Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…
Chương 141: Chương 141
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Đại Ngưu thật sự thấy tò mò trong lòng, bèn tiến đến bên cạnh một bà lão có cảm xúc ổn định hơn hỏi một câu, rồi nhận được một câu trả lời.Hóa ra là có liên quan đến lịch sử của Vi gia thôn.Ngày xưa, khi Tổ tiên người Vi gia thôn đến đây thì xung quanh vẫn chưa có nhiều cây Nguyên Bảo như bây giờ.Sau này, họ thấy cây phong Nguyên Bảo này sinh trưởng tươi tốt quá, còn có thể làm thức ăn ngay thời điểm khẩn cấp nên đã trồng nhiều lên. Cây Nguyên Bảo cần có thời gian để lớn, mấy năm đầu sẽ không kết quả, mà kết quả cũng có niên hạn, đại khái chỉ kết quả mấy chục năm.Để có thể có được quả ăn mãi và đảm bảo cho cuộc sống hơn, năm nào người trong thôn cũng trồng cây, hơn nữa sẽ không chặt bỏ cây nguyên bảo, thà chịu rắc rối hơn tí, chạy tới nơi xa hơn nhặt củi chặt gỗ.Nhiều năm nay, tận mấy thế hệ đều sống vất vả như vậy. Giờ đây, cuối cùng cũng đổi lại được sự hồi đáp.Sự kiên trì của họ, cuối cùng cũng trồng ra được một khu rừng phát tài!Nhóm Tảo Nhi nghe xong mấy chuyện này, cũng thảng thốt không thôi.Trong lúc cảm khái, cũng không làm chậm trễ việc hướng dẫn các thôn dân làm thêm một cái dụng cụ chiết xuất.Lúc làm cái này, Tảo Nhi gần như không lên tiếng, chỉ ở bên cạnh giúp nhìn xem chỗ nào có vấn đề. Các thôn dân ghi nhớ rất tốt, tự tay làm xong cái *****ên thì biết rõ cấu tạo của dụng cụ, cả quá trình không xuất hiện lỗi nào.Tảo Nhi thấy vậy, hoàn toàn yên tâm.Thứ họ có thể dạy đã dạy hết rồi, còn lại chỉ để bọn họ tự làm thôi.Mấy ngày tới, người Vi gia thôn có thể toàn lực chiết xuất tinh dầu, chiết xong thì dự trữ trước.Vi Lão Căn nói Tảo Nhi chờ hai hôm nữa, cũng là cuối tháng hoặc là đầu tháng sau hãy dành thời gian đến một chuyến nữa. Khi ấy chắc cha của Vi Bình An về rồi, có thể bàn chi tiết về phương diện buôn bán.Tảo Nhi đồng ý.Một lát sau, Thu Nương bên cạnh sực nhớ ra chuyện bật bông.Nghĩ tới số bông gòn này là phúc của Vi Bình An mang về, Thu Nương hỏi nhỏ những người còn lại có cần nói chuyện này cho người Vi gia không.Thời đại này, chưa chắc nhà nào cũng có chăn bông gòn, nhưng ít nhiều cũng có thể để dành ra chăn bông gạo có lẫn đồ khác, tuy bông gạo không dày bằng bông gòn nhưng bật bông xong cũng sẽ trở nên mềm xốp hơn.Mọi người bàn bạc vài câu, thấy có thể chia sẻ nên lại nói chuyện bật bông cho nhóm Vi Lão Căn.Công cụ bật bông đơn giản, chỉ cần có cung có dây là có thể làm thử.Đại Ngưu mượn cung làm mẫu sơ qua về quy trình.Người Vi gia thôn vừa nhìn đã cảm động không biết nên nói gì mới được.Tiểu tử Bình An kết được những ân nhân tốt bụng này, quả là chơi đúng bạn rồi!Sao có nhiều mẹo hay cuộc sống vậy chứ?Họ còn rộng rãi chân thành, bằng lòng chia sẻ vô tư vậy nữa!Nghe người Vi gia cảm khái như thế, Tảo Nhi chợt lóe lên suy nghĩ, nàng ấy thấy có thể mượn cơ hội này để giúp Phương Tiên Nhi thêm chút tiếng tăm.Nàng ấy hắng giọng, nói: “Khụ, thật ra ấy, bản thân bọn ta cũng khá ngốc nghếch, nào có thể nghĩ ra nhiều mẹo vặt vậy chứ?”“Lúc trước bọn ta cũng từng nói, như cách chiết xuất tinh dầu này đây, toàn là tiên nhân tổ tiên bọn ta thờ phụng truyền lại. Bình thường cũng vì dựa vào trí tuệ của người mới có thể nghĩ ra một vài thứ mới lạ.”“Chúng ta đều là người xới đất kiếm ăn, nghĩ lại thì thói quen thường ngày khá giống nhau, dịp lễ tết hoặc thấy lòng hoang mang sẽ đi cầu thần bái phật, chỉ là cuộc sống vất vả này, có xin sao cũng không thấy kết thúc, đúng chứ?”Người Vi gia đồng ý gật đầu.Quả thật, bình thường có ai chưa từng cầu xin ông trời phù hộ chứ, chỉ là cuối cùng cái khổ phải chịu cũng không hề ít đi.Có được sự khẳng định của họ, Tảo Nhi bèn siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: “Giờ đôi bên có hợp tác thân thiết, bọn ta cũng không giấu riêng, nếu các ngươi bằng lòng thì có thể thờ phụng vị thần tiên này chung với bọn ta, không phải thần phật bình thường, không thể thực hiện mấy điều ước nằm mơ giữa ban ngày kia nhưng sẽ chở che cho tất cả những ai hiền lành tháo vát. Chỉ cần thường ngày mọi người cần cù chút, thêm sự trợ giúp của nó, chắc chắn cuộc sống sẽ có thể ngày một hưng thịnh!”
Đại Ngưu thật sự thấy tò mò trong lòng, bèn tiến đến bên cạnh một bà lão có cảm xúc ổn định hơn hỏi một câu, rồi nhận được một câu trả lời.
Hóa ra là có liên quan đến lịch sử của Vi gia thôn.
Ngày xưa, khi Tổ tiên người Vi gia thôn đến đây thì xung quanh vẫn chưa có nhiều cây Nguyên Bảo như bây giờ.
Sau này, họ thấy cây phong Nguyên Bảo này sinh trưởng tươi tốt quá, còn có thể làm thức ăn ngay thời điểm khẩn cấp nên đã trồng nhiều lên.
Cây Nguyên Bảo cần có thời gian để lớn, mấy năm đầu sẽ không kết quả, mà kết quả cũng có niên hạn, đại khái chỉ kết quả mấy chục năm.
Để có thể có được quả ăn mãi và đảm bảo cho cuộc sống hơn, năm nào người trong thôn cũng trồng cây, hơn nữa sẽ không chặt bỏ cây nguyên bảo, thà chịu rắc rối hơn tí, chạy tới nơi xa hơn nhặt củi chặt gỗ.
Nhiều năm nay, tận mấy thế hệ đều sống vất vả như vậy.
Giờ đây, cuối cùng cũng đổi lại được sự hồi đáp.
Sự kiên trì của họ, cuối cùng cũng trồng ra được một khu rừng phát tài!
Nhóm Tảo Nhi nghe xong mấy chuyện này, cũng thảng thốt không thôi.
Trong lúc cảm khái, cũng không làm chậm trễ việc hướng dẫn các thôn dân làm thêm một cái dụng cụ chiết xuất.
Lúc làm cái này, Tảo Nhi gần như không lên tiếng, chỉ ở bên cạnh giúp nhìn xem chỗ nào có vấn đề. Các thôn dân ghi nhớ rất tốt, tự tay làm xong cái *****ên thì biết rõ cấu tạo của dụng cụ, cả quá trình không xuất hiện lỗi nào.
Tảo Nhi thấy vậy, hoàn toàn yên tâm.
Thứ họ có thể dạy đã dạy hết rồi, còn lại chỉ để bọn họ tự làm thôi.
Mấy ngày tới, người Vi gia thôn có thể toàn lực chiết xuất tinh dầu, chiết xong thì dự trữ trước.
Vi Lão Căn nói Tảo Nhi chờ hai hôm nữa, cũng là cuối tháng hoặc là đầu tháng sau hãy dành thời gian đến một chuyến nữa. Khi ấy chắc cha của Vi Bình An về rồi, có thể bàn chi tiết về phương diện buôn bán.
Tảo Nhi đồng ý.
Một lát sau, Thu Nương bên cạnh sực nhớ ra chuyện bật bông.
Nghĩ tới số bông gòn này là phúc của Vi Bình An mang về, Thu Nương hỏi nhỏ những người còn lại có cần nói chuyện này cho người Vi gia không.
Thời đại này, chưa chắc nhà nào cũng có chăn bông gòn, nhưng ít nhiều cũng có thể để dành ra chăn bông gạo có lẫn đồ khác, tuy bông gạo không dày bằng bông gòn nhưng bật bông xong cũng sẽ trở nên mềm xốp hơn.
Mọi người bàn bạc vài câu, thấy có thể chia sẻ nên lại nói chuyện bật bông cho nhóm Vi Lão Căn.
Công cụ bật bông đơn giản, chỉ cần có cung có dây là có thể làm thử.
Đại Ngưu mượn cung làm mẫu sơ qua về quy trình.
Người Vi gia thôn vừa nhìn đã cảm động không biết nên nói gì mới được.
Tiểu tử Bình An kết được những ân nhân tốt bụng này, quả là chơi đúng bạn rồi!
Sao có nhiều mẹo hay cuộc sống vậy chứ?
Họ còn rộng rãi chân thành, bằng lòng chia sẻ vô tư vậy nữa!
Nghe người Vi gia cảm khái như thế, Tảo Nhi chợt lóe lên suy nghĩ, nàng ấy thấy có thể mượn cơ hội này để giúp Phương Tiên Nhi thêm chút tiếng tăm.
Nàng ấy hắng giọng, nói: “Khụ, thật ra ấy, bản thân bọn ta cũng khá ngốc nghếch, nào có thể nghĩ ra nhiều mẹo vặt vậy chứ?”
“Lúc trước bọn ta cũng từng nói, như cách chiết xuất tinh dầu này đây, toàn là tiên nhân tổ tiên bọn ta thờ phụng truyền lại. Bình thường cũng vì dựa vào trí tuệ của người mới có thể nghĩ ra một vài thứ mới lạ.”
“Chúng ta đều là người xới đất kiếm ăn, nghĩ lại thì thói quen thường ngày khá giống nhau, dịp lễ tết hoặc thấy lòng hoang mang sẽ đi cầu thần bái phật, chỉ là cuộc sống vất vả này, có xin sao cũng không thấy kết thúc, đúng chứ?”
Người Vi gia đồng ý gật đầu.
Quả thật, bình thường có ai chưa từng cầu xin ông trời phù hộ chứ, chỉ là cuối cùng cái khổ phải chịu cũng không hề ít đi.
Có được sự khẳng định của họ, Tảo Nhi bèn siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: “Giờ đôi bên có hợp tác thân thiết, bọn ta cũng không giấu riêng, nếu các ngươi bằng lòng thì có thể thờ phụng vị thần tiên này chung với bọn ta, không phải thần phật bình thường, không thể thực hiện mấy điều ước nằm mơ giữa ban ngày kia nhưng sẽ chở che cho tất cả những ai hiền lành tháo vát. Chỉ cần thường ngày mọi người cần cù chút, thêm sự trợ giúp của nó, chắc chắn cuộc sống sẽ có thể ngày một hưng thịnh!”
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Đại Ngưu thật sự thấy tò mò trong lòng, bèn tiến đến bên cạnh một bà lão có cảm xúc ổn định hơn hỏi một câu, rồi nhận được một câu trả lời.Hóa ra là có liên quan đến lịch sử của Vi gia thôn.Ngày xưa, khi Tổ tiên người Vi gia thôn đến đây thì xung quanh vẫn chưa có nhiều cây Nguyên Bảo như bây giờ.Sau này, họ thấy cây phong Nguyên Bảo này sinh trưởng tươi tốt quá, còn có thể làm thức ăn ngay thời điểm khẩn cấp nên đã trồng nhiều lên. Cây Nguyên Bảo cần có thời gian để lớn, mấy năm đầu sẽ không kết quả, mà kết quả cũng có niên hạn, đại khái chỉ kết quả mấy chục năm.Để có thể có được quả ăn mãi và đảm bảo cho cuộc sống hơn, năm nào người trong thôn cũng trồng cây, hơn nữa sẽ không chặt bỏ cây nguyên bảo, thà chịu rắc rối hơn tí, chạy tới nơi xa hơn nhặt củi chặt gỗ.Nhiều năm nay, tận mấy thế hệ đều sống vất vả như vậy. Giờ đây, cuối cùng cũng đổi lại được sự hồi đáp.Sự kiên trì của họ, cuối cùng cũng trồng ra được một khu rừng phát tài!Nhóm Tảo Nhi nghe xong mấy chuyện này, cũng thảng thốt không thôi.Trong lúc cảm khái, cũng không làm chậm trễ việc hướng dẫn các thôn dân làm thêm một cái dụng cụ chiết xuất.Lúc làm cái này, Tảo Nhi gần như không lên tiếng, chỉ ở bên cạnh giúp nhìn xem chỗ nào có vấn đề. Các thôn dân ghi nhớ rất tốt, tự tay làm xong cái *****ên thì biết rõ cấu tạo của dụng cụ, cả quá trình không xuất hiện lỗi nào.Tảo Nhi thấy vậy, hoàn toàn yên tâm.Thứ họ có thể dạy đã dạy hết rồi, còn lại chỉ để bọn họ tự làm thôi.Mấy ngày tới, người Vi gia thôn có thể toàn lực chiết xuất tinh dầu, chiết xong thì dự trữ trước.Vi Lão Căn nói Tảo Nhi chờ hai hôm nữa, cũng là cuối tháng hoặc là đầu tháng sau hãy dành thời gian đến một chuyến nữa. Khi ấy chắc cha của Vi Bình An về rồi, có thể bàn chi tiết về phương diện buôn bán.Tảo Nhi đồng ý.Một lát sau, Thu Nương bên cạnh sực nhớ ra chuyện bật bông.Nghĩ tới số bông gòn này là phúc của Vi Bình An mang về, Thu Nương hỏi nhỏ những người còn lại có cần nói chuyện này cho người Vi gia không.Thời đại này, chưa chắc nhà nào cũng có chăn bông gòn, nhưng ít nhiều cũng có thể để dành ra chăn bông gạo có lẫn đồ khác, tuy bông gạo không dày bằng bông gòn nhưng bật bông xong cũng sẽ trở nên mềm xốp hơn.Mọi người bàn bạc vài câu, thấy có thể chia sẻ nên lại nói chuyện bật bông cho nhóm Vi Lão Căn.Công cụ bật bông đơn giản, chỉ cần có cung có dây là có thể làm thử.Đại Ngưu mượn cung làm mẫu sơ qua về quy trình.Người Vi gia thôn vừa nhìn đã cảm động không biết nên nói gì mới được.Tiểu tử Bình An kết được những ân nhân tốt bụng này, quả là chơi đúng bạn rồi!Sao có nhiều mẹo hay cuộc sống vậy chứ?Họ còn rộng rãi chân thành, bằng lòng chia sẻ vô tư vậy nữa!Nghe người Vi gia cảm khái như thế, Tảo Nhi chợt lóe lên suy nghĩ, nàng ấy thấy có thể mượn cơ hội này để giúp Phương Tiên Nhi thêm chút tiếng tăm.Nàng ấy hắng giọng, nói: “Khụ, thật ra ấy, bản thân bọn ta cũng khá ngốc nghếch, nào có thể nghĩ ra nhiều mẹo vặt vậy chứ?”“Lúc trước bọn ta cũng từng nói, như cách chiết xuất tinh dầu này đây, toàn là tiên nhân tổ tiên bọn ta thờ phụng truyền lại. Bình thường cũng vì dựa vào trí tuệ của người mới có thể nghĩ ra một vài thứ mới lạ.”“Chúng ta đều là người xới đất kiếm ăn, nghĩ lại thì thói quen thường ngày khá giống nhau, dịp lễ tết hoặc thấy lòng hoang mang sẽ đi cầu thần bái phật, chỉ là cuộc sống vất vả này, có xin sao cũng không thấy kết thúc, đúng chứ?”Người Vi gia đồng ý gật đầu.Quả thật, bình thường có ai chưa từng cầu xin ông trời phù hộ chứ, chỉ là cuối cùng cái khổ phải chịu cũng không hề ít đi.Có được sự khẳng định của họ, Tảo Nhi bèn siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: “Giờ đôi bên có hợp tác thân thiết, bọn ta cũng không giấu riêng, nếu các ngươi bằng lòng thì có thể thờ phụng vị thần tiên này chung với bọn ta, không phải thần phật bình thường, không thể thực hiện mấy điều ước nằm mơ giữa ban ngày kia nhưng sẽ chở che cho tất cả những ai hiền lành tháo vát. Chỉ cần thường ngày mọi người cần cù chút, thêm sự trợ giúp của nó, chắc chắn cuộc sống sẽ có thể ngày một hưng thịnh!”