mạng:

"Tôi muốn bắt đầu báo thù."

“Đừng mà- -!!”

Nương theo tiếng gào thét đủ để nhấc lên cả nóc nhà của Tào Minh Trạch, Thích Mê thong thả từ từ đi đến, giơ cao cây búa trên tay lên.

Con ngươi màu đen của anh bị sợi tóc che khuất, nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của anh là gì, nhưng mà khóe miệng hơi nhếch lên vẫn biểu lộ ra sự vui vẻ trong lòng anh.

--

“Chết đi......”

Vừa dứt lời, đầu búa hiện ra dưới ánh sáng dần rơi xuống.

Mắt thấy cây búa sắp gõ lên đầu của Tào Minh Trạch, cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó, một thứ gì đó bay tới.

Thích Mê vố thức né tránh, khi anh tập trung nhìn lại, thì ra chỉ là một cây nến trắng đã cháy chỉ còn một nửa.

Trong phòng khách chỉ còn một ngọn nến đang cháy.

Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”

Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”

Thích Mê nhíu mày, đôi mắt dại ra nhìn Lâm Phượng Tùng: "Cậu đang nói cái gì vậy?”

Lâm Phượng Tùng vội vàng giơ tay chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ, "Cậu dùng đôi mắt của mình nhìn xem thế giới bên ngoài có còn bình thường hay không, cậu xem ngoài đó, cơn mưa đang rơi và những cái cây kia, vẫn là hình dáng giống như trong nhận thức của cậu hay sao?!"

“?”

Thích Mê kinh ngạc đi tới bên cạnh cửa sổ, anh nhìn thấy bầu trời màu vàng nhạt, mưa to trút xuống đỏ tươi như máu, nhuộm cho toàn bộ cây cối ven đường tất cả cũng đều là màu đỏ chói mắt.

Lâm Phượng Tùng tiến lên, đoạt lấy cây búa trong tay của Thích Mê: "Nhìn thấy rõ ràng chưa, ý thức của cậu hiện tại đang bị hỗn loạn quá nghiêm trọng rồi, cậu nhất định phải nhớ kỹ [bầu trời màu xanh], [cây cối xanh tươi], [cơn mưa trong suốt], những thứ này mới là hình ảnh mà cậu nên nhìn thấy!"

Hít!

Khoảnh khắc đó tai Thích Mê ù đi, cảm giác đau đầu muốn nứt ra lần nữa giống như một con mãnh thú hồng thủy đánh úp lại.

Thích Mê sụp đổ ôm lấy đầu, ngã ngồi dưới mặt đất.

Lâm Phượng Tùng càng nhìn càng gấp, không cho phép anh nghỉ ngơi, hai tay nắm lấy bả vai anh liều mạng lay động: "Mau nhớ lại rốt cuộc anh là ai!”

“Những đứa trẻ kia đều gọi cô là cô giáo Thích, mau nhớ ra cô là ai!”*

(*Từ đoạn này Thích Mê bắt đầu chuẩn bị nhớ lại ký ức, xưng hô đổi lại từ cậu thành cô)

Đồng tử Thích Mê co rụt lại.

Suy nghĩ hỗn độn giống như dần dần trở nên có kết cấu, các mảnh vỡ trong đầu từng chút từng chút được chắp vá lại, nhưng mà những lời vừa muốn nói tới bên miệng, thì sương mù trong đầu bỗng nhiên lại dâng lên một lần nữa hòa tan trí nhớ của cô.

Lâm Phượng Tùng nhanh chóng lấy ra một cái gương nhắm ngay khuôn mặt cô: "Cô nhìn cho kỹ một chút, cô rốt cuộc có phải có dáng vẻ như thế này hay không, cô rốt cuộc là ai, không nên để cho bản thân mình bị khống chế nữa!”

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Trong đầu Tào Minh Trạch xuất hiện bóng dáng của Hà Khải Hiên."Nói tới đây tôi hẳn là phải cảm ơn cậu, nếu không phải là cậu tự mình thừa nhận sự thật để khiêu khích tôi, tôi cũng không thể nhanh như vậy có thể tìm được trợ thủ giúp đỡ mình... Mới vừa rồi cách đây không lâu, ba người bọn tôi đã ở phòng bếp thương lượng kế sách này." Thích Mê đứng ở cửa, ngồi xổm xuống lục lọi đồ đạc trong túi nilon.Nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng túi nilon, Từ Vị và Hà Khải Hiên ngồi trong phòng khách liếc mắt nhìn nhau, đi tới xoay chìa khóa trên cửa phòng ngủ vài vòng, sau đó rút ra, sau đó lại giống như không có việc gì ngồi trở về.Hà Khải Hiên nâng kính mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đang mở loa cho mọi người cùng nghe- -Thích Mê đúng là đang ghi âm, nhưng mà là ghi âm trực tiếp cuộc gọi, mặc dù Tào Minh Trạch cố ý tránh né thừa nhận anh ta là hung thủ g.i.ế.c người, thế nhưng anh ta lại tìm đường chết, thích đi khiêu chiến giới hạn của Thích Mê.Những người ở trong phòng khách này cũng không phải là kẻ ngốc, từ trong lời nói của Tào Minh Trạch luôn có thể nghe ra được anh ta có ý gì, chỉ là không có chứng cứ mà thôi. Tào Minh Trạch bây giờ mới phát hiện thì ra anh ta vẫn luôn trúng kế của Thích Mê, giãy giụa la lên: "Thích Mê điên rồi! Lạm dụng tư hình là phạm pháp!”Thích Mê dừng một chút, yếu ớt mở miệng: "Vậy sao, nhưng mà tôi không quan tâm.”Trong gian phòng tối đen, Tào Minh Trạch căn bản không nhìn thấy Thích Mê ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng nói của anh vang lên phảng phất như rắn độc quấn lấy trái tim anh ta."Hôm nay tôi mua hết năm mươi tám đồng ở quầy bán đồ vặt, bảy cây kem bảy đồng, hai chai nước ngọt tám đồng, còn lại mấy chục đồng, cậu đoán xem tôi đã mua cái gì?"Thích Mê cười khẽ, bày từng thứ trong cái túi nilon ra. Mặc dù anh biết Tào Minh Trạch không nhìn thấy được.Dao gọt hoa quả màu cam chín đồng, hai dây phơi quần áo mười lăm đồng, một cái búa mười chín đồng... Vừa vặn là năm mươi tám đồng.Những âm thanh gần như vô nghĩa của Thích Mê làm cho Tào Minh Trạch sợ hãi, anh ta lớn tiếng hô to cứu mạng, nhưng những người ở bên ngoài cánh cửa tựa như không nghe thấy, không có một người nào tiến vào giúp đỡ anh ta.Xoẹt!Rèm cửa bị kéo mạnh ra.Trùng hợp tia chớp trắng xóa xẹt qua, Thích Mê đứng ngược với ánh sáng, trong tay cầm một cái búa inox lạnh như băng.Anh khẽ nhếch môi, giống như La Sát từ dưới địa ngục lên đòi mạng:"Tôi muốn bắt đầu báo thù."“Đừng mà- -!!”Nương theo tiếng gào thét đủ để nhấc lên cả nóc nhà của Tào Minh Trạch, Thích Mê thong thả từ từ đi đến, giơ cao cây búa trên tay lên.Con ngươi màu đen của anh bị sợi tóc che khuất, nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của anh là gì, nhưng mà khóe miệng hơi nhếch lên vẫn biểu lộ ra sự vui vẻ trong lòng anh.--“Chết đi......”Vừa dứt lời, đầu búa hiện ra dưới ánh sáng dần rơi xuống.Mắt thấy cây búa sắp gõ lên đầu của Tào Minh Trạch, cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó, một thứ gì đó bay tới.Thích Mê vố thức né tránh, khi anh tập trung nhìn lại, thì ra chỉ là một cây nến trắng đã cháy chỉ còn một nửa.Trong phòng khách chỉ còn một ngọn nến đang cháy.Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”Thích Mê hoảng hốt, ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phượng Tùng đã vọt tới trước mặt mình: "Cậu không nên bị [Quỷ Tạp Tử] khống chế càng lún vào càng sâu! Mau nhớ lại rốt cuộc cậu là ai đi!”Thích Mê nhíu mày, đôi mắt dại ra nhìn Lâm Phượng Tùng: "Cậu đang nói cái gì vậy?”Lâm Phượng Tùng vội vàng giơ tay chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ, "Cậu dùng đôi mắt của mình nhìn xem thế giới bên ngoài có còn bình thường hay không, cậu xem ngoài đó, cơn mưa đang rơi và những cái cây kia, vẫn là hình dáng giống như trong nhận thức của cậu hay sao?!"“?”Thích Mê kinh ngạc đi tới bên cạnh cửa sổ, anh nhìn thấy bầu trời màu vàng nhạt, mưa to trút xuống đỏ tươi như máu, nhuộm cho toàn bộ cây cối ven đường tất cả cũng đều là màu đỏ chói mắt.Lâm Phượng Tùng tiến lên, đoạt lấy cây búa trong tay của Thích Mê: "Nhìn thấy rõ ràng chưa, ý thức của cậu hiện tại đang bị hỗn loạn quá nghiêm trọng rồi, cậu nhất định phải nhớ kỹ [bầu trời màu xanh], [cây cối xanh tươi], [cơn mưa trong suốt], những thứ này mới là hình ảnh mà cậu nên nhìn thấy!"Hít!Khoảnh khắc đó tai Thích Mê ù đi, cảm giác đau đầu muốn nứt ra lần nữa giống như một con mãnh thú hồng thủy đánh úp lại.Thích Mê sụp đổ ôm lấy đầu, ngã ngồi dưới mặt đất.Lâm Phượng Tùng càng nhìn càng gấp, không cho phép anh nghỉ ngơi, hai tay nắm lấy bả vai anh liều mạng lay động: "Mau nhớ lại rốt cuộc anh là ai!”“Những đứa trẻ kia đều gọi cô là cô giáo Thích, mau nhớ ra cô là ai!”*(*Từ đoạn này Thích Mê bắt đầu chuẩn bị nhớ lại ký ức, xưng hô đổi lại từ cậu thành cô)Đồng tử Thích Mê co rụt lại.Suy nghĩ hỗn độn giống như dần dần trở nên có kết cấu, các mảnh vỡ trong đầu từng chút từng chút được chắp vá lại, nhưng mà những lời vừa muốn nói tới bên miệng, thì sương mù trong đầu bỗng nhiên lại dâng lên một lần nữa hòa tan trí nhớ của cô.Lâm Phượng Tùng nhanh chóng lấy ra một cái gương nhắm ngay khuôn mặt cô: "Cô nhìn cho kỹ một chút, cô rốt cuộc có phải có dáng vẻ như thế này hay không, cô rốt cuộc là ai, không nên để cho bản thân mình bị khống chế nữa!”

Chương 187: Chương 187