Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…

Chương 447: Ngoại truyện 8

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Thịnh Quân khẽ nhíu mày, đau lòng trước câu chuyện của nữ quỷ.Giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh nhưng khi cô ấy nói ra chuyện này, oán khí trên người gần như ngưng tụ lại thành nước đen.Khi cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng trong cuộc sống thì lại c.h.ế.t theo cách như vậy, chẳng trách cô ấy là ma quỷ có nhiều oán khí nhất trong khu vực gần đây. “Vậy những kẻ hại cô ra sao rồi?” Thịnh Quân hỏi.“Tai họa lưu lại ngàn năm, những kẻ đó vẫn sống tốt. Lúc đó an ninh ở chỗ tôi không tốt, camera bị hỏng, thậm chí sau khi tôi c.h.ế.t còn không có ai phát hiện ra t.h.i t.h.ể của tôi, cuối cùng bị kết án là mất tích. Thôi, thật ra cũng chẳng sao, sớm muộn gì chúng cũng chết, tôi sẽ báo thù được thôi nhưng phải đợi hai tên khốn đó xuống đây đã. Đến lúc đó chắc chắn nhà tù của địa phủ sẽ kết tội chúng, sau đó tôi sẽ nhìn chúng bị ném vào chảo dầu... Nhưng tôi vẫn cảm thấy quá nhẹ nhàng với chúng, loại người như vậy mà lại được c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng, ai bảo chúng ta ở dưới này không quản được chuyện trên đó chứ!” Nữ quỷ bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.“Tôi hiểu rồi.” Thịnh Quân chạm một ngón tay vào trán nữ quỷ: “Cô còn nhớ hai kẻ hãm hại cô trông như thế nào không? Hãy nhớ lại diện mạo và tên của chúng trong đầu.”“Tất nhiên là nhớ, dù có làm quỷ thì tôi cũng không quên được! À không, hiện tại tôi đã làm quỷ rồi nên càng không quên được!” Nữ quỷ không biết Thịnh Quân định làm gì nhưng cô ấy vẫn nhắm mắt lại ngoan ngoãn phối hợp. “Được rồi, cảm ơn cô đã nói chuyện với tôi. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ lại đến gặp cô.” Sau khi lấy được thông tin mình muốn từ đầu đối phương, Thịnh Quân mỉm cười, vẫy tay với cô ấy: “À, cô tên là gì nhỉ?”“Cứ gọi tôi là Tiểu Hi.” Nữ quỷ gật đầu, chậm rãi rời đi.“Được rồi, hệ thống, giúp tôi tìm ra tọa độ hiện tại của hai người đó.” Thịnh Quân nói.[Ồ, được rồi, tôi đã tìm thấy, tiếp theo cô định làm gì?] Hệ thống tò mò nói.“Cậu thấy đấy, nếu oán khí của những ma quỷ này không biến mất sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta thu thập tín ngưỡng lực nên tôi định tìm cách giúp mọi người xóa bỏ oán khí.” Thịnh Quân nói.[Xóa từng người một sao? Vậy thì chậm lắm! Hơn nữa chúng ta xóa kiểu gì, dùng máy bán hàng tự động đập c.h.ế.t kẻ xấu để giúp cô ấy báo thù à?]“Giải thích hơi rắc rối, cậu cứ xem tôi biểu diễn đi.”…Ban đêm ở thành phố A.Trước cổng công ty, Trình Tích Ngải vừa tăng ca xong, mỉm cười chào tạm biệt đồng nghiệp rồi lên taxi.“Bác tài, đến ngõ Đông Cửu.”Sau một ngày căng thẳng, cuối cùng Trình Tích Ngải cũng được thư giãn.Cô ta chỉnh lại gấu váy bó sát, rồi xoa xoa giữa hai lông mày, bỗng ** màn hình điện thoại trên tay cô ta sáng lên.Trình Tích Ngải nhìn thấy tên người gọi thì hơi mím đôi môi mỏng lại.Vài giây sau cô ta mới nghe máy: “Alo?”Một giọng nói thô lỗ vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo, tôi lại hết tiền rồi, mau chuyển cho tôi một ít đi!”Trình Tích Ngải nhíu mày nói: “Lại hết tiền? Không phải tuần trước tôi mới đưa cho anh sao?”“Mẹ nó cô nói lắm thế? Trình Tích Ngải, nhờ công của ai mà hiện giờ cô được ngồi trong văn phòng sáng sủa, không cần tôi nhắc cô chứ!”Trình Tích Ngải giật mình, vô thức liếc nhìn tài xế rồi vội vàng tắt máy, sau đó cô ta nhanh chóng cúi đầu soạn tin nhắn rồi gửi đi.[Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển. Nhưng anh tiêu tiết kiệm chút đi, dù sao thì tôi cũng không thể biến tiền ra từ hư không để đưa cho anh, đừng ép tôi nữa. Anh nghĩ mình vô tội sao, Triệu Phàm? Cùng lắm thì chúng ta cá c.h.ế.t lưới rách thôi!]Cô ta tắt màn hình điện thoại, vốn tâm trạng đã không tốt càng trở nên tệ hơn.Triệu Phàm là bạn trai của cô ta, cậu ta chỉ là một tên côn đồ không có công việc đàng hoàng. Nếu không phải bị cậu ta nắm được nhược điểm thì cô ta đã đá cậu ta từ lâu rồi.Dính líu đến Triệu Phàm là việc mà Trình Tích Ngải hối hận nhất trong đời.Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.

Thịnh Quân khẽ nhíu mày, đau lòng trước câu chuyện của nữ quỷ.

Giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh nhưng khi cô ấy nói ra chuyện này, oán khí trên người gần như ngưng tụ lại thành nước đen.

Khi cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng trong cuộc sống thì lại c.h.ế.t theo cách như vậy, chẳng trách cô ấy là ma quỷ có nhiều oán khí nhất trong khu vực gần đây.

 

“Vậy những kẻ hại cô ra sao rồi?” Thịnh Quân hỏi.

“Tai họa lưu lại ngàn năm, những kẻ đó vẫn sống tốt. Lúc đó an ninh ở chỗ tôi không tốt, camera bị hỏng, thậm chí sau khi tôi c.h.ế.t còn không có ai phát hiện ra t.h.i t.h.ể của tôi, cuối cùng bị kết án là mất tích. Thôi, thật ra cũng chẳng sao, sớm muộn gì chúng cũng chết, tôi sẽ báo thù được thôi nhưng phải đợi hai tên khốn đó xuống đây đã. Đến lúc đó chắc chắn nhà tù của địa phủ sẽ kết tội chúng, sau đó tôi sẽ nhìn chúng bị ném vào chảo dầu... Nhưng tôi vẫn cảm thấy quá nhẹ nhàng với chúng, loại người như vậy mà lại được c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng, ai bảo chúng ta ở dưới này không quản được chuyện trên đó chứ!” Nữ quỷ bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

“Tôi hiểu rồi.” Thịnh Quân chạm một ngón tay vào trán nữ quỷ: “Cô còn nhớ hai kẻ hãm hại cô trông như thế nào không? Hãy nhớ lại diện mạo và tên của chúng trong đầu.”

“Tất nhiên là nhớ, dù có làm quỷ thì tôi cũng không quên được! À không, hiện tại tôi đã làm quỷ rồi nên càng không quên được!” Nữ quỷ không biết Thịnh Quân định làm gì nhưng cô ấy vẫn nhắm mắt lại ngoan ngoãn phối hợp.

 

“Được rồi, cảm ơn cô đã nói chuyện với tôi. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ lại đến gặp cô.” Sau khi lấy được thông tin mình muốn từ đầu đối phương, Thịnh Quân mỉm cười, vẫy tay với cô ấy: “À, cô tên là gì nhỉ?”

“Cứ gọi tôi là Tiểu Hi.” Nữ quỷ gật đầu, chậm rãi rời đi.

“Được rồi, hệ thống, giúp tôi tìm ra tọa độ hiện tại của hai người đó.” Thịnh Quân nói.

[Ồ, được rồi, tôi đã tìm thấy, tiếp theo cô định làm gì?] Hệ thống tò mò nói.

“Cậu thấy đấy, nếu oán khí của những ma quỷ này không biến mất sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta thu thập tín ngưỡng lực nên tôi định tìm cách giúp mọi người xóa bỏ oán khí.” Thịnh Quân nói.

[Xóa từng người một sao? Vậy thì chậm lắm! Hơn nữa chúng ta xóa kiểu gì, dùng máy bán hàng tự động đập c.h.ế.t kẻ xấu để giúp cô ấy báo thù à?]

“Giải thích hơi rắc rối, cậu cứ xem tôi biểu diễn đi.”

Ban đêm ở thành phố A.

Trước cổng công ty, Trình Tích Ngải vừa tăng ca xong, mỉm cười chào tạm biệt đồng nghiệp rồi lên taxi.

“Bác tài, đến ngõ Đông Cửu.”

Sau một ngày căng thẳng, cuối cùng Trình Tích Ngải cũng được thư giãn.

Cô ta chỉnh lại gấu váy bó sát, rồi xoa xoa giữa hai lông mày, bỗng ** màn hình điện thoại trên tay cô ta sáng lên.

Trình Tích Ngải nhìn thấy tên người gọi thì hơi mím đôi môi mỏng lại.

Vài giây sau cô ta mới nghe máy: “Alo?”

Một giọng nói thô lỗ vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo, tôi lại hết tiền rồi, mau chuyển cho tôi một ít đi!”

Trình Tích Ngải nhíu mày nói: “Lại hết tiền? Không phải tuần trước tôi mới đưa cho anh sao?”

“Mẹ nó cô nói lắm thế? Trình Tích Ngải, nhờ công của ai mà hiện giờ cô được ngồi trong văn phòng sáng sủa, không cần tôi nhắc cô chứ!”

Trình Tích Ngải giật mình, vô thức liếc nhìn tài xế rồi vội vàng tắt máy, sau đó cô ta nhanh chóng cúi đầu soạn tin nhắn rồi gửi đi.

[Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển. Nhưng anh tiêu tiết kiệm chút đi, dù sao thì tôi cũng không thể biến tiền ra từ hư không để đưa cho anh, đừng ép tôi nữa. Anh nghĩ mình vô tội sao, Triệu Phàm? Cùng lắm thì chúng ta cá c.h.ế.t lưới rách thôi!]

Cô ta tắt màn hình điện thoại, vốn tâm trạng đã không tốt càng trở nên tệ hơn.

Triệu Phàm là bạn trai của cô ta, cậu ta chỉ là một tên côn đồ không có công việc đàng hoàng. Nếu không phải bị cậu ta nắm được nhược điểm thì cô ta đã đá cậu ta từ lâu rồi.

Dính líu đến Triệu Phàm là việc mà Trình Tích Ngải hối hận nhất trong đời.

Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Thịnh Quân khẽ nhíu mày, đau lòng trước câu chuyện của nữ quỷ.Giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh nhưng khi cô ấy nói ra chuyện này, oán khí trên người gần như ngưng tụ lại thành nước đen.Khi cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng trong cuộc sống thì lại c.h.ế.t theo cách như vậy, chẳng trách cô ấy là ma quỷ có nhiều oán khí nhất trong khu vực gần đây. “Vậy những kẻ hại cô ra sao rồi?” Thịnh Quân hỏi.“Tai họa lưu lại ngàn năm, những kẻ đó vẫn sống tốt. Lúc đó an ninh ở chỗ tôi không tốt, camera bị hỏng, thậm chí sau khi tôi c.h.ế.t còn không có ai phát hiện ra t.h.i t.h.ể của tôi, cuối cùng bị kết án là mất tích. Thôi, thật ra cũng chẳng sao, sớm muộn gì chúng cũng chết, tôi sẽ báo thù được thôi nhưng phải đợi hai tên khốn đó xuống đây đã. Đến lúc đó chắc chắn nhà tù của địa phủ sẽ kết tội chúng, sau đó tôi sẽ nhìn chúng bị ném vào chảo dầu... Nhưng tôi vẫn cảm thấy quá nhẹ nhàng với chúng, loại người như vậy mà lại được c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng, ai bảo chúng ta ở dưới này không quản được chuyện trên đó chứ!” Nữ quỷ bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.“Tôi hiểu rồi.” Thịnh Quân chạm một ngón tay vào trán nữ quỷ: “Cô còn nhớ hai kẻ hãm hại cô trông như thế nào không? Hãy nhớ lại diện mạo và tên của chúng trong đầu.”“Tất nhiên là nhớ, dù có làm quỷ thì tôi cũng không quên được! À không, hiện tại tôi đã làm quỷ rồi nên càng không quên được!” Nữ quỷ không biết Thịnh Quân định làm gì nhưng cô ấy vẫn nhắm mắt lại ngoan ngoãn phối hợp. “Được rồi, cảm ơn cô đã nói chuyện với tôi. Sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ lại đến gặp cô.” Sau khi lấy được thông tin mình muốn từ đầu đối phương, Thịnh Quân mỉm cười, vẫy tay với cô ấy: “À, cô tên là gì nhỉ?”“Cứ gọi tôi là Tiểu Hi.” Nữ quỷ gật đầu, chậm rãi rời đi.“Được rồi, hệ thống, giúp tôi tìm ra tọa độ hiện tại của hai người đó.” Thịnh Quân nói.[Ồ, được rồi, tôi đã tìm thấy, tiếp theo cô định làm gì?] Hệ thống tò mò nói.“Cậu thấy đấy, nếu oán khí của những ma quỷ này không biến mất sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta thu thập tín ngưỡng lực nên tôi định tìm cách giúp mọi người xóa bỏ oán khí.” Thịnh Quân nói.[Xóa từng người một sao? Vậy thì chậm lắm! Hơn nữa chúng ta xóa kiểu gì, dùng máy bán hàng tự động đập c.h.ế.t kẻ xấu để giúp cô ấy báo thù à?]“Giải thích hơi rắc rối, cậu cứ xem tôi biểu diễn đi.”…Ban đêm ở thành phố A.Trước cổng công ty, Trình Tích Ngải vừa tăng ca xong, mỉm cười chào tạm biệt đồng nghiệp rồi lên taxi.“Bác tài, đến ngõ Đông Cửu.”Sau một ngày căng thẳng, cuối cùng Trình Tích Ngải cũng được thư giãn.Cô ta chỉnh lại gấu váy bó sát, rồi xoa xoa giữa hai lông mày, bỗng ** màn hình điện thoại trên tay cô ta sáng lên.Trình Tích Ngải nhìn thấy tên người gọi thì hơi mím đôi môi mỏng lại.Vài giây sau cô ta mới nghe máy: “Alo?”Một giọng nói thô lỗ vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo, tôi lại hết tiền rồi, mau chuyển cho tôi một ít đi!”Trình Tích Ngải nhíu mày nói: “Lại hết tiền? Không phải tuần trước tôi mới đưa cho anh sao?”“Mẹ nó cô nói lắm thế? Trình Tích Ngải, nhờ công của ai mà hiện giờ cô được ngồi trong văn phòng sáng sủa, không cần tôi nhắc cô chứ!”Trình Tích Ngải giật mình, vô thức liếc nhìn tài xế rồi vội vàng tắt máy, sau đó cô ta nhanh chóng cúi đầu soạn tin nhắn rồi gửi đi.[Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển. Nhưng anh tiêu tiết kiệm chút đi, dù sao thì tôi cũng không thể biến tiền ra từ hư không để đưa cho anh, đừng ép tôi nữa. Anh nghĩ mình vô tội sao, Triệu Phàm? Cùng lắm thì chúng ta cá c.h.ế.t lưới rách thôi!]Cô ta tắt màn hình điện thoại, vốn tâm trạng đã không tốt càng trở nên tệ hơn.Triệu Phàm là bạn trai của cô ta, cậu ta chỉ là một tên côn đồ không có công việc đàng hoàng. Nếu không phải bị cậu ta nắm được nhược điểm thì cô ta đã đá cậu ta từ lâu rồi.Dính líu đến Triệu Phàm là việc mà Trình Tích Ngải hối hận nhất trong đời.Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.

Chương 447: Ngoại truyện 8