Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…
Chương 430: Chương 430
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Sau khi thư viện được mở ra, phía bên Phương Quân đương nhiên cũng có người học ngôn ngữ của Nguyệt Ly, lúc này lại vừa hay có đất dùng võ, rất nhanh đã dùng khẩu ngữ không được lưu loát nhưng ngữ pháp đúng nói chuyện giao lưu với đối phương, còn lớn tiếng an ủi tất cả những người có mặt ở đây.Nghe thấy Phương Quân lại còn biết nói tiếng của bọn hắn, người Nguyệt Ly càng cảm động không thôi, trong lúc nói chuyện cũng thân thiết hơn rất nhiều.Sau đó sau khi Phương Quân đưa ra yêu cầu cùng khắc phục hậu quả sau chiến tranh và chăm sóc người bị thương, sự cảm động và cảm kích của bá tánh dường như có thể tràn ra ngoài. Đồ ăn lương khô rất nhanh đã chia cho những người bị đói, đến cả Mạc Khước cũng cùng có lộc ăn.Tình cảm của hai bên càng ngày càng sâu thêm.Mọi việc tự nhiên theo lẽ thường, mấy người Thúy Thúy nói ra chuyện muốn trao đổi thuyền chiến, thuận tiện lại mượn một vài thợ thủ công đến để chỉ dạy cải tiến kỹ thuật. Mặc dù nói các nàng ấy có tài liệu và kỹ thuật về mặt lý luận, nhưng dù sao thì cũng chưa từng tiếp xúc với ngành công nghiệp chế tạo thuyền bè, lúc này rất cần sự chỉ dạy của người chuyên nghiệp. Những người thợ thủ công này đến đó còn có thể truyền thụ một ít kỹ thuật cho nhân viên kỹ thuật của các nàng ấy.Cùng là muốn thuyền chiến và thợ thủ công, đám người Oa kia đúng là tấm gương xấu, mà phía bên Phương Quân thì lại là ví dụ thực tế cho tấm gương sáng.Đúng vậy, đây mới là cách giao dịch có thành ý chứ! Dùng vũ lực ăn cướp trắng trợn thì tính là cái thá gì chứ?Nhưng mà Nguyệt Ly lại rất quả quyết từ chối yêu cầu trao đổi, bởi vì bọn hắn định trực tiếp tặng một lô thuyền chiến cho Phương Quân, coi như là báo đáp cho lần trợ giúp này.Không chỉ tặng thuyền, mà còn nhét rất nhiều đặc sản nhân sâm đỏ vào trong khoang thuyền, có không ít thợ thủ công có danh tiếng cũng chủ động yêu cầu giành giật để đến Phương Châu hỗ trợ giám sát.Đương nhiên phía bên Phương Quân cũng không định tham lam chiếm lợi từ đối phương, chỉ nói giúp đuổi người Oa đi là tinh thần trách nhiệm giúp đỡ hàng xóm, vẫn là có qua có lại đưa rất nhiều đồ dùng hằng ngày và thức ăn, trong lúc vung tay nhấc chân có thể nói là thể hiện rõ phong phạm của một nước lớn.Từng chiếc từng chiếc thuyền chiến rất nhanh chở thợ thủ công đến một bến tàu mới được xây sửa lại.Chỗ bến tàu này xây ở vùng duyên hải huyện Dung Khương Phương Châu.Là thành thị của một bến tàu, Dung Khương rất được coi trọng, phát triển đến bây giờ cũng coi như là ra dáng.Thợ thủ công của Nguyệt Ly được nhân dân Dung Khương khoản đãi nhiệt tình, ăn ngon uống ngon ở tốt mấy ngày, có thể nói là mở mang tầm mắt.Rất nhanh bắt đầu làm việc chính là nâng cấp thuyền chiến.Thợ thủ công vốn cho rằng mời bọn họ đến để cải tạo thuyền cũ có sẵn từ trước, không ngờ nhóm người Phương Quân lại yêu cầu bọn họ cải tạo nhóm thuyền chiến tiên tiến nhất mà bọn họ vừa mang đến.Mặc dù nói bên phía Phương Quân vẫn chưa nghiên cứu ra chiến thuyền thật sự, nhưng từ lâu đã thu thập xong vô số tài liệu, phương án chi tiết cải tạo bước đầu cũng đã được làm xong rồi, có thể nói là đã làm chuẩn bị đầy đủ.Bây giờ đưa những kế hoạch này ra cho thợ thủ công của Nguyệt Ly xem.Lần cải tạo thuyền chiến này có mấy phần.Một là tăng cường kết cấu của thuyền, hai là tối ưu hoá tính năng di chuyển của thuyền, ba là tăng thêm một vài công năng, bốn là tăng cấp hoả lực và phòng ngự của thuyền.Không chỉ có nhiều yêu cầu mà thời gian để hoàn thành cũng rất ngắn.Chỉ một yêu cầu thôi đã đủ khiến cho người ta phải đau đầu thật lâu rồi, thợ thủ công lúc đầu còn cho rằng bọn họ đang đùa, cho đến khi nhìn thấy kế hoạch chi tiết, tính toán qua khả năng thực tế, lúc đó mới thay đổi thái độ, nhìn lý luận và kỹ thuật mà Phương Quân nắm giữ với cặp mắt khác xưa.Đối với đồ vật chưa từng làm qua, độ nhiệt tình của nhóm thợ thủ công hoàn toàn bị kích động ra, tiến độ nâng cấp thuyền chiến tăng cao vù vù.Có tài liệu hỗ trợ, kế hoạch cụ thể về kỹ thuật không mất nhiều thời gian, vấn đề tiếp theo là tài liệu cần dùng đến để nâng cấp thuyền."Thân thuyền có sẵn của chiến thuyền nếu muốn cải tiến, chắc chắn cần một số lượng sắt thép lớn. . . ví dụ như cần phải tăng thêm vỏ bọc thép, ít ra cũng phải là sắt với gỗ kết hợp dùng với nhau mới được." Thợ thủ công nói, có chút khó khăn.Muốn tính năng của thuyền chiến tốt, nếu chỉ dựa vào kỹ thuật trên giấy là không được, nguyên vật liệu cũng bắt buộc phải bỏ ra vốn lớn.
Sau khi thư viện được mở ra, phía bên Phương Quân đương nhiên cũng có người học ngôn ngữ của Nguyệt Ly, lúc này lại vừa hay có đất dùng võ, rất nhanh đã dùng khẩu ngữ không được lưu loát nhưng ngữ pháp đúng nói chuyện giao lưu với đối phương, còn lớn tiếng an ủi tất cả những người có mặt ở đây.
Nghe thấy Phương Quân lại còn biết nói tiếng của bọn hắn, người Nguyệt Ly càng cảm động không thôi, trong lúc nói chuyện cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Sau đó sau khi Phương Quân đưa ra yêu cầu cùng khắc phục hậu quả sau chiến tranh và chăm sóc người bị thương, sự cảm động và cảm kích của bá tánh dường như có thể tràn ra ngoài.
Đồ ăn lương khô rất nhanh đã chia cho những người bị đói, đến cả Mạc Khước cũng cùng có lộc ăn.
Tình cảm của hai bên càng ngày càng sâu thêm.
Mọi việc tự nhiên theo lẽ thường, mấy người Thúy Thúy nói ra chuyện muốn trao đổi thuyền chiến, thuận tiện lại mượn một vài thợ thủ công đến để chỉ dạy cải tiến kỹ thuật.
Mặc dù nói các nàng ấy có tài liệu và kỹ thuật về mặt lý luận, nhưng dù sao thì cũng chưa từng tiếp xúc với ngành công nghiệp chế tạo thuyền bè, lúc này rất cần sự chỉ dạy của người chuyên nghiệp. Những người thợ thủ công này đến đó còn có thể truyền thụ một ít kỹ thuật cho nhân viên kỹ thuật của các nàng ấy.
Cùng là muốn thuyền chiến và thợ thủ công, đám người Oa kia đúng là tấm gương xấu, mà phía bên Phương Quân thì lại là ví dụ thực tế cho tấm gương sáng.
Đúng vậy, đây mới là cách giao dịch có thành ý chứ! Dùng vũ lực ăn cướp trắng trợn thì tính là cái thá gì chứ?
Nhưng mà Nguyệt Ly lại rất quả quyết từ chối yêu cầu trao đổi, bởi vì bọn hắn định trực tiếp tặng một lô thuyền chiến cho Phương Quân, coi như là báo đáp cho lần trợ giúp này.
Không chỉ tặng thuyền, mà còn nhét rất nhiều đặc sản nhân sâm đỏ vào trong khoang thuyền, có không ít thợ thủ công có danh tiếng cũng chủ động yêu cầu giành giật để đến Phương Châu hỗ trợ giám sát.
Đương nhiên phía bên Phương Quân cũng không định tham lam chiếm lợi từ đối phương, chỉ nói giúp đuổi người Oa đi là tinh thần trách nhiệm giúp đỡ hàng xóm, vẫn là có qua có lại đưa rất nhiều đồ dùng hằng ngày và thức ăn, trong lúc vung tay nhấc chân có thể nói là thể hiện rõ phong phạm của một nước lớn.
Từng chiếc từng chiếc thuyền chiến rất nhanh chở thợ thủ công đến một bến tàu mới được xây sửa lại.
Chỗ bến tàu này xây ở vùng duyên hải huyện Dung Khương Phương Châu.
Là thành thị của một bến tàu, Dung Khương rất được coi trọng, phát triển đến bây giờ cũng coi như là ra dáng.
Thợ thủ công của Nguyệt Ly được nhân dân Dung Khương khoản đãi nhiệt tình, ăn ngon uống ngon ở tốt mấy ngày, có thể nói là mở mang tầm mắt.
Rất nhanh bắt đầu làm việc chính là nâng cấp thuyền chiến.
Thợ thủ công vốn cho rằng mời bọn họ đến để cải tạo thuyền cũ có sẵn từ trước, không ngờ nhóm người Phương Quân lại yêu cầu bọn họ cải tạo nhóm thuyền chiến tiên tiến nhất mà bọn họ vừa mang đến.
Mặc dù nói bên phía Phương Quân vẫn chưa nghiên cứu ra chiến thuyền thật sự, nhưng từ lâu đã thu thập xong vô số tài liệu, phương án chi tiết cải tạo bước đầu cũng đã được làm xong rồi, có thể nói là đã làm chuẩn bị đầy đủ.
Bây giờ đưa những kế hoạch này ra cho thợ thủ công của Nguyệt Ly xem.
Lần cải tạo thuyền chiến này có mấy phần.
Một là tăng cường kết cấu của thuyền, hai là tối ưu hoá tính năng di chuyển của thuyền, ba là tăng thêm một vài công năng, bốn là tăng cấp hoả lực và phòng ngự của thuyền.
Không chỉ có nhiều yêu cầu mà thời gian để hoàn thành cũng rất ngắn.
Chỉ một yêu cầu thôi đã đủ khiến cho người ta phải đau đầu thật lâu rồi, thợ thủ công lúc đầu còn cho rằng bọn họ đang đùa, cho đến khi nhìn thấy kế hoạch chi tiết, tính toán qua khả năng thực tế, lúc đó mới thay đổi thái độ, nhìn lý luận và kỹ thuật mà Phương Quân nắm giữ với cặp mắt khác xưa.
Đối với đồ vật chưa từng làm qua, độ nhiệt tình của nhóm thợ thủ công hoàn toàn bị kích động ra, tiến độ nâng cấp thuyền chiến tăng cao vù vù.
Có tài liệu hỗ trợ, kế hoạch cụ thể về kỹ thuật không mất nhiều thời gian, vấn đề tiếp theo là tài liệu cần dùng đến để nâng cấp thuyền.
"Thân thuyền có sẵn của chiến thuyền nếu muốn cải tiến, chắc chắn cần một số lượng sắt thép lớn. . . ví dụ như cần phải tăng thêm vỏ bọc thép, ít ra cũng phải là sắt với gỗ kết hợp dùng với nhau mới được." Thợ thủ công nói, có chút khó khăn.
Muốn tính năng của thuyền chiến tốt, nếu chỉ dựa vào kỹ thuật trên giấy là không được, nguyên vật liệu cũng bắt buộc phải bỏ ra vốn lớn.
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..." Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?" Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Sau khi thư viện được mở ra, phía bên Phương Quân đương nhiên cũng có người học ngôn ngữ của Nguyệt Ly, lúc này lại vừa hay có đất dùng võ, rất nhanh đã dùng khẩu ngữ không được lưu loát nhưng ngữ pháp đúng nói chuyện giao lưu với đối phương, còn lớn tiếng an ủi tất cả những người có mặt ở đây.Nghe thấy Phương Quân lại còn biết nói tiếng của bọn hắn, người Nguyệt Ly càng cảm động không thôi, trong lúc nói chuyện cũng thân thiết hơn rất nhiều.Sau đó sau khi Phương Quân đưa ra yêu cầu cùng khắc phục hậu quả sau chiến tranh và chăm sóc người bị thương, sự cảm động và cảm kích của bá tánh dường như có thể tràn ra ngoài. Đồ ăn lương khô rất nhanh đã chia cho những người bị đói, đến cả Mạc Khước cũng cùng có lộc ăn.Tình cảm của hai bên càng ngày càng sâu thêm.Mọi việc tự nhiên theo lẽ thường, mấy người Thúy Thúy nói ra chuyện muốn trao đổi thuyền chiến, thuận tiện lại mượn một vài thợ thủ công đến để chỉ dạy cải tiến kỹ thuật. Mặc dù nói các nàng ấy có tài liệu và kỹ thuật về mặt lý luận, nhưng dù sao thì cũng chưa từng tiếp xúc với ngành công nghiệp chế tạo thuyền bè, lúc này rất cần sự chỉ dạy của người chuyên nghiệp. Những người thợ thủ công này đến đó còn có thể truyền thụ một ít kỹ thuật cho nhân viên kỹ thuật của các nàng ấy.Cùng là muốn thuyền chiến và thợ thủ công, đám người Oa kia đúng là tấm gương xấu, mà phía bên Phương Quân thì lại là ví dụ thực tế cho tấm gương sáng.Đúng vậy, đây mới là cách giao dịch có thành ý chứ! Dùng vũ lực ăn cướp trắng trợn thì tính là cái thá gì chứ?Nhưng mà Nguyệt Ly lại rất quả quyết từ chối yêu cầu trao đổi, bởi vì bọn hắn định trực tiếp tặng một lô thuyền chiến cho Phương Quân, coi như là báo đáp cho lần trợ giúp này.Không chỉ tặng thuyền, mà còn nhét rất nhiều đặc sản nhân sâm đỏ vào trong khoang thuyền, có không ít thợ thủ công có danh tiếng cũng chủ động yêu cầu giành giật để đến Phương Châu hỗ trợ giám sát.Đương nhiên phía bên Phương Quân cũng không định tham lam chiếm lợi từ đối phương, chỉ nói giúp đuổi người Oa đi là tinh thần trách nhiệm giúp đỡ hàng xóm, vẫn là có qua có lại đưa rất nhiều đồ dùng hằng ngày và thức ăn, trong lúc vung tay nhấc chân có thể nói là thể hiện rõ phong phạm của một nước lớn.Từng chiếc từng chiếc thuyền chiến rất nhanh chở thợ thủ công đến một bến tàu mới được xây sửa lại.Chỗ bến tàu này xây ở vùng duyên hải huyện Dung Khương Phương Châu.Là thành thị của một bến tàu, Dung Khương rất được coi trọng, phát triển đến bây giờ cũng coi như là ra dáng.Thợ thủ công của Nguyệt Ly được nhân dân Dung Khương khoản đãi nhiệt tình, ăn ngon uống ngon ở tốt mấy ngày, có thể nói là mở mang tầm mắt.Rất nhanh bắt đầu làm việc chính là nâng cấp thuyền chiến.Thợ thủ công vốn cho rằng mời bọn họ đến để cải tạo thuyền cũ có sẵn từ trước, không ngờ nhóm người Phương Quân lại yêu cầu bọn họ cải tạo nhóm thuyền chiến tiên tiến nhất mà bọn họ vừa mang đến.Mặc dù nói bên phía Phương Quân vẫn chưa nghiên cứu ra chiến thuyền thật sự, nhưng từ lâu đã thu thập xong vô số tài liệu, phương án chi tiết cải tạo bước đầu cũng đã được làm xong rồi, có thể nói là đã làm chuẩn bị đầy đủ.Bây giờ đưa những kế hoạch này ra cho thợ thủ công của Nguyệt Ly xem.Lần cải tạo thuyền chiến này có mấy phần.Một là tăng cường kết cấu của thuyền, hai là tối ưu hoá tính năng di chuyển của thuyền, ba là tăng thêm một vài công năng, bốn là tăng cấp hoả lực và phòng ngự của thuyền.Không chỉ có nhiều yêu cầu mà thời gian để hoàn thành cũng rất ngắn.Chỉ một yêu cầu thôi đã đủ khiến cho người ta phải đau đầu thật lâu rồi, thợ thủ công lúc đầu còn cho rằng bọn họ đang đùa, cho đến khi nhìn thấy kế hoạch chi tiết, tính toán qua khả năng thực tế, lúc đó mới thay đổi thái độ, nhìn lý luận và kỹ thuật mà Phương Quân nắm giữ với cặp mắt khác xưa.Đối với đồ vật chưa từng làm qua, độ nhiệt tình của nhóm thợ thủ công hoàn toàn bị kích động ra, tiến độ nâng cấp thuyền chiến tăng cao vù vù.Có tài liệu hỗ trợ, kế hoạch cụ thể về kỹ thuật không mất nhiều thời gian, vấn đề tiếp theo là tài liệu cần dùng đến để nâng cấp thuyền."Thân thuyền có sẵn của chiến thuyền nếu muốn cải tiến, chắc chắn cần một số lượng sắt thép lớn. . . ví dụ như cần phải tăng thêm vỏ bọc thép, ít ra cũng phải là sắt với gỗ kết hợp dùng với nhau mới được." Thợ thủ công nói, có chút khó khăn.Muốn tính năng của thuyền chiến tốt, nếu chỉ dựa vào kỹ thuật trên giấy là không được, nguyên vật liệu cũng bắt buộc phải bỏ ra vốn lớn.