Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…

Chương 183: Chương 183

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Ăn xong sủi cảo, mọi người lần lượt đặt đũa xuống. Vì hôm nay là một ngày quan trọng nên mọi người lại chia nhau uống một ít Coca-Cola, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.Sau khi nghỉ ngơi đủ, mọi người lại tiếp tục làm việc.Còn phải đốt than củi mùa đông nữa!Trong sự bận rộn, mỗi ngày thú vị nhanh chóng trôi qua.Hôm nay tối sớm. Vào lúc hoàng hôn, Tảo Nhi và mọi người như thường lệ sẽ đi một vòng quanh Phương Tiên Nhi. Chưa đến nơi, từ xa Tảo Nhi đã thấy bát sủi cảo đặt trên đất đã trống rỗng.Nàng ấy giật mình, không kìm được mà tăng tốc bước chân.Phải biết rằng, trước đây Phương Tiên Nhi chưa bao giờ nhận thức ăn đã nấu chín mà họ làm. Vậy mà lần này lại chịu nhận!Chẳng lẽ, lần này sủi cảo đã chạm được đến lòng Phương Tiên Nhi rồi sao?Mọi người vội vàng đi đến nơi. Tảo Nhi bước tới, cẩn thận hỏi: “Phương Tiên Nhi, bát sủi cảo đã hết rồi. Hay là để ta nấu thêm một ít mang qua nhé?”Thịnh Quân cười bất đắc dĩ, không thể không nói thật: “Không cần đâu, những chiếc sủi cảo đó không phải do ta lấy… mà là bị chim tha đi.”Ồ, hóa ra không phải Phương Tiên Nhi lấy, mà là do chim…Khoan đã!“Giữa mùa đông thế này mà vẫn còn chim sao!”“Chim lại còn biết cướp sủi cảo nữa!”Tảo Nhi và mọi người kinh ngạc thốt lên, nói đủ thứ.Thịnh Quân cũng thấy chuyện này thật kỳ lạ.Buổi chiều hôm đó, lúc nàng đang xem phim thì có một bóng đen bất ngờ lướt qua trước mặt. Ngay sau đó, một nửa số sủi cảo trong bát biến mất.Nàng vội tắt video, tập trung chờ xem chuyện gì xảy ra.Quả nhiên, không lâu sau, bóng đen đó lại xuất hiện.Lần này nàng đã nhìn rõ hơn. Thì ra đó là một con chim lớn. Chỉ nhìn ngoại hình, có lẽ là một loài chim săn mồi nào đó, hình như là diều hâu hay đại bàng nhưng nàng lại không nhận ra được chính xác là loài nào.Lần này chim săn mồi lại bay tới, nó đã tha hết sủi cảo trong bát đi rồi bay mất dạng.Thịnh Quân chỉ biết đứng đó dở khóc dở cười.Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể thấy được. Ngay cả sủi cảo dâng lên Phương Tiên Nhi cũng bị chim tha đi!!Nhưng mà dù sủi cảo có đặt trước mặt nàng, nàng cũng không thể ăn, vậy thì để cho động vật nhỏ lấp đầy bụng cũng không tệ.Nhưng những chiếc sủi cảo đó dường như là nhân lẩu, có thể hơi cay. Không biết chim chóc ăn vào có gặp phải vấn đề gì không nhỉ?Lặng lẽ lo lắng cho cái bụng của con chim, Tảo Nhi và mọi người nhanh chóng thu dọn bát.Một ngày Đông chí vui vẻ đã kết thúc.Một thời gian sau. Sau bao nhiêu mong mỏi, cuối cùng thì năm mới mà mọi người vẫn trông ngóng đã đến rồi.Ông trời có vẻ ưu ái nên đã ban cho một ngày nắng cực kỳ đẹp.Tất cả mọi người đều dậy sớm. Buổi trưa chỉ ăn đơn giản để lót bụng, điểm nhấn vẫn là bữa tối.Dù ăn cơm vào buổi tối nhưng sáng sớm đã phải bắt đầu bận rộn làm việc.Mấy dì lấy dầu thực vật tích trữ ra. Họ còn băm thịt, định làm một ít chả viên để ăn.Ngoài chả viên ra thì còn có một món ăn đặc biệt khác, cũng cần tốn chút công sức nấu nướng. Đó là bánh nếp tím.Nguồn gốc của bánh nếp tím này thì cũng có khá nhiều điều thú vị.Dạo trước, Hà Hoa nghe Phương Tiên Nhi kể về một số khác biệt về ẩm thực giữa hai vùng Nam Bắc. Trong đó, nàng nhắc đến một món ăn gọi là niên cao (bánh nếp). Cái tên này ám chỉ rằng đây là món ăn thường được dùng trong dịp Tết.Sau khi nghe xong, về nhà, Hà Hoa bắt đầu nảy ra ý tưởng mới.Bánh nếp truyền thống thường được làm từ gạo nếp. Nhưng trong tay họ lại không có gạo nếp. Tuy nhiên, Phương Tiên Nhi cũng từng nhắc qua rằng, gạo nếp cẩm cũng là một loại gạo nếp.Vậy là Hà Hoa đã lấy phần gạo nếp cẩm từ những chiếc bánh mì gạo nếp cẩm ra. Sau khi xử lý và đập nhuyễn, nàng ấy đã thành công chế biến được bánh nếp.Dù quá trình làm khá tốn công nhưng bánh nếp lại thơm ngọt, ngon miệng. Món ăn này được mọi người đồng loạt khen ngợi.Thậm chí khi Thịnh Quân nhìn thấy cũng không kìm được mà khen ngợi khả năng sáng tạo đặc biệt của Hà Hoa trong việc chế biến món ăn.Việc ra đời của bánh nếp tím này cũng đã góp phần mang thêm hương vị của ngày Tết.Hiện tại, bánh nếp đã được làm xong, chả viên cũng đã chiên giòn. Hà Hoa và mọi người còn làm thêm một vài món ăn từ bột mì của mì ăn liền. Những món ăn cần chuẩn bị công phu cho bữa cơm tất niên cơ bản đã sẵn sàng.

Ăn xong sủi cảo, mọi người lần lượt đặt đũa xuống. Vì hôm nay là một ngày quan trọng nên mọi người lại chia nhau uống một ít Coca-Cola, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, mọi người lại tiếp tục làm việc.

Còn phải đốt than củi mùa đông nữa!

Trong sự bận rộn, mỗi ngày thú vị nhanh chóng trôi qua.

Hôm nay tối sớm. Vào lúc hoàng hôn, Tảo Nhi và mọi người như thường lệ sẽ đi một vòng quanh Phương Tiên Nhi.

 

Chưa đến nơi, từ xa Tảo Nhi đã thấy bát sủi cảo đặt trên đất đã trống rỗng.

Nàng ấy giật mình, không kìm được mà tăng tốc bước chân.

Phải biết rằng, trước đây Phương Tiên Nhi chưa bao giờ nhận thức ăn đã nấu chín mà họ làm. Vậy mà lần này lại chịu nhận!

Chẳng lẽ, lần này sủi cảo đã chạm được đến lòng Phương Tiên Nhi rồi sao?

Mọi người vội vàng đi đến nơi.

 

Tảo Nhi bước tới, cẩn thận hỏi: “Phương Tiên Nhi, bát sủi cảo đã hết rồi. Hay là để ta nấu thêm một ít mang qua nhé?”

Thịnh Quân cười bất đắc dĩ, không thể không nói thật: “Không cần đâu, những chiếc sủi cảo đó không phải do ta lấy… mà là bị chim tha đi.”

Ồ, hóa ra không phải Phương Tiên Nhi lấy, mà là do chim…

Khoan đã!

“Giữa mùa đông thế này mà vẫn còn chim sao!”

“Chim lại còn biết cướp sủi cảo nữa!”

Tảo Nhi và mọi người kinh ngạc thốt lên, nói đủ thứ.

Thịnh Quân cũng thấy chuyện này thật kỳ lạ.

Buổi chiều hôm đó, lúc nàng đang xem phim thì có một bóng đen bất ngờ lướt qua trước mặt. Ngay sau đó, một nửa số sủi cảo trong bát biến mất.

Nàng vội tắt video, tập trung chờ xem chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, không lâu sau, bóng đen đó lại xuất hiện.

Lần này nàng đã nhìn rõ hơn. Thì ra đó là một con chim lớn. Chỉ nhìn ngoại hình, có lẽ là một loài chim săn mồi nào đó, hình như là diều hâu hay đại bàng nhưng nàng lại không nhận ra được chính xác là loài nào.

Lần này chim săn mồi lại bay tới, nó đã tha hết sủi cảo trong bát đi rồi bay mất dạng.

Thịnh Quân chỉ biết đứng đó dở khóc dở cười.

Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể thấy được. Ngay cả sủi cảo dâng lên Phương Tiên Nhi cũng bị chim tha đi!!

Nhưng mà dù sủi cảo có đặt trước mặt nàng, nàng cũng không thể ăn, vậy thì để cho động vật nhỏ lấp đầy bụng cũng không tệ.

Nhưng những chiếc sủi cảo đó dường như là nhân lẩu, có thể hơi cay. Không biết chim chóc ăn vào có gặp phải vấn đề gì không nhỉ?

Lặng lẽ lo lắng cho cái bụng của con chim, Tảo Nhi và mọi người nhanh chóng thu dọn bát.

Một ngày Đông chí vui vẻ đã kết thúc.

Một thời gian sau. Sau bao nhiêu mong mỏi, cuối cùng thì năm mới mà mọi người vẫn trông ngóng đã đến rồi.

Ông trời có vẻ ưu ái nên đã ban cho một ngày nắng cực kỳ đẹp.

Tất cả mọi người đều dậy sớm. Buổi trưa chỉ ăn đơn giản để lót bụng, điểm nhấn vẫn là bữa tối.

Dù ăn cơm vào buổi tối nhưng sáng sớm đã phải bắt đầu bận rộn làm việc.

Mấy dì lấy dầu thực vật tích trữ ra. Họ còn băm thịt, định làm một ít chả viên để ăn.

Ngoài chả viên ra thì còn có một món ăn đặc biệt khác, cũng cần tốn chút công sức nấu nướng. Đó là bánh nếp tím.

Nguồn gốc của bánh nếp tím này thì cũng có khá nhiều điều thú vị.

Dạo trước, Hà Hoa nghe Phương Tiên Nhi kể về một số khác biệt về ẩm thực giữa hai vùng Nam Bắc. Trong đó, nàng nhắc đến một món ăn gọi là niên cao (bánh nếp). Cái tên này ám chỉ rằng đây là món ăn thường được dùng trong dịp Tết.

Sau khi nghe xong, về nhà, Hà Hoa bắt đầu nảy ra ý tưởng mới.

Bánh nếp truyền thống thường được làm từ gạo nếp. Nhưng trong tay họ lại không có gạo nếp. Tuy nhiên, Phương Tiên Nhi cũng từng nhắc qua rằng, gạo nếp cẩm cũng là một loại gạo nếp.

Vậy là Hà Hoa đã lấy phần gạo nếp cẩm từ những chiếc bánh mì gạo nếp cẩm ra. Sau khi xử lý và đập nhuyễn, nàng ấy đã thành công chế biến được bánh nếp.

Dù quá trình làm khá tốn công nhưng bánh nếp lại thơm ngọt, ngon miệng. Món ăn này được mọi người đồng loạt khen ngợi.

Thậm chí khi Thịnh Quân nhìn thấy cũng không kìm được mà khen ngợi khả năng sáng tạo đặc biệt của Hà Hoa trong việc chế biến món ăn.

Việc ra đời của bánh nếp tím này cũng đã góp phần mang thêm hương vị của ngày Tết.

Hiện tại, bánh nếp đã được làm xong, chả viên cũng đã chiên giòn. Hà Hoa và mọi người còn làm thêm một vài món ăn từ bột mì của mì ăn liền. Những món ăn cần chuẩn bị công phu cho bữa cơm tất niên cơ bản đã sẵn sàng.

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Ăn xong sủi cảo, mọi người lần lượt đặt đũa xuống. Vì hôm nay là một ngày quan trọng nên mọi người lại chia nhau uống một ít Coca-Cola, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.Sau khi nghỉ ngơi đủ, mọi người lại tiếp tục làm việc.Còn phải đốt than củi mùa đông nữa!Trong sự bận rộn, mỗi ngày thú vị nhanh chóng trôi qua.Hôm nay tối sớm. Vào lúc hoàng hôn, Tảo Nhi và mọi người như thường lệ sẽ đi một vòng quanh Phương Tiên Nhi. Chưa đến nơi, từ xa Tảo Nhi đã thấy bát sủi cảo đặt trên đất đã trống rỗng.Nàng ấy giật mình, không kìm được mà tăng tốc bước chân.Phải biết rằng, trước đây Phương Tiên Nhi chưa bao giờ nhận thức ăn đã nấu chín mà họ làm. Vậy mà lần này lại chịu nhận!Chẳng lẽ, lần này sủi cảo đã chạm được đến lòng Phương Tiên Nhi rồi sao?Mọi người vội vàng đi đến nơi. Tảo Nhi bước tới, cẩn thận hỏi: “Phương Tiên Nhi, bát sủi cảo đã hết rồi. Hay là để ta nấu thêm một ít mang qua nhé?”Thịnh Quân cười bất đắc dĩ, không thể không nói thật: “Không cần đâu, những chiếc sủi cảo đó không phải do ta lấy… mà là bị chim tha đi.”Ồ, hóa ra không phải Phương Tiên Nhi lấy, mà là do chim…Khoan đã!“Giữa mùa đông thế này mà vẫn còn chim sao!”“Chim lại còn biết cướp sủi cảo nữa!”Tảo Nhi và mọi người kinh ngạc thốt lên, nói đủ thứ.Thịnh Quân cũng thấy chuyện này thật kỳ lạ.Buổi chiều hôm đó, lúc nàng đang xem phim thì có một bóng đen bất ngờ lướt qua trước mặt. Ngay sau đó, một nửa số sủi cảo trong bát biến mất.Nàng vội tắt video, tập trung chờ xem chuyện gì xảy ra.Quả nhiên, không lâu sau, bóng đen đó lại xuất hiện.Lần này nàng đã nhìn rõ hơn. Thì ra đó là một con chim lớn. Chỉ nhìn ngoại hình, có lẽ là một loài chim săn mồi nào đó, hình như là diều hâu hay đại bàng nhưng nàng lại không nhận ra được chính xác là loài nào.Lần này chim săn mồi lại bay tới, nó đã tha hết sủi cảo trong bát đi rồi bay mất dạng.Thịnh Quân chỉ biết đứng đó dở khóc dở cười.Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể thấy được. Ngay cả sủi cảo dâng lên Phương Tiên Nhi cũng bị chim tha đi!!Nhưng mà dù sủi cảo có đặt trước mặt nàng, nàng cũng không thể ăn, vậy thì để cho động vật nhỏ lấp đầy bụng cũng không tệ.Nhưng những chiếc sủi cảo đó dường như là nhân lẩu, có thể hơi cay. Không biết chim chóc ăn vào có gặp phải vấn đề gì không nhỉ?Lặng lẽ lo lắng cho cái bụng của con chim, Tảo Nhi và mọi người nhanh chóng thu dọn bát.Một ngày Đông chí vui vẻ đã kết thúc.Một thời gian sau. Sau bao nhiêu mong mỏi, cuối cùng thì năm mới mà mọi người vẫn trông ngóng đã đến rồi.Ông trời có vẻ ưu ái nên đã ban cho một ngày nắng cực kỳ đẹp.Tất cả mọi người đều dậy sớm. Buổi trưa chỉ ăn đơn giản để lót bụng, điểm nhấn vẫn là bữa tối.Dù ăn cơm vào buổi tối nhưng sáng sớm đã phải bắt đầu bận rộn làm việc.Mấy dì lấy dầu thực vật tích trữ ra. Họ còn băm thịt, định làm một ít chả viên để ăn.Ngoài chả viên ra thì còn có một món ăn đặc biệt khác, cũng cần tốn chút công sức nấu nướng. Đó là bánh nếp tím.Nguồn gốc của bánh nếp tím này thì cũng có khá nhiều điều thú vị.Dạo trước, Hà Hoa nghe Phương Tiên Nhi kể về một số khác biệt về ẩm thực giữa hai vùng Nam Bắc. Trong đó, nàng nhắc đến một món ăn gọi là niên cao (bánh nếp). Cái tên này ám chỉ rằng đây là món ăn thường được dùng trong dịp Tết.Sau khi nghe xong, về nhà, Hà Hoa bắt đầu nảy ra ý tưởng mới.Bánh nếp truyền thống thường được làm từ gạo nếp. Nhưng trong tay họ lại không có gạo nếp. Tuy nhiên, Phương Tiên Nhi cũng từng nhắc qua rằng, gạo nếp cẩm cũng là một loại gạo nếp.Vậy là Hà Hoa đã lấy phần gạo nếp cẩm từ những chiếc bánh mì gạo nếp cẩm ra. Sau khi xử lý và đập nhuyễn, nàng ấy đã thành công chế biến được bánh nếp.Dù quá trình làm khá tốn công nhưng bánh nếp lại thơm ngọt, ngon miệng. Món ăn này được mọi người đồng loạt khen ngợi.Thậm chí khi Thịnh Quân nhìn thấy cũng không kìm được mà khen ngợi khả năng sáng tạo đặc biệt của Hà Hoa trong việc chế biến món ăn.Việc ra đời của bánh nếp tím này cũng đã góp phần mang thêm hương vị của ngày Tết.Hiện tại, bánh nếp đã được làm xong, chả viên cũng đã chiên giòn. Hà Hoa và mọi người còn làm thêm một vài món ăn từ bột mì của mì ăn liền. Những món ăn cần chuẩn bị công phu cho bữa cơm tất niên cơ bản đã sẵn sàng.

Chương 183: Chương 183