Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…

Chương 124: Chương 124

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Trước khi mặt trời lặn, đám người Tảo Nhi về nhà an toàn.Hà Hoa lấy đậu phụ nấu vào lúc sáng để phần cho các nàng ra, còn có canh gà hầm lúc trưa cũng để dành lại rất nhiều, nàng ấy nhanh chóng nấu xong món cháo đậu phụ thơm lừng một lần nữa.Bọn Tảo Nhi vốn đang đói bụng, bưng bát ăn đến mức miệng bóng loáng, khen không ngớt miệng. Các nàng đang ăn cơm ở bên này, những quả cánh mới mẻ kia vừa mang về đã bị bọn Hạnh Nhi đoạt lấy, tranh nhau muốn xem rốt cuộc loại quả cánh kia trông như thế nào.Lần này lượng trái cây mang về chắc tầm khoảng hai cân.Các nàng mang nó về chỉ vì để chiết xuất tinh dầu, nhìn thử xem dầu chảy ra như thế nào chứ cũng không phải để ăn, cho nên giữ lại một cân là đủ rồi. Trùng hợp hôm nay là ngày Tảo Nhi hỏi Tống Hàm Thanh chuyện học hành của bọn trẻ. Chờ sau khi hỏi xong, biết bọn trẻ đều không ham chơi, vô cùng cố gắng, nàng ấy lại bắt ngẫu nhiên hai đứa trẻ lại, bảo đọc thuộc lòng vài đoạn văn, thấy biểu hiện của đám trẻ đều không tệ. Tảo Nhi nói: "Được rồi, các ngươi cầm quả cánh kia đi dâng lễ đi, nếu chúng làm cho Phương Tiên Nhi vui vẻ, các ngươi có thể gặp dịp lấy được chút bánh mì mà các ngươi thích ăn nhất.”Bọn trẻ vừa nghe thì hoan hô một tiếng, nhanh chóng cầm quả cánh đến tìm Thịnh Quân.Sau khi nhét toàn bộ đồ đạc vào trong khe bỏ tiền cho nàng, bọn trẻ vui vẻ lấy được rất nhiều bánh mì tím.Thịnh Quân tò mò nhìn những quả cánh màu nâu nhạt mà các nàng mang đến, đây là lần *****ên nàng nhìn thấy quả cây phong.Cây phong cũng không hiếm thấy lắm, trước kia lúc còn ở thời hiện đại nàng đã từng thấy không ít, nhưng lúc đó sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào lá phong đỏ như lửa, thậm chí còn không biết cây phong còn có thể kết quả.Nàng không nhịn được lại đi tra thêm chút ít tư liệu, phát hiện hình như lấy lá phong nấu nước còn có thể trị phong thấp, thật sự là loại cây vừa đẹp mắt vừa hữu dụng.Nhắc tới cây phong, Thịnh Quân không khỏi nhớ tới rất nhiều câu thơ.Trong triều đại này, có rất nhiều tác phẩm kinh điển giống với những gì nàng biết, ví dụ như "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính" dùng để vỡ lòng, nhưng trong thư từ và văn chương, hình như vẫn có rất nhiều khác biệt.Ít nhất thì theo những bài thơ nàng biết, Tống tú tài đều nói chưa từng nghe qua, mà những bài thơ Tống tú tài biết và thuộc kia, nàng nghe nhưng cũng thấy rất xa lạ.Đúng lúc nói đến chủ đề này, Thịnh Quân dứt khoát chọn mấy bài thơ có liên quan đến lá phong đọc cho bọn trẻ nghe, đương nhiên, nàng cũng đọc chi tiết tên tác giả.Sợ rằng trong lịch sử nơi đây không có những thi nhân này, nàng còn cẩn thận bổ sung thêm: "Đây đều là những câu thơ ta lấy được từ trong Ba Ngàn Thế Giới, cũng không thể chắc chắn là những thi nhân này đều đến từ thế giới của các ngươi…”Bọn trẻ nghe xong đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Hạnh Nhi hỏi: "Ba Ngàn Thế Giới, ý của ngài là giống như huyện thành này sao?"Thịnh Quân suy nghĩ: "Không giống nhau lắm, từ một huyện thành này đến một huyện thành khác chỉ là vấn đề khoảng cách, nhưng từ một thế giới này đến một thế giới khác thì lại liên quan đến đến sự chuyển đổi của thời gian và không gian..."Thật ra, Thịnh Quân cũng không thể giải thích rõ chuyện thời gian và không gian song song, chỉ có thể dùng thời hiện đại của mình để so sánh với thời đại trước mắt này.Vất vả giải thích một lúc lâu, thấy mọi người vẫn mơ mơ màng màng, Thịnh Quân cũng không phí nước bọt nữa, chính nàng cũng sắp ngất luôn rồi, vì thế nàng thở dài, nói một câu vạn năng: "Ai da, loại chuyện này ta không thể nói tỉ mỉ với các ngươi, thiên cơ không thể tiết lộ.”Bọn trẻ nghe vậy, mặc dù ôm một bụng dấu chấm hỏi nhưng cũng không hỏi nữa. Quả cánh đã đưa xong, bánh mì tím cũng đã cầm trong tay, chuyện xưa và thơ cũng đã nghe xong, bọn trẻ nhanh chóng chào hỏi rồi rời đi.Lần này Tống Hàm Thanh lại đi chậm lại, đi được một đoạn, do dự một hồi rồi quẹo trở lại.Hắn đứng trước mặt Thịnh Quân do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Phương Quân, ngài mới vừa nói có Ba Ngàn Thế Giới tồn tại, vậy ta muốn hỏi một chút, thế giới tốt nhất mà ngài đã gặp qua có hình dạng như thế nào?"Cách gọi Phương Tiên Nhi chung quy cũng không đủ chính thức, Quân mới kính xưng mà Tống Hàm Thanh cảm thấy thích hợp nhất trong lòng, lúc này chỉ có một mình hắn ở đây nên hắn mới dùng tới quý xưng này.Thịnh Quân sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi như vậy.Thế giới tốt nhất mà nàng tận mắt nhìn thấy, đương nhiên chỉ có Tổ quốc của thế kỷ hai mươi mốt.

Trước khi mặt trời lặn, đám người Tảo Nhi về nhà an toàn.

Hà Hoa lấy đậu phụ nấu vào lúc sáng để phần cho các nàng ra, còn có canh gà hầm lúc trưa cũng để dành lại rất nhiều, nàng ấy nhanh chóng nấu xong món cháo đậu phụ thơm lừng một lần nữa.

Bọn Tảo Nhi vốn đang đói bụng, bưng bát ăn đến mức miệng bóng loáng, khen không ngớt miệng.

 

Các nàng đang ăn cơm ở bên này, những quả cánh mới mẻ kia vừa mang về đã bị bọn Hạnh Nhi đoạt lấy, tranh nhau muốn xem rốt cuộc loại quả cánh kia trông như thế nào.

Lần này lượng trái cây mang về chắc tầm khoảng hai cân.

Các nàng mang nó về chỉ vì để chiết xuất tinh dầu, nhìn thử xem dầu chảy ra như thế nào chứ cũng không phải để ăn, cho nên giữ lại một cân là đủ rồi. Trùng hợp hôm nay là ngày Tảo Nhi hỏi Tống Hàm Thanh chuyện học hành của bọn trẻ. Chờ sau khi hỏi xong, biết bọn trẻ đều không ham chơi, vô cùng cố gắng, nàng ấy lại bắt ngẫu nhiên hai đứa trẻ lại, bảo đọc thuộc lòng vài đoạn văn, thấy biểu hiện của đám trẻ đều không tệ.

 

Tảo Nhi nói: "Được rồi, các ngươi cầm quả cánh kia đi dâng lễ đi, nếu chúng làm cho Phương Tiên Nhi vui vẻ, các ngươi có thể gặp dịp lấy được chút bánh mì mà các ngươi thích ăn nhất.”

Bọn trẻ vừa nghe thì hoan hô một tiếng, nhanh chóng cầm quả cánh đến tìm Thịnh Quân.

Sau khi nhét toàn bộ đồ đạc vào trong khe bỏ tiền cho nàng, bọn trẻ vui vẻ lấy được rất nhiều bánh mì tím.

Thịnh Quân tò mò nhìn những quả cánh màu nâu nhạt mà các nàng mang đến, đây là lần *****ên nàng nhìn thấy quả cây phong.

Cây phong cũng không hiếm thấy lắm, trước kia lúc còn ở thời hiện đại nàng đã từng thấy không ít, nhưng lúc đó sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào lá phong đỏ như lửa, thậm chí còn không biết cây phong còn có thể kết quả.

Nàng không nhịn được lại đi tra thêm chút ít tư liệu, phát hiện hình như lấy lá phong nấu nước còn có thể trị phong thấp, thật sự là loại cây vừa đẹp mắt vừa hữu dụng.

Nhắc tới cây phong, Thịnh Quân không khỏi nhớ tới rất nhiều câu thơ.

Trong triều đại này, có rất nhiều tác phẩm kinh điển giống với những gì nàng biết, ví dụ như "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính" dùng để vỡ lòng, nhưng trong thư từ và văn chương, hình như vẫn có rất nhiều khác biệt.

Ít nhất thì theo những bài thơ nàng biết, Tống tú tài đều nói chưa từng nghe qua, mà những bài thơ Tống tú tài biết và thuộc kia, nàng nghe nhưng cũng thấy rất xa lạ.

Đúng lúc nói đến chủ đề này, Thịnh Quân dứt khoát chọn mấy bài thơ có liên quan đến lá phong đọc cho bọn trẻ nghe, đương nhiên, nàng cũng đọc chi tiết tên tác giả.

Sợ rằng trong lịch sử nơi đây không có những thi nhân này, nàng còn cẩn thận bổ sung thêm: "Đây đều là những câu thơ ta lấy được từ trong Ba Ngàn Thế Giới, cũng không thể chắc chắn là những thi nhân này đều đến từ thế giới của các ngươi…”

Bọn trẻ nghe xong đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hạnh Nhi hỏi: "Ba Ngàn Thế Giới, ý của ngài là giống như huyện thành này sao?"

Thịnh Quân suy nghĩ: "Không giống nhau lắm, từ một huyện thành này đến một huyện thành khác chỉ là vấn đề khoảng cách, nhưng từ một thế giới này đến một thế giới khác thì lại liên quan đến đến sự chuyển đổi của thời gian và không gian..."

Thật ra, Thịnh Quân cũng không thể giải thích rõ chuyện thời gian và không gian song song, chỉ có thể dùng thời hiện đại của mình để so sánh với thời đại trước mắt này.

Vất vả giải thích một lúc lâu, thấy mọi người vẫn mơ mơ màng màng, Thịnh Quân cũng không phí nước bọt nữa, chính nàng cũng sắp ngất luôn rồi, vì thế nàng thở dài, nói một câu vạn năng: "Ai da, loại chuyện này ta không thể nói tỉ mỉ với các ngươi, thiên cơ không thể tiết lộ.”

Bọn trẻ nghe vậy, mặc dù ôm một bụng dấu chấm hỏi nhưng cũng không hỏi nữa. Quả cánh đã đưa xong, bánh mì tím cũng đã cầm trong tay, chuyện xưa và thơ cũng đã nghe xong, bọn trẻ nhanh chóng chào hỏi rồi rời đi.

Lần này Tống Hàm Thanh lại đi chậm lại, đi được một đoạn, do dự một hồi rồi quẹo trở lại.

Hắn đứng trước mặt Thịnh Quân do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Phương Quân, ngài mới vừa nói có Ba Ngàn Thế Giới tồn tại, vậy ta muốn hỏi một chút, thế giới tốt nhất mà ngài đã gặp qua có hình dạng như thế nào?"

Cách gọi Phương Tiên Nhi chung quy cũng không đủ chính thức, Quân mới kính xưng mà Tống Hàm Thanh cảm thấy thích hợp nhất trong lòng, lúc này chỉ có một mình hắn ở đây nên hắn mới dùng tới quý xưng này.

Thịnh Quân sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi như vậy.

Thế giới tốt nhất mà nàng tận mắt nhìn thấy, đương nhiên chỉ có Tổ quốc của thế kỷ hai mươi mốt.

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Trước khi mặt trời lặn, đám người Tảo Nhi về nhà an toàn.Hà Hoa lấy đậu phụ nấu vào lúc sáng để phần cho các nàng ra, còn có canh gà hầm lúc trưa cũng để dành lại rất nhiều, nàng ấy nhanh chóng nấu xong món cháo đậu phụ thơm lừng một lần nữa.Bọn Tảo Nhi vốn đang đói bụng, bưng bát ăn đến mức miệng bóng loáng, khen không ngớt miệng. Các nàng đang ăn cơm ở bên này, những quả cánh mới mẻ kia vừa mang về đã bị bọn Hạnh Nhi đoạt lấy, tranh nhau muốn xem rốt cuộc loại quả cánh kia trông như thế nào.Lần này lượng trái cây mang về chắc tầm khoảng hai cân.Các nàng mang nó về chỉ vì để chiết xuất tinh dầu, nhìn thử xem dầu chảy ra như thế nào chứ cũng không phải để ăn, cho nên giữ lại một cân là đủ rồi. Trùng hợp hôm nay là ngày Tảo Nhi hỏi Tống Hàm Thanh chuyện học hành của bọn trẻ. Chờ sau khi hỏi xong, biết bọn trẻ đều không ham chơi, vô cùng cố gắng, nàng ấy lại bắt ngẫu nhiên hai đứa trẻ lại, bảo đọc thuộc lòng vài đoạn văn, thấy biểu hiện của đám trẻ đều không tệ. Tảo Nhi nói: "Được rồi, các ngươi cầm quả cánh kia đi dâng lễ đi, nếu chúng làm cho Phương Tiên Nhi vui vẻ, các ngươi có thể gặp dịp lấy được chút bánh mì mà các ngươi thích ăn nhất.”Bọn trẻ vừa nghe thì hoan hô một tiếng, nhanh chóng cầm quả cánh đến tìm Thịnh Quân.Sau khi nhét toàn bộ đồ đạc vào trong khe bỏ tiền cho nàng, bọn trẻ vui vẻ lấy được rất nhiều bánh mì tím.Thịnh Quân tò mò nhìn những quả cánh màu nâu nhạt mà các nàng mang đến, đây là lần *****ên nàng nhìn thấy quả cây phong.Cây phong cũng không hiếm thấy lắm, trước kia lúc còn ở thời hiện đại nàng đã từng thấy không ít, nhưng lúc đó sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào lá phong đỏ như lửa, thậm chí còn không biết cây phong còn có thể kết quả.Nàng không nhịn được lại đi tra thêm chút ít tư liệu, phát hiện hình như lấy lá phong nấu nước còn có thể trị phong thấp, thật sự là loại cây vừa đẹp mắt vừa hữu dụng.Nhắc tới cây phong, Thịnh Quân không khỏi nhớ tới rất nhiều câu thơ.Trong triều đại này, có rất nhiều tác phẩm kinh điển giống với những gì nàng biết, ví dụ như "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính" dùng để vỡ lòng, nhưng trong thư từ và văn chương, hình như vẫn có rất nhiều khác biệt.Ít nhất thì theo những bài thơ nàng biết, Tống tú tài đều nói chưa từng nghe qua, mà những bài thơ Tống tú tài biết và thuộc kia, nàng nghe nhưng cũng thấy rất xa lạ.Đúng lúc nói đến chủ đề này, Thịnh Quân dứt khoát chọn mấy bài thơ có liên quan đến lá phong đọc cho bọn trẻ nghe, đương nhiên, nàng cũng đọc chi tiết tên tác giả.Sợ rằng trong lịch sử nơi đây không có những thi nhân này, nàng còn cẩn thận bổ sung thêm: "Đây đều là những câu thơ ta lấy được từ trong Ba Ngàn Thế Giới, cũng không thể chắc chắn là những thi nhân này đều đến từ thế giới của các ngươi…”Bọn trẻ nghe xong đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Hạnh Nhi hỏi: "Ba Ngàn Thế Giới, ý của ngài là giống như huyện thành này sao?"Thịnh Quân suy nghĩ: "Không giống nhau lắm, từ một huyện thành này đến một huyện thành khác chỉ là vấn đề khoảng cách, nhưng từ một thế giới này đến một thế giới khác thì lại liên quan đến đến sự chuyển đổi của thời gian và không gian..."Thật ra, Thịnh Quân cũng không thể giải thích rõ chuyện thời gian và không gian song song, chỉ có thể dùng thời hiện đại của mình để so sánh với thời đại trước mắt này.Vất vả giải thích một lúc lâu, thấy mọi người vẫn mơ mơ màng màng, Thịnh Quân cũng không phí nước bọt nữa, chính nàng cũng sắp ngất luôn rồi, vì thế nàng thở dài, nói một câu vạn năng: "Ai da, loại chuyện này ta không thể nói tỉ mỉ với các ngươi, thiên cơ không thể tiết lộ.”Bọn trẻ nghe vậy, mặc dù ôm một bụng dấu chấm hỏi nhưng cũng không hỏi nữa. Quả cánh đã đưa xong, bánh mì tím cũng đã cầm trong tay, chuyện xưa và thơ cũng đã nghe xong, bọn trẻ nhanh chóng chào hỏi rồi rời đi.Lần này Tống Hàm Thanh lại đi chậm lại, đi được một đoạn, do dự một hồi rồi quẹo trở lại.Hắn đứng trước mặt Thịnh Quân do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Phương Quân, ngài mới vừa nói có Ba Ngàn Thế Giới tồn tại, vậy ta muốn hỏi một chút, thế giới tốt nhất mà ngài đã gặp qua có hình dạng như thế nào?"Cách gọi Phương Tiên Nhi chung quy cũng không đủ chính thức, Quân mới kính xưng mà Tống Hàm Thanh cảm thấy thích hợp nhất trong lòng, lúc này chỉ có một mình hắn ở đây nên hắn mới dùng tới quý xưng này.Thịnh Quân sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi như vậy.Thế giới tốt nhất mà nàng tận mắt nhìn thấy, đương nhiên chỉ có Tổ quốc của thế kỷ hai mươi mốt.

Chương 124: Chương 124