Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…

Chương 51: Chương 51

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, chỉ là đường xa nên mọi người không quen đường, trước khi đi phải chuẩn bị một chút, nếu không thì không yên tâm.”“Nói thế cũng đúng.” Tảo Nhi thở dài: “Vậy chuyện đó để nói sau.”Nói xong những chuyện này, nàng ấy lại nhớ tới chuyện của Tống thư sinh, hỏi mấy câu, sau khi hiểu rõ tình huống, nàng ấy lại nhỏ giọng hỏi: “Thúc, vậy chúng ta nói chuyện về Phương Tiên Nhi cho Tống tú tài nghe thế nào đây?” Lưu Nhị Sơn nói: “Nếu chúng ta đã quyết định đón người vào, mỗi ngày ăn đồ ăn của Phương Tiên Nhi, lại muốn hắn dạy đám tiểu hài tử kia biết chữ thì chắc chắn không thể giấu chuyện này được, không bằng cứ nói sự thật cho hắn nghe.”“Chỗ này của chúng ta, nếu như không có thuốc bột cũng không có ai dẫn đường thì về cơ bản không đi ra được.”“Thế đạo này trước mắt sẽ không thể sống yên ổn được, mà hắn lại không có người thân, chờ ở chỗ này lâu thì mọi người đều thành người một nhà cả.”Táo Nhi cảm thấy cũng đúng, lúc đó nàng ấy đề nghị để thư sinh vào núi, không phải cũng nghĩ như vậy sao? Chỉ một mình thư sinh, tình hình vẫn có thể khống chế, sẽ không dễ dàng gây nên phiền phức gì.Nàng ấy xoay người trở về sơn động nhà mình, chào Đại Ngưu rồi bảo hắn cơm nước xong xuôi thì mang thư sinh đến trước mặt Phương Tiên Nhi để biết mặt.Đại Ngưu đang ăn mì, lúc này cũng vừa ăn hết mì trong bát liền lau miệng đáp ứng, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Hàm Thanh.Tống Hàm Thanh vốn còn đang chậm rãi nhai sợi mì, vừa nghe có việc, sợ Đại Ngưu chờ lâu cũng lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ ăn mì, rất nhanh đã ăn xong.Hắn vừa nghe được lời Tảo Nhi nói, mặc dù không biết Phương Tiên Nhi mà bọn họ nhắc tới là người như thế nào nhưng vẫn mỉm cười, đứng dậy nói: “Ta ăn xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.”“Vậy thì đi ngay bây giờ luôn!” Đại Ngưu nói.Vừa vặn hôm nay mấy người Tảo Nhi mang đậu rừng về, đã được mấy người Hà Hoa bóc vỏ hơn phân nửa. Đại Ngưu liền múc một bát đầy, nhét vào trong tay Tống Hàm Thanh, sau đó giải thích ngắn gọn cho hắn nghe về chuyện Phương Tiên Nhi.Nghe thấy Phương Tiên Nhi này là tinh quái cho mọi người đồ ăn, Tống Hàm Thanh cũng không đưa ra bất cứ dị nghị gì, chỉ gật đầu nói khẽ mình đã nhớ rồi.Lúc này sắc trời đã tối.Đại Ngưu thắp một cây đuốc, dẫn Tống Hàm Thanh đi đến chỗ Phương Tiên Nhi.Vừa đến trước mặt, thấy một vật hình vuông to lớn màu trắng nhạt hiện ra trước mắt, trong mắt Tống Hàm Thanh hiện ra vài phần kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc, làm theo lời dặn của Đại Ngưu, trịnh trọng hành lễ.“Được rồi, Hàm tú tài công, tiếp theo ngươi phải dâng bát đậu rừng này cho Phương Tiên Nhi. Ngươi xem, nơi này có một cái hộc hình vuông, sau này nếu ngươi có được thứ tốt gì đó khác thì cứ đổ vào chỗ này là được rồi.” Đại Ngưu nói.Tống Hàm Thanh mỉm cười, có chút ngượng ngùng nói: “Ta biết rồi, Đại Ngưu huynh đệ. Ngươi không cần cứ luôn khách khí như thế, ta lớn hơn ngươi một chút, liền mặt dày bảo ngươi gọi ta một tiếng Hàm Chương ca là được rồi.”Đại Ngưu rất biết nghe lời phải: “Được rồi, Hàm Chương ca!”Nói xong chuyện xưng hô, Tống Hàm Thanh liền bưng bát đựng đầy đậu rừng bước tới phía trước.Đang định làm theo lời Đại Ngưu nói, đổ đậu vào trong hộc kia, hắn liền nghe thấy Phương Tiên Nhi trước mắt mở miệng nói chuyện.Đến lúc này hắn thật sự ngơ ngẩn, cả người sững sờ đứng tại chỗ.Đại Ngưu thấy thế liền cười nói:“Sợ rồi đúng không?Quả thật Phương Tiên Nhi biết nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu ý của chúng ta, nhưng ngài ấy chỉ có thể nói “Xin bỏ tiền vào”, chúng ta bình thường đều căn cứ vào số lần nó nói câu này để…Ôi, nói ra thì dài lắm, để từ từ rồi ta sẽ nói mấy cái này với ngươi sau.”Tống Hàm Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.Đại Ngưu bị hắn nhìn như vậy, không hiểu gì cả gãi đầu: “Hàm…Hàm Chương ca, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có phải lời nói của ta lộn xộn lắm không?”Tống Hàm Thanh khẽ lắc đầu, nhưng ngón tay cầm bát lại lặng lẽ siết chặt hơn.Sau một lúc lâu, hắn giơ tay lên, từ từ đổ đậu rừng trong bát vào trong hộc dâng lễ.Chỉ là vẫn không thể đè ép được những cảm xúc sóng to gió lớn trong lòng.Theo cách nói của Đại Ngưu, Phương Tiên Nhi dường như chỉ biết nói một câu.

Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, chỉ là đường xa nên mọi người không quen đường, trước khi đi phải chuẩn bị một chút, nếu không thì không yên tâm.”

“Nói thế cũng đúng.” Tảo Nhi thở dài: “Vậy chuyện đó để nói sau.”

Nói xong những chuyện này, nàng ấy lại nhớ tới chuyện của Tống thư sinh, hỏi mấy câu, sau khi hiểu rõ tình huống, nàng ấy lại nhỏ giọng hỏi: “Thúc, vậy chúng ta nói chuyện về Phương Tiên Nhi cho Tống tú tài nghe thế nào đây?”

 

Lưu Nhị Sơn nói: “Nếu chúng ta đã quyết định đón người vào, mỗi ngày ăn đồ ăn của Phương Tiên Nhi, lại muốn hắn dạy đám tiểu hài tử kia biết chữ thì chắc chắn không thể giấu chuyện này được, không bằng cứ nói sự thật cho hắn nghe.”

“Chỗ này của chúng ta, nếu như không có thuốc bột cũng không có ai dẫn đường thì về cơ bản không đi ra được.”

“Thế đạo này trước mắt sẽ không thể sống yên ổn được, mà hắn lại không có người thân, chờ ở chỗ này lâu thì mọi người đều thành người một nhà cả.”

Táo Nhi cảm thấy cũng đúng, lúc đó nàng ấy đề nghị để thư sinh vào núi, không phải cũng nghĩ như vậy sao?

 

Chỉ một mình thư sinh, tình hình vẫn có thể khống chế, sẽ không dễ dàng gây nên phiền phức gì.

Nàng ấy xoay người trở về sơn động nhà mình, chào Đại Ngưu rồi bảo hắn cơm nước xong xuôi thì mang thư sinh đến trước mặt Phương Tiên Nhi để biết mặt.

Đại Ngưu đang ăn mì, lúc này cũng vừa ăn hết mì trong bát liền lau miệng đáp ứng, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Hàm Thanh.

Tống Hàm Thanh vốn còn đang chậm rãi nhai sợi mì, vừa nghe có việc, sợ Đại Ngưu chờ lâu cũng lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ ăn mì, rất nhanh đã ăn xong.

Hắn vừa nghe được lời Tảo Nhi nói, mặc dù không biết Phương Tiên Nhi mà bọn họ nhắc tới là người như thế nào nhưng vẫn mỉm cười, đứng dậy nói: “Ta ăn xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.”

“Vậy thì đi ngay bây giờ luôn!” Đại Ngưu nói.

Vừa vặn hôm nay mấy người Tảo Nhi mang đậu rừng về, đã được mấy người Hà Hoa bóc vỏ hơn phân nửa. Đại Ngưu liền múc một bát đầy, nhét vào trong tay Tống Hàm Thanh, sau đó giải thích ngắn gọn cho hắn nghe về chuyện Phương Tiên Nhi.

Nghe thấy Phương Tiên Nhi này là tinh quái cho mọi người đồ ăn, Tống Hàm Thanh cũng không đưa ra bất cứ dị nghị gì, chỉ gật đầu nói khẽ mình đã nhớ rồi.

Lúc này sắc trời đã tối.

Đại Ngưu thắp một cây đuốc, dẫn Tống Hàm Thanh đi đến chỗ Phương Tiên Nhi.

Vừa đến trước mặt, thấy một vật hình vuông to lớn màu trắng nhạt hiện ra trước mắt, trong mắt Tống Hàm Thanh hiện ra vài phần kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc, làm theo lời dặn của Đại Ngưu, trịnh trọng hành lễ.

“Được rồi, Hàm tú tài công, tiếp theo ngươi phải dâng bát đậu rừng này cho Phương Tiên Nhi. Ngươi xem, nơi này có một cái hộc hình vuông, sau này nếu ngươi có được thứ tốt gì đó khác thì cứ đổ vào chỗ này là được rồi.” Đại Ngưu nói.

Tống Hàm Thanh mỉm cười, có chút ngượng ngùng nói: “Ta biết rồi, Đại Ngưu huynh đệ. Ngươi không cần cứ luôn khách khí như thế, ta lớn hơn ngươi một chút, liền mặt dày bảo ngươi gọi ta một tiếng Hàm Chương ca là được rồi.”

Đại Ngưu rất biết nghe lời phải: “Được rồi, Hàm Chương ca!”

Nói xong chuyện xưng hô, Tống Hàm Thanh liền bưng bát đựng đầy đậu rừng bước tới phía trước.

Đang định làm theo lời Đại Ngưu nói, đổ đậu vào trong hộc kia, hắn liền nghe thấy Phương Tiên Nhi trước mắt mở miệng nói chuyện.

Đến lúc này hắn thật sự ngơ ngẩn, cả người sững sờ đứng tại chỗ.

Đại Ngưu thấy thế liền cười nói:

“Sợ rồi đúng không?Quả thật Phương Tiên Nhi biết nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu ý của chúng ta, nhưng ngài ấy chỉ có thể nói “Xin bỏ tiền vào”, chúng ta bình thường đều căn cứ vào số lần nó nói câu này để…Ôi, nói ra thì dài lắm, để từ từ rồi ta sẽ nói mấy cái này với ngươi sau.”

Tống Hàm Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Đại Ngưu bị hắn nhìn như vậy, không hiểu gì cả gãi đầu: “Hàm…Hàm Chương ca, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có phải lời nói của ta lộn xộn lắm không?”

Tống Hàm Thanh khẽ lắc đầu, nhưng ngón tay cầm bát lại lặng lẽ siết chặt hơn.

Sau một lúc lâu, hắn giơ tay lên, từ từ đổ đậu rừng trong bát vào trong hộc dâng lễ.

Chỉ là vẫn không thể đè ép được những cảm xúc sóng to gió lớn trong lòng.

Theo cách nói của Đại Ngưu, Phương Tiên Nhi dường như chỉ biết nói một câu.

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, chỉ là đường xa nên mọi người không quen đường, trước khi đi phải chuẩn bị một chút, nếu không thì không yên tâm.”“Nói thế cũng đúng.” Tảo Nhi thở dài: “Vậy chuyện đó để nói sau.”Nói xong những chuyện này, nàng ấy lại nhớ tới chuyện của Tống thư sinh, hỏi mấy câu, sau khi hiểu rõ tình huống, nàng ấy lại nhỏ giọng hỏi: “Thúc, vậy chúng ta nói chuyện về Phương Tiên Nhi cho Tống tú tài nghe thế nào đây?” Lưu Nhị Sơn nói: “Nếu chúng ta đã quyết định đón người vào, mỗi ngày ăn đồ ăn của Phương Tiên Nhi, lại muốn hắn dạy đám tiểu hài tử kia biết chữ thì chắc chắn không thể giấu chuyện này được, không bằng cứ nói sự thật cho hắn nghe.”“Chỗ này của chúng ta, nếu như không có thuốc bột cũng không có ai dẫn đường thì về cơ bản không đi ra được.”“Thế đạo này trước mắt sẽ không thể sống yên ổn được, mà hắn lại không có người thân, chờ ở chỗ này lâu thì mọi người đều thành người một nhà cả.”Táo Nhi cảm thấy cũng đúng, lúc đó nàng ấy đề nghị để thư sinh vào núi, không phải cũng nghĩ như vậy sao? Chỉ một mình thư sinh, tình hình vẫn có thể khống chế, sẽ không dễ dàng gây nên phiền phức gì.Nàng ấy xoay người trở về sơn động nhà mình, chào Đại Ngưu rồi bảo hắn cơm nước xong xuôi thì mang thư sinh đến trước mặt Phương Tiên Nhi để biết mặt.Đại Ngưu đang ăn mì, lúc này cũng vừa ăn hết mì trong bát liền lau miệng đáp ứng, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Hàm Thanh.Tống Hàm Thanh vốn còn đang chậm rãi nhai sợi mì, vừa nghe có việc, sợ Đại Ngưu chờ lâu cũng lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ ăn mì, rất nhanh đã ăn xong.Hắn vừa nghe được lời Tảo Nhi nói, mặc dù không biết Phương Tiên Nhi mà bọn họ nhắc tới là người như thế nào nhưng vẫn mỉm cười, đứng dậy nói: “Ta ăn xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.”“Vậy thì đi ngay bây giờ luôn!” Đại Ngưu nói.Vừa vặn hôm nay mấy người Tảo Nhi mang đậu rừng về, đã được mấy người Hà Hoa bóc vỏ hơn phân nửa. Đại Ngưu liền múc một bát đầy, nhét vào trong tay Tống Hàm Thanh, sau đó giải thích ngắn gọn cho hắn nghe về chuyện Phương Tiên Nhi.Nghe thấy Phương Tiên Nhi này là tinh quái cho mọi người đồ ăn, Tống Hàm Thanh cũng không đưa ra bất cứ dị nghị gì, chỉ gật đầu nói khẽ mình đã nhớ rồi.Lúc này sắc trời đã tối.Đại Ngưu thắp một cây đuốc, dẫn Tống Hàm Thanh đi đến chỗ Phương Tiên Nhi.Vừa đến trước mặt, thấy một vật hình vuông to lớn màu trắng nhạt hiện ra trước mắt, trong mắt Tống Hàm Thanh hiện ra vài phần kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc, làm theo lời dặn của Đại Ngưu, trịnh trọng hành lễ.“Được rồi, Hàm tú tài công, tiếp theo ngươi phải dâng bát đậu rừng này cho Phương Tiên Nhi. Ngươi xem, nơi này có một cái hộc hình vuông, sau này nếu ngươi có được thứ tốt gì đó khác thì cứ đổ vào chỗ này là được rồi.” Đại Ngưu nói.Tống Hàm Thanh mỉm cười, có chút ngượng ngùng nói: “Ta biết rồi, Đại Ngưu huynh đệ. Ngươi không cần cứ luôn khách khí như thế, ta lớn hơn ngươi một chút, liền mặt dày bảo ngươi gọi ta một tiếng Hàm Chương ca là được rồi.”Đại Ngưu rất biết nghe lời phải: “Được rồi, Hàm Chương ca!”Nói xong chuyện xưng hô, Tống Hàm Thanh liền bưng bát đựng đầy đậu rừng bước tới phía trước.Đang định làm theo lời Đại Ngưu nói, đổ đậu vào trong hộc kia, hắn liền nghe thấy Phương Tiên Nhi trước mắt mở miệng nói chuyện.Đến lúc này hắn thật sự ngơ ngẩn, cả người sững sờ đứng tại chỗ.Đại Ngưu thấy thế liền cười nói:“Sợ rồi đúng không?Quả thật Phương Tiên Nhi biết nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu ý của chúng ta, nhưng ngài ấy chỉ có thể nói “Xin bỏ tiền vào”, chúng ta bình thường đều căn cứ vào số lần nó nói câu này để…Ôi, nói ra thì dài lắm, để từ từ rồi ta sẽ nói mấy cái này với ngươi sau.”Tống Hàm Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.Đại Ngưu bị hắn nhìn như vậy, không hiểu gì cả gãi đầu: “Hàm…Hàm Chương ca, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có phải lời nói của ta lộn xộn lắm không?”Tống Hàm Thanh khẽ lắc đầu, nhưng ngón tay cầm bát lại lặng lẽ siết chặt hơn.Sau một lúc lâu, hắn giơ tay lên, từ từ đổ đậu rừng trong bát vào trong hộc dâng lễ.Chỉ là vẫn không thể đè ép được những cảm xúc sóng to gió lớn trong lòng.Theo cách nói của Đại Ngưu, Phương Tiên Nhi dường như chỉ biết nói một câu.

Chương 51: Chương 51