Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…
Chương 397: Chương 397
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Sau này xảy ra đợt thiên tai mới nào đó, kiểu bát giấy này cũng gọn nhẹ sạch sẽ, tiện để vận chuyển, có thể cho bá tánh gặp nạn sử dụng.Bát giấy và túi ni lông đã dùng đều phải vứt vào thùng thu hồi riêng, sẽ có người tập trung thu hồi mỗi ngày.Nghe nói thông qua xử lý, lại có thể dùng số vật liệu ấy để làm việc khác, cũng sẽ không lãng phí hết. Nếu ai vứt túi ni lông bừa bãi trong thành thì sẽ bị xử phạt. Nhưng món đồ như túi ni lông này, người người nhà nhà đều sẽ giữ lại dùng tiếp, tệ nhất thì cũng có thể đựng rác, không ai vứt bừa bãi cả.Trái lại, bát giấy không dễ rửa, vứt đi khá nhanh gọn.Lúc trước khi chưa có túi ni lông, trong thành cũng không cho vứt đồ bừa bãi, còn không thể khạc đờm tiểu tiện đại tiện lung tung. Mới đầu bá tánh còn không được tự nhiên lắm nhưng lâu dần cũng đã quen, thấy trong thành sạch sẽ ai cũng rất vui vẻ. Không chỉ là rác, thật ra cuộc sống ở huyện Hưng Hòa còn có rất nhiều quy tắc.Nhưng chính vì tồn tại những quy tắc này nên người dân mới cảm nhận được sự yên tâm và thoải mái, vì ai cũng sẽ làm việc tuân thủ theo quy tắc.Giang tiểu nương tử vừa bận việc vừa nói về bát dùng một lần, Vu Đồng cũng vừa nghe vừa gật đầu.Xuất phát từ nhu cầu công việc, hắn ta tự nhận mình cũng coi như đến thành Hưng Hòa rất thường xuyên, thế nhưng vẫn không theo kịp tốc độ xuất hiện những món đồ mới lạ ở trong huyện.Dạo này, cửa hàng phúc lợi ở huyện Hưng Hòa đang trong giai đoạn thăng cấp, hình như không gian lại rộng hơn rất nhiều.Tuy vẫn chưa chính thức thăng cấp xong nhưng bên kho hàng đã có thêm không ít đồ tốt, hắn ta cũng phải vận chuyển đồng bộ tới Cửu Đấu, bận túi bụi.Có điều trông thì vất vả nhưng cũng có thể biết thêm rất nhiều kiến thức, quay về có thể kể cho vợ nghe, Vu Đồng thấy cam tâm tình nguyện.Nghĩ đến đây, hắn ta không làm chậm trễ thì giờ nữa bèn nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt Giang tiểu nương tử, Vu Đồng lại đến sạp hàng gần đó mua một củ khoai lang nướng bỏ vào lòng. Món này ngửi mùi thơm phức, nghe nói cũng no bụng, lúc đói ăn lót dạ mấy miếng thì không còn gì hợp hơn, rất hợp lấy ra ăn lúc rảnh khi đi làm.Hắn ta mua xong lại phải nhanh chóng đi sắp xếp chuyện vận chuyển hàng.Hàng hóa trọng điểm phải vận chuyển lần này là một lô hàng “làm từ nhựa”.Trước đây, chẳng ai nghe nói tới thứ tên nhựa này, nhưng sau này cửa hàng phúc lợi tung hàng mới, bá tánh vừa dùng đã nhận ra sự tiện lợi của nó.Lấy thau nhựa làm ví dụ, so với trọng lượng của chậu gỗ thì quả là nhẹ như tênh, lại còn rất rẻ, chất lượng cũng rất rắn chắc, không dễ hư hỏng do làm rơi, đi đâu cũng dễ xách theo.Nói không may thì lỡ sau này gặp chuyện, vác cái thau chạy lánh nạn cũng có thể nhẹ hơn rất nhiều.Ngày xưa chạy nạn ai lại mang thao theo? Chậu gỗ thật sự là nặng c.h.ế.t người, nhưng thao nhựa thì lại không có nỗi lo này.Tiếp đó là một vài dụng cụ ăn bằng nhựa, cũng toàn là kiểu gọn nhẹ dùng lâu, còn có vài chiếc ly, sào quần áo các thứ, toàn là đồ dùng thường ngày.Còn có một món đồ lạ tên là màng bọc thực phẩm, vậy mà là trong suốt, rất giống với thủy tinh. Nói là dùng nó có thể bảo quản thực phẩm được lâu hơn, không dễ bị hỏng.Vu Đồng vừa nhìn thoáng qua một cái, phát hiện phố ăn vặt đã có không ít sạp hàng sử dụng màng bọc thực phẩm rồi.Lúc ngẫm nghĩ thời gian luôn trôi qua rất nhanh.Vu Đồng bất tri bất giác đi đến cổng nhà kho, có không ít người xếp hàng trước cửa.Suy cho cùng thì cũng không chỉ mỗi Cửu Đấu mà các vùng khác cũng cần vận chuyển hàng từ đây mà.Đứng trước mặt Vu Đồng vừa khéo là một người quen, phụ trách chuyển hàng về huyện Sái Trương, thế là hai người chuyện trò vài câu.“Ta thấy hộp nhựa không tồi, xếp lại với nhau có thể vận chuyển được rất nhiều, cũng không nặng lắm.” Vu Đồng nói.“Ôi, ta hâm mộ các ngươi thật! Bên bọn ta ngày nào cũng có người tới hỏi chừng nào thì có thể vận chuyển thêm ít hộp nhựa về, nhưng dạo này thật sự hết cách rồi, thấy cũng đã gần cuối thu, còn phải nhường chỗ để vận chuyển áo bông trước mới được!” Đối phương bất lực lắc đầu.Lúc này Vu Đồng mới sực nhớ, hình như có rất nhiều vùng vẫn còn thiếu đồ trang bị để chống rét.
Sau này xảy ra đợt thiên tai mới nào đó, kiểu bát giấy này cũng gọn nhẹ sạch sẽ, tiện để vận chuyển, có thể cho bá tánh gặp nạn sử dụng.
Bát giấy và túi ni lông đã dùng đều phải vứt vào thùng thu hồi riêng, sẽ có người tập trung thu hồi mỗi ngày.
Nghe nói thông qua xử lý, lại có thể dùng số vật liệu ấy để làm việc khác, cũng sẽ không lãng phí hết.
Nếu ai vứt túi ni lông bừa bãi trong thành thì sẽ bị xử phạt. Nhưng món đồ như túi ni lông này, người người nhà nhà đều sẽ giữ lại dùng tiếp, tệ nhất thì cũng có thể đựng rác, không ai vứt bừa bãi cả.
Trái lại, bát giấy không dễ rửa, vứt đi khá nhanh gọn.
Lúc trước khi chưa có túi ni lông, trong thành cũng không cho vứt đồ bừa bãi, còn không thể khạc đờm tiểu tiện đại tiện lung tung. Mới đầu bá tánh còn không được tự nhiên lắm nhưng lâu dần cũng đã quen, thấy trong thành sạch sẽ ai cũng rất vui vẻ.
Không chỉ là rác, thật ra cuộc sống ở huyện Hưng Hòa còn có rất nhiều quy tắc.
Nhưng chính vì tồn tại những quy tắc này nên người dân mới cảm nhận được sự yên tâm và thoải mái, vì ai cũng sẽ làm việc tuân thủ theo quy tắc.
Giang tiểu nương tử vừa bận việc vừa nói về bát dùng một lần, Vu Đồng cũng vừa nghe vừa gật đầu.
Xuất phát từ nhu cầu công việc, hắn ta tự nhận mình cũng coi như đến thành Hưng Hòa rất thường xuyên, thế nhưng vẫn không theo kịp tốc độ xuất hiện những món đồ mới lạ ở trong huyện.
Dạo này, cửa hàng phúc lợi ở huyện Hưng Hòa đang trong giai đoạn thăng cấp, hình như không gian lại rộng hơn rất nhiều.
Tuy vẫn chưa chính thức thăng cấp xong nhưng bên kho hàng đã có thêm không ít đồ tốt, hắn ta cũng phải vận chuyển đồng bộ tới Cửu Đấu, bận túi bụi.
Có điều trông thì vất vả nhưng cũng có thể biết thêm rất nhiều kiến thức, quay về có thể kể cho vợ nghe, Vu Đồng thấy cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến đây, hắn ta không làm chậm trễ thì giờ nữa bèn nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt Giang tiểu nương tử, Vu Đồng lại đến sạp hàng gần đó mua một củ khoai lang nướng bỏ vào lòng. Món này ngửi mùi thơm phức, nghe nói cũng no bụng, lúc đói ăn lót dạ mấy miếng thì không còn gì hợp hơn, rất hợp lấy ra ăn lúc rảnh khi đi làm.
Hắn ta mua xong lại phải nhanh chóng đi sắp xếp chuyện vận chuyển hàng.
Hàng hóa trọng điểm phải vận chuyển lần này là một lô hàng “làm từ nhựa”.
Trước đây, chẳng ai nghe nói tới thứ tên nhựa này, nhưng sau này cửa hàng phúc lợi tung hàng mới, bá tánh vừa dùng đã nhận ra sự tiện lợi của nó.
Lấy thau nhựa làm ví dụ, so với trọng lượng của chậu gỗ thì quả là nhẹ như tênh, lại còn rất rẻ, chất lượng cũng rất rắn chắc, không dễ hư hỏng do làm rơi, đi đâu cũng dễ xách theo.
Nói không may thì lỡ sau này gặp chuyện, vác cái thau chạy lánh nạn cũng có thể nhẹ hơn rất nhiều.
Ngày xưa chạy nạn ai lại mang thao theo? Chậu gỗ thật sự là nặng c.h.ế.t người, nhưng thao nhựa thì lại không có nỗi lo này.
Tiếp đó là một vài dụng cụ ăn bằng nhựa, cũng toàn là kiểu gọn nhẹ dùng lâu, còn có vài chiếc ly, sào quần áo các thứ, toàn là đồ dùng thường ngày.
Còn có một món đồ lạ tên là màng bọc thực phẩm, vậy mà là trong suốt, rất giống với thủy tinh. Nói là dùng nó có thể bảo quản thực phẩm được lâu hơn, không dễ bị hỏng.
Vu Đồng vừa nhìn thoáng qua một cái, phát hiện phố ăn vặt đã có không ít sạp hàng sử dụng màng bọc thực phẩm rồi.
Lúc ngẫm nghĩ thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Vu Đồng bất tri bất giác đi đến cổng nhà kho, có không ít người xếp hàng trước cửa.
Suy cho cùng thì cũng không chỉ mỗi Cửu Đấu mà các vùng khác cũng cần vận chuyển hàng từ đây mà.
Đứng trước mặt Vu Đồng vừa khéo là một người quen, phụ trách chuyển hàng về huyện Sái Trương, thế là hai người chuyện trò vài câu.
“Ta thấy hộp nhựa không tồi, xếp lại với nhau có thể vận chuyển được rất nhiều, cũng không nặng lắm.” Vu Đồng nói.
“Ôi, ta hâm mộ các ngươi thật! Bên bọn ta ngày nào cũng có người tới hỏi chừng nào thì có thể vận chuyển thêm ít hộp nhựa về, nhưng dạo này thật sự hết cách rồi, thấy cũng đã gần cuối thu, còn phải nhường chỗ để vận chuyển áo bông trước mới được!” Đối phương bất lực lắc đầu.
Lúc này Vu Đồng mới sực nhớ, hình như có rất nhiều vùng vẫn còn thiếu đồ trang bị để chống rét.
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Sau này xảy ra đợt thiên tai mới nào đó, kiểu bát giấy này cũng gọn nhẹ sạch sẽ, tiện để vận chuyển, có thể cho bá tánh gặp nạn sử dụng.Bát giấy và túi ni lông đã dùng đều phải vứt vào thùng thu hồi riêng, sẽ có người tập trung thu hồi mỗi ngày.Nghe nói thông qua xử lý, lại có thể dùng số vật liệu ấy để làm việc khác, cũng sẽ không lãng phí hết. Nếu ai vứt túi ni lông bừa bãi trong thành thì sẽ bị xử phạt. Nhưng món đồ như túi ni lông này, người người nhà nhà đều sẽ giữ lại dùng tiếp, tệ nhất thì cũng có thể đựng rác, không ai vứt bừa bãi cả.Trái lại, bát giấy không dễ rửa, vứt đi khá nhanh gọn.Lúc trước khi chưa có túi ni lông, trong thành cũng không cho vứt đồ bừa bãi, còn không thể khạc đờm tiểu tiện đại tiện lung tung. Mới đầu bá tánh còn không được tự nhiên lắm nhưng lâu dần cũng đã quen, thấy trong thành sạch sẽ ai cũng rất vui vẻ. Không chỉ là rác, thật ra cuộc sống ở huyện Hưng Hòa còn có rất nhiều quy tắc.Nhưng chính vì tồn tại những quy tắc này nên người dân mới cảm nhận được sự yên tâm và thoải mái, vì ai cũng sẽ làm việc tuân thủ theo quy tắc.Giang tiểu nương tử vừa bận việc vừa nói về bát dùng một lần, Vu Đồng cũng vừa nghe vừa gật đầu.Xuất phát từ nhu cầu công việc, hắn ta tự nhận mình cũng coi như đến thành Hưng Hòa rất thường xuyên, thế nhưng vẫn không theo kịp tốc độ xuất hiện những món đồ mới lạ ở trong huyện.Dạo này, cửa hàng phúc lợi ở huyện Hưng Hòa đang trong giai đoạn thăng cấp, hình như không gian lại rộng hơn rất nhiều.Tuy vẫn chưa chính thức thăng cấp xong nhưng bên kho hàng đã có thêm không ít đồ tốt, hắn ta cũng phải vận chuyển đồng bộ tới Cửu Đấu, bận túi bụi.Có điều trông thì vất vả nhưng cũng có thể biết thêm rất nhiều kiến thức, quay về có thể kể cho vợ nghe, Vu Đồng thấy cam tâm tình nguyện.Nghĩ đến đây, hắn ta không làm chậm trễ thì giờ nữa bèn nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt Giang tiểu nương tử, Vu Đồng lại đến sạp hàng gần đó mua một củ khoai lang nướng bỏ vào lòng. Món này ngửi mùi thơm phức, nghe nói cũng no bụng, lúc đói ăn lót dạ mấy miếng thì không còn gì hợp hơn, rất hợp lấy ra ăn lúc rảnh khi đi làm.Hắn ta mua xong lại phải nhanh chóng đi sắp xếp chuyện vận chuyển hàng.Hàng hóa trọng điểm phải vận chuyển lần này là một lô hàng “làm từ nhựa”.Trước đây, chẳng ai nghe nói tới thứ tên nhựa này, nhưng sau này cửa hàng phúc lợi tung hàng mới, bá tánh vừa dùng đã nhận ra sự tiện lợi của nó.Lấy thau nhựa làm ví dụ, so với trọng lượng của chậu gỗ thì quả là nhẹ như tênh, lại còn rất rẻ, chất lượng cũng rất rắn chắc, không dễ hư hỏng do làm rơi, đi đâu cũng dễ xách theo.Nói không may thì lỡ sau này gặp chuyện, vác cái thau chạy lánh nạn cũng có thể nhẹ hơn rất nhiều.Ngày xưa chạy nạn ai lại mang thao theo? Chậu gỗ thật sự là nặng c.h.ế.t người, nhưng thao nhựa thì lại không có nỗi lo này.Tiếp đó là một vài dụng cụ ăn bằng nhựa, cũng toàn là kiểu gọn nhẹ dùng lâu, còn có vài chiếc ly, sào quần áo các thứ, toàn là đồ dùng thường ngày.Còn có một món đồ lạ tên là màng bọc thực phẩm, vậy mà là trong suốt, rất giống với thủy tinh. Nói là dùng nó có thể bảo quản thực phẩm được lâu hơn, không dễ bị hỏng.Vu Đồng vừa nhìn thoáng qua một cái, phát hiện phố ăn vặt đã có không ít sạp hàng sử dụng màng bọc thực phẩm rồi.Lúc ngẫm nghĩ thời gian luôn trôi qua rất nhanh.Vu Đồng bất tri bất giác đi đến cổng nhà kho, có không ít người xếp hàng trước cửa.Suy cho cùng thì cũng không chỉ mỗi Cửu Đấu mà các vùng khác cũng cần vận chuyển hàng từ đây mà.Đứng trước mặt Vu Đồng vừa khéo là một người quen, phụ trách chuyển hàng về huyện Sái Trương, thế là hai người chuyện trò vài câu.“Ta thấy hộp nhựa không tồi, xếp lại với nhau có thể vận chuyển được rất nhiều, cũng không nặng lắm.” Vu Đồng nói.“Ôi, ta hâm mộ các ngươi thật! Bên bọn ta ngày nào cũng có người tới hỏi chừng nào thì có thể vận chuyển thêm ít hộp nhựa về, nhưng dạo này thật sự hết cách rồi, thấy cũng đã gần cuối thu, còn phải nhường chỗ để vận chuyển áo bông trước mới được!” Đối phương bất lực lắc đầu.Lúc này Vu Đồng mới sực nhớ, hình như có rất nhiều vùng vẫn còn thiếu đồ trang bị để chống rét.