"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…
Chương 335: Không hiểu chuyện bằng Tam Nha
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống Anh cũng biết bản thân mình lắm lời, nhưng nghĩ đến Tống Võ và hai ca ca của hắn, trong lòng lại thấy đồng cảm.Ba đứa này là nam oa oa, có lẽ còn đỡ một chút, nhưng Tam Nha chắc chắn sẽ thảm hơn.Nghe Tống Anh nói vậy, mặt già của Tống Dần Sơn đỏ lên, Tiêu thị cũng mất tự nhiên, muốn mở miệng nói Tống Anh mấy câu, nhưng Tống Dần Sơn là người hiểu chuyện, thở dài nói: "Tam thúc hiểu, ngươi cũng là vì nghĩ cho các đệ đệ, muội muội mà thôi. Nếu đổi thành người khác thì họ cũng lười mở miệng."Tống Anh hơi mỉm cười: "Tam thúc cứ yên tâm, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn. Tiền kiếm được chẳng phải cũng là để tiêu cho bọn họ sao? Tam đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ nhà ta đều nằm trong số mười người có ngoại hình đẹp nhất trong thôn, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút thì bà mối sẽ phải bận rộn không ngơi tay!"Tuy biết Tống Anh đang nói bà ta keo kiệt nhưng Tiêu thị nghe thấy lời này cũng rất thích thú.Con của bà ta đương nhiên là đẹp rồi.Mười người thì tính gì? Theo bà ta thì con của bà ta phải chiếm trọn cả ba vị trí đầu!"Nói quá rồi, bọn chúng đều là mấy tiểu tử ngang bướng, lấy đâu ra phong độ gì chứ..." Tống Dần Sơn là người phúc hậu."Ta còn chưa nhắc tới Tam Nha đâu! Tam thúc, Tống gia chúng ta ít khuê nữ, đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba người. Ta nhìn Tam Nha lớn lên từ nhỏ, nàng chính là mỹ nhân đấy. Nàng vừa cần mẫn vừa giỏi giang, ta nghĩ nếu đầy đặn, trắng trẻo hơn một chút thì nói không chừng sau này có thể gả vào trấn đấy..." Tống Anh bắt đầu gợi chuyện.Tống Dần Sơn hơi sửng sốt: "Gả vào trấn ư?""Đúng rồi? Tam Nha rất giỏi, vóc dáng cũng không hề kém ta, lại còn là một đứa bé ngoan ngoãn, đương nhiên có thể gả vào gia đình tốt rồi!" Tống Anh quả quyết.Thẩm mỹ của người Tống gia đều không tệ, diện mạo của tức phụ nhi được cưới về đều không có khuyết điểm lớn nên con cái sinh ra gần như đều là mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính.Diện mạo như vậy, chỉ cần trắng một chút thì đều không xấu!"Nhà ta không có tham vọng lớn như vậy. Tam Nha vẫn còn nhỏ, cho dù sau này lớn lên thì tìm một nông dân đàng hoàng là được rồi. Gả vào trấn phải có mệnh tốt thế nào chứ? Không dám nghĩ tới." Tống Dần Sơn cũng thành thật.Tiêu thị nghe vậy lại sửng sốt."Không phải Bùi thị cũng là khuê nữ trên trấn sao? Lớn như vậy mà còn không hiểu chuyện bằng con gái nhà ta!" Tiêu thị không nhịn được mà lên tiếng.Hôm qua, Bùi thị đã được đón về.Người của Tống gia đều bị Bùi thị chọc giận đến đau đầu không thôi.Tuy đón được Bùi thị về nhưng trên đường về, nàng ta lại không ngừng khóc sướt mướt, nhất là lúc tới cửa thôn, cứ như hận không thể nói cho người khác biết Tống gia ức ***** người khác, nước mắt cứ rơi như mưa! Bùi thị còn đang mang thai đấy, khóc lóc như vậy, người trong thôn có thể không suy nghĩ nhiều sao?Đại Diêu thị đã tức giận đến mức đổ bệnh nằm trên giường.Đã đến nông nỗi như vậy mà Bùi thị không hề định hầu hạ bà bà, thậm chí còn chờ được người khác hầu hạ.Thấy Tống Anh sững sờ, Tiêu thị nói tiếp: "Bùi thị này quả thực quá ghê gớm! Sao khuê nữ trên trấn có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Hôm qua sau khi về nhà, Đại bá nương ngươi tức giận đến mức đổ bệnh. Nàng ta thì hay rồi, xuống bếp đi một vòng rồi nôn ói, sau đó tìm lão gia tử đòi đồ ăn...""Ngươi từng thấy tôn tức phụ nhi nào không biết xấu hổ đến mức như vậy chưa? Nàng ta đã mang thai hơn bốn tháng, sớm đã qua giai đoạn ốm nghén rồi, đúng là biết giả vờ mà!""Lão gia tử không còn cách nào, đành phải nói a bà ngươi nấu cơm cho nàng ta ăn. Nhưng chưa đến hai canh giờ sau, nàng ta nói đứa bé trong bụng lại đói bụng. A gia ngươi tức giận mặc kệ, thế là nàng ta chạy đến Tam phòng bọn ta đòi ăn!""Lấy hai cái trứng của ta còn chưa nói, thấy Khang ca nhi nhà Tứ thúc ngươi ăn bánh ngọt cũng nhao nhao đòi ăn, khiến Khang ca nhi òa khóc!"Tiêu thị tức giận đến mức lông tay lông chân dựng hết lên.Ai có thể lấy được đồ ăn trong tay bà ta chứ?Cho dù là nhi tử ruột của bà ta thì cũng không có đãi ngộ này đâu! Thế mà tôn tức phụ nhi không cùng huyết thống này lại không biết xấu hổ, không cần mặt mũi, không cho ăn thì ăn vạ không đi!
Tống Anh cũng biết bản thân mình lắm lời, nhưng nghĩ đến Tống Võ và hai ca ca của hắn, trong lòng lại thấy đồng cảm.
Ba đứa này là nam oa oa, có lẽ còn đỡ một chút, nhưng Tam Nha chắc chắn sẽ thảm hơn.
Nghe Tống Anh nói vậy, mặt già của Tống Dần Sơn đỏ lên, Tiêu thị cũng mất tự nhiên, muốn mở miệng nói Tống Anh mấy câu, nhưng Tống Dần Sơn là người hiểu chuyện, thở dài nói: "Tam thúc hiểu, ngươi cũng là vì nghĩ cho các đệ đệ, muội muội mà thôi. Nếu đổi thành người khác thì họ cũng lười mở miệng."
Tống Anh hơi mỉm cười: "Tam thúc cứ yên tâm, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn. Tiền kiếm được chẳng phải cũng là để tiêu cho bọn họ sao? Tam đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ nhà ta đều nằm trong số mười người có ngoại hình đẹp nhất trong thôn, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút thì bà mối sẽ phải bận rộn không ngơi tay!"
Tuy biết Tống Anh đang nói bà ta keo kiệt nhưng Tiêu thị nghe thấy lời này cũng rất thích thú.
Con của bà ta đương nhiên là đẹp rồi.
Mười người thì tính gì? Theo bà ta thì con của bà ta phải chiếm trọn cả ba vị trí đầu!
"Nói quá rồi, bọn chúng đều là mấy tiểu tử ngang bướng, lấy đâu ra phong độ gì chứ..." Tống Dần Sơn là người phúc hậu.
"Ta còn chưa nhắc tới Tam Nha đâu! Tam thúc, Tống gia chúng ta ít khuê nữ, đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba người. Ta nhìn Tam Nha lớn lên từ nhỏ, nàng chính là mỹ nhân đấy. Nàng vừa cần mẫn vừa giỏi giang, ta nghĩ nếu đầy đặn, trắng trẻo hơn một chút thì nói không chừng sau này có thể gả vào trấn đấy..." Tống Anh bắt đầu gợi chuyện.
Tống Dần Sơn hơi sửng sốt: "Gả vào trấn ư?"
"Đúng rồi? Tam Nha rất giỏi, vóc dáng cũng không hề kém ta, lại còn là một đứa bé ngoan ngoãn, đương nhiên có thể gả vào gia đình tốt rồi!" Tống Anh quả quyết.
Thẩm mỹ của người Tống gia đều không tệ, diện mạo của tức phụ nhi được cưới về đều không có khuyết điểm lớn nên con cái sinh ra gần như đều là mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính.
Diện mạo như vậy, chỉ cần trắng một chút thì đều không xấu!
"Nhà ta không có tham vọng lớn như vậy. Tam Nha vẫn còn nhỏ, cho dù sau này lớn lên thì tìm một nông dân đàng hoàng là được rồi. Gả vào trấn phải có mệnh tốt thế nào chứ? Không dám nghĩ tới." Tống Dần Sơn cũng thành thật.
Tiêu thị nghe vậy lại sửng sốt.
"Không phải Bùi thị cũng là khuê nữ trên trấn sao? Lớn như vậy mà còn không hiểu chuyện bằng con gái nhà ta!" Tiêu thị không nhịn được mà lên tiếng.
Hôm qua, Bùi thị đã được đón về.
Người của Tống gia đều bị Bùi thị chọc giận đến đau đầu không thôi.
Tuy đón được Bùi thị về nhưng trên đường về, nàng ta lại không ngừng khóc sướt mướt, nhất là lúc tới cửa thôn, cứ như hận không thể nói cho người khác biết Tống gia ức ***** người khác, nước mắt cứ rơi như mưa! Bùi thị còn đang mang thai đấy, khóc lóc như vậy, người trong thôn có thể không suy nghĩ nhiều sao?
Đại Diêu thị đã tức giận đến mức đổ bệnh nằm trên giường.
Đã đến nông nỗi như vậy mà Bùi thị không hề định hầu hạ bà bà, thậm chí còn chờ được người khác hầu hạ.
Thấy Tống Anh sững sờ, Tiêu thị nói tiếp: "Bùi thị này quả thực quá ghê gớm! Sao khuê nữ trên trấn có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Hôm qua sau khi về nhà, Đại bá nương ngươi tức giận đến mức đổ bệnh. Nàng ta thì hay rồi, xuống bếp đi một vòng rồi nôn ói, sau đó tìm lão gia tử đòi đồ ăn..."
"Ngươi từng thấy tôn tức phụ nhi nào không biết xấu hổ đến mức như vậy chưa? Nàng ta đã mang thai hơn bốn tháng, sớm đã qua giai đoạn ốm nghén rồi, đúng là biết giả vờ mà!"
"Lão gia tử không còn cách nào, đành phải nói a bà ngươi nấu cơm cho nàng ta ăn. Nhưng chưa đến hai canh giờ sau, nàng ta nói đứa bé trong bụng lại đói bụng. A gia ngươi tức giận mặc kệ, thế là nàng ta chạy đến Tam phòng bọn ta đòi ăn!"
"Lấy hai cái trứng của ta còn chưa nói, thấy Khang ca nhi nhà Tứ thúc ngươi ăn bánh ngọt cũng nhao nhao đòi ăn, khiến Khang ca nhi òa khóc!"
Tiêu thị tức giận đến mức lông tay lông chân dựng hết lên.
Ai có thể lấy được đồ ăn trong tay bà ta chứ?
Cho dù là nhi tử ruột của bà ta thì cũng không có đãi ngộ này đâu! Thế mà tôn tức phụ nhi không cùng huyết thống này lại không biết xấu hổ, không cần mặt mũi, không cho ăn thì ăn vạ không đi!
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Tống Anh cũng biết bản thân mình lắm lời, nhưng nghĩ đến Tống Võ và hai ca ca của hắn, trong lòng lại thấy đồng cảm.Ba đứa này là nam oa oa, có lẽ còn đỡ một chút, nhưng Tam Nha chắc chắn sẽ thảm hơn.Nghe Tống Anh nói vậy, mặt già của Tống Dần Sơn đỏ lên, Tiêu thị cũng mất tự nhiên, muốn mở miệng nói Tống Anh mấy câu, nhưng Tống Dần Sơn là người hiểu chuyện, thở dài nói: "Tam thúc hiểu, ngươi cũng là vì nghĩ cho các đệ đệ, muội muội mà thôi. Nếu đổi thành người khác thì họ cũng lười mở miệng."Tống Anh hơi mỉm cười: "Tam thúc cứ yên tâm, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn. Tiền kiếm được chẳng phải cũng là để tiêu cho bọn họ sao? Tam đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ nhà ta đều nằm trong số mười người có ngoại hình đẹp nhất trong thôn, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút thì bà mối sẽ phải bận rộn không ngơi tay!"Tuy biết Tống Anh đang nói bà ta keo kiệt nhưng Tiêu thị nghe thấy lời này cũng rất thích thú.Con của bà ta đương nhiên là đẹp rồi.Mười người thì tính gì? Theo bà ta thì con của bà ta phải chiếm trọn cả ba vị trí đầu!"Nói quá rồi, bọn chúng đều là mấy tiểu tử ngang bướng, lấy đâu ra phong độ gì chứ..." Tống Dần Sơn là người phúc hậu."Ta còn chưa nhắc tới Tam Nha đâu! Tam thúc, Tống gia chúng ta ít khuê nữ, đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba người. Ta nhìn Tam Nha lớn lên từ nhỏ, nàng chính là mỹ nhân đấy. Nàng vừa cần mẫn vừa giỏi giang, ta nghĩ nếu đầy đặn, trắng trẻo hơn một chút thì nói không chừng sau này có thể gả vào trấn đấy..." Tống Anh bắt đầu gợi chuyện.Tống Dần Sơn hơi sửng sốt: "Gả vào trấn ư?""Đúng rồi? Tam Nha rất giỏi, vóc dáng cũng không hề kém ta, lại còn là một đứa bé ngoan ngoãn, đương nhiên có thể gả vào gia đình tốt rồi!" Tống Anh quả quyết.Thẩm mỹ của người Tống gia đều không tệ, diện mạo của tức phụ nhi được cưới về đều không có khuyết điểm lớn nên con cái sinh ra gần như đều là mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính.Diện mạo như vậy, chỉ cần trắng một chút thì đều không xấu!"Nhà ta không có tham vọng lớn như vậy. Tam Nha vẫn còn nhỏ, cho dù sau này lớn lên thì tìm một nông dân đàng hoàng là được rồi. Gả vào trấn phải có mệnh tốt thế nào chứ? Không dám nghĩ tới." Tống Dần Sơn cũng thành thật.Tiêu thị nghe vậy lại sửng sốt."Không phải Bùi thị cũng là khuê nữ trên trấn sao? Lớn như vậy mà còn không hiểu chuyện bằng con gái nhà ta!" Tiêu thị không nhịn được mà lên tiếng.Hôm qua, Bùi thị đã được đón về.Người của Tống gia đều bị Bùi thị chọc giận đến đau đầu không thôi.Tuy đón được Bùi thị về nhưng trên đường về, nàng ta lại không ngừng khóc sướt mướt, nhất là lúc tới cửa thôn, cứ như hận không thể nói cho người khác biết Tống gia ức ***** người khác, nước mắt cứ rơi như mưa! Bùi thị còn đang mang thai đấy, khóc lóc như vậy, người trong thôn có thể không suy nghĩ nhiều sao?Đại Diêu thị đã tức giận đến mức đổ bệnh nằm trên giường.Đã đến nông nỗi như vậy mà Bùi thị không hề định hầu hạ bà bà, thậm chí còn chờ được người khác hầu hạ.Thấy Tống Anh sững sờ, Tiêu thị nói tiếp: "Bùi thị này quả thực quá ghê gớm! Sao khuê nữ trên trấn có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Hôm qua sau khi về nhà, Đại bá nương ngươi tức giận đến mức đổ bệnh. Nàng ta thì hay rồi, xuống bếp đi một vòng rồi nôn ói, sau đó tìm lão gia tử đòi đồ ăn...""Ngươi từng thấy tôn tức phụ nhi nào không biết xấu hổ đến mức như vậy chưa? Nàng ta đã mang thai hơn bốn tháng, sớm đã qua giai đoạn ốm nghén rồi, đúng là biết giả vờ mà!""Lão gia tử không còn cách nào, đành phải nói a bà ngươi nấu cơm cho nàng ta ăn. Nhưng chưa đến hai canh giờ sau, nàng ta nói đứa bé trong bụng lại đói bụng. A gia ngươi tức giận mặc kệ, thế là nàng ta chạy đến Tam phòng bọn ta đòi ăn!""Lấy hai cái trứng của ta còn chưa nói, thấy Khang ca nhi nhà Tứ thúc ngươi ăn bánh ngọt cũng nhao nhao đòi ăn, khiến Khang ca nhi òa khóc!"Tiêu thị tức giận đến mức lông tay lông chân dựng hết lên.Ai có thể lấy được đồ ăn trong tay bà ta chứ?Cho dù là nhi tử ruột của bà ta thì cũng không có đãi ngộ này đâu! Thế mà tôn tức phụ nhi không cùng huyết thống này lại không biết xấu hổ, không cần mặt mũi, không cho ăn thì ăn vạ không đi!