Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt…

Chương 456: Ngoại truyện 17

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Chỉ thấy xung quanh họ, không biết từ bao giờ lại có một vòng máy bán hàng cắm rễ, bảo vệ họ chặt chẽ ở bên trong.Từ khe hở, có thể trông thấy zombie bên ngoài đang đập mạnh vào máy bán hàng.Vậy mà máy bán hàng không hề nhúc nhích...Chất lượng này thật sự là đáng khen!Họ không hẹn mà cùng nảy sinh suy nghĩ giống nhau.Chà chà chà, giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung đâu! Điều quan trọng nhất là hình như họ an toàn rồi, không cần gom hết can đảm để tự sát nữa!Mọi người bèn đưa mắt nhìn sang một chiếc máy bán hàng trong số đó.Có một cô gái mặc áo sơ mi trắng tỏa ra ánh sáng thánh trên người đang ngồi trên nóc của chiếc máy này, hình như trên đầu cô còn có một con robot bé nhỏ hình tròn đang bay lơ lửng.Thấy họ nhìn sang, cô gái cười híp mắt vẫy tay, nhiệt tình chào hỏi mọi người: “May mà tôi đến kịp lúc. Xem dáng vẻ của mọi người, hình như cần giúp đỡ khẩn cấp?”Nhóm người bị hỏi không dám lên tiếng ngay, họ nhìn nhau, trao đổi bằng mắt. Có thể biến ra máy bán hàng từ không trung, chắc cô gái này là năng lực giả hệ không gian mạnh mẽ nhỉ!Người giỏi như vậy mà lại tốt bụng giúp đỡ đám người bình thường như họ đây ư?Sống trong thế giới như thế này và cũng vừa trải qua chuyện ở căn cứ Tân Thế Giới nữa, trong lòng họ đã hình thành lên tính cảnh giác không nhỏ.Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hình như trên người họ cũng chẳng có gì có thể lợi dụng.Lúc nãy, nếu không nhờ có cô gái này ra tay, chắc họ đã bỏ mạng trong đám zombie ồ ạt này từ lâu rồi, nào có thể suy nghĩ lung tung như thế này chứ?Họ đói bụng đã lâu nên tốc độ suy nghĩ cũng chậm chạp.Nhưng cô gái lại rất kiên nhẫn chờ họ trả lời, không hề có dáng vẻ mất kiên nhẫn gì.A Văn ngẩng đầu lên, cô ấy không cảm nhận được sự ác cảm trên người cô gái này.Cô ấy nhìn lướt qua bạn mình, gom hết can đảm hỏi cô gái kia: “Cho hỏi, số máy bán hàng này đều do chị biến ra sao? Có thể cho chúng tôi một ít thức ăn không, đã lâu lắm rồi chúng tôi không ăn gì...”Nói xong, gò má A Văn ửng hồng. Nếu không phải vì cùng đường bí lối, cô ấy cũng sẽ không mở miệng cầu xin ân nhân vừa cứu mình như kẻ ăn mày.“Đương nhiên là được. Trong cái máy bán hàng màu xanh lam kia có rất nhiều mì gói, vòi nước trên thân máy cũng có thể lấy được nước nóng.”Cô gái cười nói: “Lần này không nhận thù lao của mọi người, coi như tôi mời mọi người ăn cơm.”Vừa dứt lời, cửa sổ của máy bán hàng màu xanh lam vang lên tiếng “lộp bộp”, là mấy thùng mì gói rơi ra khay lấy hàng.Mọi người thấy vậy bèn vội vàng nói cảm ơn không ngừng.Ơn cứu mạng vừa nãy đã khó lòng báo đáp rồi.Đối phương còn hào phóng mời họ ăn mì gói vậy nữa, là ân đức lớn lao khó mà diễn tả bằng lời.Lê cơ thể đói rã rời đi lấy mì gói, lại lấy nước nóng trên máy bán hàng, bát mì nhanh chóng bốc hơi nóng nghi ngút.Một nhóm người cũng không kịp chờ mì mềm đã bắt đầu đánh chén.“Ôi, ngon quá! Đã lâu lắm rồi tôi không ăn mì gói...”“Huhuhu... Thơm quá, còn là vị súp chua ba chỉ bò tôi thích nhất nữa chứ!”Đám zombie xung quanh vẫn chưa từ bỏ, vẫn đập ầm ầm vào máy bán hàng. Máy bán hàng vẫn vững chãi đứng sừng sững tại đó, ngay cả dấu hiệu lắc lư cũng chẳng có.Trong bụng có thức ăn, bên cạnh có chỗ dựa, trong lòng ngập tràn cảm giác an toàn.Trạng thái thư giãn đã lâu không có này nhanh chóng xuất hiện trên người mỗi người.Họ ăn mì gói xong lại uống chút nước, bèn thỏa mãn cuộn người ngồi bên cạnh máy bán hàng khôi phục tinh thần.Cô gái mặc áo sơ mi trắng lên tiếng đúng lúc, hỏi thăm tình hình cụ thể trong thế giới này của họ.Dĩ nhiên nhóm họ biết đến đâu nói đến đó.Nói xong nguy cơ của cả thế giới, họ lại kể lại vài trải nghiệm của bản thân.“Bạn tôi vì kéo tôi, mà lọt vào đám zombie...”A Văn nói với cảm xúc buồn bã: “Khó khăn lắm mới đến được căn cứ Tân Thế Giới, họ lại không thể thu nhận chúng tôi vì chúng tôi đều là người bình thường không có năng lực.”Cô gái, cũng chính là Thịnh Quân nghe cô ấy nói xong thì gật đầu, tỏ ý lòng mình đã có tính toán.Xuất phát từ phép lịch sự, Thịnh Quân báo tên họ của mình, sau đó lại sực nhớ ra gì đó: “À phải rồi, lúc tôi đến có cứu được một cô gái nhỏ trong đám zombie, không biết các cô có quen không?”Nói xong, cô phất tay.Một chiếc máy bán hàng bên cạnh nghe lời mở nắp, nhả một cô gái đang hôn mê ra.Đây là người Thịnh Quân nhặt được lúc cô mới đến thế giới này.Lần này hệ thống c.h.ế.t tiệt lại xảy ra sự cố, cô xuyên tới xong vừa mở mắt ra cái là xuất hiện trong đám zombie luôn.Cũng may bây giờ Thịnh Quân không phải thể xác người phàm nên cô lập tức triệu hồi ra vài chiếc máy bán hàng để bảo vệ mình, tạo rung chấn hất văng zombie ra.

Chỉ thấy xung quanh họ, không biết từ bao giờ lại có một vòng máy bán hàng cắm rễ, bảo vệ họ chặt chẽ ở bên trong.

Từ khe hở, có thể trông thấy zombie bên ngoài đang đập mạnh vào máy bán hàng.

Vậy mà máy bán hàng không hề nhúc nhích...

Chất lượng này thật sự là đáng khen!

Họ không hẹn mà cùng nảy sinh suy nghĩ giống nhau.

Chà chà chà, giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung đâu!

 

Điều quan trọng nhất là hình như họ an toàn rồi, không cần gom hết can đảm để tự sát nữa!

Mọi người bèn đưa mắt nhìn sang một chiếc máy bán hàng trong số đó.

Có một cô gái mặc áo sơ mi trắng tỏa ra ánh sáng thánh trên người đang ngồi trên nóc của chiếc máy này, hình như trên đầu cô còn có một con robot bé nhỏ hình tròn đang bay lơ lửng.

Thấy họ nhìn sang, cô gái cười híp mắt vẫy tay, nhiệt tình chào hỏi mọi người: “May mà tôi đến kịp lúc. Xem dáng vẻ của mọi người, hình như cần giúp đỡ khẩn cấp?”

Nhóm người bị hỏi không dám lên tiếng ngay, họ nhìn nhau, trao đổi bằng mắt.

 

Có thể biến ra máy bán hàng từ không trung, chắc cô gái này là năng lực giả hệ không gian mạnh mẽ nhỉ!

Người giỏi như vậy mà lại tốt bụng giúp đỡ đám người bình thường như họ đây ư?

Sống trong thế giới như thế này và cũng vừa trải qua chuyện ở căn cứ Tân Thế Giới nữa, trong lòng họ đã hình thành lên tính cảnh giác không nhỏ.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hình như trên người họ cũng chẳng có gì có thể lợi dụng.

Lúc nãy, nếu không nhờ có cô gái này ra tay, chắc họ đã bỏ mạng trong đám zombie ồ ạt này từ lâu rồi, nào có thể suy nghĩ lung tung như thế này chứ?

Họ đói bụng đã lâu nên tốc độ suy nghĩ cũng chậm chạp.

Nhưng cô gái lại rất kiên nhẫn chờ họ trả lời, không hề có dáng vẻ mất kiên nhẫn gì.

A Văn ngẩng đầu lên, cô ấy không cảm nhận được sự ác cảm trên người cô gái này.

Cô ấy nhìn lướt qua bạn mình, gom hết can đảm hỏi cô gái kia: “Cho hỏi, số máy bán hàng này đều do chị biến ra sao? Có thể cho chúng tôi một ít thức ăn không, đã lâu lắm rồi chúng tôi không ăn gì...”

Nói xong, gò má A Văn ửng hồng. Nếu không phải vì cùng đường bí lối, cô ấy cũng sẽ không mở miệng cầu xin ân nhân vừa cứu mình như kẻ ăn mày.

“Đương nhiên là được. Trong cái máy bán hàng màu xanh lam kia có rất nhiều mì gói, vòi nước trên thân máy cũng có thể lấy được nước nóng.”

Cô gái cười nói: “Lần này không nhận thù lao của mọi người, coi như tôi mời mọi người ăn cơm.”

Vừa dứt lời, cửa sổ của máy bán hàng màu xanh lam vang lên tiếng “lộp bộp”, là mấy thùng mì gói rơi ra khay lấy hàng.

Mọi người thấy vậy bèn vội vàng nói cảm ơn không ngừng.

Ơn cứu mạng vừa nãy đã khó lòng báo đáp rồi.

Đối phương còn hào phóng mời họ ăn mì gói vậy nữa, là ân đức lớn lao khó mà diễn tả bằng lời.

Lê cơ thể đói rã rời đi lấy mì gói, lại lấy nước nóng trên máy bán hàng, bát mì nhanh chóng bốc hơi nóng nghi ngút.

Một nhóm người cũng không kịp chờ mì mềm đã bắt đầu đánh chén.

“Ôi, ngon quá! Đã lâu lắm rồi tôi không ăn mì gói...”

“Huhuhu... Thơm quá, còn là vị súp chua ba chỉ bò tôi thích nhất nữa chứ!”

Đám zombie xung quanh vẫn chưa từ bỏ, vẫn đập ầm ầm vào máy bán hàng. Máy bán hàng vẫn vững chãi đứng sừng sững tại đó, ngay cả dấu hiệu lắc lư cũng chẳng có.

Trong bụng có thức ăn, bên cạnh có chỗ dựa, trong lòng ngập tràn cảm giác an toàn.

Trạng thái thư giãn đã lâu không có này nhanh chóng xuất hiện trên người mỗi người.

Họ ăn mì gói xong lại uống chút nước, bèn thỏa mãn cuộn người ngồi bên cạnh máy bán hàng khôi phục tinh thần.

Cô gái mặc áo sơ mi trắng lên tiếng đúng lúc, hỏi thăm tình hình cụ thể trong thế giới này của họ.

Dĩ nhiên nhóm họ biết đến đâu nói đến đó.

Nói xong nguy cơ của cả thế giới, họ lại kể lại vài trải nghiệm của bản thân.

“Bạn tôi vì kéo tôi, mà lọt vào đám zombie...”

A Văn nói với cảm xúc buồn bã: “Khó khăn lắm mới đến được căn cứ Tân Thế Giới, họ lại không thể thu nhận chúng tôi vì chúng tôi đều là người bình thường không có năng lực.”

Cô gái, cũng chính là Thịnh Quân nghe cô ấy nói xong thì gật đầu, tỏ ý lòng mình đã có tính toán.

Xuất phát từ phép lịch sự, Thịnh Quân báo tên họ của mình, sau đó lại sực nhớ ra gì đó: “À phải rồi, lúc tôi đến có cứu được một cô gái nhỏ trong đám zombie, không biết các cô có quen không?”

Nói xong, cô phất tay.

Một chiếc máy bán hàng bên cạnh nghe lời mở nắp, nhả một cô gái đang hôn mê ra.

Đây là người Thịnh Quân nhặt được lúc cô mới đến thế giới này.

Lần này hệ thống c.h.ế.t tiệt lại xảy ra sự cố, cô xuyên tới xong vừa mở mắt ra cái là xuất hiện trong đám zombie luôn.

Cũng may bây giờ Thịnh Quân không phải thể xác người phàm nên cô lập tức triệu hồi ra vài chiếc máy bán hàng để bảo vệ mình, tạo rung chấn hất văng zombie ra.

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ ĐạiTác giả: Viên Nguyệt Dữu TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."   Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một. Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"   Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử. Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt… Chỉ thấy xung quanh họ, không biết từ bao giờ lại có một vòng máy bán hàng cắm rễ, bảo vệ họ chặt chẽ ở bên trong.Từ khe hở, có thể trông thấy zombie bên ngoài đang đập mạnh vào máy bán hàng.Vậy mà máy bán hàng không hề nhúc nhích...Chất lượng này thật sự là đáng khen!Họ không hẹn mà cùng nảy sinh suy nghĩ giống nhau.Chà chà chà, giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung đâu! Điều quan trọng nhất là hình như họ an toàn rồi, không cần gom hết can đảm để tự sát nữa!Mọi người bèn đưa mắt nhìn sang một chiếc máy bán hàng trong số đó.Có một cô gái mặc áo sơ mi trắng tỏa ra ánh sáng thánh trên người đang ngồi trên nóc của chiếc máy này, hình như trên đầu cô còn có một con robot bé nhỏ hình tròn đang bay lơ lửng.Thấy họ nhìn sang, cô gái cười híp mắt vẫy tay, nhiệt tình chào hỏi mọi người: “May mà tôi đến kịp lúc. Xem dáng vẻ của mọi người, hình như cần giúp đỡ khẩn cấp?”Nhóm người bị hỏi không dám lên tiếng ngay, họ nhìn nhau, trao đổi bằng mắt. Có thể biến ra máy bán hàng từ không trung, chắc cô gái này là năng lực giả hệ không gian mạnh mẽ nhỉ!Người giỏi như vậy mà lại tốt bụng giúp đỡ đám người bình thường như họ đây ư?Sống trong thế giới như thế này và cũng vừa trải qua chuyện ở căn cứ Tân Thế Giới nữa, trong lòng họ đã hình thành lên tính cảnh giác không nhỏ.Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hình như trên người họ cũng chẳng có gì có thể lợi dụng.Lúc nãy, nếu không nhờ có cô gái này ra tay, chắc họ đã bỏ mạng trong đám zombie ồ ạt này từ lâu rồi, nào có thể suy nghĩ lung tung như thế này chứ?Họ đói bụng đã lâu nên tốc độ suy nghĩ cũng chậm chạp.Nhưng cô gái lại rất kiên nhẫn chờ họ trả lời, không hề có dáng vẻ mất kiên nhẫn gì.A Văn ngẩng đầu lên, cô ấy không cảm nhận được sự ác cảm trên người cô gái này.Cô ấy nhìn lướt qua bạn mình, gom hết can đảm hỏi cô gái kia: “Cho hỏi, số máy bán hàng này đều do chị biến ra sao? Có thể cho chúng tôi một ít thức ăn không, đã lâu lắm rồi chúng tôi không ăn gì...”Nói xong, gò má A Văn ửng hồng. Nếu không phải vì cùng đường bí lối, cô ấy cũng sẽ không mở miệng cầu xin ân nhân vừa cứu mình như kẻ ăn mày.“Đương nhiên là được. Trong cái máy bán hàng màu xanh lam kia có rất nhiều mì gói, vòi nước trên thân máy cũng có thể lấy được nước nóng.”Cô gái cười nói: “Lần này không nhận thù lao của mọi người, coi như tôi mời mọi người ăn cơm.”Vừa dứt lời, cửa sổ của máy bán hàng màu xanh lam vang lên tiếng “lộp bộp”, là mấy thùng mì gói rơi ra khay lấy hàng.Mọi người thấy vậy bèn vội vàng nói cảm ơn không ngừng.Ơn cứu mạng vừa nãy đã khó lòng báo đáp rồi.Đối phương còn hào phóng mời họ ăn mì gói vậy nữa, là ân đức lớn lao khó mà diễn tả bằng lời.Lê cơ thể đói rã rời đi lấy mì gói, lại lấy nước nóng trên máy bán hàng, bát mì nhanh chóng bốc hơi nóng nghi ngút.Một nhóm người cũng không kịp chờ mì mềm đã bắt đầu đánh chén.“Ôi, ngon quá! Đã lâu lắm rồi tôi không ăn mì gói...”“Huhuhu... Thơm quá, còn là vị súp chua ba chỉ bò tôi thích nhất nữa chứ!”Đám zombie xung quanh vẫn chưa từ bỏ, vẫn đập ầm ầm vào máy bán hàng. Máy bán hàng vẫn vững chãi đứng sừng sững tại đó, ngay cả dấu hiệu lắc lư cũng chẳng có.Trong bụng có thức ăn, bên cạnh có chỗ dựa, trong lòng ngập tràn cảm giác an toàn.Trạng thái thư giãn đã lâu không có này nhanh chóng xuất hiện trên người mỗi người.Họ ăn mì gói xong lại uống chút nước, bèn thỏa mãn cuộn người ngồi bên cạnh máy bán hàng khôi phục tinh thần.Cô gái mặc áo sơ mi trắng lên tiếng đúng lúc, hỏi thăm tình hình cụ thể trong thế giới này của họ.Dĩ nhiên nhóm họ biết đến đâu nói đến đó.Nói xong nguy cơ của cả thế giới, họ lại kể lại vài trải nghiệm của bản thân.“Bạn tôi vì kéo tôi, mà lọt vào đám zombie...”A Văn nói với cảm xúc buồn bã: “Khó khăn lắm mới đến được căn cứ Tân Thế Giới, họ lại không thể thu nhận chúng tôi vì chúng tôi đều là người bình thường không có năng lực.”Cô gái, cũng chính là Thịnh Quân nghe cô ấy nói xong thì gật đầu, tỏ ý lòng mình đã có tính toán.Xuất phát từ phép lịch sự, Thịnh Quân báo tên họ của mình, sau đó lại sực nhớ ra gì đó: “À phải rồi, lúc tôi đến có cứu được một cô gái nhỏ trong đám zombie, không biết các cô có quen không?”Nói xong, cô phất tay.Một chiếc máy bán hàng bên cạnh nghe lời mở nắp, nhả một cô gái đang hôn mê ra.Đây là người Thịnh Quân nhặt được lúc cô mới đến thế giới này.Lần này hệ thống c.h.ế.t tiệt lại xảy ra sự cố, cô xuyên tới xong vừa mở mắt ra cái là xuất hiện trong đám zombie luôn.Cũng may bây giờ Thịnh Quân không phải thể xác người phàm nên cô lập tức triệu hồi ra vài chiếc máy bán hàng để bảo vệ mình, tạo rung chấn hất văng zombie ra.

Chương 456: Ngoại truyện 17