Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 371: Chạy bàn

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Đại Diêu thị đối diện với ánh mắt của nhi tử cũng hơi mất tự nhiên, ngập ngừng nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, có biết hay không cũng không quan trọng. Nương cảm thấy chuyện ngươi nên suy nghĩ nhất bây giờ chính là, chính là tìm việc làm."Tống Phúc Sơn nghe vậy cũng gật đầu: "Hôm nay ta đã đến hỏi riêng lão bản. Cứ nghĩ lão bản sẽ nể chút tình mọn mà cho ngươi về làm, không ngờ hắn lại không đồng ý."Lão bản nói nếu nhi tử hắn ta phạm phải tội khác thì phường nhuộm còn có thể vì tình cảm lúc trước mà thu nhận hắn ta.Nhưng trộm cắp... thì không được.Một phần vì phường nhuộm có không ít loại vải quý giá, phần khác là vì công thức điều chế thuốc nhuộm của phường nhuộm cũng có chút bí quyết riêng, con của hắn ta vốn là thợ học việc, không được tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng nếu giữ lại thì sau này sẽ thành thợ chính, đương nhiên sẽ có thể biết được công thức bí mật, đến lúc đó...Người ta sợ hắn ta nảy sinh tâm tư sai trái.Lúc bị lão bản nói thẳng ra, Tống Phúc Sơn chỉ cảm thấy xấu hổ đến cùng cực.Mấy năm nay, cuộc sống của hắn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.Sau khi nói xong, Tống Phúc Sơn nặng nề thở dài."Cha, hắn không cho ta trở về thì thôi! Cho dù ta có trở về thì người trong phường nhuộm chắc chắn sẽ không cho ta sắc mặt tốt. Ta lại không phải thợ chính giống cha, làm việc vất vả nhất mà một tháng còn không được nổi 1 lượng bạc, không làm cũng thế." Tống Hiển cũng khó chịu. "1 lượng bạc còn chê ít!? Ai mà không như vậy chứ? Cho dù bây giờ ngươi đi làm công việc khác thì người ta cũng sẽ không trả cho ngươi quá nhiều tiền công đâu!" Tống Phúc Sơn lập tức không vui.Học việc nói trắng ra chính là đi học cách làm việc.Lão bản chịu trả cho ít tiền công đã là rộng lượng, hào phóng lắm rồi!"Cha ngươi nói không sai. Hiển ca nhi, phải có một nghề đàng hoàng thì sau này bất kể đi đâu ngươi cũng có thể sống tốt. Trước mắt đừng quan tâm tiền công nhiều hay ít, bất kể việc gì cũng đều phải học trước, học ba, bốn năm rồi xuất sư là có thể hết khổ." Tống Lão Căn cũng tận tình khuyên bảo."Còn phải học ba, bốn năm nữa sao?!" Tống Hiển cố nén cơn giận, trông rất sa sút tinh thần, "Trước đây ta đã lãng phí hơn ba năm ở phường nhuộm mà phường nhuộm lại không chịu cho ta xuất sư, hiện giờ còn đuổi ta đi. Bây giờ ta đã hai mươi tuổi rồi mà còn phải đi làm học trò bị người ta sai sử. Gia gia, cha, mặt mũi của ta biết để ở đâu?"Tống Phúc Sơn khó chịu trong lòng: "Vậy có thể làm gì chứ? Cha ngươi không có bản lĩnh, chuyện công việc chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân ngươi. Nếu nhà ta có tiền, ngươi là thiếu gia trong nhà thì ta cũng mặc kệ!"Có ai mà không bắt đầu từ một học trò nhỏ bé chứ!Ngay cả lão tử của hắn ta, chính là Tống Phúc Sơn, năm mười hai tuổi đã đến phường nhuộm học việc. Bởi vì tuổi còn nhỏ nên phải làm trâu làm ngựa sáu năm mới được tự tay nhuộm vải, nhưng bên trên vẫn có sư phó đè ép, chẳng qua là tiền công nhiều hơn trước đó một chút mà thôi!Hắn ta cắn răng chịu đựng đến năm hai mươi lăm tuổi, vải nhuộm ra không hề kém hơn sư phó mới trở thành một thợ chính thực thụ!Trước đây, hắn ta cũng muốn cho Hiển ca nhi đến phường nhuộm học việc từ sớm nhưng tiểu tử này không chịu!Ngại công việc ở phường nhuộm dơ bẩn, cực khổ, trì hoãn mãi tới khi mười bảy, mười tám tuổi vẫn chưa có công việc đàng hoàng, ngay cả tức phụ nhi cũng không cưới được.Không còn cách nào khác mới chịu đến phường nhuộm học việc!Hắn chê tiền công ít nhưng tiền công này cũng do Tống Phúc Sơn cố gắng xin lão bản mới được, những thợ học việc khác không có đãi ngộ như hắn đâu!Tống Phúc Sơn buồn bã uống rượu."Cha, nhà ta không có tiền nhưng chẳng phải nhà Nhị thúc có sao?" Bùi thị trông mong nhìn công công, "Phu quân ta có tay có chân, cũng không muốn lấy không tiền của Nhị thúc, để Đại lang theo Nhị thúc làm chạy bàn ở tiệm ăn là được rồi." 

Đại Diêu thị đối diện với ánh mắt của nhi tử cũng hơi mất tự nhiên, ngập ngừng nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, có biết hay không cũng không quan trọng. Nương cảm thấy chuyện ngươi nên suy nghĩ nhất bây giờ chính là, chính là tìm việc làm."

Tống Phúc Sơn nghe vậy cũng gật đầu: "Hôm nay ta đã đến hỏi riêng lão bản. Cứ nghĩ lão bản sẽ nể chút tình mọn mà cho ngươi về làm, không ngờ hắn lại không đồng ý."

Lão bản nói nếu nhi tử hắn ta phạm phải tội khác thì phường nhuộm còn có thể vì tình cảm lúc trước mà thu nhận hắn ta.

Nhưng trộm cắp... thì không được.

Một phần vì phường nhuộm có không ít loại vải quý giá, phần khác là vì công thức điều chế thuốc nhuộm của phường nhuộm cũng có chút bí quyết riêng, con của hắn ta vốn là thợ học việc, không được tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng nếu giữ lại thì sau này sẽ thành thợ chính, đương nhiên sẽ có thể biết được công thức bí mật, đến lúc đó...

Người ta sợ hắn ta nảy sinh tâm tư sai trái.

Lúc bị lão bản nói thẳng ra, Tống Phúc Sơn chỉ cảm thấy xấu hổ đến cùng cực.

Mấy năm nay, cuộc sống của hắn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.

Sau khi nói xong, Tống Phúc Sơn nặng nề thở dài.

"Cha, hắn không cho ta trở về thì thôi! Cho dù ta có trở về thì người trong phường nhuộm chắc chắn sẽ không cho ta sắc mặt tốt. Ta lại không phải thợ chính giống cha, làm việc vất vả nhất mà một tháng còn không được nổi 1 lượng bạc, không làm cũng thế." Tống Hiển cũng khó chịu. 

"1 lượng bạc còn chê ít!? Ai mà không như vậy chứ? Cho dù bây giờ ngươi đi làm công việc khác thì người ta cũng sẽ không trả cho ngươi quá nhiều tiền công đâu!" Tống Phúc Sơn lập tức không vui.

Học việc nói trắng ra chính là đi học cách làm việc.

Lão bản chịu trả cho ít tiền công đã là rộng lượng, hào phóng lắm rồi!

"Cha ngươi nói không sai. Hiển ca nhi, phải có một nghề đàng hoàng thì sau này bất kể đi đâu ngươi cũng có thể sống tốt. Trước mắt đừng quan tâm tiền công nhiều hay ít, bất kể việc gì cũng đều phải học trước, học ba, bốn năm rồi xuất sư là có thể hết khổ." Tống Lão Căn cũng tận tình khuyên bảo.

"Còn phải học ba, bốn năm nữa sao?!" Tống Hiển cố nén cơn giận, trông rất sa sút tinh thần, "Trước đây ta đã lãng phí hơn ba năm ở phường nhuộm mà phường nhuộm lại không chịu cho ta xuất sư, hiện giờ còn đuổi ta đi. Bây giờ ta đã hai mươi tuổi rồi mà còn phải đi làm học trò bị người ta sai sử. Gia gia, cha, mặt mũi của ta biết để ở đâu?"

Tống Phúc Sơn khó chịu trong lòng: "Vậy có thể làm gì chứ? Cha ngươi không có bản lĩnh, chuyện công việc chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân ngươi. Nếu nhà ta có tiền, ngươi là thiếu gia trong nhà thì ta cũng mặc kệ!"

Có ai mà không bắt đầu từ một học trò nhỏ bé chứ!

Ngay cả lão tử của hắn ta, chính là Tống Phúc Sơn, năm mười hai tuổi đã đến phường nhuộm học việc. Bởi vì tuổi còn nhỏ nên phải làm trâu làm ngựa sáu năm mới được tự tay nhuộm vải, nhưng bên trên vẫn có sư phó đè ép, chẳng qua là tiền công nhiều hơn trước đó một chút mà thôi!

Hắn ta cắn răng chịu đựng đến năm hai mươi lăm tuổi, vải nhuộm ra không hề kém hơn sư phó mới trở thành một thợ chính thực thụ!

Trước đây, hắn ta cũng muốn cho Hiển ca nhi đến phường nhuộm học việc từ sớm nhưng tiểu tử này không chịu!

Ngại công việc ở phường nhuộm dơ bẩn, cực khổ, trì hoãn mãi tới khi mười bảy, mười tám tuổi vẫn chưa có công việc đàng hoàng, ngay cả tức phụ nhi cũng không cưới được.

Không còn cách nào khác mới chịu đến phường nhuộm học việc!

Hắn chê tiền công ít nhưng tiền công này cũng do Tống Phúc Sơn cố gắng xin lão bản mới được, những thợ học việc khác không có đãi ngộ như hắn đâu!

Tống Phúc Sơn buồn bã uống rượu.

"Cha, nhà ta không có tiền nhưng chẳng phải nhà Nhị thúc có sao?" Bùi thị trông mong nhìn công công, "Phu quân ta có tay có chân, cũng không muốn lấy không tiền của Nhị thúc, để Đại lang theo Nhị thúc làm chạy bàn ở tiệm ăn là được rồi." 

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Đại Diêu thị đối diện với ánh mắt của nhi tử cũng hơi mất tự nhiên, ngập ngừng nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, có biết hay không cũng không quan trọng. Nương cảm thấy chuyện ngươi nên suy nghĩ nhất bây giờ chính là, chính là tìm việc làm."Tống Phúc Sơn nghe vậy cũng gật đầu: "Hôm nay ta đã đến hỏi riêng lão bản. Cứ nghĩ lão bản sẽ nể chút tình mọn mà cho ngươi về làm, không ngờ hắn lại không đồng ý."Lão bản nói nếu nhi tử hắn ta phạm phải tội khác thì phường nhuộm còn có thể vì tình cảm lúc trước mà thu nhận hắn ta.Nhưng trộm cắp... thì không được.Một phần vì phường nhuộm có không ít loại vải quý giá, phần khác là vì công thức điều chế thuốc nhuộm của phường nhuộm cũng có chút bí quyết riêng, con của hắn ta vốn là thợ học việc, không được tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng nếu giữ lại thì sau này sẽ thành thợ chính, đương nhiên sẽ có thể biết được công thức bí mật, đến lúc đó...Người ta sợ hắn ta nảy sinh tâm tư sai trái.Lúc bị lão bản nói thẳng ra, Tống Phúc Sơn chỉ cảm thấy xấu hổ đến cùng cực.Mấy năm nay, cuộc sống của hắn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.Sau khi nói xong, Tống Phúc Sơn nặng nề thở dài."Cha, hắn không cho ta trở về thì thôi! Cho dù ta có trở về thì người trong phường nhuộm chắc chắn sẽ không cho ta sắc mặt tốt. Ta lại không phải thợ chính giống cha, làm việc vất vả nhất mà một tháng còn không được nổi 1 lượng bạc, không làm cũng thế." Tống Hiển cũng khó chịu. "1 lượng bạc còn chê ít!? Ai mà không như vậy chứ? Cho dù bây giờ ngươi đi làm công việc khác thì người ta cũng sẽ không trả cho ngươi quá nhiều tiền công đâu!" Tống Phúc Sơn lập tức không vui.Học việc nói trắng ra chính là đi học cách làm việc.Lão bản chịu trả cho ít tiền công đã là rộng lượng, hào phóng lắm rồi!"Cha ngươi nói không sai. Hiển ca nhi, phải có một nghề đàng hoàng thì sau này bất kể đi đâu ngươi cũng có thể sống tốt. Trước mắt đừng quan tâm tiền công nhiều hay ít, bất kể việc gì cũng đều phải học trước, học ba, bốn năm rồi xuất sư là có thể hết khổ." Tống Lão Căn cũng tận tình khuyên bảo."Còn phải học ba, bốn năm nữa sao?!" Tống Hiển cố nén cơn giận, trông rất sa sút tinh thần, "Trước đây ta đã lãng phí hơn ba năm ở phường nhuộm mà phường nhuộm lại không chịu cho ta xuất sư, hiện giờ còn đuổi ta đi. Bây giờ ta đã hai mươi tuổi rồi mà còn phải đi làm học trò bị người ta sai sử. Gia gia, cha, mặt mũi của ta biết để ở đâu?"Tống Phúc Sơn khó chịu trong lòng: "Vậy có thể làm gì chứ? Cha ngươi không có bản lĩnh, chuyện công việc chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân ngươi. Nếu nhà ta có tiền, ngươi là thiếu gia trong nhà thì ta cũng mặc kệ!"Có ai mà không bắt đầu từ một học trò nhỏ bé chứ!Ngay cả lão tử của hắn ta, chính là Tống Phúc Sơn, năm mười hai tuổi đã đến phường nhuộm học việc. Bởi vì tuổi còn nhỏ nên phải làm trâu làm ngựa sáu năm mới được tự tay nhuộm vải, nhưng bên trên vẫn có sư phó đè ép, chẳng qua là tiền công nhiều hơn trước đó một chút mà thôi!Hắn ta cắn răng chịu đựng đến năm hai mươi lăm tuổi, vải nhuộm ra không hề kém hơn sư phó mới trở thành một thợ chính thực thụ!Trước đây, hắn ta cũng muốn cho Hiển ca nhi đến phường nhuộm học việc từ sớm nhưng tiểu tử này không chịu!Ngại công việc ở phường nhuộm dơ bẩn, cực khổ, trì hoãn mãi tới khi mười bảy, mười tám tuổi vẫn chưa có công việc đàng hoàng, ngay cả tức phụ nhi cũng không cưới được.Không còn cách nào khác mới chịu đến phường nhuộm học việc!Hắn chê tiền công ít nhưng tiền công này cũng do Tống Phúc Sơn cố gắng xin lão bản mới được, những thợ học việc khác không có đãi ngộ như hắn đâu!Tống Phúc Sơn buồn bã uống rượu."Cha, nhà ta không có tiền nhưng chẳng phải nhà Nhị thúc có sao?" Bùi thị trông mong nhìn công công, "Phu quân ta có tay có chân, cũng không muốn lấy không tiền của Nhị thúc, để Đại lang theo Nhị thúc làm chạy bàn ở tiệm ăn là được rồi." 

Chương 371: Chạy bàn