Tác giả:

TỈNH MỘNG (full)   Tác giả: Zoey-113 Nguồn: Zhihu   Chương 01. Phó Hằng ngoại tình   Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình.   Trong tay tôi cầm áo sơ mi của hắn, nhặt một sợi tóc xoăn dài màu đỏ rượu, trên áo còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ và hấp dẫn, đó là hương nước hoa Purple Poison.   Đương nhiên, điều này cũng không nói lên điều gì, dù sao thì hắn cũng là Tổng giám đốc của bất động sản Hồng Viễn, tham gia rất nhiều sự kiện xã giao phức tạp.   Nhưng lòng tôi không buông xuống được, mí mắt vẫn cứ giật giật, trái tim cảm thấy rất khó chịu.   Con gái Trăn Trăn lon ton chạy đến trên đôi chân ngắn của mình, nói rằng muốn đi tiểu.   Tôi ôm con bé vào nhà vệ sinh, bình tĩnh lại và tự nhủ mình không nên quá nhạy cảm.   Nửa đêm, tôi không ngủ được.   Phó Hằng nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ an ổn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.   Tôi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, yêu nhau hai năm kết hôn bốn năm, cho dù không có ánh sáng, tôi vẫn có thể phác họa đôi lông mày cong như kiếm, đôi mắt sáng…

Chương 28: Chương 28

Tỉnh Mộng - Zoey-113Tác giả: Zoey-113Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTỈNH MỘNG (full)   Tác giả: Zoey-113 Nguồn: Zhihu   Chương 01. Phó Hằng ngoại tình   Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình.   Trong tay tôi cầm áo sơ mi của hắn, nhặt một sợi tóc xoăn dài màu đỏ rượu, trên áo còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ và hấp dẫn, đó là hương nước hoa Purple Poison.   Đương nhiên, điều này cũng không nói lên điều gì, dù sao thì hắn cũng là Tổng giám đốc của bất động sản Hồng Viễn, tham gia rất nhiều sự kiện xã giao phức tạp.   Nhưng lòng tôi không buông xuống được, mí mắt vẫn cứ giật giật, trái tim cảm thấy rất khó chịu.   Con gái Trăn Trăn lon ton chạy đến trên đôi chân ngắn của mình, nói rằng muốn đi tiểu.   Tôi ôm con bé vào nhà vệ sinh, bình tĩnh lại và tự nhủ mình không nên quá nhạy cảm.   Nửa đêm, tôi không ngủ được.   Phó Hằng nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ an ổn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.   Tôi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, yêu nhau hai năm kết hôn bốn năm, cho dù không có ánh sáng, tôi vẫn có thể phác họa đôi lông mày cong như kiếm, đôi mắt sáng… Ngón cái Phó Hằng vuốt v3 cằm tôi, hơi mệt mỏi nói: "Lang Lang, đây là quyết tâm của anh, em phải tin tưởng anh.” Tôi gạt tay hắn ra, đi về phía trước hai bước bỗng nhiên nói: "Ai mà biết được, thành phố này nhỏ như vậy, nếu có ý định tìm tới cửa thì không ai trốn thoát được." “Em không tin anh? Lang Lang, anh... Quên đi, lâu ngày mới thấy lòng người.” Tôi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh chi phiếu vụn lên, sau đó cầm đến trước mặt Phó Hằng: “Phó Hằng, nếu tôi ly hôn với anh, anh cũng sẽ cho tôi nhiều như vậy sao?" Khuôn mặt Phó Hằng hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: "Lang Lang, xin em đừng xúc phạm cuộc hôn nhân của chúng ta." "Nhưng trong hôn nhân cũng có quyền lợi kinh tế, tôi chỉ muốn biết, một người yêu cũ cũng đáng giá một triệu, còn tôi thì sao?" “Đây là tiền bồi thường cho cô ấy, giá trị cô ấy tạo ra trong công ty vượt xa con số này.” Quả nhiên là thương nhân, tính toán rõ ràng. Tôi rất muốn hỏi một chút trong hôn nhân tôi giặt quần áo lau nhà nấu cơm mang theo con giá trị là bao nhiêu, nhưng tôi không tự rước lấy nhục, bởi vì đàn ông Trung Quốc đại khái đều cảm thấy đây là việc phụ nữ nên làm. Phó Hằng đã bày tỏ thái độ, tôi cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, ngày hôm sau liền bắt đầu công việc của mình. Giáo sư Kiều rất tốt, năm nay ông ấy đã 70 tuổi, làm gì cũng chậm chạp không cầu học nhanh, ngày *****ên tôi đã học được không ít thứ từ ông ấy. Nguyện vọng muốn viết tiểu thuyết càng mãnh liệt, đương nhiên tôi không viết ra được những thứ nghiêm cẩn có chiều sâu như giáo sư Kiều, nhưng tôi có thể viết tổng tài bá đạo. Tôi quên mất nhà văn vĩ đại nào đã nói rằng viết là cách để giải tỏa nỗi đau. Tôi đã đau đủ rồi và muốn giải tỏa. Buổi tối về nhà hàn huyên cùng Hoàn Tử qua Wechat, cô ấy kinh ngạc sự về sự kiên định của tôi, liền gửi mấy bộ truyện hot để tôi nghiên cứu, đồng thời gửi cho tôi tất cả các kỹ năng mà cô ấy đã tóm tắt. Có một người bạn thân làm biên tập viên thật tốt. Tôi hỏi về Giang Nhất Hàng. Hoàn Tử: [Hỏi anh ấy làm gì, tôi và anh ấy không quen.] Tôi *ngạc nhiên”: [Anh ấy không theo đuổi cậu sao? Tôi còn muốn nhờ cậu mời anh ấy bữa cơm, tôi nợ anh ấy một ân tình lớn.] Hoàn Tử *ngạc nhiên*: [Ai nói với cậu là anh ấy đang đuổi theo tôi, sao tôi lại không biết chứ?]🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺 Tôi: [Vậy trước kia không phải anh ấy từng theo đuổi cậu sao? Anh ấy đã mời cậu ăn tối ngay khi quay về, phải không?] Hoàn Tử *ngoáy mũi*: [Cô gái à, trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi. Người ta bây giờ là luật sư lớn, làm sao để ý tới tôi?] Tôi *móc mũi*: [Cậu có chỗ nào không tốt? Người đẹp n.g.ự.c to eo mềm, mắt anh ấy mù sao?] Hồi lâu Hoàn Tử cũng không trả lời tôi, không biết lại cùng tiểu thịt tươi nào hú hí. Tôi cũng không làm phiền cô ấy, mà là mở bộ truyện cô ấy đưa cho tôi xem. Thời gian tôi dành để đọc sách trôi qua rất nhanh, khi Phó Hằng về nhà tôi mới nhận ra đã gần 10 giờ tối. Khuôn mặt hắn không che giấu được mệt mỏi, nghĩa là chuyện công việc vẫn rất phiền phức. Hắn đưa tay lấy iPad của tôi: “Đừng xem nữa, không tốt cho mắt đâu.” Tôi gật đầu, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi hắn: "Có phải công việc rất phiền phức không?" Hắn xoa mặt tôi: “Không có việc gì, chồng em còn ứng phó được. Hôm nay công việc của em thế nào? Có xử lý được không?" Tôi gật đầu, theo thói quen sinh hoạt trước kia líu ríu nói với hắn rất nhiều chuyện lý thú của giáo sư Kiều. Hắn nghe rất chuyên tâm, thỉnh thoảng cười với tôi. Nói được một nửa, tôi đột nhiên dừng lại. Hắn vẫn tỏ vẻ thận trọng: “Sao không nói nữa?" "Phó Hằng, anh không hứng thú với những thứ này đúng không? Những gì tôi nói, có phải anh đã nghe rất qua loa không?" Hắn vội ôm lấy tôi: “Lang Lang, xin lỗi, anh không phải không thích nghe, lần sau anh sẽ không thất thần." Quả nhiên, trước đó tôi nói với hắn những chuyện tự cho là thú vị hắn lại ở trong lòng nghĩ chuyện khác. Tôi không trách hắn, chuyện này hắn không sai. Hai vợ chồng không thể có sở thích hoàn toàn giống nhau. Hắn ở bên ngoài, bầu trời rất lớn, mỗi ngày không biết trải qua bao nhiêu chuyện, đã rất khó chạm vào hắn. Còn tôi sống ở nhà, vòng luẩn quẩn nhỏ như vậy, đi mua thức ăn người ta cho thêm một quả dưa chuột cũng có thể nhớ được vài ngày. "Phó Hằng, nếu không thích thì đừng ép buộc bản thân, cả hai chúng ta đều mệt mỏi." Hắn đáng thương nhìn tôi, có lẽ cảm thấy tôi bây giờ đặc biệt không dễ lấy lòng. Không có cách nào, Lâm Lang trước kia lộ ra bụng mềm đã bị hắn bóp chết, hiện tại tôi chính là một con nhím. Chúng tôi đã thử thăm dò cuộc sống như thế này và thấy thật ngạc nhiên là nó yên tĩnh đến lạ. Tôi bắt đầu hy vọng xa vời, chuyện của Hà Ưu Nhu chẳng qua chỉ là một điểm mấu chốt trong cuộc sống của chúng tôi, sau khi vượt qua được sẽ có tương lai tươi sáng. Nhưng tôi không ngờ rằng đây chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh của tôi. Tôi vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, tháng chín, trời đã mát mẻ, còn hai ngày nữa là lễ quốc khánh.

Ngón cái Phó Hằng vuốt v3 cằm tôi, hơi mệt mỏi nói: "Lang Lang, đây là quyết tâm của anh, em phải tin tưởng anh.”

 

Tôi gạt tay hắn ra, đi về phía trước hai bước bỗng nhiên nói: "Ai mà biết được, thành phố này nhỏ như vậy, nếu có ý định tìm tới cửa thì không ai trốn thoát được."

 

“Em không tin anh? Lang Lang, anh... Quên đi, lâu ngày mới thấy lòng người.”

 

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh chi phiếu vụn lên, sau đó cầm đến trước mặt Phó Hằng: “Phó Hằng, nếu tôi ly hôn với anh, anh cũng sẽ cho tôi nhiều như vậy sao?"

 

Khuôn mặt Phó Hằng hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: "Lang Lang, xin em đừng xúc phạm cuộc hôn nhân của chúng ta."

 

"Nhưng trong hôn nhân cũng có quyền lợi kinh tế, tôi chỉ muốn biết, một người yêu cũ cũng đáng giá một triệu, còn tôi thì sao?"

 

“Đây là tiền bồi thường cho cô ấy, giá trị cô ấy tạo ra trong công ty vượt xa con số này.”

 

Quả nhiên là thương nhân, tính toán rõ ràng.

 

Tôi rất muốn hỏi một chút trong hôn nhân tôi giặt quần áo lau nhà nấu cơm mang theo con giá trị là bao nhiêu, nhưng tôi không tự rước lấy nhục, bởi vì đàn ông Trung Quốc đại khái đều cảm thấy đây là việc phụ nữ nên làm.

 

Phó Hằng đã bày tỏ thái độ, tôi cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, ngày hôm sau liền bắt đầu công việc của mình.

 

Giáo sư Kiều rất tốt, năm nay ông ấy đã 70 tuổi, làm gì cũng chậm chạp không cầu học nhanh, ngày *****ên tôi đã học được không ít thứ từ ông ấy.

 

Nguyện vọng muốn viết tiểu thuyết càng mãnh liệt, đương nhiên tôi không viết ra được những thứ nghiêm cẩn có chiều sâu như giáo sư Kiều, nhưng tôi có thể viết tổng tài bá đạo.

 

Tôi quên mất nhà văn vĩ đại nào đã nói rằng viết là cách để giải tỏa nỗi đau. Tôi đã đau đủ rồi và muốn giải tỏa.

 

Buổi tối về nhà hàn huyên cùng Hoàn Tử qua Wechat, cô ấy kinh ngạc sự về sự kiên định của tôi, liền gửi mấy bộ truyện hot để tôi nghiên cứu, đồng thời gửi cho tôi tất cả các kỹ năng mà cô ấy đã tóm tắt.

 

Có một người bạn thân làm biên tập viên thật tốt.

 

Tôi hỏi về Giang Nhất Hàng.

 

Hoàn Tử: [Hỏi anh ấy làm gì, tôi và anh ấy không quen.]

 

Tôi *ngạc nhiên”: [Anh ấy không theo đuổi cậu sao? Tôi còn muốn nhờ cậu mời anh ấy bữa cơm, tôi nợ anh ấy một ân tình lớn.]

 

Hoàn Tử *ngạc nhiên*: [Ai nói với cậu là anh ấy đang đuổi theo tôi, sao tôi lại không biết chứ?]

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí

Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi: [Vậy trước kia không phải anh ấy từng theo đuổi cậu sao? Anh ấy đã mời cậu ăn tối ngay khi quay về, phải không?]

 

Hoàn Tử *ngoáy mũi*: [Cô gái à, trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi. Người ta bây giờ là luật sư lớn, làm sao để ý tới tôi?]

 

Tôi *móc mũi*: [Cậu có chỗ nào không tốt? Người đẹp n.g.ự.c to eo mềm, mắt anh ấy mù sao?]

 

Hồi lâu Hoàn Tử cũng không trả lời tôi, không biết lại cùng tiểu thịt tươi nào hú hí.

 

Tôi cũng không làm phiền cô ấy, mà là mở bộ truyện cô ấy đưa cho tôi xem.

 

Thời gian tôi dành để đọc sách trôi qua rất nhanh, khi Phó Hằng về nhà tôi mới nhận ra đã gần 10 giờ tối.

 

Khuôn mặt hắn không che giấu được mệt mỏi, nghĩa là chuyện công việc vẫn rất phiền phức.

 

Hắn đưa tay lấy iPad của tôi: “Đừng xem nữa, không tốt cho mắt đâu.”

 

Tôi gật đầu, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi hắn: "Có phải công việc rất phiền phức không?"

 

Hắn xoa mặt tôi: “Không có việc gì, chồng em còn ứng phó được. Hôm nay công việc của em thế nào? Có xử lý được không?"

 

Tôi gật đầu, theo thói quen sinh hoạt trước kia líu ríu nói với hắn rất nhiều chuyện lý thú của giáo sư Kiều.

 

Hắn nghe rất chuyên tâm, thỉnh thoảng cười với tôi.

 

Nói được một nửa, tôi đột nhiên dừng lại.

 

Hắn vẫn tỏ vẻ thận trọng: “Sao không nói nữa?"

 

"Phó Hằng, anh không hứng thú với những thứ này đúng không? Những gì tôi nói, có phải anh đã nghe rất qua loa không?"

 

Hắn vội ôm lấy tôi: “Lang Lang, xin lỗi, anh không phải không thích nghe, lần sau anh sẽ không thất thần."

 

Quả nhiên, trước đó tôi nói với hắn những chuyện tự cho là thú vị hắn lại ở trong lòng nghĩ chuyện khác.

 

Tôi không trách hắn, chuyện này hắn không sai. Hai vợ chồng không thể có sở thích hoàn toàn giống nhau. Hắn ở bên ngoài, bầu trời rất lớn, mỗi ngày không biết trải qua bao nhiêu chuyện, đã rất khó chạm vào hắn. Còn tôi sống ở nhà, vòng luẩn quẩn nhỏ như vậy, đi mua thức ăn người ta cho thêm một quả dưa chuột cũng có thể nhớ được vài ngày.

 

"Phó Hằng, nếu không thích thì đừng ép buộc bản thân, cả hai chúng ta đều mệt mỏi."

 

Hắn đáng thương nhìn tôi, có lẽ cảm thấy tôi bây giờ đặc biệt không dễ lấy lòng. Không có cách nào, Lâm Lang trước kia lộ ra bụng mềm đã bị hắn bóp chết, hiện tại tôi chính là một con nhím.

 

Chúng tôi đã thử thăm dò cuộc sống như thế này và thấy thật ngạc nhiên là nó yên tĩnh đến lạ. Tôi bắt đầu hy vọng xa vời, chuyện của Hà Ưu Nhu chẳng qua chỉ là một điểm mấu chốt trong cuộc sống của chúng tôi, sau khi vượt qua được sẽ có tương lai tươi sáng. Nhưng tôi không ngờ rằng đây chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh của tôi.

 

Tôi vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, tháng chín, trời đã mát mẻ, còn hai ngày nữa là lễ quốc khánh.

Tỉnh Mộng - Zoey-113Tác giả: Zoey-113Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTỈNH MỘNG (full)   Tác giả: Zoey-113 Nguồn: Zhihu   Chương 01. Phó Hằng ngoại tình   Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình.   Trong tay tôi cầm áo sơ mi của hắn, nhặt một sợi tóc xoăn dài màu đỏ rượu, trên áo còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ và hấp dẫn, đó là hương nước hoa Purple Poison.   Đương nhiên, điều này cũng không nói lên điều gì, dù sao thì hắn cũng là Tổng giám đốc của bất động sản Hồng Viễn, tham gia rất nhiều sự kiện xã giao phức tạp.   Nhưng lòng tôi không buông xuống được, mí mắt vẫn cứ giật giật, trái tim cảm thấy rất khó chịu.   Con gái Trăn Trăn lon ton chạy đến trên đôi chân ngắn của mình, nói rằng muốn đi tiểu.   Tôi ôm con bé vào nhà vệ sinh, bình tĩnh lại và tự nhủ mình không nên quá nhạy cảm.   Nửa đêm, tôi không ngủ được.   Phó Hằng nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ an ổn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.   Tôi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, yêu nhau hai năm kết hôn bốn năm, cho dù không có ánh sáng, tôi vẫn có thể phác họa đôi lông mày cong như kiếm, đôi mắt sáng… Ngón cái Phó Hằng vuốt v3 cằm tôi, hơi mệt mỏi nói: "Lang Lang, đây là quyết tâm của anh, em phải tin tưởng anh.” Tôi gạt tay hắn ra, đi về phía trước hai bước bỗng nhiên nói: "Ai mà biết được, thành phố này nhỏ như vậy, nếu có ý định tìm tới cửa thì không ai trốn thoát được." “Em không tin anh? Lang Lang, anh... Quên đi, lâu ngày mới thấy lòng người.” Tôi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh chi phiếu vụn lên, sau đó cầm đến trước mặt Phó Hằng: “Phó Hằng, nếu tôi ly hôn với anh, anh cũng sẽ cho tôi nhiều như vậy sao?" Khuôn mặt Phó Hằng hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: "Lang Lang, xin em đừng xúc phạm cuộc hôn nhân của chúng ta." "Nhưng trong hôn nhân cũng có quyền lợi kinh tế, tôi chỉ muốn biết, một người yêu cũ cũng đáng giá một triệu, còn tôi thì sao?" “Đây là tiền bồi thường cho cô ấy, giá trị cô ấy tạo ra trong công ty vượt xa con số này.” Quả nhiên là thương nhân, tính toán rõ ràng. Tôi rất muốn hỏi một chút trong hôn nhân tôi giặt quần áo lau nhà nấu cơm mang theo con giá trị là bao nhiêu, nhưng tôi không tự rước lấy nhục, bởi vì đàn ông Trung Quốc đại khái đều cảm thấy đây là việc phụ nữ nên làm. Phó Hằng đã bày tỏ thái độ, tôi cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, ngày hôm sau liền bắt đầu công việc của mình. Giáo sư Kiều rất tốt, năm nay ông ấy đã 70 tuổi, làm gì cũng chậm chạp không cầu học nhanh, ngày *****ên tôi đã học được không ít thứ từ ông ấy. Nguyện vọng muốn viết tiểu thuyết càng mãnh liệt, đương nhiên tôi không viết ra được những thứ nghiêm cẩn có chiều sâu như giáo sư Kiều, nhưng tôi có thể viết tổng tài bá đạo. Tôi quên mất nhà văn vĩ đại nào đã nói rằng viết là cách để giải tỏa nỗi đau. Tôi đã đau đủ rồi và muốn giải tỏa. Buổi tối về nhà hàn huyên cùng Hoàn Tử qua Wechat, cô ấy kinh ngạc sự về sự kiên định của tôi, liền gửi mấy bộ truyện hot để tôi nghiên cứu, đồng thời gửi cho tôi tất cả các kỹ năng mà cô ấy đã tóm tắt. Có một người bạn thân làm biên tập viên thật tốt. Tôi hỏi về Giang Nhất Hàng. Hoàn Tử: [Hỏi anh ấy làm gì, tôi và anh ấy không quen.] Tôi *ngạc nhiên”: [Anh ấy không theo đuổi cậu sao? Tôi còn muốn nhờ cậu mời anh ấy bữa cơm, tôi nợ anh ấy một ân tình lớn.] Hoàn Tử *ngạc nhiên*: [Ai nói với cậu là anh ấy đang đuổi theo tôi, sao tôi lại không biết chứ?]🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺 Tôi: [Vậy trước kia không phải anh ấy từng theo đuổi cậu sao? Anh ấy đã mời cậu ăn tối ngay khi quay về, phải không?] Hoàn Tử *ngoáy mũi*: [Cô gái à, trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi. Người ta bây giờ là luật sư lớn, làm sao để ý tới tôi?] Tôi *móc mũi*: [Cậu có chỗ nào không tốt? Người đẹp n.g.ự.c to eo mềm, mắt anh ấy mù sao?] Hồi lâu Hoàn Tử cũng không trả lời tôi, không biết lại cùng tiểu thịt tươi nào hú hí. Tôi cũng không làm phiền cô ấy, mà là mở bộ truyện cô ấy đưa cho tôi xem. Thời gian tôi dành để đọc sách trôi qua rất nhanh, khi Phó Hằng về nhà tôi mới nhận ra đã gần 10 giờ tối. Khuôn mặt hắn không che giấu được mệt mỏi, nghĩa là chuyện công việc vẫn rất phiền phức. Hắn đưa tay lấy iPad của tôi: “Đừng xem nữa, không tốt cho mắt đâu.” Tôi gật đầu, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi hắn: "Có phải công việc rất phiền phức không?" Hắn xoa mặt tôi: “Không có việc gì, chồng em còn ứng phó được. Hôm nay công việc của em thế nào? Có xử lý được không?" Tôi gật đầu, theo thói quen sinh hoạt trước kia líu ríu nói với hắn rất nhiều chuyện lý thú của giáo sư Kiều. Hắn nghe rất chuyên tâm, thỉnh thoảng cười với tôi. Nói được một nửa, tôi đột nhiên dừng lại. Hắn vẫn tỏ vẻ thận trọng: “Sao không nói nữa?" "Phó Hằng, anh không hứng thú với những thứ này đúng không? Những gì tôi nói, có phải anh đã nghe rất qua loa không?" Hắn vội ôm lấy tôi: “Lang Lang, xin lỗi, anh không phải không thích nghe, lần sau anh sẽ không thất thần." Quả nhiên, trước đó tôi nói với hắn những chuyện tự cho là thú vị hắn lại ở trong lòng nghĩ chuyện khác. Tôi không trách hắn, chuyện này hắn không sai. Hai vợ chồng không thể có sở thích hoàn toàn giống nhau. Hắn ở bên ngoài, bầu trời rất lớn, mỗi ngày không biết trải qua bao nhiêu chuyện, đã rất khó chạm vào hắn. Còn tôi sống ở nhà, vòng luẩn quẩn nhỏ như vậy, đi mua thức ăn người ta cho thêm một quả dưa chuột cũng có thể nhớ được vài ngày. "Phó Hằng, nếu không thích thì đừng ép buộc bản thân, cả hai chúng ta đều mệt mỏi." Hắn đáng thương nhìn tôi, có lẽ cảm thấy tôi bây giờ đặc biệt không dễ lấy lòng. Không có cách nào, Lâm Lang trước kia lộ ra bụng mềm đã bị hắn bóp chết, hiện tại tôi chính là một con nhím. Chúng tôi đã thử thăm dò cuộc sống như thế này và thấy thật ngạc nhiên là nó yên tĩnh đến lạ. Tôi bắt đầu hy vọng xa vời, chuyện của Hà Ưu Nhu chẳng qua chỉ là một điểm mấu chốt trong cuộc sống của chúng tôi, sau khi vượt qua được sẽ có tương lai tươi sáng. Nhưng tôi không ngờ rằng đây chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh của tôi. Tôi vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, tháng chín, trời đã mát mẻ, còn hai ngày nữa là lễ quốc khánh.

Chương 28: Chương 28