Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…

Chương 257: Chương 257

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… "Đủ rồi!" Lúc này, một cậu mập tự tin mười phần cắt ngang trò hề này, “Chúng tôi tới đây làm nhiệm vụ, không phải ở đây quản trò quậy phá của mấy người! Thả bọn họ ra đi, đánh c.h.ế.t thì đỡ một đối thủ cạnh tranh!”Mấy người nghe vậy, buông tay ra.Nam sinh nhổ nước bọt, giơ chân đá Trịnh Viện Viện vài cái nữa.Cậu mập chỉ muốn khích tướng, không ngờ người này lại điên thế, nhanh chóng tóm lấy cậu ta kéo đi.“Chờ đấy, ra ngoài rồi nói!” Nam sinh chửi thề rồi quay đi.Ngay cả nữ sinh cũng không thể chịu được hành vi của anh ta, hừ một tiếng: "Mẹ, không biết loại người này sao mà qua được vòng đạo đức *****ên, loại người này mà trở thành nhân viên tinh lọc, con người thể nào cùng tuyệt chủng hết... Cậu không sao chứ?"Trịnh Viện Viện khịt mũi, lấy tay áo lau nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không bật khóc. Chợt nhớ đến tờ nhật ký, cô thấy tay mình trống trơn, vội sờ túi…trống không.Sàn nhà ở hành lang cũng sạch sẽ không một mẩu giấy.“Tôi vừa tìm thấy tờ nhật ký trong túi của người đàn ông đó, nhưng nó đột nhiên biến mất.” Trịnh Viện Viện nghẹn ngào nói.“Tìm thấy rồi?!” Nghe nói cô đã tìm được Quý Tạp Tử, nữ sinh vội vàng lục túi cô.Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, Trịnh Viện Viện đè tay nữ sinh lại: "Tôi biết ở đâu rồi! Trong tay người vừa nãy!" Hai người nhìn nhau, vội vàng tìm kiếm nam sinh kia.Cũng may cậu ta không đi xa, đang tìm đồ ở phòng học bên cạnh. Ngay khi Trịnh Viện Viện chỉ ra và xác nhận rằng cậu ta đã cầm Quỷ Tạp Tử đi, mọi người nghe tin vậy đã tập trung lại đây.Nam sinh cười lạnh nói: "Tao không biết mày nói gì, tao chưa từng thấy."Vừa nói, cậu ta vừa cố tình lộn ngược hết túi quần ra, chứng minh mình vô tội: “Nếu tìm trên người tao mà thấy được cũng kỳ lạ thật đấy. Tao thấy mày chỉ muốn trả thù tao thôi.”Trịnh Viện Viện suy nghĩ một lúc, càng cảm thấy nam sinh này sẽ không vô duyên vô cớ bịt miệng mình, cậu ta rõ ràng không muốn người khác biết đến sự tồn tại của Quỷ Tạp Tử, lợi dụng hỗn loạn mà lấy đi mảnh giấy.Những người khác không biết nguyên nhân, chỉ có thể chờ xem hai người.Cậu mập gãi đầu lo lắng, thấp giọng chửi, không biết nên tin ai, chỉ có thể tùy tiện tấn công: “Ôi chao, mấy người định chơi như vậy phải không?! Cứ kéo dài thời gian thế, không sợ phòng khác đạt chỉ tiêu trước à, chơi cái kiểu mẹ gì thế? Giết địch một nghìn tự hạ tám trăm đúng không? Được rồi, đến đây, chúng ta cùng nhau chơi đếnchết!”Bị kích động như vậy, có mấy người bắt đầu nôn nóng, cũng không thèm khách khí, bắt đầu lục lọi hai người.Nam sinh cởi luôn giày ra, lạnh lùng nhìn họ cẩn thận tìm kiếm đến cả miếng độn giày, nhưng vẫn không thấy gì.Cậu ta cười lạnh một tiếng, đi giày, kéo một cái ghế qua.Mọi người đang tụ tập xung quanh Trịnh Viện Viện để hỏi chi tiết cụ thể, đột nhiên, một chiếc ghế từ trên cao nện mạnh xuống đầu cậu mập.Sau vài giây im lặng, lần lượt vang lên những tiếng la hét.Đám đông tản ra.Đây là lần *****ên Trịnh Viện Viện nhìn thấy con người cử động như cá ra khỏi nước, tứ chi co giật một cách kỳ lạ.Đầu và mặt cậu mập toàn là máu, bị nam sinh dùng ghế liên tục đánh vào đầu, thậm chí còn không phát ra một tiếng rên, sau khi giơ tay bắt không khí vài lần, thì buông xuống vô hồn.Không còn chuyển động nào nữa.Nam sinh thở hổn hển, dùng tay lau vết m.á.u b.ắ.n một chút trên mặt, hiện lên một tia lạnh lùng của tên đao phủ: “Giết bọn mày ở đây, tức là ý thức của bọn mày vĩnh viễn bị nhốt ở đây, không bao giờ tỉnh lại… Nếu bọn mày không tỉnh lại, ai còn có thể cướp của tao?Cậu ta như đã g.i.ế.c đỏ mắt rồi, ánh mắt dò tìm con mồi tiếp theo.Nữ sinh giật mình, vừa chạy vừa hét: "Cậu điên à! Lãng phí thời gian để g.i.ế.c chúng tôi, không sợ bị người khác chiếm chỉ tiêu à?!""Những người khác?" Nam sinh cười khanh khách hai tiếng, "Mày cho rằng chuyện này không xảy ra ở những phòng khác à? Bài kiểm tra cuối cùng, đấy chỉ là ai g.i.ế.c người nhanh hơn thôi!"Cậu ta kéo ghế ra khỏi phòng. Tiếng ma sát giữa chân ghế kim loại với gạch lát sàn, chúng phát ra âm thanh chói tai khó chịu, từng bước đến gần, giống như sợi xích sắt đòi mạng trong tay âm sai.Nam sinh hơi quay đầu lại, đưa mắt qua nhìn lớp bên cạnh.Không biết là ai đang trốn ở đó, một cái đầu đen đen lộ ra từ mép bàn, trong sự tĩnh lặng, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cơ thể anh ta run rẩy khiến cái bàn rung theo.Sau khi tiếng ghế cọ xát dừng lại, toàn bộ không gian tràn ngập sự im lặng c.h.ế.t chóc.Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhỏ từ phía sau truyền đến, học sinh đang trốn hơi quay đầu lại, đối mặt với một khuôn mặt đầy m.á.u và tàn nhẫn.A --! ! !Một tiếng hét đã khiến da đầu mọi người run lên.Trịnh Viện Viện dùng tay che miệng thật chặt, không khỏi rùng mình, tuyến nước mắt ứa ra, tuyệt vọng rơi xuống.Cô trốn trong một gian phòng trong nhà vệ sinh nữ, khóa trái cửa và đóng chốt, cô biết nếu không trốn, cứ đứng đó chịu mũi sào thì cô sẽ là người *****ên bị nam sinh tấn công.Nỗi sợ hãi chưa từng có khiến cô khóc không ngừng, nhưng cô không dám phát ra âm thanh nào, chỉ có thể cắn chặt môi, cuộn tròn trong góc toilet.Sau một trận đánh dữ dội qua đi, lại có tiếng kéo ghế ngoài hành lang.Hơn nữa ngày càng gần hơn.Làm sao bây giờ -- làm sao bây giờ -- làm sao bây giờ?! Chuông báo động trong đầu Trịnh Viện Viện vang lên điên cuồng, cô biết việc mình bị phát hiện trốn ở đây chỉ là vấn đề thời gian, khi nam sinh xác định chỗ này có người, chắc chắn sẽ lao vào g.i.ế.c cô bằng mọi giá.Nhưng cô, người mà tay trói gà cũng không chặt, cuối cùng chỉ có cái c.h.ế.t đang chờ đợi.

"Đủ rồi!" Lúc này, một cậu mập tự tin mười phần cắt ngang trò hề này, “Chúng tôi tới đây làm nhiệm vụ, không phải ở đây quản trò quậy phá của mấy người! Thả bọn họ ra đi, đánh c.h.ế.t thì đỡ một đối thủ cạnh tranh!”

Mấy người nghe vậy, buông tay ra.

Nam sinh nhổ nước bọt, giơ chân đá Trịnh Viện Viện vài cái nữa.

Cậu mập chỉ muốn khích tướng, không ngờ người này lại điên thế, nhanh chóng tóm lấy cậu ta kéo đi.

“Chờ đấy, ra ngoài rồi nói!” Nam sinh chửi thề rồi quay đi.

Ngay cả nữ sinh cũng không thể chịu được hành vi của anh ta, hừ một tiếng: "Mẹ, không biết loại người này sao mà qua được vòng đạo đức *****ên, loại người này mà trở thành nhân viên tinh lọc, con người thể nào cùng tuyệt chủng hết... Cậu không sao chứ?"

Trịnh Viện Viện khịt mũi, lấy tay áo lau nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không bật khóc.

 

Chợt nhớ đến tờ nhật ký, cô thấy tay mình trống trơn, vội sờ túi…trống không.

Sàn nhà ở hành lang cũng sạch sẽ không một mẩu giấy.

“Tôi vừa tìm thấy tờ nhật ký trong túi của người đàn ông đó, nhưng nó đột nhiên biến mất.” Trịnh Viện Viện nghẹn ngào nói.

“Tìm thấy rồi?!” Nghe nói cô đã tìm được Quý Tạp Tử, nữ sinh vội vàng lục túi cô.

Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, Trịnh Viện Viện đè tay nữ sinh lại: "Tôi biết ở đâu rồi! Trong tay người vừa nãy!"

 

Hai người nhìn nhau, vội vàng tìm kiếm nam sinh kia.

Cũng may cậu ta không đi xa, đang tìm đồ ở phòng học bên cạnh. Ngay khi Trịnh Viện Viện chỉ ra và xác nhận rằng cậu ta đã cầm Quỷ Tạp Tử đi, mọi người nghe tin vậy đã tập trung lại đây.

Nam sinh cười lạnh nói: "Tao không biết mày nói gì, tao chưa từng thấy."

Vừa nói, cậu ta vừa cố tình lộn ngược hết túi quần ra, chứng minh mình vô tội: “Nếu tìm trên người tao mà thấy được cũng kỳ lạ thật đấy. Tao thấy mày chỉ muốn trả thù tao thôi.”

Trịnh Viện Viện suy nghĩ một lúc, càng cảm thấy nam sinh này sẽ không vô duyên vô cớ bịt miệng mình, cậu ta rõ ràng không muốn người khác biết đến sự tồn tại của Quỷ Tạp Tử, lợi dụng hỗn loạn mà lấy đi mảnh giấy.

Những người khác không biết nguyên nhân, chỉ có thể chờ xem hai người.

Cậu mập gãi đầu lo lắng, thấp giọng chửi, không biết nên tin ai, chỉ có thể tùy tiện tấn công: “Ôi chao, mấy người định chơi như vậy phải không?! Cứ kéo dài thời gian thế, không sợ phòng khác đạt chỉ tiêu trước à, chơi cái kiểu mẹ gì thế? Giết địch một nghìn tự hạ tám trăm đúng không? Được rồi, đến đây, chúng ta cùng nhau chơi đến

chết!”

Bị kích động như vậy, có mấy người bắt đầu nôn nóng, cũng không thèm khách khí, bắt đầu lục lọi hai người.

Nam sinh cởi luôn giày ra, lạnh lùng nhìn họ cẩn thận tìm kiếm đến cả miếng độn giày, nhưng vẫn không thấy gì.

Cậu ta cười lạnh một tiếng, đi giày, kéo một cái ghế qua.

Mọi người đang tụ tập xung quanh Trịnh Viện Viện để hỏi chi tiết cụ thể, đột nhiên, một chiếc ghế từ trên cao nện mạnh xuống đầu cậu mập.

Sau vài giây im lặng, lần lượt vang lên những tiếng la hét.

Đám đông tản ra.

Đây là lần *****ên Trịnh Viện Viện nhìn thấy con người cử động như cá ra khỏi nước, tứ chi co giật một cách kỳ lạ.

Đầu và mặt cậu mập toàn là máu, bị nam sinh dùng ghế liên tục đánh vào đầu, thậm chí còn không phát ra một tiếng rên, sau khi giơ tay bắt không khí vài lần, thì buông xuống vô hồn.

Không còn chuyển động nào nữa.

Nam sinh thở hổn hển, dùng tay lau vết m.á.u b.ắ.n một chút trên mặt, hiện lên một tia lạnh lùng của tên đao phủ: “Giết bọn mày ở đây, tức là ý thức của bọn mày vĩnh viễn bị nhốt ở đây, không bao giờ tỉnh lại… Nếu bọn mày không tỉnh lại, ai còn có thể cướp của tao?

Cậu ta như đã g.i.ế.c đỏ mắt rồi, ánh mắt dò tìm con mồi tiếp theo.

Nữ sinh giật mình, vừa chạy vừa hét: "Cậu điên à! Lãng phí thời gian để g.i.ế.c chúng tôi, không sợ bị người khác chiếm chỉ tiêu à?!"

"Những người khác?" Nam sinh cười khanh khách hai tiếng, "Mày cho rằng chuyện này không xảy ra ở những phòng khác à? Bài kiểm tra cuối cùng, đấy chỉ là ai g.i.ế.c người nhanh hơn thôi!"

Cậu ta kéo ghế ra khỏi phòng. Tiếng ma sát giữa chân ghế kim loại với gạch lát sàn, chúng phát ra âm thanh chói tai khó chịu, từng bước đến gần, giống như sợi xích sắt đòi mạng trong tay âm sai.

Nam sinh hơi quay đầu lại, đưa mắt qua nhìn lớp bên cạnh.

Không biết là ai đang trốn ở đó, một cái đầu đen đen lộ ra từ mép bàn, trong sự tĩnh lặng, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cơ thể anh ta run rẩy khiến cái bàn rung theo.

Sau khi tiếng ghế cọ xát dừng lại, toàn bộ không gian tràn ngập sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhỏ từ phía sau truyền đến, học sinh đang trốn hơi quay đầu lại, đối mặt với một khuôn mặt đầy m.á.u và tàn nhẫn.

A --! ! !

Một tiếng hét đã khiến da đầu mọi người run lên.

Trịnh Viện Viện dùng tay che miệng thật chặt, không khỏi rùng mình, tuyến nước mắt ứa ra, tuyệt vọng rơi xuống.

Cô trốn trong một gian phòng trong nhà vệ sinh nữ, khóa trái cửa và đóng chốt, cô biết nếu không trốn, cứ đứng đó chịu mũi sào thì cô sẽ là người *****ên bị nam sinh tấn công.

Nỗi sợ hãi chưa từng có khiến cô khóc không ngừng, nhưng cô không dám phát ra âm thanh nào, chỉ có thể cắn chặt môi, cuộn tròn trong góc toilet.

Sau một trận đánh dữ dội qua đi, lại có tiếng kéo ghế ngoài hành lang.

Hơn nữa ngày càng gần hơn.

Làm sao bây giờ -- làm sao bây giờ -- làm sao bây giờ?! Chuông báo động trong đầu Trịnh Viện Viện vang lên điên cuồng, cô biết việc mình bị phát hiện trốn ở đây chỉ là vấn đề thời gian, khi nam sinh xác định chỗ này có người, chắc chắn sẽ lao vào g.i.ế.c cô bằng mọi giá.

Nhưng cô, người mà tay trói gà cũng không chặt, cuối cùng chỉ có cái c.h.ế.t đang chờ đợi.

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… "Đủ rồi!" Lúc này, một cậu mập tự tin mười phần cắt ngang trò hề này, “Chúng tôi tới đây làm nhiệm vụ, không phải ở đây quản trò quậy phá của mấy người! Thả bọn họ ra đi, đánh c.h.ế.t thì đỡ một đối thủ cạnh tranh!”Mấy người nghe vậy, buông tay ra.Nam sinh nhổ nước bọt, giơ chân đá Trịnh Viện Viện vài cái nữa.Cậu mập chỉ muốn khích tướng, không ngờ người này lại điên thế, nhanh chóng tóm lấy cậu ta kéo đi.“Chờ đấy, ra ngoài rồi nói!” Nam sinh chửi thề rồi quay đi.Ngay cả nữ sinh cũng không thể chịu được hành vi của anh ta, hừ một tiếng: "Mẹ, không biết loại người này sao mà qua được vòng đạo đức *****ên, loại người này mà trở thành nhân viên tinh lọc, con người thể nào cùng tuyệt chủng hết... Cậu không sao chứ?"Trịnh Viện Viện khịt mũi, lấy tay áo lau nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không bật khóc. Chợt nhớ đến tờ nhật ký, cô thấy tay mình trống trơn, vội sờ túi…trống không.Sàn nhà ở hành lang cũng sạch sẽ không một mẩu giấy.“Tôi vừa tìm thấy tờ nhật ký trong túi của người đàn ông đó, nhưng nó đột nhiên biến mất.” Trịnh Viện Viện nghẹn ngào nói.“Tìm thấy rồi?!” Nghe nói cô đã tìm được Quý Tạp Tử, nữ sinh vội vàng lục túi cô.Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, Trịnh Viện Viện đè tay nữ sinh lại: "Tôi biết ở đâu rồi! Trong tay người vừa nãy!" Hai người nhìn nhau, vội vàng tìm kiếm nam sinh kia.Cũng may cậu ta không đi xa, đang tìm đồ ở phòng học bên cạnh. Ngay khi Trịnh Viện Viện chỉ ra và xác nhận rằng cậu ta đã cầm Quỷ Tạp Tử đi, mọi người nghe tin vậy đã tập trung lại đây.Nam sinh cười lạnh nói: "Tao không biết mày nói gì, tao chưa từng thấy."Vừa nói, cậu ta vừa cố tình lộn ngược hết túi quần ra, chứng minh mình vô tội: “Nếu tìm trên người tao mà thấy được cũng kỳ lạ thật đấy. Tao thấy mày chỉ muốn trả thù tao thôi.”Trịnh Viện Viện suy nghĩ một lúc, càng cảm thấy nam sinh này sẽ không vô duyên vô cớ bịt miệng mình, cậu ta rõ ràng không muốn người khác biết đến sự tồn tại của Quỷ Tạp Tử, lợi dụng hỗn loạn mà lấy đi mảnh giấy.Những người khác không biết nguyên nhân, chỉ có thể chờ xem hai người.Cậu mập gãi đầu lo lắng, thấp giọng chửi, không biết nên tin ai, chỉ có thể tùy tiện tấn công: “Ôi chao, mấy người định chơi như vậy phải không?! Cứ kéo dài thời gian thế, không sợ phòng khác đạt chỉ tiêu trước à, chơi cái kiểu mẹ gì thế? Giết địch một nghìn tự hạ tám trăm đúng không? Được rồi, đến đây, chúng ta cùng nhau chơi đếnchết!”Bị kích động như vậy, có mấy người bắt đầu nôn nóng, cũng không thèm khách khí, bắt đầu lục lọi hai người.Nam sinh cởi luôn giày ra, lạnh lùng nhìn họ cẩn thận tìm kiếm đến cả miếng độn giày, nhưng vẫn không thấy gì.Cậu ta cười lạnh một tiếng, đi giày, kéo một cái ghế qua.Mọi người đang tụ tập xung quanh Trịnh Viện Viện để hỏi chi tiết cụ thể, đột nhiên, một chiếc ghế từ trên cao nện mạnh xuống đầu cậu mập.Sau vài giây im lặng, lần lượt vang lên những tiếng la hét.Đám đông tản ra.Đây là lần *****ên Trịnh Viện Viện nhìn thấy con người cử động như cá ra khỏi nước, tứ chi co giật một cách kỳ lạ.Đầu và mặt cậu mập toàn là máu, bị nam sinh dùng ghế liên tục đánh vào đầu, thậm chí còn không phát ra một tiếng rên, sau khi giơ tay bắt không khí vài lần, thì buông xuống vô hồn.Không còn chuyển động nào nữa.Nam sinh thở hổn hển, dùng tay lau vết m.á.u b.ắ.n một chút trên mặt, hiện lên một tia lạnh lùng của tên đao phủ: “Giết bọn mày ở đây, tức là ý thức của bọn mày vĩnh viễn bị nhốt ở đây, không bao giờ tỉnh lại… Nếu bọn mày không tỉnh lại, ai còn có thể cướp của tao?Cậu ta như đã g.i.ế.c đỏ mắt rồi, ánh mắt dò tìm con mồi tiếp theo.Nữ sinh giật mình, vừa chạy vừa hét: "Cậu điên à! Lãng phí thời gian để g.i.ế.c chúng tôi, không sợ bị người khác chiếm chỉ tiêu à?!""Những người khác?" Nam sinh cười khanh khách hai tiếng, "Mày cho rằng chuyện này không xảy ra ở những phòng khác à? Bài kiểm tra cuối cùng, đấy chỉ là ai g.i.ế.c người nhanh hơn thôi!"Cậu ta kéo ghế ra khỏi phòng. Tiếng ma sát giữa chân ghế kim loại với gạch lát sàn, chúng phát ra âm thanh chói tai khó chịu, từng bước đến gần, giống như sợi xích sắt đòi mạng trong tay âm sai.Nam sinh hơi quay đầu lại, đưa mắt qua nhìn lớp bên cạnh.Không biết là ai đang trốn ở đó, một cái đầu đen đen lộ ra từ mép bàn, trong sự tĩnh lặng, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cơ thể anh ta run rẩy khiến cái bàn rung theo.Sau khi tiếng ghế cọ xát dừng lại, toàn bộ không gian tràn ngập sự im lặng c.h.ế.t chóc.Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhỏ từ phía sau truyền đến, học sinh đang trốn hơi quay đầu lại, đối mặt với một khuôn mặt đầy m.á.u và tàn nhẫn.A --! ! !Một tiếng hét đã khiến da đầu mọi người run lên.Trịnh Viện Viện dùng tay che miệng thật chặt, không khỏi rùng mình, tuyến nước mắt ứa ra, tuyệt vọng rơi xuống.Cô trốn trong một gian phòng trong nhà vệ sinh nữ, khóa trái cửa và đóng chốt, cô biết nếu không trốn, cứ đứng đó chịu mũi sào thì cô sẽ là người *****ên bị nam sinh tấn công.Nỗi sợ hãi chưa từng có khiến cô khóc không ngừng, nhưng cô không dám phát ra âm thanh nào, chỉ có thể cắn chặt môi, cuộn tròn trong góc toilet.Sau một trận đánh dữ dội qua đi, lại có tiếng kéo ghế ngoài hành lang.Hơn nữa ngày càng gần hơn.Làm sao bây giờ -- làm sao bây giờ -- làm sao bây giờ?! Chuông báo động trong đầu Trịnh Viện Viện vang lên điên cuồng, cô biết việc mình bị phát hiện trốn ở đây chỉ là vấn đề thời gian, khi nam sinh xác định chỗ này có người, chắc chắn sẽ lao vào g.i.ế.c cô bằng mọi giá.Nhưng cô, người mà tay trói gà cũng không chặt, cuối cùng chỉ có cái c.h.ế.t đang chờ đợi.

Chương 257: Chương 257