Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…
Chương 85: Chương 85
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Ban đêm tối như mực, Phương Tiên Nhi bỗng nhiên đại hiển tiên uy, dùng pháp quang tạo ra một cự vật m.ô.n.g lung như ẩn như hiện.Vật này tròn nhẵn mượt mà, màu sắc như cầu vồng, ở trên không trung không gió tự bay.Nhìn kỹ, phía trên tựa hồ còn có mấy chữ.Tống Hàm Thanh ngẩng đầu, nhận ra nội dung của những chữ kia: Giấy vệ sinh, tổ hợp đồ làm bếp, máy sấy năng lượng mặt trời, miếng dán giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo...Mỗi một dạng, đều là thứ hắn chưa bao giờ nghe qua, dù là theo chữ nghĩa, cũng chỉ có thể xem cái hiểu cái không. Tất cả mọi thứ có liên quan đến Phương Tiên Nhi, như núi như biển.Dù là hắn đọc qua vài cuốn sách, gặp qua rất nhiều chuyện, cảm giác thất bại tương tự như mấy người Tảo Nhi gặp phải trên phương diện học thức, còn là ngày càng thường xuyên xuất hiện ở đáy lòng hắn.Tống Hàm Thanh cẩn thận quay đầu, do dự muốn nói với người trong thôn những chữ phía trên.Nhưng bầu không khí trước mắt khẩn trương, châu đầu ghé tai thật sự không thích hợp. Hắn thở dài, chỉ có thể từ bỏ, lẳng lặng chờ Phương Tiên Nhi hành động.Thịnh Quân bên này vừa xem xong giải thích của việc rút thưởng, rốt cuộc cũng hiểu rõ cách dùng của thứ này.Giống như rất nhiều bàn quay rút thưởng, nút bắt đầu của nó ở trung tâm, phải dùng tay chạm vào mới có thể mở ra.Điều này mang đến một vấn đề, chính nàng nhấn vào nhất định là không nhấn được, bàn xoay này lại b.ắ.n ra ở ngoài máy bán hàng của nàng, cũng không thể vận dụng tinh thần thể hành động được.Hơn nữa chờ rút đồ xong, là phải nhận phần thưởng ở hộc lấy hàng.Nói cách khác, phần thưởng này có lẽ không phải cho nàng.Đương nhiên, dầu đậu là do cổ nhân vất vả ép thành, nàng cũng chỉ thuận miệng chỉ cách mà thôi, không có phần thưởng, nàng cũng không để ở trong lòng.Dù sao nàng cũng là máy bán hàng, có cho nhiều đồ hơn nữa cũng không dùng được, không bằng trực tiếp đưa nàng về nhà.Nhưng nàng vẫn rất muốn nói xấu thiết kế của hệ thống bất lương này!Nói rất đường hoàng, cái gì mà chúc mừng nàng mở khóa thành tựu.Kết quả trên thực tế chính là miệng chúc mừng, nhưng lại đối xử với nàng vắt chày ra nước.Quả thực là hoang đường giống như việc nó tự xưng là hệ thống kinh doanh siêu thị, sau đó biến nàng thành một máy bán hàng!Mạch não thật sự không phải người thường có thể lý giải.Trong lòng bay qua vô số câu chửi thề, Thịnh Quân cũng không quên giải thích tình huống với các cổ nhân một chút:"Các ngươi có thể theo như phương pháp ta nói, ép ra dầu đậu nành. Còn luôn giúp ta tìm đồ khôi phục pháp lực, ta thật sự rất vui, cho nên muốn tặng các ngươi một ít phần thưởng nhỏ.""Nhìn thấy vòng tròn trên không trung không? Các ngươi cử mấy người ra, cùng nhau đặt tay ở vị trí trung tâm, nó sẽ bắt đầu thi pháp, biến ra đồ vật. Về phần có thể đạt được cái gì, phải xem vận khí của các ngươi."Thật ra thì rút thưởng một người cũng có thể rút, nhưng Thịnh Quân bảo mấy người cùng làm chính là muốn thêm vài phần cảm giác nghi thức.Như vậy cũng sẽ không khiến mọi người quá xoắn xuýt chọn người, sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.Người trong thôn ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa không dám tin.Ngày thường, Phương Tiên Nhi vẫn luôn tặng quà cho bọn họ, còn truyền thụ rất nhiều tri thức, bây giờ lại còn muốn tặng bọn họ phần thưởng mới sao?Tảo Nhi nghĩ nhiều hơn.Nàng ấy sợ đây là quà cáo biệt của Phương Tiên Nhi!Chỉ là nghĩ đến khả năng này, một loại cảm giác không nỡ nhanh chóng xuất hiện, lo lắng vô cùng.Nàng ấy không nhịn được thận trọng nói: "Phương Tiên Nhi, thật sự rất cảm kích ngươi đã làm tất cả cho chúng ta. Chỉ là nếu có một ngày pháp lực của ngươi khôi phục rồi, lúc muốn rời đi có thể thông báo cho chúng ta một tiếng được không?"Thịnh Quân nghe xong, dở khóc dở cười.Tảo Nhi đã nghĩ đi đâu rồi!Dựa theo tốc độ hiện tại, nàng muốn tích lũy đủ năng lượng, đoán chừng còn rất sớm.Làm không tốt có khi đợi đến mấy đời hậu nhân của Tảo Nhi xuất thế, cũng nói không chừng.Nàng đã sớm chuẩn bị tâ lý đánh lâu dài.Nhưng mà, chỉ cần có một ngày có thể về nhà, nàng đây là máy bán hàng đại tiên nhi không sợ hãi, chờ được!"Đến lúc đó ta nhất định sẽ nói với ngươi. Tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, thả lỏng tâm tư cầm đồ là được." Thịnh Quân nói.
Ban đêm tối như mực, Phương Tiên Nhi bỗng nhiên đại hiển tiên uy, dùng pháp quang tạo ra một cự vật m.ô.n.g lung như ẩn như hiện.
Vật này tròn nhẵn mượt mà, màu sắc như cầu vồng, ở trên không trung không gió tự bay.
Nhìn kỹ, phía trên tựa hồ còn có mấy chữ.
Tống Hàm Thanh ngẩng đầu, nhận ra nội dung của những chữ kia: Giấy vệ sinh, tổ hợp đồ làm bếp, máy sấy năng lượng mặt trời, miếng dán giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo...
Mỗi một dạng, đều là thứ hắn chưa bao giờ nghe qua, dù là theo chữ nghĩa, cũng chỉ có thể xem cái hiểu cái không.
Tất cả mọi thứ có liên quan đến Phương Tiên Nhi, như núi như biển.
Dù là hắn đọc qua vài cuốn sách, gặp qua rất nhiều chuyện, cảm giác thất bại tương tự như mấy người Tảo Nhi gặp phải trên phương diện học thức, còn là ngày càng thường xuyên xuất hiện ở đáy lòng hắn.
Tống Hàm Thanh cẩn thận quay đầu, do dự muốn nói với người trong thôn những chữ phía trên.
Nhưng bầu không khí trước mắt khẩn trương, châu đầu ghé tai thật sự không thích hợp.
Hắn thở dài, chỉ có thể từ bỏ, lẳng lặng chờ Phương Tiên Nhi hành động.
Thịnh Quân bên này vừa xem xong giải thích của việc rút thưởng, rốt cuộc cũng hiểu rõ cách dùng của thứ này.
Giống như rất nhiều bàn quay rút thưởng, nút bắt đầu của nó ở trung tâm, phải dùng tay chạm vào mới có thể mở ra.
Điều này mang đến một vấn đề, chính nàng nhấn vào nhất định là không nhấn được, bàn xoay này lại b.ắ.n ra ở ngoài máy bán hàng của nàng, cũng không thể vận dụng tinh thần thể hành động được.
Hơn nữa chờ rút đồ xong, là phải nhận phần thưởng ở hộc lấy hàng.
Nói cách khác, phần thưởng này có lẽ không phải cho nàng.
Đương nhiên, dầu đậu là do cổ nhân vất vả ép thành, nàng cũng chỉ thuận miệng chỉ cách mà thôi, không có phần thưởng, nàng cũng không để ở trong lòng.
Dù sao nàng cũng là máy bán hàng, có cho nhiều đồ hơn nữa cũng không dùng được, không bằng trực tiếp đưa nàng về nhà.
Nhưng nàng vẫn rất muốn nói xấu thiết kế của hệ thống bất lương này!
Nói rất đường hoàng, cái gì mà chúc mừng nàng mở khóa thành tựu.
Kết quả trên thực tế chính là miệng chúc mừng, nhưng lại đối xử với nàng vắt chày ra nước.
Quả thực là hoang đường giống như việc nó tự xưng là hệ thống kinh doanh siêu thị, sau đó biến nàng thành một máy bán hàng!
Mạch não thật sự không phải người thường có thể lý giải.
Trong lòng bay qua vô số câu chửi thề, Thịnh Quân cũng không quên giải thích tình huống với các cổ nhân một chút:
"Các ngươi có thể theo như phương pháp ta nói, ép ra dầu đậu nành. Còn luôn giúp ta tìm đồ khôi phục pháp lực, ta thật sự rất vui, cho nên muốn tặng các ngươi một ít phần thưởng nhỏ."
"Nhìn thấy vòng tròn trên không trung không? Các ngươi cử mấy người ra, cùng nhau đặt tay ở vị trí trung tâm, nó sẽ bắt đầu thi pháp, biến ra đồ vật. Về phần có thể đạt được cái gì, phải xem vận khí của các ngươi."
Thật ra thì rút thưởng một người cũng có thể rút, nhưng Thịnh Quân bảo mấy người cùng làm chính là muốn thêm vài phần cảm giác nghi thức.
Như vậy cũng sẽ không khiến mọi người quá xoắn xuýt chọn người, sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.
Người trong thôn ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa không dám tin.
Ngày thường, Phương Tiên Nhi vẫn luôn tặng quà cho bọn họ, còn truyền thụ rất nhiều tri thức, bây giờ lại còn muốn tặng bọn họ phần thưởng mới sao?
Tảo Nhi nghĩ nhiều hơn.
Nàng ấy sợ đây là quà cáo biệt của Phương Tiên Nhi!
Chỉ là nghĩ đến khả năng này, một loại cảm giác không nỡ nhanh chóng xuất hiện, lo lắng vô cùng.
Nàng ấy không nhịn được thận trọng nói: "Phương Tiên Nhi, thật sự rất cảm kích ngươi đã làm tất cả cho chúng ta. Chỉ là nếu có một ngày pháp lực của ngươi khôi phục rồi, lúc muốn rời đi có thể thông báo cho chúng ta một tiếng được không?"
Thịnh Quân nghe xong, dở khóc dở cười.
Tảo Nhi đã nghĩ đi đâu rồi!
Dựa theo tốc độ hiện tại, nàng muốn tích lũy đủ năng lượng, đoán chừng còn rất sớm.
Làm không tốt có khi đợi đến mấy đời hậu nhân của Tảo Nhi xuất thế, cũng nói không chừng.
Nàng đã sớm chuẩn bị tâ lý đánh lâu dài.
Nhưng mà, chỉ cần có một ngày có thể về nhà, nàng đây là máy bán hàng đại tiên nhi không sợ hãi, chờ được!
"Đến lúc đó ta nhất định sẽ nói với ngươi. Tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, thả lỏng tâm tư cầm đồ là được." Thịnh Quân nói.
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Ban đêm tối như mực, Phương Tiên Nhi bỗng nhiên đại hiển tiên uy, dùng pháp quang tạo ra một cự vật m.ô.n.g lung như ẩn như hiện.Vật này tròn nhẵn mượt mà, màu sắc như cầu vồng, ở trên không trung không gió tự bay.Nhìn kỹ, phía trên tựa hồ còn có mấy chữ.Tống Hàm Thanh ngẩng đầu, nhận ra nội dung của những chữ kia: Giấy vệ sinh, tổ hợp đồ làm bếp, máy sấy năng lượng mặt trời, miếng dán giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo...Mỗi một dạng, đều là thứ hắn chưa bao giờ nghe qua, dù là theo chữ nghĩa, cũng chỉ có thể xem cái hiểu cái không. Tất cả mọi thứ có liên quan đến Phương Tiên Nhi, như núi như biển.Dù là hắn đọc qua vài cuốn sách, gặp qua rất nhiều chuyện, cảm giác thất bại tương tự như mấy người Tảo Nhi gặp phải trên phương diện học thức, còn là ngày càng thường xuyên xuất hiện ở đáy lòng hắn.Tống Hàm Thanh cẩn thận quay đầu, do dự muốn nói với người trong thôn những chữ phía trên.Nhưng bầu không khí trước mắt khẩn trương, châu đầu ghé tai thật sự không thích hợp. Hắn thở dài, chỉ có thể từ bỏ, lẳng lặng chờ Phương Tiên Nhi hành động.Thịnh Quân bên này vừa xem xong giải thích của việc rút thưởng, rốt cuộc cũng hiểu rõ cách dùng của thứ này.Giống như rất nhiều bàn quay rút thưởng, nút bắt đầu của nó ở trung tâm, phải dùng tay chạm vào mới có thể mở ra.Điều này mang đến một vấn đề, chính nàng nhấn vào nhất định là không nhấn được, bàn xoay này lại b.ắ.n ra ở ngoài máy bán hàng của nàng, cũng không thể vận dụng tinh thần thể hành động được.Hơn nữa chờ rút đồ xong, là phải nhận phần thưởng ở hộc lấy hàng.Nói cách khác, phần thưởng này có lẽ không phải cho nàng.Đương nhiên, dầu đậu là do cổ nhân vất vả ép thành, nàng cũng chỉ thuận miệng chỉ cách mà thôi, không có phần thưởng, nàng cũng không để ở trong lòng.Dù sao nàng cũng là máy bán hàng, có cho nhiều đồ hơn nữa cũng không dùng được, không bằng trực tiếp đưa nàng về nhà.Nhưng nàng vẫn rất muốn nói xấu thiết kế của hệ thống bất lương này!Nói rất đường hoàng, cái gì mà chúc mừng nàng mở khóa thành tựu.Kết quả trên thực tế chính là miệng chúc mừng, nhưng lại đối xử với nàng vắt chày ra nước.Quả thực là hoang đường giống như việc nó tự xưng là hệ thống kinh doanh siêu thị, sau đó biến nàng thành một máy bán hàng!Mạch não thật sự không phải người thường có thể lý giải.Trong lòng bay qua vô số câu chửi thề, Thịnh Quân cũng không quên giải thích tình huống với các cổ nhân một chút:"Các ngươi có thể theo như phương pháp ta nói, ép ra dầu đậu nành. Còn luôn giúp ta tìm đồ khôi phục pháp lực, ta thật sự rất vui, cho nên muốn tặng các ngươi một ít phần thưởng nhỏ.""Nhìn thấy vòng tròn trên không trung không? Các ngươi cử mấy người ra, cùng nhau đặt tay ở vị trí trung tâm, nó sẽ bắt đầu thi pháp, biến ra đồ vật. Về phần có thể đạt được cái gì, phải xem vận khí của các ngươi."Thật ra thì rút thưởng một người cũng có thể rút, nhưng Thịnh Quân bảo mấy người cùng làm chính là muốn thêm vài phần cảm giác nghi thức.Như vậy cũng sẽ không khiến mọi người quá xoắn xuýt chọn người, sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.Người trong thôn ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa không dám tin.Ngày thường, Phương Tiên Nhi vẫn luôn tặng quà cho bọn họ, còn truyền thụ rất nhiều tri thức, bây giờ lại còn muốn tặng bọn họ phần thưởng mới sao?Tảo Nhi nghĩ nhiều hơn.Nàng ấy sợ đây là quà cáo biệt của Phương Tiên Nhi!Chỉ là nghĩ đến khả năng này, một loại cảm giác không nỡ nhanh chóng xuất hiện, lo lắng vô cùng.Nàng ấy không nhịn được thận trọng nói: "Phương Tiên Nhi, thật sự rất cảm kích ngươi đã làm tất cả cho chúng ta. Chỉ là nếu có một ngày pháp lực của ngươi khôi phục rồi, lúc muốn rời đi có thể thông báo cho chúng ta một tiếng được không?"Thịnh Quân nghe xong, dở khóc dở cười.Tảo Nhi đã nghĩ đi đâu rồi!Dựa theo tốc độ hiện tại, nàng muốn tích lũy đủ năng lượng, đoán chừng còn rất sớm.Làm không tốt có khi đợi đến mấy đời hậu nhân của Tảo Nhi xuất thế, cũng nói không chừng.Nàng đã sớm chuẩn bị tâ lý đánh lâu dài.Nhưng mà, chỉ cần có một ngày có thể về nhà, nàng đây là máy bán hàng đại tiên nhi không sợ hãi, chờ được!"Đến lúc đó ta nhất định sẽ nói với ngươi. Tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, thả lỏng tâm tư cầm đồ là được." Thịnh Quân nói.