Tác giả:

"Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết…

Chương 438: Ngươi sẽ hối hận

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Hắn ta mơ hồ nhớ lại, có vài lần, nam nhân đó còn dẫn theo thê tử, mà thê tử...Viên quản sự nhìn Tiểu Diêu Thị, cảm thấy ký ức này khớp với nhau."Tống phu nhân, đều là tiểu nhị trong tiệm không hiểu chuyện, ta quay về sẽ dạy bảo bọn họ sau. Chuyện nhỏ nhặt như thế này cần gì phải ghi nhớ trong lòng chứ? Hay là như vậy đi, sau này mỗi lần phu nhân đến tiệm của ta, ta đều sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm cho ngươi..." Viên quản sự nói.Hiện giờ, điều quan trọng nhất chính là xà phòng!Những thứ khác không quan trọng!"Hừ!" Tiểu Diêu thị lườm hắn ta một cái, "Phi! Ai thèm! Đồ nhà các ngài cũng có tốt lắm đâu! Chỉ là có nhiều mẫu mã nên trông mới mẻ hơn thôi! Hiện giờ phu quân của ta đang ở thành Dung, nơi đó còn có nhiều mẫu mã tốt hơn nữa, ta không thiếu đâu!"Nói xong, Tiểu Diêu thị kiêu hãnh rời đi giống như một con hồ ly đang vẫy đuôi, đi xuống bếp nấu cơm.Viên quản sự ngẩn người.Chuyện gì thế này?Ai mà ngờ được nam nhân cố chấp như kẻ điên đó lại là thúc thúc nhà mẹ đẻ của Hoắc nương tử chứ? "Hoắc nương tử, thù hận nên giải chứ không nên kết, bọn ta nguyện ý xin lỗi thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi, hy vọng… Các ngươi có thể suy nghĩ lại về việc buôn bán xà phòng này..." Viên quản sự cảm thấy bản thân đã tự hạ mình đến tột cùng, "Năm trăm lượng bạc để mua công thức làm xà phòng của ngươi, thêm nữa, mỗi tháng bọn ta sẽ trả cho ngươi năm mươi lượng bạc, đây thực sự là lần *****ên bọn ta làm chuyện này kể từ khi khai trương Thúy Nhan Trai!""Viên quản sự, cho dù thái độ của ngài có tốt đến đâu thì ta cũng không thể quên được vẻ mặt tự tin đầy đe dọa của ngài lúc trước. Nếu Thúy Nhan Trai biết làm ăn đàng hoàng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thì cũng chẳng gây trở ngại gì, nhưng muốn mua công thức... ngài mơ đẹp quá, thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng."Năm mươi lượng bạc?  Đừng tưởng Tống Anh không biết cách làm việc của Thúy Nhan Trai!Nàng nói tiếp: "Theo ta được biết, nhà các ngài đã từng mời không ít đại sư phụ, quả thực đều thỏa thuận với mức tiền công cao, nhưng hầu hết chỉ nhận được số tiền đó trong hai ba tháng, sau đó Thúy Nhan Trai sẽ kiếm cớ để cắt bớt. Hiện tại, sợ là mấy vị đại sư phụ đó mỗi tháng chỉ còn lại ba hay năm lượng bạc thôi nhỉ?"Ba hay năm lượng là mức lương bình thường.Nhưng mấy vị đại sư phụ đó đều bị cướp mất công thức.Nói trắng ra là Thúy Nhan Trai dùng tiền lương cao để dụ dỗ người ta, sau đó qua cầu rút ván."Hoắc nương tử, không bằng ngươi cho ta một con số dứt khoát, ngươi muốn bao nhiêu lượng bạc để bán công thức làm xà phòng?" Viên quản sự gần như mất hết kiên nhẫn."Nếu ngay từ đầu ngài đã có thái độ như vậy, ta còn có thể kính nể cốt cách của Thúy Nhan Trai các người." Tống Anh giễu cợt một chút: "Nếu muốn mua đứt công thức của ta thì cũng được thôi, năm vạn lượng, cộng thêm ba phần lợi nhuận của Thúy Nhan Trai!""Năm vạn lượng? Còn đòi thêm ba phần lợi nhuận?! Hoắc nương tử, không bằng ngươi đi ngủ đi, nằm mơ mà kiếm được tiền còn nhanh hơn!" Viên quản sự suýt thì phát điên.Nàng cho rằng bạc là cái gì? Là phân gà có ở khắp mọi nơi trong cái làng này sao?!Năm vạn lượng? Một công thức vớ vẩn cũng đáng giá ngần ấy tiền sao?!"Không đủ bạc thì mời đi cho, cửa lớn Tống gia không phải ai cũng có thể vào, lần sau nếu Viên quản sự còn đến, đừng trách gia gia ta tìm người ném ngài ra ngoài." Tống Anh liếc hắn ta một cái."Hoắc nương tử!" Viên quản sự thật sự muốn phát điên, "Tám trăm lượng!""Cút." Tống Anh quay đầu muốn bỏ đi.Viên quản sự gấp quá, đưa tay ra muốn kéo vai Tống Anh lại, bàn tay kia vừa chạm vào vai nàng, Tống Anh đã phản ứng ngay, kéo hắn ta xoay ba trăm sáu mươi độ, "Rầm" một tiếng, nàng quăng mạnh xuống đất.Sau khi quăng xong thì che miệng: "Ôi chao, Viên quản sự, nói chuyện thì nói chuyện thôi, sao lại động tay động chân làm ta giật cả mình.""..." Tống Lão Căn nheo mắt.Ông hoa mắt rồi.Viên quản sự cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn, vội vàng hét lên, gã sai vặt đứng ngoài vội vã chạy vào đỡ hắn ta lên."Hoắc nương tử, nếu không bán cho Thúy Nhan Trai, ngươi sẽ phải hối hận đấy!" 

Hắn ta mơ hồ nhớ lại, có vài lần, nam nhân đó còn dẫn theo thê tử, mà thê tử...

Viên quản sự nhìn Tiểu Diêu Thị, cảm thấy ký ức này khớp với nhau.

"Tống phu nhân, đều là tiểu nhị trong tiệm không hiểu chuyện, ta quay về sẽ dạy bảo bọn họ sau. Chuyện nhỏ nhặt như thế này cần gì phải ghi nhớ trong lòng chứ? Hay là như vậy đi, sau này mỗi lần phu nhân đến tiệm của ta, ta đều sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm cho ngươi..." Viên quản sự nói.

Hiện giờ, điều quan trọng nhất chính là xà phòng!

Những thứ khác không quan trọng!

"Hừ!" Tiểu Diêu thị lườm hắn ta một cái, "Phi! Ai thèm! Đồ nhà các ngài cũng có tốt lắm đâu! Chỉ là có nhiều mẫu mã nên trông mới mẻ hơn thôi! Hiện giờ phu quân của ta đang ở thành Dung, nơi đó còn có nhiều mẫu mã tốt hơn nữa, ta không thiếu đâu!"

Nói xong, Tiểu Diêu thị kiêu hãnh rời đi giống như một con hồ ly đang vẫy đuôi, đi xuống bếp nấu cơm.

Viên quản sự ngẩn người.

Chuyện gì thế này?

Ai mà ngờ được nam nhân cố chấp như kẻ điên đó lại là thúc thúc nhà mẹ đẻ của Hoắc nương tử chứ? 

"Hoắc nương tử, thù hận nên giải chứ không nên kết, bọn ta nguyện ý xin lỗi thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi, hy vọng… Các ngươi có thể suy nghĩ lại về việc buôn bán xà phòng này..." Viên quản sự cảm thấy bản thân đã tự hạ mình đến tột cùng, "Năm trăm lượng bạc để mua công thức làm xà phòng của ngươi, thêm nữa, mỗi tháng bọn ta sẽ trả cho ngươi năm mươi lượng bạc, đây thực sự là lần *****ên bọn ta làm chuyện này kể từ khi khai trương Thúy Nhan Trai!"

"Viên quản sự, cho dù thái độ của ngài có tốt đến đâu thì ta cũng không thể quên được vẻ mặt tự tin đầy đe dọa của ngài lúc trước. Nếu Thúy Nhan Trai biết làm ăn đàng hoàng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thì cũng chẳng gây trở ngại gì, nhưng muốn mua công thức... ngài mơ đẹp quá, thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng."

Năm mươi lượng bạc?  

Đừng tưởng Tống Anh không biết cách làm việc của Thúy Nhan Trai!

Nàng nói tiếp: "Theo ta được biết, nhà các ngài đã từng mời không ít đại sư phụ, quả thực đều thỏa thuận với mức tiền công cao, nhưng hầu hết chỉ nhận được số tiền đó trong hai ba tháng, sau đó Thúy Nhan Trai sẽ kiếm cớ để cắt bớt. Hiện tại, sợ là mấy vị đại sư phụ đó mỗi tháng chỉ còn lại ba hay năm lượng bạc thôi nhỉ?"

Ba hay năm lượng là mức lương bình thường.

Nhưng mấy vị đại sư phụ đó đều bị cướp mất công thức.

Nói trắng ra là Thúy Nhan Trai dùng tiền lương cao để dụ dỗ người ta, sau đó qua cầu rút ván.

"Hoắc nương tử, không bằng ngươi cho ta một con số dứt khoát, ngươi muốn bao nhiêu lượng bạc để bán công thức làm xà phòng?" Viên quản sự gần như mất hết kiên nhẫn.

"Nếu ngay từ đầu ngài đã có thái độ như vậy, ta còn có thể kính nể cốt cách của Thúy Nhan Trai các người." Tống Anh giễu cợt một chút: "Nếu muốn mua đứt công thức của ta thì cũng được thôi, năm vạn lượng, cộng thêm ba phần lợi nhuận của Thúy Nhan Trai!"

"Năm vạn lượng? Còn đòi thêm ba phần lợi nhuận?! Hoắc nương tử, không bằng ngươi đi ngủ đi, nằm mơ mà kiếm được tiền còn nhanh hơn!" Viên quản sự suýt thì phát điên.

Nàng cho rằng bạc là cái gì? Là phân gà có ở khắp mọi nơi trong cái làng này sao?!

Năm vạn lượng? Một công thức vớ vẩn cũng đáng giá ngần ấy tiền sao?!

"Không đủ bạc thì mời đi cho, cửa lớn Tống gia không phải ai cũng có thể vào, lần sau nếu Viên quản sự còn đến, đừng trách gia gia ta tìm người ném ngài ra ngoài." Tống Anh liếc hắn ta một cái.

"Hoắc nương tử!" Viên quản sự thật sự muốn phát điên, "Tám trăm lượng!"

"Cút." Tống Anh quay đầu muốn bỏ đi.

Viên quản sự gấp quá, đưa tay ra muốn kéo vai Tống Anh lại, bàn tay kia vừa chạm vào vai nàng, Tống Anh đã phản ứng ngay, kéo hắn ta xoay ba trăm sáu mươi độ, "Rầm" một tiếng, nàng quăng mạnh xuống đất.

Sau khi quăng xong thì che miệng: "Ôi chao, Viên quản sự, nói chuyện thì nói chuyện thôi, sao lại động tay động chân làm ta giật cả mình."

"..." Tống Lão Căn nheo mắt.

Ông hoa mắt rồi.

Viên quản sự cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn, vội vàng hét lên, gã sai vặt đứng ngoài vội vã chạy vào đỡ hắn ta lên.

"Hoắc nương tử, nếu không bán cho Thúy Nhan Trai, ngươi sẽ phải hối hận đấy!" 

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc TriệuTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không "Là thiên kim mà lại mang số mệnh của nha hoàn! Haha, nhất định là mẹ ruột của ngươi chê dung mạo ngươi quá xấu xí nên mới không cần ngươi nữa!" "Ái chà, Đại tiểu thư tức giận rồi kìa! Đáng sợ quá! Đồ mặt quỷ, đồ quái vật, không ai muốn chơi với quái vật xấu xí đâu!" "Đánh nàng ta, đánh nàng ta đi! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào xấu xí như vậy! Bốp bốp bốp!" "..." Một đám trẻ con vây quanh một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vài nắm bùn tựa như mưa đá đập vào người Tống Nhị Nha tạo nên âm thanh "chát chát". "Các người cút đi! Cút hết đi!" Tống Nhị Nha nổi điên rồi, lao về phía đám trẻ con kia như một con bò tót. "Bịch!" một tiếng, nàng bị vấp rồi ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá sắc nhọn, nhìn thấy máu tươi chảy xuống, bọn trẻ hét lên rồi sợ hãi bỏ chạy. Bây giờ đang là thời gian cày bừa của vụ đông xuân, người nhà Tống gia đều đang làm việc ngoài ruộng, mãi đến giữa trưa mới có người lớn nhìn thấy Tống Nhị Nha, vội vàng bế nàng về nhà. "A Anh A Anh… Nếu biết… Hắn ta mơ hồ nhớ lại, có vài lần, nam nhân đó còn dẫn theo thê tử, mà thê tử...Viên quản sự nhìn Tiểu Diêu Thị, cảm thấy ký ức này khớp với nhau."Tống phu nhân, đều là tiểu nhị trong tiệm không hiểu chuyện, ta quay về sẽ dạy bảo bọn họ sau. Chuyện nhỏ nhặt như thế này cần gì phải ghi nhớ trong lòng chứ? Hay là như vậy đi, sau này mỗi lần phu nhân đến tiệm của ta, ta đều sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm cho ngươi..." Viên quản sự nói.Hiện giờ, điều quan trọng nhất chính là xà phòng!Những thứ khác không quan trọng!"Hừ!" Tiểu Diêu thị lườm hắn ta một cái, "Phi! Ai thèm! Đồ nhà các ngài cũng có tốt lắm đâu! Chỉ là có nhiều mẫu mã nên trông mới mẻ hơn thôi! Hiện giờ phu quân của ta đang ở thành Dung, nơi đó còn có nhiều mẫu mã tốt hơn nữa, ta không thiếu đâu!"Nói xong, Tiểu Diêu thị kiêu hãnh rời đi giống như một con hồ ly đang vẫy đuôi, đi xuống bếp nấu cơm.Viên quản sự ngẩn người.Chuyện gì thế này?Ai mà ngờ được nam nhân cố chấp như kẻ điên đó lại là thúc thúc nhà mẹ đẻ của Hoắc nương tử chứ? "Hoắc nương tử, thù hận nên giải chứ không nên kết, bọn ta nguyện ý xin lỗi thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi, hy vọng… Các ngươi có thể suy nghĩ lại về việc buôn bán xà phòng này..." Viên quản sự cảm thấy bản thân đã tự hạ mình đến tột cùng, "Năm trăm lượng bạc để mua công thức làm xà phòng của ngươi, thêm nữa, mỗi tháng bọn ta sẽ trả cho ngươi năm mươi lượng bạc, đây thực sự là lần *****ên bọn ta làm chuyện này kể từ khi khai trương Thúy Nhan Trai!""Viên quản sự, cho dù thái độ của ngài có tốt đến đâu thì ta cũng không thể quên được vẻ mặt tự tin đầy đe dọa của ngài lúc trước. Nếu Thúy Nhan Trai biết làm ăn đàng hoàng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thì cũng chẳng gây trở ngại gì, nhưng muốn mua công thức... ngài mơ đẹp quá, thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng."Năm mươi lượng bạc?  Đừng tưởng Tống Anh không biết cách làm việc của Thúy Nhan Trai!Nàng nói tiếp: "Theo ta được biết, nhà các ngài đã từng mời không ít đại sư phụ, quả thực đều thỏa thuận với mức tiền công cao, nhưng hầu hết chỉ nhận được số tiền đó trong hai ba tháng, sau đó Thúy Nhan Trai sẽ kiếm cớ để cắt bớt. Hiện tại, sợ là mấy vị đại sư phụ đó mỗi tháng chỉ còn lại ba hay năm lượng bạc thôi nhỉ?"Ba hay năm lượng là mức lương bình thường.Nhưng mấy vị đại sư phụ đó đều bị cướp mất công thức.Nói trắng ra là Thúy Nhan Trai dùng tiền lương cao để dụ dỗ người ta, sau đó qua cầu rút ván."Hoắc nương tử, không bằng ngươi cho ta một con số dứt khoát, ngươi muốn bao nhiêu lượng bạc để bán công thức làm xà phòng?" Viên quản sự gần như mất hết kiên nhẫn."Nếu ngay từ đầu ngài đã có thái độ như vậy, ta còn có thể kính nể cốt cách của Thúy Nhan Trai các người." Tống Anh giễu cợt một chút: "Nếu muốn mua đứt công thức của ta thì cũng được thôi, năm vạn lượng, cộng thêm ba phần lợi nhuận của Thúy Nhan Trai!""Năm vạn lượng? Còn đòi thêm ba phần lợi nhuận?! Hoắc nương tử, không bằng ngươi đi ngủ đi, nằm mơ mà kiếm được tiền còn nhanh hơn!" Viên quản sự suýt thì phát điên.Nàng cho rằng bạc là cái gì? Là phân gà có ở khắp mọi nơi trong cái làng này sao?!Năm vạn lượng? Một công thức vớ vẩn cũng đáng giá ngần ấy tiền sao?!"Không đủ bạc thì mời đi cho, cửa lớn Tống gia không phải ai cũng có thể vào, lần sau nếu Viên quản sự còn đến, đừng trách gia gia ta tìm người ném ngài ra ngoài." Tống Anh liếc hắn ta một cái."Hoắc nương tử!" Viên quản sự thật sự muốn phát điên, "Tám trăm lượng!""Cút." Tống Anh quay đầu muốn bỏ đi.Viên quản sự gấp quá, đưa tay ra muốn kéo vai Tống Anh lại, bàn tay kia vừa chạm vào vai nàng, Tống Anh đã phản ứng ngay, kéo hắn ta xoay ba trăm sáu mươi độ, "Rầm" một tiếng, nàng quăng mạnh xuống đất.Sau khi quăng xong thì che miệng: "Ôi chao, Viên quản sự, nói chuyện thì nói chuyện thôi, sao lại động tay động chân làm ta giật cả mình.""..." Tống Lão Căn nheo mắt.Ông hoa mắt rồi.Viên quản sự cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn, vội vàng hét lên, gã sai vặt đứng ngoài vội vã chạy vào đỡ hắn ta lên."Hoắc nương tử, nếu không bán cho Thúy Nhan Trai, ngươi sẽ phải hối hận đấy!" 

Chương 438: Ngươi sẽ hối hận