Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…

Chương 92: Chương 92

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Sau khi bỏ nấm vào, lại nhìn thấy một số cây cỏ đã có tên, có một số còn có hàng tồn trong động, còn một số đối với bọn họ mà nói, không quá cần thiết, nên không hái.Đi thêm về phía trước một đoạn, Đại Ngưu bỗng nhiên dừng bước, gỡ cung trên lưng xuống, nói là thấy có con gà rừng chui vào bụi cây.Mọi người liền ngừng lại động tác, nín thở, yên lặng đợi một hồi, quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cây kia vang lên động tĩnh không rõ ràng.Cũng không lâu lắm, ở trong khe hở của cành lá có thể mơ hồ nhìn thấy một cái đầu gà lấp ló. Thấy gà rừng nấp trong cỏ không nhúc nhích, Đại Ngưu liền từ trên lưng mò lấy một mũi tên gỗ cài vào cung, chậm rãi kéo ra, một giây sau, mũi tên liền lấy thế phá không b.ắ.n ra!Con gà rừng kia bị b.ắ.n trúng, dùng sức vỗ cánh, mang theo tiếng rít ngã ra khỏi bụi cây, không bao lâu liền không nhúc nhích.Thấy b.ắ.n được con mồi, những người khác mới dám hô hấp, trong lúc nhất thời bốn phía đều là tiếng thở hổn hển. Tảo Nhi cười khen: "Đại Ngưu, giỏi lắm, đoạn thời gian này tiễn thuật của ngươi lại có tiến bộ rất lớn!"Đại Ngưu lau mồ hôi trên trán, nói: "Cũng may con gà rừng kia nằm trong bụi cây không nhúc nhích, vả lại cách không xa, ta mới có thể b.ắ.n trúng. Phải biết kỹ thuật b.ắ.n vật sống của ta không thể so với cha ta, còn phải luyện thêm mới được!"Hắn nói xong, bước nhanh lên trước, cầm gà rừng lên xem xét.Con gà này cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ tốt, trên người to béo, bình thường chạy nhảy trong núi, chất thịt lại rất chắc.Nếu hầm thành canh gà, mỗi người được chia hai miếng thịt, đều có thể no bụng thỏa cơn thèm một phen.Đại Ngưu xử lý đơn giản gà xong, gói lại, bôi chút thuốc bột che mùi rồi bỏ vào trong gùi.Lúc đứng dậy, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy bụi cây vừa rồi gà rừng nấp ra xem, quả nhiên phát hiện bên trong có một cái ổ cỏ đơn giản, trong ổ có rất nhiều trứng gà rừng.Trứng của con gà rừng này có màu nâu xám nhạt, Đại Ngưu kích động đếm, vậy mà có tới mười hai quả."Mau tới, mau tới, nơi này có rất nhiều trứng gà!"Hắn vội vàng quay đầu lại gọi mấy người Tảo Nhi tới, bưng đống cỏ ra, lại lấy chút cỏ mềm bọc trứng gà, cẩn thận từng li từng tí nâng lên, bỏ vào trong sọt sau lưng Thiết Trụ."Khá lắm, có trời mới biết ta đã bao lâu rồi chưa được thấy trứng gà, ngay cả mùi vị của nó ta cũng sắp quên sạch rồi!" Thiết Trụ nói.Lại được trứng gà rừng, mọi người đều rất vui vẻ.Ngược lại không có ai tiếc hận con gà rừng này là mẹ, bắt sống trở về nuôi còn có thể đẻ trứng.Một là đám người bọn họ mới tới núi thấp, không quen thuộc địa hình, không có bản lĩnh bắt sống gà rừng.Hai là cha Đại Ngưu cũng từng thử qua, phát hiện loại gà rừng này cũng không dễ thuần phục, cho dù bắt về, cũng sẽ tuyệt thực làm ầm ĩ.Giống như gà bọn họ nuôi trước kia, nghe nói trước kia cũng là gà rừng thuần phục được, nhưng loại gà này cũng không biết bị người thuần hóa qua bao nhiêu đời mới có thể ngoan ngoãn để cho người nuôi đẻ trứng.Thu dọn trứng gà rừng xong, lại lót dạ thêm mấy miếng bánh đậu, đoàn người lại tìm được một cây mận rừng.Đáng tiếc quả mận thường kết quả vào mùa hè, bây giờ thì không có quả ăn, chỉ có thể ghi nhớ vị trí của cây này trước, năm sau có cơ hội, lại tới hái mận ăn.Nhìn thời gian đã gần đến giờ, sợ trước bữa tối không về được, mọi người liền lên đường trở về.Đáng tiếc hôm nay lại không phát hiện tung tích của thạch cao, xem ra chuyện làm đậu hũ này tạm thời là xa xa khó với.Nhưng trước khi các nàng đi, Thu Nương lại tìm được một bụi thực vật mới.Lá cây màu xanh biếc, đầu tròn đuôi nhọn, không rộng không hẹp, dài bằng bàn tay. Nàng ấy bẻ một đoạn cành lá mang ở trên người, dự định sau khi trở về để cho Phương Tiên Nhi nhìn xem là vật gì.Đường về không vội vã như lúc đi, giữa đường lại hái được không ít nấm dại.Hôm nay có thể nói là thu hoạch lớn, mọi người vừa nói vừa cười trở lại trong động.Vừa đặt giỏ xuống, Đại Ngưu liền cầm gà đi xử lý, còn Tảo Nhi thì đi tìm Triệu bà tử, nhìn tình hình của Noãn Bảo Bảo.Noãn Bảo Bảo sau khi các nàng đi, rốt cuộc từ nóng chuyển sang ấm. Chờ đến buổi chiều, sờ vào hoàn toàn không ấm nữa, nương Xuyên Tử liền mở đường may của túi vải ra, đổ bột phấn màu nâu đen bên trong ra.Nghĩ đến đó chính là phân bón.

Sau khi bỏ nấm vào, lại nhìn thấy một số cây cỏ đã có tên, có một số còn có hàng tồn trong động, còn một số đối với bọn họ mà nói, không quá cần thiết, nên không hái.

Đi thêm về phía trước một đoạn, Đại Ngưu bỗng nhiên dừng bước, gỡ cung trên lưng xuống, nói là thấy có con gà rừng chui vào bụi cây.

Mọi người liền ngừng lại động tác, nín thở, yên lặng đợi một hồi, quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cây kia vang lên động tĩnh không rõ ràng.

Cũng không lâu lắm, ở trong khe hở của cành lá có thể mơ hồ nhìn thấy một cái đầu gà lấp ló.

 

Thấy gà rừng nấp trong cỏ không nhúc nhích, Đại Ngưu liền từ trên lưng mò lấy một mũi tên gỗ cài vào cung, chậm rãi kéo ra, một giây sau, mũi tên liền lấy thế phá không b.ắ.n ra!

Con gà rừng kia bị b.ắ.n trúng, dùng sức vỗ cánh, mang theo tiếng rít ngã ra khỏi bụi cây, không bao lâu liền không nhúc nhích.

Thấy b.ắ.n được con mồi, những người khác mới dám hô hấp, trong lúc nhất thời bốn phía đều là tiếng thở hổn hển.

 

Tảo Nhi cười khen: "Đại Ngưu, giỏi lắm, đoạn thời gian này tiễn thuật của ngươi lại có tiến bộ rất lớn!"

Đại Ngưu lau mồ hôi trên trán, nói: "Cũng may con gà rừng kia nằm trong bụi cây không nhúc nhích, vả lại cách không xa, ta mới có thể b.ắ.n trúng. Phải biết kỹ thuật b.ắ.n vật sống của ta không thể so với cha ta, còn phải luyện thêm mới được!"

Hắn nói xong, bước nhanh lên trước, cầm gà rừng lên xem xét.

Con gà này cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ tốt, trên người to béo, bình thường chạy nhảy trong núi, chất thịt lại rất chắc.

Nếu hầm thành canh gà, mỗi người được chia hai miếng thịt, đều có thể no bụng thỏa cơn thèm một phen.

Đại Ngưu xử lý đơn giản gà xong, gói lại, bôi chút thuốc bột che mùi rồi bỏ vào trong gùi.

Lúc đứng dậy, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy bụi cây vừa rồi gà rừng nấp ra xem, quả nhiên phát hiện bên trong có một cái ổ cỏ đơn giản, trong ổ có rất nhiều trứng gà rừng.

Trứng của con gà rừng này có màu nâu xám nhạt, Đại Ngưu kích động đếm, vậy mà có tới mười hai quả.

"Mau tới, mau tới, nơi này có rất nhiều trứng gà!"

Hắn vội vàng quay đầu lại gọi mấy người Tảo Nhi tới, bưng đống cỏ ra, lại lấy chút cỏ mềm bọc trứng gà, cẩn thận từng li từng tí nâng lên, bỏ vào trong sọt sau lưng Thiết Trụ.

"Khá lắm, có trời mới biết ta đã bao lâu rồi chưa được thấy trứng gà, ngay cả mùi vị của nó ta cũng sắp quên sạch rồi!" Thiết Trụ nói.

Lại được trứng gà rừng, mọi người đều rất vui vẻ.

Ngược lại không có ai tiếc hận con gà rừng này là mẹ, bắt sống trở về nuôi còn có thể đẻ trứng.

Một là đám người bọn họ mới tới núi thấp, không quen thuộc địa hình, không có bản lĩnh bắt sống gà rừng.

Hai là cha Đại Ngưu cũng từng thử qua, phát hiện loại gà rừng này cũng không dễ thuần phục, cho dù bắt về, cũng sẽ tuyệt thực làm ầm ĩ.

Giống như gà bọn họ nuôi trước kia, nghe nói trước kia cũng là gà rừng thuần phục được, nhưng loại gà này cũng không biết bị người thuần hóa qua bao nhiêu đời mới có thể ngoan ngoãn để cho người nuôi đẻ trứng.

Thu dọn trứng gà rừng xong, lại lót dạ thêm mấy miếng bánh đậu, đoàn người lại tìm được một cây mận rừng.

Đáng tiếc quả mận thường kết quả vào mùa hè, bây giờ thì không có quả ăn, chỉ có thể ghi nhớ vị trí của cây này trước, năm sau có cơ hội, lại tới hái mận ăn.

Nhìn thời gian đã gần đến giờ, sợ trước bữa tối không về được, mọi người liền lên đường trở về.

Đáng tiếc hôm nay lại không phát hiện tung tích của thạch cao, xem ra chuyện làm đậu hũ này tạm thời là xa xa khó với.

Nhưng trước khi các nàng đi, Thu Nương lại tìm được một bụi thực vật mới.

Lá cây màu xanh biếc, đầu tròn đuôi nhọn, không rộng không hẹp, dài bằng bàn tay. Nàng ấy bẻ một đoạn cành lá mang ở trên người, dự định sau khi trở về để cho Phương Tiên Nhi nhìn xem là vật gì.

Đường về không vội vã như lúc đi, giữa đường lại hái được không ít nấm dại.

Hôm nay có thể nói là thu hoạch lớn, mọi người vừa nói vừa cười trở lại trong động.

Vừa đặt giỏ xuống, Đại Ngưu liền cầm gà đi xử lý, còn Tảo Nhi thì đi tìm Triệu bà tử, nhìn tình hình của Noãn Bảo Bảo.

Noãn Bảo Bảo sau khi các nàng đi, rốt cuộc từ nóng chuyển sang ấm. Chờ đến buổi chiều, sờ vào hoàn toàn không ấm nữa, nương Xuyên Tử liền mở đường may của túi vải ra, đổ bột phấn màu nâu đen bên trong ra.

Nghĩ đến đó chính là phân bón.

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Sau khi bỏ nấm vào, lại nhìn thấy một số cây cỏ đã có tên, có một số còn có hàng tồn trong động, còn một số đối với bọn họ mà nói, không quá cần thiết, nên không hái.Đi thêm về phía trước một đoạn, Đại Ngưu bỗng nhiên dừng bước, gỡ cung trên lưng xuống, nói là thấy có con gà rừng chui vào bụi cây.Mọi người liền ngừng lại động tác, nín thở, yên lặng đợi một hồi, quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cây kia vang lên động tĩnh không rõ ràng.Cũng không lâu lắm, ở trong khe hở của cành lá có thể mơ hồ nhìn thấy một cái đầu gà lấp ló. Thấy gà rừng nấp trong cỏ không nhúc nhích, Đại Ngưu liền từ trên lưng mò lấy một mũi tên gỗ cài vào cung, chậm rãi kéo ra, một giây sau, mũi tên liền lấy thế phá không b.ắ.n ra!Con gà rừng kia bị b.ắ.n trúng, dùng sức vỗ cánh, mang theo tiếng rít ngã ra khỏi bụi cây, không bao lâu liền không nhúc nhích.Thấy b.ắ.n được con mồi, những người khác mới dám hô hấp, trong lúc nhất thời bốn phía đều là tiếng thở hổn hển. Tảo Nhi cười khen: "Đại Ngưu, giỏi lắm, đoạn thời gian này tiễn thuật của ngươi lại có tiến bộ rất lớn!"Đại Ngưu lau mồ hôi trên trán, nói: "Cũng may con gà rừng kia nằm trong bụi cây không nhúc nhích, vả lại cách không xa, ta mới có thể b.ắ.n trúng. Phải biết kỹ thuật b.ắ.n vật sống của ta không thể so với cha ta, còn phải luyện thêm mới được!"Hắn nói xong, bước nhanh lên trước, cầm gà rừng lên xem xét.Con gà này cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ tốt, trên người to béo, bình thường chạy nhảy trong núi, chất thịt lại rất chắc.Nếu hầm thành canh gà, mỗi người được chia hai miếng thịt, đều có thể no bụng thỏa cơn thèm một phen.Đại Ngưu xử lý đơn giản gà xong, gói lại, bôi chút thuốc bột che mùi rồi bỏ vào trong gùi.Lúc đứng dậy, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy bụi cây vừa rồi gà rừng nấp ra xem, quả nhiên phát hiện bên trong có một cái ổ cỏ đơn giản, trong ổ có rất nhiều trứng gà rừng.Trứng của con gà rừng này có màu nâu xám nhạt, Đại Ngưu kích động đếm, vậy mà có tới mười hai quả."Mau tới, mau tới, nơi này có rất nhiều trứng gà!"Hắn vội vàng quay đầu lại gọi mấy người Tảo Nhi tới, bưng đống cỏ ra, lại lấy chút cỏ mềm bọc trứng gà, cẩn thận từng li từng tí nâng lên, bỏ vào trong sọt sau lưng Thiết Trụ."Khá lắm, có trời mới biết ta đã bao lâu rồi chưa được thấy trứng gà, ngay cả mùi vị của nó ta cũng sắp quên sạch rồi!" Thiết Trụ nói.Lại được trứng gà rừng, mọi người đều rất vui vẻ.Ngược lại không có ai tiếc hận con gà rừng này là mẹ, bắt sống trở về nuôi còn có thể đẻ trứng.Một là đám người bọn họ mới tới núi thấp, không quen thuộc địa hình, không có bản lĩnh bắt sống gà rừng.Hai là cha Đại Ngưu cũng từng thử qua, phát hiện loại gà rừng này cũng không dễ thuần phục, cho dù bắt về, cũng sẽ tuyệt thực làm ầm ĩ.Giống như gà bọn họ nuôi trước kia, nghe nói trước kia cũng là gà rừng thuần phục được, nhưng loại gà này cũng không biết bị người thuần hóa qua bao nhiêu đời mới có thể ngoan ngoãn để cho người nuôi đẻ trứng.Thu dọn trứng gà rừng xong, lại lót dạ thêm mấy miếng bánh đậu, đoàn người lại tìm được một cây mận rừng.Đáng tiếc quả mận thường kết quả vào mùa hè, bây giờ thì không có quả ăn, chỉ có thể ghi nhớ vị trí của cây này trước, năm sau có cơ hội, lại tới hái mận ăn.Nhìn thời gian đã gần đến giờ, sợ trước bữa tối không về được, mọi người liền lên đường trở về.Đáng tiếc hôm nay lại không phát hiện tung tích của thạch cao, xem ra chuyện làm đậu hũ này tạm thời là xa xa khó với.Nhưng trước khi các nàng đi, Thu Nương lại tìm được một bụi thực vật mới.Lá cây màu xanh biếc, đầu tròn đuôi nhọn, không rộng không hẹp, dài bằng bàn tay. Nàng ấy bẻ một đoạn cành lá mang ở trên người, dự định sau khi trở về để cho Phương Tiên Nhi nhìn xem là vật gì.Đường về không vội vã như lúc đi, giữa đường lại hái được không ít nấm dại.Hôm nay có thể nói là thu hoạch lớn, mọi người vừa nói vừa cười trở lại trong động.Vừa đặt giỏ xuống, Đại Ngưu liền cầm gà đi xử lý, còn Tảo Nhi thì đi tìm Triệu bà tử, nhìn tình hình của Noãn Bảo Bảo.Noãn Bảo Bảo sau khi các nàng đi, rốt cuộc từ nóng chuyển sang ấm. Chờ đến buổi chiều, sờ vào hoàn toàn không ấm nữa, nương Xuyên Tử liền mở đường may của túi vải ra, đổ bột phấn màu nâu đen bên trong ra.Nghĩ đến đó chính là phân bón.

Chương 92: Chương 92