Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…
Chương 199: Chương 199
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Trong thời gian đó, Tảo Nhi theo lời gợi ý của Phương Tiên Nhi, đã dùng gậy tre nhỏ và than củi để làm một số bút than đơn giản.Còn những tờ giấy dầu trước đây dùng để gói thức ăn cũng được lấy ra, phát cho mỗi người vài tờ. Phần mặt không trơn láng của giấy có thể dùng để viết chữ.Sách chỉ có một bộ, rất quý giá.Mọi người có bút than, có thể sao chép lại một số bài văn và kiến thức hữu ích. Như vậy cũng tiện mang theo bên người hơn. Có thể xem bất cứ lúc nào.Sau Tết, mọi người không quá bận rộn. Vì vậy, tất cả chăm chỉ vùi đầu vào sách vở. Không khí học tập vô cùng sôi nổi.Vì đã nắm vững bính âm và có thể đọc hiểu các chữ trên sách. Nên mọi người đều cảm thấy việc học tập không còn là một việc gian khổ nữa.Thậm chí còn rất vui vẻ.Vì mỗi khi rảnh rỗi sau khi viết xong chữ, Phương Tiên Nhi còn dạy Âm nhạc cho mọi người. Pháp khí hình vuông của nàng phát ra các ca khúc.*****ên là những bản nhạc truyền thống và nhạc piano cổ điển. Đối với những bản nhạc này, người dân trong thôn chỉ đơn giản là thưởng thức để tu dưỡng tâm hồn.Nếu nói về điều mà mọi người mong đợi và hứng thú nhất. Đó là những bài hát hiện đại dễ nhớ, dễ hát.Tảo Nhi đã như ý nguyện được học bài ‘Hoa Hồng Thép’.Nàng ấy còn học thêm được nhiều bài hát mới, ví dụ như ‘Ánh Trăng Trên Cao’.Hết vút lên trăng sáng, rồi lại tự do bay lượn. Chỉ có pháp thuật của thần tiên mới làm được những điều này.Mỗi lần nàng ấy hát những lời này thì cảm thấy dường như bản thân cũng có được pháp thuật. Có thể bay lên mặt trăng để nhìn ngắm!Chỉ có một vấn đề duy nhất là giai điệu của bài hát này quá cao. Nàng ấy hoàn toàn không lên nổi, chỉ có thể ép giọng xuống hát.Không chỉ riêng Tảo Nhi.Mà những người khác cũng dần hình thành thói quen, mỗi khi rảnh rỗi đều phải ngân nga vài câu gì đó mới cảm thấy đúng điệu.Cứ như thế, một khoảng thời gian vui vẻ trôi qua.Cuộc sống nhỏ bé của mọi người trôi qua đầy phong phú, đầy hy vọng. Mỗi ngày đều có niềm vui và thu hoạch mới.Thời tiết dần dần ấm lên, bước chân của mùa xuân cũng đến gần.Mọi người lại bắt đầu bận rộn nên đành phải giảm tốc độ học tập để tập trung vào cuộc sống.*****ên là phải chuẩn bị trước vụ gieo trồng xuân.Khi trời ấm lên, đất không còn cứng nữa, cuối cùng có thể bắt đầu khai hoang.Khai hoang là một công việc vất vả nhưng cũng có cách làm nhẹ nhàng hơn.Theo lẽ thường thì phương pháp đốt rừng để khai hoang là nhanh nhất. Tức là đốt cỏ dại trên đất, để tro cây cỏ tự nhiên phân hủy trong đất. Vừa có thể nhanh chóng khai hoang, vừa thuận tiện bón phân cho đất.Tuy nhiên, ở trong núi thì không thể làm như vậy.Một là môi trường xung quanh phức tạp, có rất nhiều cỏ dại và gỗ khô. Nếu không kiểm soát được ngọn lửa thì rất dễ có thể gây ra cháy rừng. Dẫn đến tai họa lớn.Hai là phương pháp đốt rừng tạo ra quá nhiều khói.Nếu không may người bên ngoài núi nhìn thấy, thì sẽ có nguy cơ thu hút người đến.Vì vậy, cuối cùng họ vẫn phải dùng cách thủ công. Dùng công cụ để từ từ dọn sạch cỏ dại tận gốc. Đồng thời cũng xới đất lên một lần, sau đó mới bón phân cơ bản.Nói đến phân cơ bản thì bây giờ trong tay họ không thiếu phân bón.Ngoài phân người tích lũy hàng ngày thì còn có rất nhiều tro than và bột thần tiên trong miếng giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo của Phương Tiên Nhi.Sau khi tính toán kỹ việc khai hoang, mọi người lại lên kế hoạch thêm một lần nữa, Họ nhận ra nhiệm vụ trồng trọt năm nay không hề nhẹ nhàng.*****ên là lúa mì mùa xuân.Sau khi họ khai hoang, bón phân, rồi tưới nước cho đất. Làm xong những việc này thì cũng đến lúc gieo hạt.Ở vùng họ lúa mì được trồng khá sớm.Thông thường là vào khoảng thời gian đầu xuân, khi ban ngày đất tan băng, ban đêm đất vẫn đóng băng là giai đoạn thích hợp để gieo hạt.May mắn là sau khi gieo lúa mì xong, việc cần lo lắng sau này không còn nhiều. Chờ đến khoảng trước và sau tiết Thanh minh, họ có thể chuyển sang trồng củ mài và đậu tương.Phương Tiên Nhi đã dạy phương pháp trồng củ mài rồi. Không có gì khó khăn.Nhưng trồng đậu thì lại là một việc lớn.Bởi vì năm nay họ không chỉ trồng đậu tương, mà còn phải trồng đậu dại.Phương Tiên Nhi nói rằng sẽ dạy họ một phương pháp hay, cho phép hai loại đậu này sống kết hợp. Có thể tạo ra một giống đậu chất lượng cao có năng suất cao hơn.
Trong thời gian đó, Tảo Nhi theo lời gợi ý của Phương Tiên Nhi, đã dùng gậy tre nhỏ và than củi để làm một số bút than đơn giản.
Còn những tờ giấy dầu trước đây dùng để gói thức ăn cũng được lấy ra, phát cho mỗi người vài tờ. Phần mặt không trơn láng của giấy có thể dùng để viết chữ.
Sách chỉ có một bộ, rất quý giá.
Mọi người có bút than, có thể sao chép lại một số bài văn và kiến thức hữu ích. Như vậy cũng tiện mang theo bên người hơn. Có thể xem bất cứ lúc nào.
Sau Tết, mọi người không quá bận rộn.
Vì vậy, tất cả chăm chỉ vùi đầu vào sách vở. Không khí học tập vô cùng sôi nổi.
Vì đã nắm vững bính âm và có thể đọc hiểu các chữ trên sách. Nên mọi người đều cảm thấy việc học tập không còn là một việc gian khổ nữa.
Thậm chí còn rất vui vẻ.
Vì mỗi khi rảnh rỗi sau khi viết xong chữ, Phương Tiên Nhi còn dạy Âm nhạc cho mọi người. Pháp khí hình vuông của nàng phát ra các ca khúc.
*****ên là những bản nhạc truyền thống và nhạc piano cổ điển.
Đối với những bản nhạc này, người dân trong thôn chỉ đơn giản là thưởng thức để tu dưỡng tâm hồn.
Nếu nói về điều mà mọi người mong đợi và hứng thú nhất. Đó là những bài hát hiện đại dễ nhớ, dễ hát.
Tảo Nhi đã như ý nguyện được học bài ‘Hoa Hồng Thép’.
Nàng ấy còn học thêm được nhiều bài hát mới, ví dụ như ‘Ánh Trăng Trên Cao’.
Hết vút lên trăng sáng, rồi lại tự do bay lượn. Chỉ có pháp thuật của thần tiên mới làm được những điều này.
Mỗi lần nàng ấy hát những lời này thì cảm thấy dường như bản thân cũng có được pháp thuật. Có thể bay lên mặt trăng để nhìn ngắm!
Chỉ có một vấn đề duy nhất là giai điệu của bài hát này quá cao. Nàng ấy hoàn toàn không lên nổi, chỉ có thể ép giọng xuống hát.
Không chỉ riêng Tảo Nhi.
Mà những người khác cũng dần hình thành thói quen, mỗi khi rảnh rỗi đều phải ngân nga vài câu gì đó mới cảm thấy đúng điệu.
Cứ như thế, một khoảng thời gian vui vẻ trôi qua.
Cuộc sống nhỏ bé của mọi người trôi qua đầy phong phú, đầy hy vọng. Mỗi ngày đều có niềm vui và thu hoạch mới.
Thời tiết dần dần ấm lên, bước chân của mùa xuân cũng đến gần.
Mọi người lại bắt đầu bận rộn nên đành phải giảm tốc độ học tập để tập trung vào cuộc sống.
*****ên là phải chuẩn bị trước vụ gieo trồng xuân.
Khi trời ấm lên, đất không còn cứng nữa, cuối cùng có thể bắt đầu khai hoang.
Khai hoang là một công việc vất vả nhưng cũng có cách làm nhẹ nhàng hơn.
Theo lẽ thường thì phương pháp đốt rừng để khai hoang là nhanh nhất. Tức là đốt cỏ dại trên đất, để tro cây cỏ tự nhiên phân hủy trong đất. Vừa có thể nhanh chóng khai hoang, vừa thuận tiện bón phân cho đất.
Tuy nhiên, ở trong núi thì không thể làm như vậy.
Một là môi trường xung quanh phức tạp, có rất nhiều cỏ dại và gỗ khô. Nếu không kiểm soát được ngọn lửa thì rất dễ có thể gây ra cháy rừng. Dẫn đến tai họa lớn.
Hai là phương pháp đốt rừng tạo ra quá nhiều khói.
Nếu không may người bên ngoài núi nhìn thấy, thì sẽ có nguy cơ thu hút người đến.
Vì vậy, cuối cùng họ vẫn phải dùng cách thủ công. Dùng công cụ để từ từ dọn sạch cỏ dại tận gốc. Đồng thời cũng xới đất lên một lần, sau đó mới bón phân cơ bản.
Nói đến phân cơ bản thì bây giờ trong tay họ không thiếu phân bón.
Ngoài phân người tích lũy hàng ngày thì còn có rất nhiều tro than và bột thần tiên trong miếng giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo của Phương Tiên Nhi.
Sau khi tính toán kỹ việc khai hoang, mọi người lại lên kế hoạch thêm một lần nữa, Họ nhận ra nhiệm vụ trồng trọt năm nay không hề nhẹ nhàng.
*****ên là lúa mì mùa xuân.
Sau khi họ khai hoang, bón phân, rồi tưới nước cho đất. Làm xong những việc này thì cũng đến lúc gieo hạt.
Ở vùng họ lúa mì được trồng khá sớm.
Thông thường là vào khoảng thời gian đầu xuân, khi ban ngày đất tan băng, ban đêm đất vẫn đóng băng là giai đoạn thích hợp để gieo hạt.
May mắn là sau khi gieo lúa mì xong, việc cần lo lắng sau này không còn nhiều. Chờ đến khoảng trước và sau tiết Thanh minh, họ có thể chuyển sang trồng củ mài và đậu tương.
Phương Tiên Nhi đã dạy phương pháp trồng củ mài rồi. Không có gì khó khăn.
Nhưng trồng đậu thì lại là một việc lớn.
Bởi vì năm nay họ không chỉ trồng đậu tương, mà còn phải trồng đậu dại.
Phương Tiên Nhi nói rằng sẽ dạy họ một phương pháp hay, cho phép hai loại đậu này sống kết hợp. Có thể tạo ra một giống đậu chất lượng cao có năng suất cao hơn.
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Trong thời gian đó, Tảo Nhi theo lời gợi ý của Phương Tiên Nhi, đã dùng gậy tre nhỏ và than củi để làm một số bút than đơn giản.Còn những tờ giấy dầu trước đây dùng để gói thức ăn cũng được lấy ra, phát cho mỗi người vài tờ. Phần mặt không trơn láng của giấy có thể dùng để viết chữ.Sách chỉ có một bộ, rất quý giá.Mọi người có bút than, có thể sao chép lại một số bài văn và kiến thức hữu ích. Như vậy cũng tiện mang theo bên người hơn. Có thể xem bất cứ lúc nào.Sau Tết, mọi người không quá bận rộn. Vì vậy, tất cả chăm chỉ vùi đầu vào sách vở. Không khí học tập vô cùng sôi nổi.Vì đã nắm vững bính âm và có thể đọc hiểu các chữ trên sách. Nên mọi người đều cảm thấy việc học tập không còn là một việc gian khổ nữa.Thậm chí còn rất vui vẻ.Vì mỗi khi rảnh rỗi sau khi viết xong chữ, Phương Tiên Nhi còn dạy Âm nhạc cho mọi người. Pháp khí hình vuông của nàng phát ra các ca khúc.*****ên là những bản nhạc truyền thống và nhạc piano cổ điển. Đối với những bản nhạc này, người dân trong thôn chỉ đơn giản là thưởng thức để tu dưỡng tâm hồn.Nếu nói về điều mà mọi người mong đợi và hứng thú nhất. Đó là những bài hát hiện đại dễ nhớ, dễ hát.Tảo Nhi đã như ý nguyện được học bài ‘Hoa Hồng Thép’.Nàng ấy còn học thêm được nhiều bài hát mới, ví dụ như ‘Ánh Trăng Trên Cao’.Hết vút lên trăng sáng, rồi lại tự do bay lượn. Chỉ có pháp thuật của thần tiên mới làm được những điều này.Mỗi lần nàng ấy hát những lời này thì cảm thấy dường như bản thân cũng có được pháp thuật. Có thể bay lên mặt trăng để nhìn ngắm!Chỉ có một vấn đề duy nhất là giai điệu của bài hát này quá cao. Nàng ấy hoàn toàn không lên nổi, chỉ có thể ép giọng xuống hát.Không chỉ riêng Tảo Nhi.Mà những người khác cũng dần hình thành thói quen, mỗi khi rảnh rỗi đều phải ngân nga vài câu gì đó mới cảm thấy đúng điệu.Cứ như thế, một khoảng thời gian vui vẻ trôi qua.Cuộc sống nhỏ bé của mọi người trôi qua đầy phong phú, đầy hy vọng. Mỗi ngày đều có niềm vui và thu hoạch mới.Thời tiết dần dần ấm lên, bước chân của mùa xuân cũng đến gần.Mọi người lại bắt đầu bận rộn nên đành phải giảm tốc độ học tập để tập trung vào cuộc sống.*****ên là phải chuẩn bị trước vụ gieo trồng xuân.Khi trời ấm lên, đất không còn cứng nữa, cuối cùng có thể bắt đầu khai hoang.Khai hoang là một công việc vất vả nhưng cũng có cách làm nhẹ nhàng hơn.Theo lẽ thường thì phương pháp đốt rừng để khai hoang là nhanh nhất. Tức là đốt cỏ dại trên đất, để tro cây cỏ tự nhiên phân hủy trong đất. Vừa có thể nhanh chóng khai hoang, vừa thuận tiện bón phân cho đất.Tuy nhiên, ở trong núi thì không thể làm như vậy.Một là môi trường xung quanh phức tạp, có rất nhiều cỏ dại và gỗ khô. Nếu không kiểm soát được ngọn lửa thì rất dễ có thể gây ra cháy rừng. Dẫn đến tai họa lớn.Hai là phương pháp đốt rừng tạo ra quá nhiều khói.Nếu không may người bên ngoài núi nhìn thấy, thì sẽ có nguy cơ thu hút người đến.Vì vậy, cuối cùng họ vẫn phải dùng cách thủ công. Dùng công cụ để từ từ dọn sạch cỏ dại tận gốc. Đồng thời cũng xới đất lên một lần, sau đó mới bón phân cơ bản.Nói đến phân cơ bản thì bây giờ trong tay họ không thiếu phân bón.Ngoài phân người tích lũy hàng ngày thì còn có rất nhiều tro than và bột thần tiên trong miếng giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo của Phương Tiên Nhi.Sau khi tính toán kỹ việc khai hoang, mọi người lại lên kế hoạch thêm một lần nữa, Họ nhận ra nhiệm vụ trồng trọt năm nay không hề nhẹ nhàng.*****ên là lúa mì mùa xuân.Sau khi họ khai hoang, bón phân, rồi tưới nước cho đất. Làm xong những việc này thì cũng đến lúc gieo hạt.Ở vùng họ lúa mì được trồng khá sớm.Thông thường là vào khoảng thời gian đầu xuân, khi ban ngày đất tan băng, ban đêm đất vẫn đóng băng là giai đoạn thích hợp để gieo hạt.May mắn là sau khi gieo lúa mì xong, việc cần lo lắng sau này không còn nhiều. Chờ đến khoảng trước và sau tiết Thanh minh, họ có thể chuyển sang trồng củ mài và đậu tương.Phương Tiên Nhi đã dạy phương pháp trồng củ mài rồi. Không có gì khó khăn.Nhưng trồng đậu thì lại là một việc lớn.Bởi vì năm nay họ không chỉ trồng đậu tương, mà còn phải trồng đậu dại.Phương Tiên Nhi nói rằng sẽ dạy họ một phương pháp hay, cho phép hai loại đậu này sống kết hợp. Có thể tạo ra một giống đậu chất lượng cao có năng suất cao hơn.