Tác giả:

TỈNH MỘNG (full)   Tác giả: Zoey-113 Nguồn: Zhihu   Chương 01. Phó Hằng ngoại tình   Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình.   Trong tay tôi cầm áo sơ mi của hắn, nhặt một sợi tóc xoăn dài màu đỏ rượu, trên áo còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ và hấp dẫn, đó là hương nước hoa Purple Poison.   Đương nhiên, điều này cũng không nói lên điều gì, dù sao thì hắn cũng là Tổng giám đốc của bất động sản Hồng Viễn, tham gia rất nhiều sự kiện xã giao phức tạp.   Nhưng lòng tôi không buông xuống được, mí mắt vẫn cứ giật giật, trái tim cảm thấy rất khó chịu.   Con gái Trăn Trăn lon ton chạy đến trên đôi chân ngắn của mình, nói rằng muốn đi tiểu.   Tôi ôm con bé vào nhà vệ sinh, bình tĩnh lại và tự nhủ mình không nên quá nhạy cảm.   Nửa đêm, tôi không ngủ được.   Phó Hằng nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ an ổn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.   Tôi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, yêu nhau hai năm kết hôn bốn năm, cho dù không có ánh sáng, tôi vẫn có thể phác họa đôi lông mày cong như kiếm, đôi mắt sáng…

Chương 36: Chương 36

Tỉnh Mộng - Zoey-113Tác giả: Zoey-113Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTỈNH MỘNG (full)   Tác giả: Zoey-113 Nguồn: Zhihu   Chương 01. Phó Hằng ngoại tình   Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình.   Trong tay tôi cầm áo sơ mi của hắn, nhặt một sợi tóc xoăn dài màu đỏ rượu, trên áo còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ và hấp dẫn, đó là hương nước hoa Purple Poison.   Đương nhiên, điều này cũng không nói lên điều gì, dù sao thì hắn cũng là Tổng giám đốc của bất động sản Hồng Viễn, tham gia rất nhiều sự kiện xã giao phức tạp.   Nhưng lòng tôi không buông xuống được, mí mắt vẫn cứ giật giật, trái tim cảm thấy rất khó chịu.   Con gái Trăn Trăn lon ton chạy đến trên đôi chân ngắn của mình, nói rằng muốn đi tiểu.   Tôi ôm con bé vào nhà vệ sinh, bình tĩnh lại và tự nhủ mình không nên quá nhạy cảm.   Nửa đêm, tôi không ngủ được.   Phó Hằng nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ an ổn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.   Tôi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, yêu nhau hai năm kết hôn bốn năm, cho dù không có ánh sáng, tôi vẫn có thể phác họa đôi lông mày cong như kiếm, đôi mắt sáng… Chương 19. Tôi đ.â.m vào bụng dưới của cô ta Phó Hằng rùng mình: “Lang Lang...” Tôi xua tay ngăn hắn lại: “Anh đi đi.” Phó Hằng còn hơi do dự, tôi lại không kiên nhẫn. Hắn đành phải nói: "Em bình tĩnh một chút, ngày mai anh lại đến.” Hắn đi rồi, tôi cũng sụp đổ, ngồi dưới đất nửa ngày không nhúc nhích. Tôi biết tôi không được như vậy, mấy ngày nay tôi không ăn không uống không ngủ, cân nặng giảm xuống, tinh thần cũng không tốt, tim đập đặc biệt nhanh, còn tiếp tục như vậy tôi sẽ ngã quỵ. Bác sĩ Trình nói rất đúng, người làm mẹ rất mạnh mẽ, tôi phải chăm sóc Trăn Trăn thật tốt. Mấy ngày sau cuối cùng tôi cũng trông giống một người bình thường, tắm rửa thay quần áo bắt đầu ăn cơm, béo là không thể nào, tốt xấu gì cũng có tinh thần một chút. Nhưng Trăn Trăn của tôi vẫn chưa tỉnh. Mỗi ngày tôi nói chuyện cũng con, hát cho con nghe, kể chuyện cho con, nói cho con biết tôi yêu con nhiều như thế nào, Trăn Trăn của tôi ngoan như vậy, nghe được lời của tôi nhất định sẽ tỉnh lại. Nhưng lần này Trăn Trăn giống như thực sự đã giận tôi, con bé vẫn ngủ, người cũng gầy hẳn đi, vẫn không chịu mở mắt nhìn tôi. Tôi có vẻ bình thường, nhưng tâm lý thì đã sụp đổ. Sắp sang năm mới rồi. Thành phố đã có trận tuyết đầu mùa. Sinh nhật Trăn Trăn là hai mươi tám tháng chạp, ngày con bé được sinh ra cũng có tuyết rơi. Tôi đã mua cho bé một chiếc bánh ngọt và một con búp bê Barbie con bé yêu thích để mừng sinh nhật lần thứ tư. Hoàn Tử vẫn rất lo lắng nhìn tôi, cô ấy luôn cảm thấy trên vai hai tôi có ngọn núi đè nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Phó Hằng ở cửa không dám đi vào, bởi vì trong khoảng thời gian này mỗi lần hắn đến tôi đều nổi giận. Hôm nay tôi không như vậy, tôi gọi hắn vào, bảo hắn hát cho Trăn Trăn nghe và chúc con bé sinh nhật vui vẻ. Chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật long trọng như vậy, nhưng Trăn Trăn vẫn chưa tỉnh. Tôi đã suy sụp. Trăn Trăn của tôi thậm chí ngay cả bánh ngọt dâu tây thích nhất cũng không ăn. Tôi cảm thấy như mình sẽ phát điên nếu không làm điều gì đó. Sau khi dành hai ngày để nghiên cứu và mua một con d.a.o gọt hoa quả, tôi đã xuất hiện trước mặt Hà Ưu Nhu. Bọn họ nói lúc mới đầu xảy ra chuyện cô ta đi tới chỗ nào cũng có người đi theo, sau đó cảm thấy không có việc gì mới trở nên táo bạo hơn, lại thật không ngờ, ngày ba mươi Tết tôi cho cô ta một niềm vui bất ngờ. Tôi chặn trước cửa nhà cô ta, nơi này, nhờ một điếu thuốc Trung Hoa, tôi biết được từ tài xế Tiểu Dương của Phó Hằng. Lúc Hà Ưu Nhu nhìn thấy tôi rất bất ngờ, cô ta như ý thức được cái gì quay đầu muốn chạy. Tôi nhe răng cười, làm sao có thể để cho cô ta chạy. Con d.a.o sáng như tuyết vừa mới mở lưỡi, tôi đ.â.m và dưới phần bụng mềm của cô ta bằng tất cả sức lực của mình. Ha ha, quà mừng năm mới thế này, Hà Ưu Nhu, cô có vui không, có bất ngờ không? Trăn Trăn của tôi không tỉnh lại tôi cũng không muốn sống, cho nên để Hà Ưu Nhu cùng con của cô ta chôn cùng chúng tôi đi. Máu tươi phun tung tóe trên tuyết đọng, tôi cảm cảm thấy khoái cảm dâng trào. Nhìn vẻ mặt không tin, hoảng sợ lại tuyệt vọng của Hà Ưu Nhu, tôi rất vui vẻ. Cô ta cho rằng tôi là con dê con, không có tiền cũng không có quyền, chỉ có thể cho cô ta bắt nạt, lại không biết một khi thỏ nóng giận đều có thể cắn người, kẻ yếu có cách trả thù của kẻ yếu. Chỉ là trong lòng tôi cũng đau, tôi nghĩ tới Giang Nhất Hàng, tôi xin lỗi với anh, anh nhất định hận tôi đến chết.Trong lòng anh không có vấn đề pháp luật nào không giải quyết được, chỉ có ngu xuẩn mới hi sinh bản thân, nhưng tôi vẫn luôn ngu xuẩn. Tôi không chạy trốn, chờ cảnh sát đến bắt tôi. Tôi cũng rất bình tĩnh, cảnh sát hỏi gì tôi cũng thành thật trả lời. Tất nhiên, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng tôi đã cố tình g.i.ế.c người và tôi đã bị nhốt. Thực sự tôi không có gì phải lo lắng, cha mẹ đều coi như tôi là kẻ bất hiếu, Trăn Trăn còn có Phó Hằng, tôi có thể an tâm chờ chết. Một tuần sau, tôi được thả ra. Nhìn thấy khuôn mặt có thể so sánh với đáy nồi của Giang Nhất Hàng, tôi còn áy náy cười cười. Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi mất kiểm soát, sau đó anh nói với tôi nhìn thấy tôi rất muốn tát tôi mấy cái. Nhưng mà Giang Nhất Hàng chính là Giang Nhất Hàng, sau khi anh tỉnh táo đưa tôi đi, cũng nói cho tôi biết Hà Ưu Nhu chưa chết. Anh châm chọc tôi: "Nếu g.i.ế.c người thì phải g.i.ế.c cho c.h.ế.t đi, bây giờ người ta không chết, em lại hi sinh bản thân mình, em thật đúng là không phải ngu xuẩn bình thường." Bảy ngày trong trại giam giống như bảy năm vậy. Tôi đã kiệt sức thành một bà già, anh nói chuyện tôi chỉ là cười ngây ngô, cái gì cũng không trả lời được.

Chương 19. Tôi đ.â.m vào bụng dưới của cô ta

 

Phó Hằng rùng mình: “Lang Lang...”

 

Tôi xua tay ngăn hắn lại: “Anh đi đi.”

 

Phó Hằng còn hơi do dự, tôi lại không kiên nhẫn.

 

Hắn đành phải nói: "Em bình tĩnh một chút, ngày mai anh lại đến.”

 

Hắn đi rồi, tôi cũng sụp đổ, ngồi dưới đất nửa ngày không nhúc nhích.

 

Tôi biết tôi không được như vậy, mấy ngày nay tôi không ăn không uống không ngủ, cân nặng giảm xuống, tinh thần cũng không tốt, tim đập đặc biệt nhanh, còn tiếp tục như vậy tôi sẽ ngã quỵ.

 

Bác sĩ Trình nói rất đúng, người làm mẹ rất mạnh mẽ, tôi phải chăm sóc Trăn Trăn thật tốt.

 

Mấy ngày sau cuối cùng tôi cũng trông giống một người bình thường, tắm rửa thay quần áo bắt đầu ăn cơm, béo là không thể nào, tốt xấu gì cũng có tinh thần một chút.

 

Nhưng Trăn Trăn của tôi vẫn chưa tỉnh.

 

Mỗi ngày tôi nói chuyện cũng con, hát cho con nghe, kể chuyện cho con, nói cho con biết tôi yêu con nhiều như thế nào, Trăn Trăn của tôi ngoan như vậy, nghe được lời của tôi nhất định sẽ tỉnh lại.

 

Nhưng lần này Trăn Trăn giống như thực sự đã giận tôi, con bé vẫn ngủ, người cũng gầy hẳn đi, vẫn không chịu mở mắt nhìn tôi.

 

Tôi có vẻ bình thường, nhưng tâm lý thì đã sụp đổ.

 

Sắp sang năm mới rồi. Thành phố đã có trận tuyết đầu mùa. Sinh nhật Trăn Trăn là hai mươi tám tháng chạp, ngày con bé được sinh ra cũng có tuyết rơi.

 

Tôi đã mua cho bé một chiếc bánh ngọt và một con búp bê Barbie con bé yêu thích để mừng sinh nhật lần thứ tư.

 

Hoàn Tử vẫn rất lo lắng nhìn tôi, cô ấy luôn cảm thấy trên vai hai tôi có ngọn núi đè nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

 

Phó Hằng ở cửa không dám đi vào, bởi vì trong khoảng thời gian này mỗi lần hắn đến tôi đều nổi giận.

 

Hôm nay tôi không như vậy, tôi gọi hắn vào, bảo hắn hát cho Trăn Trăn nghe và chúc con bé sinh nhật vui vẻ.

 

Chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật long trọng như vậy, nhưng Trăn Trăn vẫn chưa tỉnh.

 

Tôi đã suy sụp.

 

Trăn Trăn của tôi thậm chí ngay cả bánh ngọt dâu tây thích nhất cũng không ăn.

 

Tôi cảm thấy như mình sẽ phát điên nếu không làm điều gì đó.

 

Sau khi dành hai ngày để nghiên cứu và mua một con d.a.o gọt hoa quả, tôi đã xuất hiện trước mặt Hà Ưu Nhu.

 

Bọn họ nói lúc mới đầu xảy ra chuyện cô ta đi tới chỗ nào cũng có người đi theo, sau đó cảm thấy không có việc gì mới trở nên táo bạo hơn, lại thật không ngờ, ngày ba mươi Tết tôi cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

 

Tôi chặn trước cửa nhà cô ta, nơi này, nhờ một điếu thuốc Trung Hoa, tôi biết được từ tài xế Tiểu Dương của Phó Hằng.

 

Lúc Hà Ưu Nhu nhìn thấy tôi rất bất ngờ, cô ta như ý thức được cái gì quay đầu muốn chạy.

 

Tôi nhe răng cười, làm sao có thể để cho cô ta chạy.

 

Con d.a.o sáng như tuyết vừa mới mở lưỡi, tôi đ.â.m và dưới phần bụng mềm của cô ta bằng tất cả sức lực của mình.

 

Ha ha, quà mừng năm mới thế này, Hà Ưu Nhu, cô có vui không, có bất ngờ không?

 

Trăn Trăn của tôi không tỉnh lại tôi cũng không muốn sống, cho nên để Hà Ưu Nhu cùng con của cô ta chôn cùng chúng tôi đi.

 

Máu tươi phun tung tóe trên tuyết đọng, tôi cảm cảm thấy khoái cảm dâng trào.

 

Nhìn vẻ mặt không tin, hoảng sợ lại tuyệt vọng của Hà Ưu Nhu, tôi rất vui vẻ.

 

Cô ta cho rằng tôi là con dê con, không có tiền cũng không có quyền, chỉ có thể cho cô ta bắt nạt, lại không biết một khi thỏ nóng giận đều có thể cắn người, kẻ yếu có cách trả thù của kẻ yếu.

 

Chỉ là trong lòng tôi cũng đau, tôi nghĩ tới Giang Nhất Hàng, tôi xin lỗi với anh, anh nhất định hận tôi đến chết.Trong lòng anh không có vấn đề pháp luật nào không giải quyết được, chỉ có ngu xuẩn mới hi sinh bản thân, nhưng tôi vẫn luôn ngu xuẩn.

 

Tôi không chạy trốn, chờ cảnh sát đến bắt tôi.

 

Tôi cũng rất bình tĩnh, cảnh sát hỏi gì tôi cũng thành thật trả lời.

 

Tất nhiên, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng tôi đã cố tình g.i.ế.c người và tôi đã bị nhốt.

 

Thực sự tôi không có gì phải lo lắng, cha mẹ đều coi như tôi là kẻ bất hiếu, Trăn Trăn còn có Phó Hằng, tôi có thể an tâm chờ chết.

 

Một tuần sau, tôi được thả ra.

 

Nhìn thấy khuôn mặt có thể so sánh với đáy nồi của Giang Nhất Hàng, tôi còn áy náy cười cười. Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi mất kiểm soát, sau đó anh nói với tôi nhìn thấy tôi rất muốn tát tôi mấy cái.

 

Nhưng mà Giang Nhất Hàng chính là Giang Nhất Hàng, sau khi anh tỉnh táo đưa tôi đi, cũng nói cho tôi biết Hà Ưu Nhu chưa chết. Anh châm chọc tôi: "Nếu g.i.ế.c người thì phải g.i.ế.c cho c.h.ế.t đi, bây giờ người ta không chết, em lại hi sinh bản thân mình, em thật đúng là không phải ngu xuẩn bình thường."

 

Bảy ngày trong trại giam giống như bảy năm vậy. Tôi đã kiệt sức thành một bà già, anh nói chuyện tôi chỉ là cười ngây ngô, cái gì cũng không trả lời được.

Tỉnh Mộng - Zoey-113Tác giả: Zoey-113Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTỈNH MỘNG (full)   Tác giả: Zoey-113 Nguồn: Zhihu   Chương 01. Phó Hằng ngoại tình   Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình.   Trong tay tôi cầm áo sơ mi của hắn, nhặt một sợi tóc xoăn dài màu đỏ rượu, trên áo còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ và hấp dẫn, đó là hương nước hoa Purple Poison.   Đương nhiên, điều này cũng không nói lên điều gì, dù sao thì hắn cũng là Tổng giám đốc của bất động sản Hồng Viễn, tham gia rất nhiều sự kiện xã giao phức tạp.   Nhưng lòng tôi không buông xuống được, mí mắt vẫn cứ giật giật, trái tim cảm thấy rất khó chịu.   Con gái Trăn Trăn lon ton chạy đến trên đôi chân ngắn của mình, nói rằng muốn đi tiểu.   Tôi ôm con bé vào nhà vệ sinh, bình tĩnh lại và tự nhủ mình không nên quá nhạy cảm.   Nửa đêm, tôi không ngủ được.   Phó Hằng nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ an ổn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.   Tôi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, yêu nhau hai năm kết hôn bốn năm, cho dù không có ánh sáng, tôi vẫn có thể phác họa đôi lông mày cong như kiếm, đôi mắt sáng… Chương 19. Tôi đ.â.m vào bụng dưới của cô ta Phó Hằng rùng mình: “Lang Lang...” Tôi xua tay ngăn hắn lại: “Anh đi đi.” Phó Hằng còn hơi do dự, tôi lại không kiên nhẫn. Hắn đành phải nói: "Em bình tĩnh một chút, ngày mai anh lại đến.” Hắn đi rồi, tôi cũng sụp đổ, ngồi dưới đất nửa ngày không nhúc nhích. Tôi biết tôi không được như vậy, mấy ngày nay tôi không ăn không uống không ngủ, cân nặng giảm xuống, tinh thần cũng không tốt, tim đập đặc biệt nhanh, còn tiếp tục như vậy tôi sẽ ngã quỵ. Bác sĩ Trình nói rất đúng, người làm mẹ rất mạnh mẽ, tôi phải chăm sóc Trăn Trăn thật tốt. Mấy ngày sau cuối cùng tôi cũng trông giống một người bình thường, tắm rửa thay quần áo bắt đầu ăn cơm, béo là không thể nào, tốt xấu gì cũng có tinh thần một chút. Nhưng Trăn Trăn của tôi vẫn chưa tỉnh. Mỗi ngày tôi nói chuyện cũng con, hát cho con nghe, kể chuyện cho con, nói cho con biết tôi yêu con nhiều như thế nào, Trăn Trăn của tôi ngoan như vậy, nghe được lời của tôi nhất định sẽ tỉnh lại. Nhưng lần này Trăn Trăn giống như thực sự đã giận tôi, con bé vẫn ngủ, người cũng gầy hẳn đi, vẫn không chịu mở mắt nhìn tôi. Tôi có vẻ bình thường, nhưng tâm lý thì đã sụp đổ. Sắp sang năm mới rồi. Thành phố đã có trận tuyết đầu mùa. Sinh nhật Trăn Trăn là hai mươi tám tháng chạp, ngày con bé được sinh ra cũng có tuyết rơi. Tôi đã mua cho bé một chiếc bánh ngọt và một con búp bê Barbie con bé yêu thích để mừng sinh nhật lần thứ tư. Hoàn Tử vẫn rất lo lắng nhìn tôi, cô ấy luôn cảm thấy trên vai hai tôi có ngọn núi đè nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Phó Hằng ở cửa không dám đi vào, bởi vì trong khoảng thời gian này mỗi lần hắn đến tôi đều nổi giận. Hôm nay tôi không như vậy, tôi gọi hắn vào, bảo hắn hát cho Trăn Trăn nghe và chúc con bé sinh nhật vui vẻ. Chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật long trọng như vậy, nhưng Trăn Trăn vẫn chưa tỉnh. Tôi đã suy sụp. Trăn Trăn của tôi thậm chí ngay cả bánh ngọt dâu tây thích nhất cũng không ăn. Tôi cảm thấy như mình sẽ phát điên nếu không làm điều gì đó. Sau khi dành hai ngày để nghiên cứu và mua một con d.a.o gọt hoa quả, tôi đã xuất hiện trước mặt Hà Ưu Nhu. Bọn họ nói lúc mới đầu xảy ra chuyện cô ta đi tới chỗ nào cũng có người đi theo, sau đó cảm thấy không có việc gì mới trở nên táo bạo hơn, lại thật không ngờ, ngày ba mươi Tết tôi cho cô ta một niềm vui bất ngờ. Tôi chặn trước cửa nhà cô ta, nơi này, nhờ một điếu thuốc Trung Hoa, tôi biết được từ tài xế Tiểu Dương của Phó Hằng. Lúc Hà Ưu Nhu nhìn thấy tôi rất bất ngờ, cô ta như ý thức được cái gì quay đầu muốn chạy. Tôi nhe răng cười, làm sao có thể để cho cô ta chạy. Con d.a.o sáng như tuyết vừa mới mở lưỡi, tôi đ.â.m và dưới phần bụng mềm của cô ta bằng tất cả sức lực của mình. Ha ha, quà mừng năm mới thế này, Hà Ưu Nhu, cô có vui không, có bất ngờ không? Trăn Trăn của tôi không tỉnh lại tôi cũng không muốn sống, cho nên để Hà Ưu Nhu cùng con của cô ta chôn cùng chúng tôi đi. Máu tươi phun tung tóe trên tuyết đọng, tôi cảm cảm thấy khoái cảm dâng trào. Nhìn vẻ mặt không tin, hoảng sợ lại tuyệt vọng của Hà Ưu Nhu, tôi rất vui vẻ. Cô ta cho rằng tôi là con dê con, không có tiền cũng không có quyền, chỉ có thể cho cô ta bắt nạt, lại không biết một khi thỏ nóng giận đều có thể cắn người, kẻ yếu có cách trả thù của kẻ yếu. Chỉ là trong lòng tôi cũng đau, tôi nghĩ tới Giang Nhất Hàng, tôi xin lỗi với anh, anh nhất định hận tôi đến chết.Trong lòng anh không có vấn đề pháp luật nào không giải quyết được, chỉ có ngu xuẩn mới hi sinh bản thân, nhưng tôi vẫn luôn ngu xuẩn. Tôi không chạy trốn, chờ cảnh sát đến bắt tôi. Tôi cũng rất bình tĩnh, cảnh sát hỏi gì tôi cũng thành thật trả lời. Tất nhiên, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng tôi đã cố tình g.i.ế.c người và tôi đã bị nhốt. Thực sự tôi không có gì phải lo lắng, cha mẹ đều coi như tôi là kẻ bất hiếu, Trăn Trăn còn có Phó Hằng, tôi có thể an tâm chờ chết. Một tuần sau, tôi được thả ra. Nhìn thấy khuôn mặt có thể so sánh với đáy nồi của Giang Nhất Hàng, tôi còn áy náy cười cười. Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi mất kiểm soát, sau đó anh nói với tôi nhìn thấy tôi rất muốn tát tôi mấy cái. Nhưng mà Giang Nhất Hàng chính là Giang Nhất Hàng, sau khi anh tỉnh táo đưa tôi đi, cũng nói cho tôi biết Hà Ưu Nhu chưa chết. Anh châm chọc tôi: "Nếu g.i.ế.c người thì phải g.i.ế.c cho c.h.ế.t đi, bây giờ người ta không chết, em lại hi sinh bản thân mình, em thật đúng là không phải ngu xuẩn bình thường." Bảy ngày trong trại giam giống như bảy năm vậy. Tôi đã kiệt sức thành một bà già, anh nói chuyện tôi chỉ là cười ngây ngô, cái gì cũng không trả lời được.

Chương 36: Chương 36